“Cậu cho là vẫn còn mười tám tuổi sao?” Ngay lúc Tử Mặc do dự có nên quay đầu lại không thì Vu Nhâm Chi đè vai cô, xoay người hét to với Hạng Tự.
Cô không khỏi hoảng sợ, nhìn khuôn mặt nghiêng của anh ta, nói không ra lời.
“Cậu cho là thế giới vẫn đơn giản chỉ cần cậu lên tiếng sẽ thay đổi ư? Không ai muốn làm bất cứ chuyện gì cho người khác, trừ phi là cam tâm tình nguyện —— thế nên xin cậu thu lại khuôn khổ kia đi, trái đất không phải vì cậu mới xoay chuyển.”
Tử Mặc bỗng nhiên có một cảm giác không thể nói rõ đối với Vu Nhâm Chi, anh ta thường làm chuyện khiến cô khó hiểu, nhưng mỗi chuyện đều khiến cô cảm động. Cô bắt đầu hoài nghi trực giác, hoài nghi người đàn ông trước mắt có thể thật sự yêu mình hay không…
“Đi thôi.” Vu Nhâm Chi quay người lại, đẩy cô đi tiếp. Cô không hề ngoảnh đầu lại, bởi vì giống như anh ta nói, quay đầu lại cô sẽ thua.
Hạng Tự ở sau lưng yên lặng nhìn bọn họ chăm chú, cô không biết trên khuôn mặt anh tuấn kia sẽ có biểu cảm gì, nhưng cô quyết định không suy nghĩ nữa.
Bọn họ lên xe taxi, xuyên qua thành phố chật chội. Có lẽ tình yêu không thể dùng thắng thua để cân nhắc, nhưng giữa trái tim và trái tim lại không nhịn được mà so đo. Trong mối quan hệ này, cô vẫn thua, thua hoàn toàn, thế nên cô ít nhất muốn thắng một lần, cho dù chỉ một lần cũng được.
“Em hối hận không?” Vu Nhâm Chi một tay chống đầu, thong dong nhìn cô.
“?”
“—— tìm tôi giúp đỡ.”
Tử Mặc mỉm cười, lắc đầu như trống bỏi, khiến Vu Nhâm Chi dở khóc dở cười.
Là cô nhờ anh ta tới, là cô nhờ anh ta giúp một việc, ở trong điện thoại cô nghiêm túc nói với anh ta: “Mặc dù tôi cảm thấy anh không thích tôi, nhưng tôi vẫn phải trịnh trọng nói, nếu anh không muốn giúp tôi, hoặc là tôi làm chuyện gì cũng sẽ tổn thương đến anh, xin anh hãy lập tức ngừng lại, tôi không muốn đánh mất một người bạn.”
Nhưng anh ta chỉ cười nhẹ một tiếng ở đầu dây bên kia, bình thản nói: “Tôi rất sẵn lòng giúp em chuyện này.”
Xe taxi dừng tại trước cửa một quán ăn chay, Vu Nhâm Chi thanh toán tiền, xuống xe trước. Tại cửa quán có khách đang xếp hàng, may mà anh ta đặt chỗ trước sớm, thế nên không cần chờ.
“Khẩu vị của anh…cách xa vạn dặm.” Tử Mặc đưa ra kết luận.
Từ quán ăn trấn nhỏ, phòng trà, nhà hàng tối om, tiệm vằn thắn, cho đến quán đồ chay, Vu Nhâm Chi tựa như một mỹ thực gia, luôn có thể khám phá ra nơi ăn uống đặc biệt.
“Con người cần thử nghiệm nhiều thứ, mới biết được cái gì thích hợp với mình.” Anh ta không để tâm nhún vai, sau đó bắt đầu gọi món.
“Bây giờ tôi đã tin chuyện xưa mà anh kể.” Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Tử Mặc lập tức nói thêm.
“Chuyện xưa?”
“Anh đã kể, hồi anh còn trẻ cũng là loại người…tung hoành trong bụi hoa.”
“Không sao,” anh ta cười rộ lên, “Ý em muốn nói là ‘lãng tử’ phải không? Tôi không ngại đâu.”
“…”
“Mười năm trước, tôi còn ‘con trời’ hơn cả Hạng Tự, cho dù làm gì cũng đều thuận buồm xuôi gió.”
“Sau đó xảy ra chuyện gì?”
Anh ta nheo mắt, lặng lẽ nhếch khóe miệng: “Đã xảy ra một chuyện khiến tôi cảnh tỉnh.”
“Bị người ta vứt bỏ ư?” Sau khi hỏi xong, Tử Mặc cảm thấy quá đường đột. Vu Nhâm Chi chẳng phải Đinh Thành, anh ta kiên cường hơn, nhưng cũng tinh tế hơn.
“Có thể nói vậy…” Anh ta cầm tách uống một ngụm trà.
“Rất khó tưởng tượng…có người sẽ vứt bỏ anh…”
“Em không phải cũng vứt bỏ tôi sao?” Anh ta cười như không cười, “Thờ ơ với sự theo đuổi của tôi, lại còn muốn tôi giúp một việc quá lớn…”
“Tôi nói rồi, anh có thể dừng bất cứ lúc nào ——”
“—— chỉ đùa một chút, đừng tưởng thật.”
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, miếng “thịt” dùng đậu chế thành trông rất sáng bóng, khiến người ta có khẩu vị.
“Em đoán cậu ta đang làm gì?” Lúc ăn được một nửa, Vu Nhâm Chi chợt hỏi.
“Hạng Tự?”
“Ừm…”
Tử Mặc nhai miếng “thịt bò” dai, đãng trí: “Có lẽ đi tìm Hạng Phong kể khổ…”
“Tôi ngược lại không cho là vậy…”
“Hạng Phong căn bản không hiểu phụ nữ, cốt truyện tình cảm nam nữ trong những tác phẩm của anh ta chỉ có học sinh tiểu học mới tin.”
Tử Mặc dở khóc dở cười: “Nhưng sách của anh ấy đều bán rất chạy.”
“Tôi thừa nhận, tại phương diện thu hút người khác anh ta rất thành công, nhưng nói đến quan hệ nam nữ, trên cơ bản tôi cảm thấy anh ta chỉ là một thằng ngốc.”
“…Uổng công Hạng đại ca luôn coi anh là bạn.” Cô chun mũi, tiếp tục tranh đấu với “thịt bò”.
“Để tôi đoán xem anh ta nói về tôi thế nào,” Vu Nhâm Chi đặt đũa xuống, khoanh tay tựa lưng vào ghế, “Anh ta nhất định cho rằng tôi rất tùy hứng.”
Tử Mặc nhìn anh ta một cái, không hề phản bác.
“Nhất định nói tôi luôn gây phiền toái cho anh ta, nhất là chuyện tôi tiết lộ trong tranh minh họa —— anh ta giống như cung nữ lải nhải trong ‘Ngàn lẻ một đêm’, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.”
Như vậy, Tử Mặc suy nghĩ, là thật có chuyện như thế?
“Cuối cùng, có phải tên kia còn nói bằng lòng làm bạn với tôi không, tôi không gì ngoài mặt ác tâm thiện, nếu đã ở cùng tôi nhiều năm như vậy, dứt khoát chấp nhận tiếp tục thôi.”
“Tại sao cùng một cuộc trò chuyện thốt ra từ miệng anh lại hoàn toàn không giống vậy…”
“À,” Vu Nhâm Chi cười nói, “Bởi vậy nhà văn vẫn có điểm hơn người của anh ta —— chính là có thể sử dụng phương thức khen ngợi để mắng chửi người.”
Tử Mặc bỗng nhiên cảm thấy Vu Nhâm Chi cũng không phức tạp như vậy, thậm chí đôi khi anh ta cũng có một mặt đáng yêu, khi anh ta thẳng thắn bộc lộ bản thân trước mặt người khác, ngược lại có tính trẻ con cởi mở.
“Tôi cảm thấy Hạng Phong cũng không nói đúng hết…” Cô nhịn không được nói.
“?”
“Anh ấy nói anh không biểu hiện hỉ nộ ái ố ra bên ngoài,” cô dừng một chút, suy nghĩ có nên đem những lời Hạng Phong nói kể lại cho anh ta, nhưng cuối cùng vẫn lấy dũng khí nói, “Anh ấy nói có lẽ anh sẽ lừa người khác bản thân cũng không biết —— nhưng tôi cho rằng anh chưa hẳn đáng sợ đến vậy.”
Vu Nhâm Chi lắng nghe lời nói của cô, không hề tức giận, chỉ thẫn thờ nhìn đủ loại đồ ăn thịt chế biến từ đậu trên bàn, im lặng không nói lời nào.
Không biết qua bao lâu, anh ta bỗng nhiên tươi cười khả ái nhìn Tử Mặc, dịu dàng nói: “Thật ra tôi cảm thấy…Hạng Phong nói đúng.”
Sau khi chia tay với Vu Nhâm Chi tại cửa quán ăn, Tử Mặc quay về dưới lầu công ty lấy xe, chín giờ chính là giờ cao điểm của xe taxi, cô đợi mười lăm phút, cuối cùng vẫn quyết định đi bộ.
Thật ra đoạn đường cũng không xa, chỉ cách hai ba khúc đường, người đi đường rất ít, gió thổi trên khuôn mặt, tâm trạng cô ngẩn ngơ, không khỏi bắt đầu suy nghĩ tâm sự.
Tưởng Bách Liệt thường hỏi cô một vấn đề thế này: Tử Mặc, cô muốn cái gì?
Cô không trả lời, nhưng trong lòng đã có đáp án từ lâu. Tính cách cô yếu đuối, sẽ vì một chút việc nhỏ mà cảm động, ý chí của cô không kiên định, thường thay đổi kế hoạch giữa chừng, cô chỉ nhớ điểm tốt của người khác, quên mất điểm xấu của họ, cô không giỏi truyền đạt cảm xúc trong lòng mình, cũng không để ý bị người ta hiểu lầm.
Trong quá trình trưởng thành, cô đã từng từ bỏ rất nhiều thứ, hoặc là, cô gần như chưa từng đi tranh thủ, bởi vì cô không cần. Chỉ có một chuyện cô kiên trì, chính là Hạng Tự —— người đàn ông khiến người ta yêu hận đan xen, người đàn ông tưởng rằng cô muốn thay lòng.
Nhưng thật ra…cô chưa bao giờ từ bỏ.
Cô vẫn muốn thay đổi tình huống hiện tại, nhưng không có cách nào lấy dũng khí, cho đến khi đêm đó anh xé rách chiếc váy của cô, cô mới ý thức được, nếu cô không làm chút gì đó, có lẽ cô vĩnh viễn không thoát khỏi câu thần chú này —— có lẽ cả đời đều phải làm “vật cưng” của anh.
Cô bỏ nhà đi, đề nghị chia tay, hoặc dọn đến nhà Tử Sinh, tất cả mọi chuyện không phải bởi vì cô quyết định từ bỏ Hạng Tự —— mà là, cô không thể vứt bỏ bản thân.
Cô không muốn làm “vật cưng” của anh nữa, “Sư tử” sẽ không khuất phục làm “vật cưng” của “Cừu”.
Cô thành công…ít nhất tạm thời xem ra là thành công. Nhưng cô không hề cảm thấy vui sướng, ngược lại bắt đầu tự hỏi. Rốt cuộc “yêu” là cái gì chứ?
Cô luôn cảm thấy, sự dung túng, tự trấn áp, quật cường độc đoán của cô, cũng tạo thành đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Tình yêu của cô khiến người ta lún sâu, cũng khiến người ta ngạt thở.
Lần đầu tiên, cô không phân biệt rõ ràng mình làm vậy là đúng hay sai, rốt cuộc có nên tiếp tục hay không.
Gió thu đêm phả vào cổ, khiến người ta không khỏi rụt vai. Tử Mặc ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời u ám, một cảm giác buồn bã tự nhiên nảy sinh.
Phía sau có tiếng bước chân đứt quãng, cô không để ý, cho đến khi cô vì đuổi kịp đèn xanh mà chạy qua, mới phát hiện người kia vẫn đi theo cô, cô đi nhanh, người đó cũng đi nhanh, cô đi chậm, người đó cũng đi chậm.
Tử Mặc lấy làm kinh hãi, trái tim đập mạnh, cô vốn muốn đi đường tắt nên chọn con đường nhỏ vắng vẻ này, lúc này đèn đường lờ mờ, bên cạnh ngoại trừ thỉnh thoảng có xe chạy qua thì gần như không thấy bóng người. Vỉa hè và nhà lầu xung quanh cách nhau một vành đai xanh thật to, cô không tìm thấy bất cứ con đường nào gần nhất có đèn, cô chỉ đành nhanh bước hướng về khúc đường náo nhiệt.
“Cô ơi,” bỗng nhiên, người phía sau dừng bước chân, sau đó lại đuổi theo, “Cô ơi…”
Tử Mặc sợ đến mức chạy nhanh, cô đã nhìn thấy tòa nhà của công ty, hầu như có thể nói là gần trong gang tấc, chẳng qua vẫn cách mấy con đường.
“Cô ơi!” Đó là một người đàn ông, âm thanh hùng hồn, nhìn thấy cô chạy nhanh, người đó cũng chạy theo.
Cô chạy qua con đường yên tĩnh, dần dần lực bất tòng tâm, trái tim đập dồn dập, tay chân cũng bủn rủn mất sức.
Trong mờ tối, cô chạy đến cửa sau bãi đỗ xe, có một người tựa vào tường hút thuốc, nhìn thấy cô từ xa chạy tới, kinh ngạc kêu một tiếng: “Sư tử!”
Anh tiến một bước về phía trước, đứng dưới đèn đường, cau mày, như là nghi hoặc rốt cuộc có phải là cô không?
Tiếng bước chân phía sau vẫn đuổi sát theo sau, trong tình thế cấp bách, Tử Mặc kêu to: “Có người đuổi theo em!”
Sau đó, cô không biết lấy sức lực từ đâu, bước chân tăng tốc, chạy cực nhanh không hề do dự nhào vào lòng Hạng Tự, nước mắt tràn mi.
Đầu tiên Hạng Tự gần như ôm chặt lấy cô, anh nghiêng người, quay đầu nhìn người đuổi theo, giống như tỏ vẻ chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Cô ơi…cô ơi…” Người kia cũng dừng bước, vừa thở hổn hển vừa nói, “Cô làm rớt chìa khóa xe…”
“?!” Tử Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt chất phác của người đàn ông, rồi lại nhìn Hạng Tự, hai má đầy nước mắt trông chậm chạp mà cứng ngắc.
Hạng Tự thở ra một hơi, buông cô ra, đi qua cầm lấy chìa khóa xe trong tay người kia, sau khi mãi nói cảm ơn thì mới xoay người trở lại trước mặt cô.
“Này,” anh dở khóc dở cười vươn tay lau nước mắt cho cô, “‘Lão già’ kia không biết phát huy phong độ quý ông sao? Lại để em đi về một mình!”
“…Là em bảo anh ấy không cần đưa về.” Trái tim cô vẫn đập rất mạnh.
Anh ôm lấy khuôn mặt cô, cúi đầu nhìn cô kỹ càng, nói: “Nghe này, cho dù em ra ngoài với ai cũng được, nhưng đừng làm chuyện khiến anh lo lắng được không?”
Có vài giây như vậy, cô không nói ra lời, dưới ngọn đèn sáng choang, sắc mặt anh nghiêm túc như vậy, tựa như mắt thấy người yêu dấu rời khỏi nhưng lại là hoàng tử ếch không thể tránh được.
Cô nhớ tới Thế Phân nói một câu với cô: trước khi gặp được hoàng tử chân chính, phụ nữ không biết phải hôn bao nhiêu con ếch.
Cô chưa từng hôn con ếch nào, bởi vì, ngay từ lần đầu tiên cô đã gặp được hoàng tử…mặc dù là một hoàng tử xấu xa.
“Bây giờ anh rất muốn hôn em…” Hạng Tự bỗng nhiên nói, “Được không?”
Tử Mặc dùng sức lực rất lớn mới đem động tác “gật đầu” đổi thành “quay mặt qua chỗ khác”. Ngón tay anh cứng đờ, vẫn chầm chậm buông ra.
Cô cụp mắt, theo bản năng cảm thấy rằng, còn chưa phải lúc.
“Đồ ngốc,” anh sờ đầu cô, âm thanh hơi chua chát, “Đi thôi, anh đưa em về, xe em ngày mai tự em lại đến lấy.”
“Ờ…” Cô hít mũi, cầm lấy chìa khóa xe, bỏ vào ba lô.
Cách lâu như vậy, ngồi tại vị trí phó lái trên xe anh lần nữa, Tử Mặc có ảo giác dường như đã mấy đời. Tấm đệm vốn luôn tràn ngập mùi nước hoa khác nhau đã bị lấy đi, chỉ có lớp da màu đen bên ngoài, trong xe là mùi thuốc lá hòa lẫn với mùi nước hoa Hạng Tự chuyên dùng, khiến cô không khỏi ngẩn người.
Xe chạy trên đường cao tốc, Tử Mặc bỗng nhiên có phần muốn khóc, cô liền quay đầu hạ cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài.
“Em thật sự thích anh ta ư?” Không biết qua bao lâu, Hạng Tự cất tiếng cứng nhắc, “Ý anh là, ‘lão già’ kia…”
Cô bĩu môi, nhịn không được nói: “Anh thật không lễ phép, ‘lão già’ gì hả…”
“Trọng điểm không phải chỗ này.” Anh nghiến răng nghiến lợi.
Thế thì, trọng điểm ở “Em thật sự thích anh ta ư”?
“Bây giờ em không muốn trả lời vấn đề này.” Tử Mặc lặng lẽ lau ánh mắt.
“…Anh ta rốt cuộc tốt chỗ nào?” Hạng Tự có phần không vui.
“Chuyện này không có quan hệ đến tốt hoặc xấu, yêu một người không cần lý do nào cả.” Cô luận bàn.
Hạng Tự im lặng, qua một hồi lâu mới thốt ra một câu: “Như vậy em thật sự yêu anh ta?”
Tử Mặc bất đắc dĩ đảo mắt khinh thường, không muốn tiếp tục chủ đề chẳng có ý nghĩa này nữa, thế là cô chăm chú nhìn phong cảnh hai bên đường cao tốc, điều chỉnh cảm xúc của chính mình.
Xe mau chóng chạy đến dưới lầu nhà Tử Sinh, Tử Mặc nhớ tới sự cố đêm nay, nhớ mình nhào vào trong lòng Hạng Tự khóc lóc, cô không khỏi lúng túng, mau chóng cởi dây an toàn, nói tiếng “Tạm biệt”, xoay người muốn xuống xe.
“Này!” Hạng Tự bỗng nhiên túm lấy cánh tay cô, chần chờ mà hung hăng nói, “…Việc anh ta có thể làm vì em, anh cũng làm được —— bởi vậy, để anh ta gặp quỷ đi!”
Tử Mặc buồn cười thở dài, giãy khỏi tay anh: “Em tưởng rằng anh ít nhiều có phần thay đổi, không ngờ vẫn như xưa…”
Nói xong, cô không cho anh bất cứ cơ hội phản bác nào, cô trực tiếp xuống xe, đi vào tòa nhà.
Có thể nào anh vẫn coi cô như là “vật cưng” không, chẳng qua, là một con vật cưng rất có khả năng về nhà người khác mà thôi?
Đôi khi cô rất muốn bổ đầu Hạng Tự ra, nhìn xem trong đó rốt cuộc có những gì?
Dựa theo lịch trình, mấy ngày tiếp theo Tử Mặc không có công việc, nhưng sáng hôm sau cô vẫn đến công ty, bởi vì xe đỗ ở dưới lầu công ty. Từ đằng xa, cô nhìn thấy Cố Quân Nghi đi vào tòa nhà, đắn đo nhiều lần, cô vẫn theo lên.
Người đến người đi trong hành lang, Tử Mặc gọi tên Cố Quân Nghi, nhưng chị ta không hề phản ứng, tự mình đi vào văn phòng. Tử Mặc bước nhanh qua, gõ cửa, không ai trả lời, cô gõ lần nữa, vẫn không trả lời, thế là cô nhịn không được đẩy cửa vào, Cố Quân Nghi đứng trước cửa sổ, một mình lặng lẽ hút thuốc, hình như suy nghĩ tâm sự.
Tử Mặc đứng đó, không biết có nên làm phiền chị ta không, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói: nói chuyện với chị ấy đi…
“Đóng cửa lại đi.” Cố Quân Nghi không quay đầu lại.
“Ơ?”
“Chị nói đóng cửa.”
Tử Mặc vội vàng trở tay đóng cửa lại, âm thanh ồn ào biến mất, cả phòng im lặng đến đáng sợ.
“Em không ghét chị sao…” Cố Quân Nghi vẫn không quay đầu lại, chỉ là hút thuốc liên tục.
“Em không ghét chị…” Tử Mặc lúng túng cúi đầu, “Ngay từ đầu em…cảm thấy không thể nào chấp nhận được, bởi vì em cho rằng chị rất hạnh phúc, không nên phụ lòng Trần Tiềm…”
“Thế hiện tại thì sao?”
“Hiện tại…em vẫn cảm thấy, chị không nên phụ lòng Trần Tiềm, nhưng mà…” Cô dừng một chút, “Em cũng biết, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình, cho nên em không có tư cách nhận xét về chị…”
Cố Quân Nghi dập tắt điếu thuốc, xoay người, mỉm cười dịu dàng: “Tử Mặc, em rất lương thiện.”
“…”
“Chị đã chia tay với anh ta.”
“?”
“Cái người đàn ông mà em từng nhìn thấy bọn chị ôm nhau.”
“A…” Trong lòng Tử Mặc thổn thức, lại không biết nên nói những gì.
“Rất bất ngờ sao?”
“Không, không phải…” Cô cúi đầu, mím môi, dè dặt hỏi, “Nhưng mà, chị có yêu anh ta không?”
“…Chị nghĩ, chị không yêu anh ta.” Khi nói lời này, biểu tình trên mặt Cố Quân Nghi là vẻ bất đắc dĩ và áy náy nhàn nhạt.
“Thế tại sao…”
Cố Quân Nghi chẳng nói gì, chỉ là vội vàng châm một điếu thuốc khác, ngón tay hơi run rẩy. Qua một hồi lâu, chị ta mới bình tĩnh nói: “Chị rất ích kỷ, chị chỉ là…muốn tìm về loại cảm giác kia thôi.”
“?”
“Loại cảm giác ‘mình vẫn còn rất quan trọng’.”
“Nhưng tại sao, Trần Tiềm chẳng phải rất yêu chị ư?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chị cũng rất yêu anh ấy.” Ngón tay Cố Quân Nghi run rẩy dữ dội, trong mắt tràn đầy nước mắt, nhưng vẫn không chảy xuống.
“…”
“Nhưng mà Tử Mặc, khi em cùng một người yêu nhau mười mấy năm trời, rất nhiều lúc đã không còn loại cảm giác rung động. Hai người chỉ im lặng nhìn nhau, mặc dù có một loại hạnh phúc đầy tràn, nhưng chẳng có rung động gì cả.”
“Nhưng chị làm vậy tổn thương đến hai người… Nếu như bọn họ đều yêu chị.”
“Đúng vậy, có lẽ…” Cố Quân Nghi vươn tay lau nước mắt.
“…”
“Em có biết anh ta là ai không?” Cố Quân Nghi đột nhiên hỏi.
Tử Mặc nhíu mày, trong đầu cô chỉ có một bóng dáng, bóng dáng mơ hồ. Buổi chiều đó, ở trong mờ tối cô chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt của Cố Quân Nghi, cô không biết đó là ai, cô chỉ có thể khẳng định —— đó không phải Trần Tiềm!
Nhưng trong đầu cô lại bỗng nhiên thoáng hiện một người, sự quật cường bá đạo thẳng thắn thành khẩn và yếu đuối của anh ta…
“Là Đinh Thành?” Cô gần như thốt ra.
Ngón tay Cố Quân Nghi vẫn run rẩy, nhưng khóe miệng đã có nụ cười khổ bất đắc dĩ: “Đúng rồi…”
“A…” Lúc này, Tử Mặc lại không nghĩ đến Đinh Thành, mà là Hạng Tự.
Cô chỉ thình lình nhớ tới Hạng Tự từng nói với cô: bởi vì cuối cùng anh biết được, anh ta không phải mẫu người của em —— em cũng chưa bao giờ là mục tiêu của anh ta.