Bạch Đào Ô Long

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng hôm sau, Bạch Đào tỉnh dậy trước, tối hôm qua cậu bị ngất đi thế nhưng đồng hồ sinh học vẫn thành công đem cậu gọi dậy đúng giờ

Cậu mở mắt ra, đầu óc còn chưa tỉnh táo, cậu cảm thấy toàn thân trên dưới không chỗ nào là không đau nhức mệt mỏi, Văn Nghiễn vẫn còn đang ngủ, gắt gao ôm cứng cậu, Bạch Đào thử động một chút, Văn Nghiễn phát ra một tiếng nói mớ, tay cũng hơi lỏng ra chút.

Ký ức đêm qua theo đầu óc tỉnh táo mà tới dồn dập, Bạch Đào đỏ mặt, cúi đầu xem tình huống trên người mình

Trên người cậu tất cả đều là hôn ngân xanh tím, đầu nhũ sưng tấy đứng thẳng, hiện tại nổi lên nhói nhói. Cách trở thiếp dán trên gáy không biết đã bị ném đến chỗ nào trong phòng rồi

Đêm qua Văn Nghiễn bảo là muốn dạy cậu, trừ bỏ lúc bắt đầu dạy mình hôn anh ở chỗ nào thì không dạy thêm gì nữa, mọi chuyện đều là do anh chưởng khống, mà Bạch Đào bị đặt ở dưới thân anh chỉ có thể bị động thừa nhận Văn Nghiễn đưa cho cậu tất cả.

Bàn tay của Văn Nghiễn xoa xoa mỗi một tấc da tấc thịt trên người mình, môi lưỡi lửa nóng từ sau cổ di động đến miệng môi, sau đó đi xuống dưới thân

Đó là khoái cảm cậu chưa bao giờ trải nghiệm qua

Bạch Đào còn nhớ tối hôm qua cậu bị Văn Nghiễn đặt ở dưới thân, hàm răng của anh gặm cắn da thịt mình, loại khoái cảm ngập trời kia quả thực muốn đem cậu bức điên, răng nanh sắc nhọn của Văn Nghiễn nhấm nháp vành tai non mềm của cậu, Bạch Đào cho là sau một khắc Văn Nghiễn liền muốn đâm thủng làn da đem tín tức tố truyền vào thân thể cậu, dấu hiệu cậu

Khoái cảm cùng sợ hãi đan xen làm cả người cậu run rẩy, Bạch Đào nhớ lúc đó cậu đã khóc cầu mong Văn Nghiễn buông tha nhưng anh không chịu

Sắc mặt của Văn Nghiễn rất hung ác, ngữ khí cũng hung tợn nói cậu có phải cố ý bức điên anh không

Bạch Đào bị giật mình, cậu khóc lắc đầu, cầu Văn Nghiễn thả cậu, nói cậu không giúp anh nổi, cậu phải đi.

Bạch Đào giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của Văn Nghiễn, lui ra ngoài hai bước liền bị Văn Nghiễn lôi kéo mắt cá chân một lần nữa kéo tới dưới thân, Văn Nghiễn đem cậu phiên xoay qua chỗ khác, đầu lưỡi của anh tầng tầng liếm qua tuyến thể, bức Bạch Đào trong nháy mắt đạt tới đỉnh cao.

Văn Nghiễn ở trên giường là một bạo quân!

Hoàn hảo bọn họ không làm đến bước cuối cùng, Văn Nghiễn còn giữ một tia lý trí, khi đến cao trào thì rút ra bắn lên trên người Bạch Đào

Tố chất thân thể của Bạch Đào không ra sao, mà thủ đoạn đùa bỡn của Văn Nghiễn quá ác liệt, cậu bắn hai lần đã không chịu nổi liền hôn mê bất tỉnh. Cậu ngất đi rồi mà Văn Nghiễn còn ở giữa hai đùi cậu ma sát.

Cậu lén lút nhìn Văn Nghiễn.

Văn Nghiễn lớn lên rất dễ nhìn, xác thực phải nói là anh tuấn. Thời điểm anh ngủ thực điềm tĩnh chẳng hề giống tối hôm qua đáng sợ như vậy, Bạch Đào rất tục khí liên tưởng đến thụy mỹ nhân, bất quá bây giờ ôm cậu ngủ không phải là một vị mỹ nhân mà là một vương tử hoang dã

Bạch Đào cũng không dám giống như hoàng tử hôn tỉnh công chúa mà hôn trộm Văn Nghiễn, đến bây giờ trong lòng cậu vẫn còn chút sợ hãi

Bạch Đào rón rén ngồi dậy xuống giường, vệ sinh cá nhân rồi mặc hảo quần áo, lén lút kéo cửa đi ra ngoài

Ở chỗ ngoặt của cầu thang có một cái gương lớn, Bạch Đào đứng ở trước gương nhìn một hồi lâu

Quần áo mùa hè mỏng, đầu nhũ đứng thẳng nhô ra có cảm giác dâm đãng. Đôi môi đỏ sẫm còn bị rách da, trên cổ đều là dấu hôn không giấu được, này làm sao đi ra ngoài rồi về trường học a!

Bạch Đào nắm tóc, gương mặt trẻ con nhăn nhó lại

Cũng may trong bọc sách có cách trở thiếp dự phòng. Bạch Đào mở ra tìm, cậu đột nhiên nghĩ đến trong bọc sách ngoại trừ cách trở thiếp, hình như còn có…băng cá nhân.

Không quản được nhiều như vậy, trước tiên có thể che kín được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu đi

Cách tửu điếm không xa có một nhà vệ sinh công cộng, Bạch Đào cúi đầu bước nhanh đi vào một phòng riêng, khóa kỹ cửa mới vén áo lên, dùng băng cá nhân dán lên hai đầu nhũ đang đứng thẳng

Bạch Đào đỏ bừng mặt, trên đỉnh đầu nhũ nổi lên nhói nhói, cậu nghĩ tới tối hôm qua Văn Nghiễn hút đầu nhũ của mình còn cắn cắn day day liền tức muốn nổ đầu

“Khốn kiếp!” Bạch Đào không khỏi mắng ra tiếng, cậu e lệ lợi hại, trong mắt hiện lên một tầng thủy quang: “Quá đáng! Tại sao có thể làm như vậy?!”

Cậu càng nghĩ càng oan ức, cảm giác đêm qua mỗi câu của Văn Nghiễn đều là nhục nhã.

Sau đó Bạch Đào trở lại ký túc xá, mới sáng sớm nên chỉ có lác đác vài người, không có ai chú ý tới cậu

Trong túc xá không người, tối hôm qua mất điện, đại gia không phải về nhà thì cũng là ở bên ngoài trụ. Không cần đối mặt với bạn cùng phòng, tâm của Bạch Đào thả đi xuống, về ký túc xá chuyện đầu tiên cậu làm chính là tắm rửa sạch sẽ, sau đó toàn diện kiểm tra vết thương trên người mình.

Sau gáy, đầu nhũ, giữa hai đùi đều rách da, cái cổ, cái eo, cái mông, cánh tay tất cả đều có dấu hôn ngân của Văn Nghiễn, Bạch Đào càng nhìn càng cảm thấy khổ sở, cậu có lòng tốt giúp Văn Nghiễn, đối phương lại đem mình biến thành bộ dạng này!

Bạch Đào tắm xong ra ngoài liền nằm ở trên giường, hiện tại cậu mệt đến lợi hại, rất cần ngủ một giấc, mới vừa nhắm mắt lại cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, lấy điện thoại mở app note trên máy gõ danh sách những thứ cần mua, trong đó có thuốc bôi

Cậu còn chưa ghi xong thì nhạc chuông vang lên, trên màn hình hiện ra một dãy số xa lạ.

Bạch Đào có dự cảm là Văn Nghiễn gọi tới.

Cậu muốn ấn từ chối nhưng ngón tay không biết làm sao lại ấn nút nhận cuộc gọi.

Bạch Đào ngừng thở không dám nói lời nào, cũng không dám hỏi Văn Nghiễn vì sao lại có số điện thoại của mình.

“Bạch Đào…”

Đối phương mở miệng trước. Quả nhiên là Văn Nghiễn.

Bạch Đào vẫn không lên tiếng, cậu thực sự không biết hiện tại nên nói cái gì.

“Ngươi trở lại túc xá sao?” Văn Nghiễn hỏi tiếp.

“Ta…” Bạch Đào nói, lại phát hiện giọng mình khàn khàn rất khó nghe, cậu liền ngậm miệng không chịu nói nữa

Văn Nghiễn tại đầu dây bên kia khẽ cười hai tiếng, hỏi cậu hiện tại có mệt hay không, có đói bụng hay không, nói anh bây giờ cũng phải đi về học viện cậu có muốn anh mang chút đồ ăn hay cái gì đó cho cậu không.

Bạch Đào vẫn không nói lời nào, Văn Nghiễn kiên trì chờ cậu mở miệng.

Bạch Đào muốn cúp máy, ngón tay sắp ấn xuống thì lại nghĩ đến lúc nữa mình phải đi tiệm thuốc mua thuốc nhất định sẽ bị người nhìn thấy vết tích trên người… Kia rất mất mặt a.

Cậu đem điện thoại áp lên trên tai, ho nhẹ một tiếng, sau đó nói:

“Ta… Trên người ta bị trầy da, ngươi có thể giúp ta mang thuốc đến hay không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio