Bách Hợp Lại Thượng Đan Phi Hiệp

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đan Phi mặc vào y phục hành đêm, chuẩn bị ban đêm xông vào nha môn.

Phu canh mới vừa đánh ngáp, canh hai đã qua, đúng là mộng đẹp liên tục hết sức.

Bách Hợp đem khăn giao cho chàng, lo lắng xung trọng nói: " Đại Phi, hay là chúng ta nghe lời của Tây Môn đại ca, đừng hành động thiếu suy nghĩ mới tốt."

" Ta không có việc gì, cho dù là hoàng cung đại nội, ta cũng tiến vào được, bất quá là tiểu nha môn, không có gì đáng sợ." chàng bịt kín khăn nói.

" Nhưng mà..."

" Không cần nhưng mà. Chỉ cần ta đem ấn tín hôn quan kia trộm được, làm cho gã bị bãi chức, thậm chí bị trảm đầu, tài cán vì dân chúng trừ hại, điểm này nguy hiểm tính cái gì? Nàng cũng trong phòng chờ ta trở lại, không được đi theo ta, có nghe thấy không?" chàng luôn mãi dặn dò.

Nàng tặng chàng xuất môn: " Chàng phải cẩn thận! Thiếp chờ chàng trở về."

Đan Phi nhún một cái, nhảy lên mái hiên, trở mình đến ngoài tường. Bách Hợp một lần nữa đóng cửa phòng, không nhìn chỗ rẽ chỗ đứng nhân ảnh.

Đường Lâm khí giận nảy ra, vẫn không thể làm gì, lúc này mới đi ra một chút, không nghĩ tới lại thấy một màn như vậy. Nàng tò mò theo sát ở sau Đan Phi tìm tòi đến cùng.

Đan Phi xuyên qua dưới ánh trăng trong, rất nhanh tới nha môn, chàng vọt đến cửa hông, vô thanh vô tức () vượt qua tường vây.

Nói như vậy, địa điểm để đặt ấn tín là ở trong thư phòng. Chàng điểm nhẹ mủi chân, thân hình lập loè, tránh đi hai ba gã nha dịch tuần tra, cùng đêm tối dung thành nhất thể. ()

Đi vào cửa thư phòng, chàng mở cửa sổ, thân mình chầm chậm, thoải mái mà vào phòng.

Trên mặt bàn liền thấy mục tiêu đêm nay chàng muốn xuống tay, kiểm tra bốn phía ấn tín, xác định chưa trang bị cơ quan, mới động thủ lấy nó.

Thứ này một khi tới tay, mạng nhỏ của cẩu quan kia xong rồi. chàng đắc ý suy nghĩ nói.

Chàng đem ấn tín kẹp dưới nách, liền bắt đầu rời khỏi.

Tránh ở trên mái hiên, trong mắt Đường Lâm hiện lên ánh lóe ác độc, nắm lên hòn đá tốt dự bị hướng trên cửa mà phóng.

" Phanh!" ban đêm yên tĩnh ngay cả tiếng hít thở đều nghe thấy, chỉ cần một chút tiếng vang, đều giống như nổ bàn.

" Bên kia có thanh âm, nhanh đi tra xem xét."

" Theo thư phòng truyền ra tới, nhanh đi coi trộm một chút."

Đan Phi thầm kêu không tốt, thân ảnh" ba" một tiếng bay lên trời, chuồn chuồn lướt nước (hời hợt) lướt qua đất trống, tốc hành tường biên.

" Thiên giết, đến tột cùng là ai đối nghịch với ta?" chàng nghe thấy tiếng bước chân chạy tới, lộn xộn mà rất nhanh.

Tảng đá kia rốt cuộc là ai bắn ra? Có người phát hiện hành động của chàng hay sao?

Chàng theo chỗ cũ trèo tường đi ra ngoài. Bọn nha dịch đi cáo, có mấy người đuổi theo ra ngoài nha môn.

Huyện thái gia ngủ say nửa mộng nửa tỉnh bước đi thong thả lại đây, đang nhìn trong thư phòng ấn tín quan trọng không cánh mà bay sau, hai chân như nhũn ra uỳ rạp xuống đất kêu rên: " Xong rồi, xong rồi! Hết thảy đều xong rồi. Mũ chuồn chuồn bản quan khó giữ được, ngay cả... mạng này cũng không giữ được, ta... thật sự xong rồ... không....chỉ mạng này của ta, còn muốn... tru ngay cả chín tộc..."

" Đông!" Huyện thái gia thừa nhận không được đả kích lớn như vậy, hai mắt vừa lật, chết ngất đi.

Đường Lâm đang cầm trà trên tay, ở trong thư phòng của Huyện thái gia được đối đãi như khách quý.

Huyện thái gia cùng sư gia tất cung tất kính đứng ở một bên hầu hạ, chỉ e tiếp đón không chu toàn.

" Đường cô nương, ngươi nói ngươi có biết là ai đánh cắp ấn tín của bản quan, có phải thật sự hay không?" Huyện thái gia bức thiết hỏi han.

" Không tồi." nàng ăn uống nói.

" Có nói cho bản quan hay không?" nếu không phải có việc cầu nàng, làm sao có thể cho điêu nữ này kiêu ngạo.

" Nói cho ngài thì cũng được, bất quá..."

Sư gia ý hội nói: " Đường cô nương chỉ chính là thù lao? Đương nhiên không chỉ tặng cô nương một phân tiền, chỉ cần có thể tìm được ấn tín của đại nhân, nhất định hảo hảo báo đáp cô nương."

" Hừ! Các ngươi cho rằng Đường Lâm ta cần tiền hay sao? Không khỏi rất khinh thường người."

" Đường cô nương muốn chính là cái gì? Cứ nói đừng ngại." gã lại nói.

" Nếu ta không nhìn lầm, hắn chính là nổi danh lừng lẫy,‘ hiệp đạo ’ Đan Phi nhân nghĩa, đại nhân có thể bắt hắn, nói vậy sẽ càng được triều đình trọng dụng."

Huyện thái gia cả kinh nói: " Nguyên lai trộm đi ấn tín của bản quan thực là Đan Phi, bản quan nhất định phải bắt được điêu dân kia, cư nhiên dám đối nghịch cùng mệnh quan triều đình, đúng là không có mắt."

Đường Lâm nói ra điều kiện của nàng: " Ta không cần bạc, ta chỉ muốn đại nhân khi bắt được hắn, đưa hắn trảm đầu thị chúng, để cho mọi người nhìn thấy là đủ rồi."

" Cáp... lại có vấn đề gì kia? Đường cô nương, hiện tại có thể nói cho bản quan!"

" Đương nhiên có thể, hắn hiện tại ngụ khách điếm Vạn Lai ở trấn trên, tuổi ước chừng hai mươi, làn da ngăm đen, mày rậm mắt to, bên người còn mang theo một vị Tiểu cô nương, rất dễ nhận ra."

" Đại nhân, thuộc hạ lập tức gọi người đến Vạn Lai khách điếm bắt người." sư gia lĩnh mệnh nói.

" Nhanh đi đem ấn tín của bản quan trở về, nếu không chúng ta cùng nhau chờ đầu chuyển nhà." Huyện thái gia lòng nóng như lửa đốt, mãnh sát trên trán.

Gã tuy chỉ là tiểu quan thất phẩm, tại nơi này lại có thể hô phong hoán vũ, không gì làm không được, lại kiếm no rồi hà bao, nói cái gì cũng không cam như vậy đưa tới một tên trộm trên tay, chờ bắt được hắn, nhất định đưa hắn nghiền xương thành tro.

Nàng cuối cùng có thể báo thù, nhưng lại không cần nàng động thủ, đỡ phải sư huynh vừa muốn lải nhải. Thu hoạch đêm nay thực không ít! Nàng thật muốn nhìn Đan Phi nay lên trời như thế nào. Mặc hắn khinh công cao tới đâu, cũng trốn không thoát thiên la địa võng.

Đường Lâm chờ không kịp trò hay trình diễn. (muốn đập cô ta mấy trận ghê >

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio