Bách Hợp sau khi tắm rửa xong mang theo một thân hương thơm đi ra khỏi nhà tắm, màu trắng thản nhiên điểm hồng phấn, rất là mê người.
" Ta tẩy tốt lắm, để ngươi đợi lâu." nàng cũng thay đổi xiêm y sạch sẽ, không dám nấn ná lâu mà đi ra cùng chàng hội hợp.
Đan Phi nguyên bản thần sắc không kiên nhẫn nhưng khi nhìn thấy nàng, tâm thần rung động. Sớm biết rằng nha đầu ngốc này bộ dạng cũng không tệ lắm, chính là hiện tại nàng xinh đẹp rất hợp với từ búp bê! Một động tác nhỏ dường như cũng làm ra dáng điệu, hại chàng nghĩ muốn đối nàng rống vài câu đều rống không ra lời.
" Làm sao vậy? Ngươi mất hứng có phải hay không? Ta đã muốn tận lực mau giặt sạch." nàng nhẹ giọng lời nói giải thích.
Chàng ho khan hai tiếng, dừng lại việc xoa đầu: " Ta lại chưa nói cái gì, có thể đi rồi!"
" n, chúng ta đêm nay ở nơi này sao?" nàng đuổi kịp bước của chàng.
" Phải" thanh âm của chàng đột nhiên nhỏ đi.
Bách Hợp quan sát chàng, lại sinh khí rồi! Trong bụng có nhiều khí như vậy hay sao?? Luôn khí cứ không để yên. Vì thính lực chính mình suy nghĩ, vẫn là bảo trì sự trầm mặc nhưng có điều, hình như so sánh thỏa đáng.
Bởi vì chạy vài ngày đường mới đến trấn này, Đan Phi cũng nhìn ra được nha đầu ngốc này mệt muốn chết rồi, trơ mắt đều xuất hiện đôi mắt đen, đêm nay nếu không tìm gian khách điếm hảo hảo ngủ một giấc, chỉ sợ nàng sẽ tái xanh, phát sinh bệnh là chuyện tất nhiên.
Đương nhiên chàng không phải là quan tâm nàng, Đan Phi biện giải với chính mình. Nếu đáp ứng để cho nàng đi theo, vạn nhất nàng sinh bệnh đối chính mình cũng không ưu đãi, cái người bệnh càng phiền toái, cho nên chủ yếu là suy nghĩ vì chính mình.
" Đêm nay chúng ta qua đêm ở khách điếm." chàng làm điều thừa nói.
" Thật vậy chăng?" nàng nghĩ đến có thể ngủ ở trên giường mềm liền vui vẻ vô cùng, nhưng lại nghĩ đến chàng nói qua trên người không có nhiều bạc, " Kỳ thật ngủ miếu đổ nát cũng không sao, ta sẽ không để ý."
Rõ ràng cao hứng muốn chết, lập tức còn nói không ngại ngủ miếu đổ nát, nữ nhân chính là mọi việc không đồng nhất.
" Ta nói ngủ khách điếm liền ngủ khách điếm, nhất định chính xác là như vậy." bản tính chàng lại lộ ra.
" Ách! Hảo." chàng lại rống lên rồi. Nàng chính là thay chàng suy nghĩ thôi.
Chàng bĩu môi. Nha đầu ngốc, để cho nàng ngủ khách điếm còn không nguyện ý, nghĩ đến chàng bạc nhiều hay sao? Trừ bỏ Liễu Đại Nguyên một ngàn hai kia không thể động đến, chàng đích xác đã không có nhiều bạc, nhiều lắm chỉ đủ ngủ một đêm, đắc nghĩ muốn biện pháp tìm xem công tác, bằng không chờ miệng ăn núi lở.
Chàng ở trên đường trong chốc lát, cũng không nhìn thấy thiếp hồng chỉ chinh lâm thời công, chẳng lẽ lão thiên gia vừa muốn cùng chàng đối nghịch hay chăng? Chàng lại không cần công tác, cu li cũng có thể, dù sao thứ nào có khinh không cũng ổn.
Ai! Từ ngày đó tặng chính mình tìm đại phiền toái, tất cả chuyện phiền toái tựa hồ toàn bộ tới cửa.
Bang! Bang! Bang!
Gì? Gì chứ? Phía trước có náo nhiệt có thể xem hay không? Dù sao cũng là tấm tính thiếu niên, có sự hảo chơi đùa đương nhiên cũng muốn thấu một chút.
" Huyện thái gia đi tuần, người qua đường lảng tránh, Huyện thái gia đi tuần, người qua đường lảng tránh." một đám người chậm rãi, ít nhất cũng có mười người tới theo phố kia tiến lại đây.
Đội ngũ mở đường tiên phong là hai con tuấn mã, hai gã bộ khoái thần khí ngang khởi cằm, không coi ai ra gì bễ nghễ người qua đường hai bên, tiếp theo là đỉnh đầu bốn người quan kiệu, phía sau lại cùng nước cờ danh nha dịch hộ tống, quả thực có thể nghĩ là sánh bằng hoàng đế đi tuần.
Chẳng qua là chỉ là một tiểu quan, cứ kiêu ngạo như vậy, thật sự làm cho người ta xem bực bội quá.
Bách Hợp nghi vấn nói: " Gã là quan rất lớn hay sao? Bộ dáng thật là uy phong."
" Bất quá là tiểu quan như chi ma đậu xanh (), thần khí cái gì kính? Ta chỉ nghe sơ qua cũng nghe được ra Huyện thái gia kia chẳng tốt lành gì." Đan Phi khinh thường khịt mũi cười.
" Huyện thái gia muốn lên chỗ nào?" có người hỏi.
" Nghe nói hôm nay là Trương viên ngoại thỉnh Huyện thái gia ăn cơm, ở ‘ Tiếp Khách lâu ’ mở ra yến hội lớn, Huyện thái gia vẫn là chủ khách lý!"
" Thật sự là rất giận, vì cái gì sẽ không chế phục được bọn họ, tùy ý bọn họ tiếp tục cấu kết với nhau làm việc xấu?"
" Chúng ta chính là dân chúng bình thường, làm thế nào sẽ có biện pháp chứ? Chỉ có nén giận."
" Ông trời vì cái gì đui mù, sao không phái người tới cứu chúng ta, giáo huấn tham quan này một chút?"
Mọi người thở dài thở ngắn, rồi lại không thể nề hà.
Đội ngũ cũng sắp trải qua truớc mặt bọn họ Đan Phi hai người, bỗng nhiên, trong đám người lòe ra nhân ảnh.
" Oan uổng a! Đại nhân, oan uổng a!" là một bà lão tóc bạc, tiến lên quỳ xuống.
Hai con ngựa đằng trước bị ngăn đứng lại, trong đó một gã hộ vệ xuống ngựa, chỉ vào bà mắng: " Lớn mật! Dám ngăn đón kiệu kêu oan, phải cáo trạng đến nha môn."
Bà lão nước mắt tràn lan nói: " Dân phụ là Ngô thị, cầu xin đại nhân phúc thẩm án kiện con ta, con ta bị chết hảo oan a! Đại nhân."
Trong kiệu đi ra Huyện thái gia đầu đội mũ cánh chuồn, vuốt râu tiến lên.
" Ngô thị, bản huyện đã muốn đem án kiện thẩm tra xử lí xong, Vương Minh Sơn quả thật là vô ý ngã xuống lầu mà chết, không phải là mưu sát, ngươi còn muốn bản huyền điều tra cái gì?"
" Đại nhân, rõ ràng là ngươi làm việc thiên tư không rõ, bao che Trương Hữu Tài, lấy việc công làm việc tư, dối xưng con ta là bỏ mạng ngoài ý muốn, bảo dân phụ tâm phục như thế nào đây?" bà lệ ngôn lên án.
" Điêu phụ lớn mật, dám nói xấu bản quan, nếu không rời đi, đừng trách bản quan không buông tha ngươi." Huyện thái gia quê quá hóa khùng phẩy tay áo bỏ đi, một lần nữa trở lại trong kiệu.
" Khởi kiệu." kiệu phu lại nâng cỗ kiệu lên.
Bà lão kia vẫn đang quỳ không dậy nổi, bộ khoái cùng ngựa không thể đi tới.
" Ngô thị, còn không đứng lên, nếu làm cho ngựa đá bị thương, oán không được người khác."
Mọi người gặp ngay cả Huyện thái gia cùng bộ khoái đều ương ngạnh như thế, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, một chút vội đều không thể giúp.
" Đại nhân nếu không nặng thẩm, dân phụ sẽ không đứng lên." Bà lão quyết tâm nói.
Hai gã bộ khoái thấy đuổi không có hiệu quả, ỷ vào thanh thế Huyện thái gia, liền tính toán bước qua trên người bà. (>
Tất cả mọi người khẩu khí hồi hộp, có mấy người nắm chặt tóc không đành lòng thấy.
Bách Hợp bắt lấy tay áo Đan Phi, sợ hãi nhìn người kia lập tức. mấy ngày qua gặp qua, lần đầu nhìn người xấu đến ác liệt như thế, thực làm nàng sợ hãi.
Đan Phi bị nàng nắm lấy, cúi đầu nhìn thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt, trong lòng dâng lên tình tự khác thường.
Đều là những người này dọa được nàng rồi, xem ra, chàng mặc kệ là không được. Nếu là lúc trước, hắn là sẽ không biểu hiện trước mặt mọi người, miễn cho mọi người hoài nghi, nhưng hôm nay bất đồng, chính mình cũng không có biện pháp khoanh tay đứng nhìn.
Hai con ngựa hí nâng lên vó ngựa, đang chuẩn bị bước qua thân thể của bà.
Đan Phi hai tay đẩy ra đám người đang muốn chạy vội cứu giúp, lại ở chỉ mành treo chuông hết sức sát trụ chân. Bóng trắng dài bay vút xuống, mọi người ánh mắt còn không kịp nháy mắt, lão bà đã được bóng trắng cứu đi rồi. (sáo ngọc công tử của ta xuất hiện rồi >
" Ngươi... hảo... tùy tiện ngươi, tùy tiện ngươi." nói vừa ra, chàng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi. Nàng lại cầu xin hạ thỏa hiệp.
" Ta rất nhanh sẽ trở lại." nàng thoáng chốc cười như hoa, ngay cả Hoa nhi cũng thất sắc.
Nàng ở ngã tư đường, chạy vội tới trước mặt lão bà, mang theo khăn mặt sạch sẽ đưa cho bà.
" Lão bà bà, thứ này cho bà dùng, có bị thương gì hay không?" nàng nhẹ giọng lời nói hỏi han.
" Phúc của ngươi, tiểu cô nương, ta không sao, cám ơn ngươi, ít nhiều vị công tử này cứu, bằng không ta mạng già này cũng không còn." lão bà tiếp nhận khăn mặt nói lời cảm tạ.
" Vậy là tốt rồi, công tử thật sự là người tốt, trên giang hồ vẫn là có rất nhiều người tốt." nàng lại thu hồi chút tin tưởng.
Bạch sam nam tử ôn hòa cười: " Cô nương quá khiêm nhượng, chẳng qua là nhấc tay chi lao () thôi, người có tấm lòng tốt như cô nương vậy cũng không nhiều, tại hạ họ kép họ Tây Môn hay họ Tây Môn Vân, không biết cô nương phương danh ra sao?"
Thái độ của y cử chỉ có lễ khiêm tốn, khiến người như mộc xuân phong bàn().
" Ta họ Hoa, tên gọi..."
" Nha đầu ngốc, không cần tùy tiện đem tên chính mình nói ra." thấy nàng lâu như vậy còn không đi, Đan Phi chỉ có chính mình lại đây bắt người, gần nhất liền nghe nha đầu ngốc một chút phòng bị đều không có, sẽ đem tên nói cùng người xa lạ, một phen lửa lại theo trong bụng dấy lên. (ghen rồi a ca ca cười gian)
Bách Hợp chạy nhanh giới thiệu hai người: " Đại Phi, vị này chính là công tử họ Tây Môn, chính là y cứu lão bà, y cũng là người tốt, vì cái gì không thể đem tên nói cho y?" nàng nghĩ muốn nhận thứ nhiều người làm bằng hữu.
Bạch sam nam tử nhìn ra địch ý trong mắt chàng, chắp tay nói: " Tại hạ Tây Môn Vân, đối Hoa cô nương tuyệt không ý đồ, chẳng hay tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?"
Đan Phi đánh giá y: " Ngươi chính là ‘sáo ngọc công tử’ nhân nghĩa họ Tây Môn vân?" chàng hướng tay phải y nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một cây sáo màu bạch ngọc. Trong chốn giang hồ nghe đồn y từ trước đến nay sáo không rời thân.
Người trong giang hồ mọi người nói Tây Môn Vân thái độ làm người chính phái, xử sự quang minh lỗi lạc, hôm nay vừa thấy quả thực danh bất hư truyền. Chính là chàng nhìn y không vừa mắt, một nam nhân lớn lên giống nữ nhân có cái gì hảo khích lệ? Nhìn khuôn mặt của y, tuấn tú đến kỳ cục, ngay cả chàng đều thay y cảm thấy thẹn.
Tây Môn Vân hơi hơi ngẩn ra: " Đúng là tại hạ, ‘sáo ngọc công tử’ bất quá là trên bằng hữu trên giang hồ phong hào cho ta thôi, không đáng nhắc tới."
Đan Phi dùng lỗ mũi cười nhạo. Cho y ba phần nhan sắc, y liền rời khỏi phòng mình mà đến đây.
Rất vui vẻ nên Bách Hợp, vừa nghe họ Tây Môn Vân ở trên giang hồ rất có danh, hơn nữa lại là người tốt, nếu có thể kết bạn đồng hành không phải rất tốt hay sao?
" Đại Phi, chúng ta có thể cùng Tây Môn công tử giao bằng hữu, lưu lạc giang hồ nhiều bạn rất hay nha!" nàng khờ dại đề nghị nói.
Đan Phi một đôi mắt đỏ giận hôi hổi sát hướng nàng: " Ngươi nói cái gì? Nói lại... một lần nữa cho ta!"
Gì? Nàng ngạc nhiên sửng sốt, nhìn thấy chàng ngơ ngác.
" Nữ nhân chính là như vậy không đáng tin, có con mồi mới, là có thể để cũ văng đến một nơi mát mẻ khác, ta sớm biết rằng sẽ biến thành như vậy! Nha đầu ngốc, ngươi cứ việc đi theo y, không cần lại đến phiền ta, hừ!"
Toàn thân chàng cơn tức chừng như có thể lấy đốt quang một tòa trấn, mỗi một cái dấu chân đều hãm sâu ở trong, những người khác nhìn theo rời đi.
Bách Hợp cuối cùng hồi phục thần trí, xoay người hướng Tây Môn Vân khom người nói lời xin lỗi, vội đuổi theo không ngừng.
" Đại Phi, từ từ đã, Đại Phi..."
" Đại Phi, ngươi không cần sinh khí đâu! Nếu ta chọc giận ngươi sinh khí, ta hướng ngươi giải thích là được, được không? Còn giữ khí hay sao? Hội khí thật lâu hay sao? Ngươi muốn ta giải thích như thế nào mới bằng lòng tha thứ ta? Bằng không ngươi đánh ta đi, ra khí liền tha thứ ta được không?"
Bách Hợp không hiểu lại là phạm vào kiêng kị nào của chàng, cầu chàng cầu một canh giờ, khí chàng còn không có tiêu.
Đan Phi đặt quyết tâm, lần này tuyệt đối không thể mềm lòng, không đuổi nàng đi không ổn.
Chàng tuyệt đối phải thoát khỏi điệu dây dưa của nàng, tìm kiếm lại những ngày độc thân khoái hoạt như trước.
" Tiểu nhị, cho ta một gian phòng." chàng tiến khách điếm liền nói.
" Vâng, ân, vị cô nương này thì sao?" tiểu nhị này lại dùng ánh mắt giống như tiểu nhị lần trước mà nhìn chàng. Hai người đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi, chớ trách sẽ làm cho người khác hiểu lầm.
" Ta không biết nàng." chàng ngạnh thanh nói, thật sự tính toán mặc kệ sống chết của nàng.
" Đại Phi, ngươi thật sự không cần ta hay sao?" Bách Hợp hai mắt đẫm lệ lưng tròng nghẹn ngào nói.
Đan Phi liều mạng nói với chính mình, tuyệt không được quay đầu lại, không thể bị nước mắt của nàng đả động.
" Không tồi, ngươi trở về tìm cái họ Tây Môn kia thật là tốt, ta không hẳn lợi hại, cũng không hẳn nổi danh, ngươi rõ ràng gọi y cùng ngươi bước chân vào giang hồ luôn đi." theo trong giọng nói chàng nhưng lại ra một tia ghen tuông, nhưng đương sự căn bản không đi suy nghĩ sâu xa hàm ý sâu xa đó. (ca ca ăn dấm chua à nha, bất quá ta thích ^ ^)
" Ta... ta không phải ý tứ đó, ngươi hiểu lầm..." nàng xoa ánh mắt, muốn nhìn rõ ràng động tác của chàng.
" Ta cái lỗ tai thật sự tốt, chẳng lẽ nghe không ra ý tứ của ngươi? Nữ nhân hiển nhiên kiến dị tư thiên (), ta nhận rõ ngươi, chúng ta như vậy nhất đao lưỡng đoạn (), tạm biệt!" chàng tiêu sái khoát tay, cũng không quay đầu lại địa đi rồi.
Tiểu nhị xem tình hình cho rằng vợ chồng son tám phần là cãi nhau, để trượng phu phải hưu () tiểu thê tử. Xem tiểu cô nương kia khóc ánh mắt so với cây hạnh đào còn lớn hơn, thật là khiến kẻ khác thương tiếc.
" Khách quan, ta xem như vậy không tốt!" tiểu nhị vọng tưởng chen vào khuyên can chàng.
Đan Phi dùng một đôi mắt to trừng hắn: " Ngươi muốn chuyện gì? Ngươi không cần quản nhiều lắm đâu! Rốt cuộc có đưa ta đi không? Còn có làm hay không nói trước?"
" Ai, thỉnh đi theo tiểu nhân." Xem ra thanh quan khó mà giải quyết việc nhà.
" Đại Phi..." Bách Hợp vẫn làm cuối cùng cố gắng.
Không phản ứng.
" Đại Phi..." nàng cho chàng một lần cơ hội nữa.
Cũng không phản ứng.
Hảo, tốt lắm, nàng đã chịu đủ. (để xem nàng làm gì a >