- con muốn đến cái trường quỷ dị đó thật sao? - bà Petunina hỏi, bà không muốn rời bảo bối của mình chút nào. Chính đám người quái quỷ cướp công chúa nhỏ của bà đi. Bà Dudley ác độc nghĩ không quên trừng Harry một chút.
Harry rụt rụt cổ, hắn có làm gì đâu! Có chút không cam lòng nhưng vẫn là cao hứng, có Kana bên cạnh làm bạn đồng hành có chết hắn cũng cam lòng! Kana ngồi trên xe nhấp nháp cái kẹo nho, khóe môi khẽ nhếch, tâm tình cô vô cùng tốt a!
Sau khi đến sân ga, bà Dudley luyến tiếc không muốn rời con gái, Kana vô cùng bất đắc dĩ đẩy đẫy tay bà đang cuốn chặt lấy cổ mình nói:
- mẹ! Đừng như vậy, con gái lớn rồi!
Trước khi rời đi, Kana không quên ông bà Dudley một cái hôn tạm biệt. Trên đường, mọi người cứ nhìn chăm chăm vào hai người họ chỉ chỏ. Kana thì không sao nhưng miệng Harry đã bắt đầu trở nên khô đắng, hắn không biết phải làm gì ngay bây giờ. Hắn quay qua đối với Kana nói cô ấy đứng đó chờ còn mình thì đi hỏi đường. Ngay khi Harry định chạy đi thì Kana đưa tay níu hắn lại, Harry quay lại nhìn Kana đầy khó hiểu. Rồi cô đưa tay lên chỉ:
-Đằng đó!
-Hả!? - Harry nhìn về hướng cô chỉ, hắn thấy một gia đình, người đàn bà béo múp míp, bà ấy đang trò chuyện với bốn cậu con trai, tất cả đều có tóc đỏ hoe. Mỗi đứa cũng đẩy trước mặt một cái rương giống như cái của Harry – và họ đều có cú. harry cảm thấy bớt hoảng hốt hơn, hắn vuốt ngực thở một hơi.
- Đi thôi! - Kana thở dài lắc đầu, thầm nghĩ: Bắn tim bất chấp thời điểm!
Hai người họ đến gần gia đình đó và nghe được họ đối thoại, cô bé gái nhỏ xíu, cũng tóc đỏ nắm tay bà mẹ nài nỉ:
- Mẹ ơi, con muốn đi...
- Con chưa đủ tuổi đi học mà Ginny. Yên nào. Được rồi, Percy, con đi trước.
Đứa con trai có vẻ là đứa lờn nhất trong bọn bèn đi thẳng về phía sân ga số chín và sân ga số mười. Harry chăm chú nhìn, cẩn không chớp mắt lấy một cái để không bị mất hút cậu ta. Nhưng vừa đúng lúc thằng bé đến được hàng rào ngăn hai sân ga thì một đám đông du khách kéo tràn qua trước mặt Harry. Khi tên khách đeo ba lô cuối cùng đi ra khỏi tầm nhìn của Harry thì thằng bé kia đã tan biến.
Người đàn bà múp míp nói:
- Fred, tới phiên con.
Một trong mấy đứa con trai còn lại nói:
- Con không phải là Fred, con là George. Thật tình, thưa bà, bà tự xưng là mẹ của chúng con, vậy bà không thể phân biệt con là George sao?
- Xin lỗi con, George à.
- Đùa tí thôi, chứ con là Fred.
Thằng bé nói xong là chạy mất, người em song sinh của nó hối hả chạy theo gọi ơi ới. Chỉ nháng một cái là thằng chạy trước mất tiêu. Nhưng đi đâu? Harry không thể hiểu được.
Bây giờ đến đứa con trai thứ ba, có vẻ thằng bé đó bằng tuổi họ. Nó gần tới rồi, bỗng nhiên hết sức đột ngột, không thất nó đâu nữa.
Kana kéo Harry lại gần hỏi thăm người đàn bà múp míp:
- Xin phép hỏi bác, cháu muốn hỏi!
Bà ấy đáp:
- Chào hai con, lần đầu tiên đến Hogwarts hở? Thằng Ron nhà ta cũng vậy!
Bà chỉ vào đứa con trai nhỏ nhất của mình. Nó cao, gầy, lóng ngóng, mặc đầy tàn nhan, bàn tay bàn chân to bè, và mũi thì dài sọc.
Harry lắp bắp:
- Dạ nhưng mà... nhưng mà... con không biết làm sao... làm sao...
- Làm sao vô sân ga hả?
Người đàn bà múp míp tử tế tiếp lời, Harry gật đầu. Bà nói:
- Đừng lo, tất cả những gì con phải làm là đi thẳng vào hàng rào giữa sân ga số chín và sân ga số mười. Đừng dừng lại và đừng sợ đâm đầu vào đó, điều này rất quan trọng. Tốt nhất là cứ chạy nhanh một chút nếu con thấy sợ. Hai con đi trước đi
- Ơ... dạ.
Harry quay lại nhìn Kana đầy lo lắng thấy cô gật gật đầu, Hắn hít một hơi thật sâu, đăm đăm ngó cái hàng rào, trông hết sức chắc chắn. Harry bắt đầu đi về phía đó sau, dùng sức chạy về phía hàng rào, hai nhắm nghiền mắt lại để khỏi thấy một vụ tông rào khốc liệt.
Kana đứng một bên nhìn, đuôi lông mày cô run một cái, 'không cần làm quá vậy chứ!?'. Rồi cô cũng đi về phía hàng rào, nhưng mà là từ từ đi chứ không cắm đâu chạy như Harry. Rất mất hình tượng!
Đi xuyên qua hàng rào, cô thấy Harry ngốc manh đứng đó.
Trước mắt Harry là một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường ray kế bên sân ga đông đúc hành khách. tấm bảng trên cao mang hàng chữ Tốc hành Hogwarts, Kana lại gần Harry, đá đá chân cậu, bằng giọng trêu cợt cô nói:
-ngốc đầu, đi thôi!
Harry ngượng ngùng gãi tóc chạy đuổi theo sau. Kana nhìn ngắm cái xe lửa, không khỏi tự hỏi: 'liệu có xảy ra trục trặc gì không đây!' cô dám chắc nó kém xa tàu điện ngầm của người Muggle. Sau khi an tọa tại một toa xe trống, cô cảm thấy mỏi nhừ, vô lực ngổi trên ghế, một cái tàu trở đông học sinh như vậy làm gì chứ!
Harry rối rít hỏi Kana:
- cậu vẫn ổn chứ!
-Ân! Chưa đến mức sắp chết! - cô xua tay
Harry nhìn ra ngoài cửa toa xe, ngắm ngắm cho đến khi cửa toa tàu nhẹ mở, Harry và cô nhìn qua, là thằng em út trong Đám anh em tóc đỏ thò đầu vào. Nó chỉ vào chỗ đối diện với họ hỏi:
- Có ai ngồi ở chỗ này không vậy? Mấy toa khác hết chỗ rồi.
Harry nhìn Kana thấy cô không nói gì mới đối với thằng nhóc kia lắc đầu, thằng bé ngồi xuống. Nó liếc Harry rồi nhìn ra ngoài cửa sổ
- Ê, Ron.
Hai anh em sinh đôi quay trở lại, một đứa nói:
- Ron nè, tụi anh lên toa giữa nha! Thằng Lee Jordan có một con nhện lông khổng lồ ở trên đó.
Ron lầu bầu.
- Ừ.
Đứa sinh đôi thứ hai bảo:
- Harry hồi nãy tụi này quên giới thiệu. Tụi này là Fred và George Weasley. Còn đây là Ron, em của tụi này. Hen gặp lại sau nha. Chào!
Harry và Ron cùng nói:
- Chào!
- Cậu là Harry Potter thiệt hả?
Harry gật đầu.
- Thiệt hả? Ơ... vậy mà mình cứ tửng là anh Fred va George nói giỡn. Vậy đúng là cậu có cái... a... cái...
Nó chỉ lên trán Harry.
Harry đưa tay vén mớ tóc rủ trên trán để lộ ra cái thẹo hình tia chớp. Ron nhìn cái thẹo đăm đăm. Kana liếc hai người tán gẫu, cô đang cố gắng nhớ việc cô định làm, nó có liên quan đến thằng nhóc ngồi kế cô a!
Có vẻ Ron đã để ý đến sự tồn tại của Kana, nó nhìn cô,thấy Kana nhíu mày thì rụt cổ một cái liếc liếc Harry ý hỏi Kana làm sao, nó làm gì khiến cô khó chịu à? Harry cười an ủi.
- chúng ta làm quen được không? - Ron đánh bạo một phen, đối với Kana nói
-Ân? Rất vui được làm quen! - Kana gật đầu.
- mình gọi cậu là Kana nhé!?
-Ân!
Ron thở dài nhẹ nhõm nhưng vẫn là có phần rụt rè, cậu ta thật đáng sợ. Harry ngồi nhìn Ron cười cười. Đoàn tàu bắt đầu dịch chuyển, chiếc xe lửa đã đưa họ ra khỏi Luân Đôn. Nó lao vun vút qua những cánh đồng nhởn nhơ những đàn cừu và bò thong thả gặm cỏ. Cả ba người họ chỉ im lặng ngắm cảnh vật lướt nhanh bên ngoài.
Qua cửa sổ toa xe, bọn họ có thể thấy phong cảnh nông thôn ngày càng trải rộng, thấy những thửa ruộng ngăn nắp nữa, những cánh rừng hoang vu, những dòng sông uốn khúc, và những đồi núi xanh sẫm.
Có tiếng gõ cửa và thằng bé có gương mặt tròn mà Harry đã gặp ở sân ga chín – ba – phần – tư bước vào. Cậu ta hỏi:
- Xin lỗi, có ai thấy con cóc của tôi không?
Harry và Ron đều lắc đầu thì thằng bé kêu lên tuyệt vọng:
- Tôi lại làm mất nó rồi. Nó cứ bỏ tôi mà đi hoài à!
Harry an ủi:
- Nó sẽ trở về mà.
Thằng bé rầu rĩ rời khỏi. Sau khi rời cậu bé đó bỏ đi không lâu thì lại có một cô bé khác tiến vào, cô bé này khác xinh xắn với chiếc răng khểnh. Kana nhìn cô bé đánh giá, đây là hermione trong truyền thuyết? Cách cô nhóc đó nói truyện có vẻ hơi kênh kiêu nhỉ! Sau khi cô ấy rời đi thì cô nghe Ron lầu bầu:
- Cho dù mình ở nhà nào cũng được, miễn là đừng chung nhà với con nhỏ đó.
Nghe câu nói đó, Kana xì cười, Ron thấy vậy hơi đỏ mặt thì ra cậu ấy cũng biết cười. Ron bắt đầu đổi đề tài để nói chuyện, cậu ta cùng Harry say sưa nói về môn thể thao Quidditch, còn Kana... cô tiếp tục suy nghĩ mà cô 'lỡ' quên mất, rốt cuộc là cô quên gì nhỉ!? Hình như là bắt đầu từ khi sinh nhật Harry! Sinh nhật Harry! A, nhớ rồi! Cô để nó đâu ấy nhỉ?
Cánh cửa toa xe lại một lần nữa bật mở, bước vào lần này là ba thằng bé khác, Harry nhận ra ngay đứa đi giữa là thằng bé nhợt nhạt hắn đã gặp ở tiệm quần áo của bà Malkin trong khu Hẻm Xéo. Thằng nhóc nhìn Harry có vẻ hứng thú hơn lần gặp gỡ trước. Cậu ta hỏi:
- Đúng không đây? Tụi nó nói um khắp tàu là có Harry Potter đang ở trong toa này. Vậy ra là mày đó hả?
- Phải. - Harry đáp
Cậu nhóc lên tiếng giới thiệu:
- À, đây là Crabbe, còn đây là Goyle. Tao là Malfoy, Draco Malfoy.
Ron ho khẽ mấy tiếng, chắc là để ém tiếng cười khẩy. Draco Malfoy ngó Ron:
- Bộ thấy tên tao buồn cười lắm hả? Tên mày tao chưa thèm hỏi nha! Ba tao đã nói cho tao biết hết về tụi tóc đỏ Weasley nhà mày rồi, mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nổi nuôi không xuể chứ gì!
Nó quay lại Harry:
- Potter à, rồi mày sẽ thấy là có những gia đình phù thủy sang hơn. Mày đừng vội kết bạn với đám tầm thường. Chuyện đó tao giúp mày được.
Nó giơ tay để bắt tay Harry, nhưng Harry không thèm nắm lấy. Harry chỉ lạnh nhạt nói:
- Cám ơn. Tao nghĩ tự tao cũng biết được đứa nào tầm thường, đứa nào không rồi!
Khi đám nhóc con đang nhoi nhoi tranh cãi, thì Kana lên tiếng cắt ngang:
-Xin lỗi làm phiền nhưng Harry... cái này cho cậu!
Nói rồi cô ném chiếc hộp trên tay cho Harry. Harry bắt lấy chiếc hộp, hai mắt sáng trưng, miệng ngoác ra cười thỏa mãn, hắn biết Kana sẽ không quên sinh nhật hắn mà!
-cậu có thể mở nó! - ây ya... đứa nhỏ này thật dễ thỏa mãn!
Harry mở hộp quà ra, Draco tuy khó chịu nhưng vẫn là không nhịn được tò mò ngó vào nhìn. Harry lôi từ trong hộp ra một cái gì đó nhỏ, lấp lánh, hình tia chớp vàng, một cái cặp? Harry cùng Ron khó hiểu nhìn Kana, hắn là con trai dùng cặp làm gì?
Kana chỉ cười, cô lôi từ trong túi ra một cái cà vạt, đem thắt vào cổ Harry sau đó lấy cái cặp từ tay Harry cặp vào chiếc cà vạt rồi cố định nó vào vạt áo Harry, cô nói:
- nó dùng như vậy! Không phải để kẹp tóc!
Ron tỏ vẻ hiểu, Harry cũng gật đầu nhưng lại ngượng ngùng trước một loạt hành động của Kana. Cô vỗ vai Harry, cầm lấy đồng phục xoay người ra khỏi toa để lại một câu nói:
- các cậu nên nhanh chóng thay đồng phục của mình đi! Lát tôi quay lại!
Draco thực sự là sắp muốn bùng nổ rồi, hắn quay người bỏ đi. Nếu còn ở lại và ngắm cái bộ mặt ngớ ngẩn của thằng nhóc Harry Potter thì hắn dám chắc một điều là mình sẽ làm mất hết thể diện nhà Malfoy. Sao lại không khi thấy người mình nhớ nhung mấy ngày nay tặng quà cho thằng nhóc vừa mới sỉ nhục mình! Cô ấy còn không nhìn hắn lấy một cái!
Mới đầu khi cô ấy cất tiếng, Draco đã thật sự mừng rỡ muốn đi lên làm quen nhưng khi thấy cô ném cái hộp cho thằng nhóc kia thì hắn đã không nhịn được mà thầm ghen tỵ rồi vậy mà cô ấy còn, còn... thắt cà vạt cho tên chết tiệt đó chứ! Draco tức đỏ mắt, vừa đi vừa làm bầm. Crabbe và Goyle theo sau Draco nhìn nhau đầy khó hiểu!