Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Có đôi khi, khiến cho một kẻ sống không bằng chết, đó mới càng thống khổ.”
Vương Đào tạo gió lốc thổi Liên Hoa không mở mắt nổi, Liên Hoa trực tiếp dựng một bức tường nước, ngăn cách bản thân bên trong.
Hai mắt Vương Đào đỏ đậm, làm sao còn giữ bộ dáng phong lưu tao nhã vừa rồi. Nhất là cái đầu dính phân chim của gã, Liên Hoa tỏ vẻ nó rất bắt mắt. Muốn đi đánh người, lại bị dính phân chim.
“Tụi mày, chết đi!” Vương Đào nổi giận gầm lên một tiếng, phong nhận bay đầy trời. Liên Hoa tranh thủ trồng một vòng dây leo bao bọc bốn người lại, bị phong nhận chém phải thì đau chết.
“Anh hai, người này điên rồi.” Hà Ngữ trốn tránh phong nhận, kêu to với Hà Húc.
“Đừng để ý đến gã, đồ điên chính là đồ điên, cho dù là nhân khuôn cẩu dạng cũng là đồ điên.” Hà Húc rất bình tĩnh.
“Ha ha ha, ngu ngốc, nếm được chút bánh của Tiểu Ma nhà tụi tui rồi? Toàn bộ tặng cho ông anh.” Triệu Tiểu Long kiêu ngạo cười to, đáp lại hắn là càng nhiều Phong Nhận bay tới.
“Ê ê, rõ ràng bọn họ đều mắng ông anh, ông anh sao lại chấp với tui!” Triệu Tiểu Long chật vật trốn tránh, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Liên Hoa bất động thanh sắc ngồi trên ghế, lấy ra một quả táo ăn, hạt giống trong tay đã tùy thời chuẩn bị tốt.
Ba đứa nhỏ anh một lời, em một câu, chọc cho Vương Đào tức đến oa oa kêu to, động tác trong tay không đình chỉ, cố tình xuống tay tàn nhẫn, cơ mà ngay cả một góc áo của ba đứa nhỏ cũng không đụng tới nổi. Liên Hoa nhìn mà ngạc nhiên khi phát hiện ba đứa này cũng quá độc miệng rồi. Hà Húc bình thường không rên một tiếng không nói một lời, vừa nói là tức chết người ta.
Liên Hoa cảm thấy có chút may mắn khi tụi nó bình thường không nói lời ác độc với mình.
“Tức chết tao, tụi mày đều chết hết đi, chết hết đi!” Vương Đào tóc tai hỗn độn, quần áo rách bươm, trong chốc lát không thể động, trong chốc lát đầu óc choáng váng, trong chốc lát lại phóng phong nhận tự chém bản thân. Quả thực quá mức thê thảm.
Liên Hoa nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng đánh giá sức chiến đấu của bọn nhỏ đã tăng lên một bậc.
Ba đứa nhỏ đùa giỡn người ta vui vẻ, Tiểu Ma và Liên Ngọc đứng hai bên trái phải trên vai Liên Hoa xem kịch.
“Chủ nhân, Cậu có thấy Tiểu Ngữ thật giỏi không? Mỗi lần tên ngu ngốc kia muốn công kích liền quấy rầy suy nghĩ của gã, nhìn kìa, gã tức giận tới đổ mắt đỏ cổ rồi.”
Liên Hoa gật gật đầu: “Còn biết dùng ngôn ngữ kích thích địch nhân, không tồi, không tồi. Bất quá nếu gặp phải người bình tĩnh chiêu này liền vô dụng, tên biến thái này bình thường nhất định rất kiêu ngạo.” Liên Hoa cho một lời bình khách quan.
“Ừ, Tiểu Húc Húc cũng không tồi nha, điều khiển con sâu biến dị sâu cắn đủ chỗ trên người gã, mà gã nóng nảy nổ đầu, một chút đều không phát hiện bản thân trúng độc.”
“Ừ, chờ Hà Húc thăng cấp, là có thể đổi một loại sâu lợi hại hơn, không chừng còn có thể khống chế được một con biến dị thú.”
“Bọn nhỏ hiện tại mới cấp hai, mà đã có thể đánh nhau với cấp ba đã rất lợi hại.” Liên Ngọc rất bất mãn mỗi khi Liên Hoa chê bọn nhỏ cấp thấp.
“Đúng vậy, Triệu Tiểu Long trộm năng lượng dị năng trong cơ thể Vương Đào cũng không tồi.”
“Bọn nhỏ còn cần nhiều năng lượng.”
“Không sai, xem ra chúng ta cần lấy thêm nhiều tinh hạch.” Liên Hoa đồng ý quan điểm.
“Chủ nhân, lúc trước cậu nói cho tụi nhỏ luyện tập, chính cậu bảo tui ngừng ăn bao lâu rồi? Hiện tại không cần đi căn cứ, số tinh hạch còn lại cho tui đi.” Liên Ngọc nhảy lên đầu Liên Hoa, nhảy nhảy.
Liên Hoa: “…”
“Khụ khụ, vấn đề này chúng ta nói sau.” Liên Hoa pha trò.
“Đáng ghét!” Liên Ngọc tăng thêm lực đạo đạp lên đầu Liên Hoa: “Cậu lại nói cho có lệ, chủ nhân cậu là đồ xấu xa, hu hu hu, mệnh người ta khổ quá mà! Đi theo cái tên chủ nhân ăn cũng không cho ăn no, mặc cũng không cho mặc ấm, mệnh người ta khổ quá mà! ” Liên Ngọc khóc lóc om sòm lăn lộn, làm cho đầu tóc Liên Hoa xù lên thành cái tổ chim.
“Được rồi, được rồi, ông nội, mày tha cho tao đi!” Liên Hoa cầu xin tha thứ, đập rớt Liên Ngọc xuống: “Chúng ta đi tìm một thành phố nhỏ, đánh tang thi lấy tinh hạch cho mày có được không?” Liên Hoa tranh thủ dỗ đầu nấm.
“Nói vậy còn có lương tâm.” Liên Ngọc lập tức không lộn xộn, thần thanh khí sảng bắt đầu xem đánh nhau.
Liên Hoa: “…” Hắn có một loại cảm giác bị lừa gạt.
“Chiếp chiếp…” Tiểu Ma vẫn im lặng bèn lên tiếng.
“Cái gì? Mày cũng muốn tinh hạch?” Liên Hoa không dám tin nhìn Tiểu Ma.
“Chiếp chiếp!” Tiểu Ma một cước đạp lên vai Liên Hoa, một cước đạp lên đầu Liên Hoa, đập đập cánh tỏ vẻ không thể làm lơ sự tồn tại của nó
‘Binh binh binh’ Thùng cũng nhảy cẩn lên trên mặt đất, tỏ vẻ chủ nhân cũng không thể quên nó.
Liên Hoa cảm thấy trời đất hắc ám tối mù, mẹ nó, có quá nhiều miệng ăn chờ hắn nuôi, nghĩ đến mà muốn hộc máu.
“Ha ha, chủ nhân, cậu hiện tại biết phiền toái là cái gì rồi chứ?!” Liên Ngọc vui sướng khi người gặp họa.
Liên Hoa đầu đầy hắc tuyến, bắt lấy Liên Ngọc vặn xoắn nắn ép các kiểu.
“Ngao, đau quá! Chủ nhân buông tay, buông tay.”
“Chiếp chiếp…”
‘Binh binh…’
Liên Hoa không thèm nhìn tới mấy tên dở hơi này nữa, chuyên tâm xem bọn nhỏ đánh nhau.
“Chủ nhân, người của tên ngu ngốc kia đến đây.” Liên Ngọc đột nhiên căng thẳng.
“Còn bao lâu?”
“Năm phút nữa, bọn họ đi xe.”
“Ê, nhóm thanh thiếu niên, nội trong năm phút nữa giải quyết xong đi.” Liên Hoa kêu to.
“Năm phút? Không thành vấn đề!” Triệu Tiểu Long bày ra một tư thế đẹp trai phong độ ngời ngời, ngờ đâu bị Hà Húc một cước đá văng, may mắn kịp thời tránh được một đạo Phong Nhận.
“Tên kia, Hà Húc cậu dám trả đũa!” Triệu Tiểu Long hùng hùng hổ hổ.
“Chuyên tâm đi.” Hà Húc quăng lại cho Triệu Tiểu Long một bóng dáng vừa khốc vừa ngầu.
“Chết tiệt!” Triệu Tiểu Long lau tro bụi trên mặt một phen, phun ra một mồm toàn cát.
Vương Đào quả thực không có lý trí, dị năng phát ra như thể không muốn sống nữa, tay chân đã biến thành màu đen, rõ ràng bị trúng độc nặng, dị năng cũng tiêu hao gần hết.
“Đã xong.” Hà Húc chạm vào một ngọn cỏ, ngón tay làm một động tác, lập tức có ít nhất trên trăm con trùng nhỏ màu đen chui ra, bò đầy toàn thân Vương Đào.
“A a a!” Vương Đào gào thét thảm thiết, không còn phóng thích dị năng nữa, lăn lộn trên mặt đất.
“Anh hai thiệt đẹp trai!” Hà Ngữ hai mắt long lanh nhìn Hà Húc.
Hà Húc vẫn như cũ tặng cho Hà Ngữ một bóng dáng vừa khốc vừa ngầu.
“Hứ, Chảnh cún!” Triệu Tiểu Long hừ một tiếng đi đến bên cạnh Vương Đào đã hấp hối, đá gã một cước.
Khuôn mặt Vương Đào bò đầy những con sâu, con trùng, con kiến biến dị to bằng ngón cái, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
“Tốt lắm, đã giải quyết xong, mấy đứa trở về đi.” Liên Hoa nói, dùng dây leo trói Vương Đào lại, rồi treo ngược lên: “Chuẩn bị nghênh đón khách nhân nào.”
Ba đứa nhỏ sau một trận đánh nhau liền bẩn hề hề, Liên Hoa đem tường nước chia làm ba phần, cho bọn nhỏ tự rửa mặt.
Bọn nhỏ vệ sinh xong, như trước ngồi lên mấy cái ghế bằng cỏ Liên Hoa làm ra, còn có cái bàn bằng dây leo Liên Hoa làm rất bền chắc, không bị hỏng.
Liên Hoa lại lấy lá cây làm chén đựng nước mật cho bọn nhỏ uống, lại trồng thêm một cây hoa hướng dương.
Vì thế, mọi người vừa uống nước cắn hạt hướng dương.
Vương Bân xuống xe, thời điểm đến nơi này, chính là ba đứa nhỏ, một đứa lớn, cùng nhau nhàn nhã ngắm ngoại cảnh như đi picnic, nếu như cháu ông ta không phải bị treo ngược lắc lư ở chỗ kia thì tốt rồi.
Vương Bân cười khổ một tiếng, nếu không phải nhận được thông tri của thủ hạ, nói thằng cháu ông lại đi tìm dị năng giả gây phiền toái, ông cũng sẽ không nóng vội chạy tới đây. Thằng cháu này, từ nhỏ đã bị em gái ông chiều chuộng thành hư, dưỡng ra một đứa không biết trời cao đất rộng, dù sao cũng phải để cho nó ăn khổ, như vậy nó mới biết Địa Cầu không phải quay quanh nó.
“Này các anh bạn nhỏ, chú là Vương Bân, là chủ nhân căn cứ Hoa Dương, thằng cháu chú đã gây phiền toái cho mấy đứa, chú muốn bồi thường một chút, hi vọng mấy đứa rộng lượng, tha cho nó lần này.” Vương Bân chắp tay xin lỗi, miệng khiêm tốn nói, nhưng dù như thế nào cũng vẫn duy trì một loại uy nghiêm của kẻ bề trên, Liên Hoa nhìn ra được, người này khá thẳng thắn.
“Vị tiên sinh này, là cháu chú đến khiêu khích tụi tui trước, tụi tui bất quá chỉ giúp ông giáo dục lại một tý thôi, ông không cần phải thay gã nói lời cảm ơn.” Triệu Tiểu Long nói chuyện như một ông cụ non đã trải đời.
Tươi cười trên mặt Vương Bân thiếu chút nữa nát vụn, giáo dục cháu ông ta thành cái đầu heo như vậy, lời này nói ra cũng không biết ngượng miệng sao?
“Cảm ơn anh bạn nhỏ.” Vương Bân ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Vương tiên sinh, cháu của ông quả thật nên giáo dục một chút, miễn cho một ngày nào đó mất mạng mà không biết tại sao.” Liên Hoa nói: “Ông còn không biết cháu mình làm ra chuyện tốt gì sao? Cũng không biết vì sao gã muốn tới khiêu khích bọn tôi sao? Vương tiên sinh ông có thể tự mình nhìn xem.”
Liên Hoa quăng ra một tấm Thủy Kính, trung thực ghi lại tình huống trong phòng Vương Đào ngày đó. Cô bé bị ngược đãi kia cứ như vậy rõ rành rành hiện ra trước mặt Vương Bân.
Vương Bân vừa xem mặt mày đã xanh mét, đám thủ hạ đi theo phía sau ông ta mới nãy còn tức giận bất bình cũng lộ ra biểu tình khó có thể tin được. Bọn họ chỉ biết cháu trưởng quan rất được nuông chiều, không nghĩ tới chuyện gã lại làm ra loại chuyện như vậy.
Trước mạt thế Vương Bân là một thượng úy, ở nơi này chấp hành nhiệm vụ, nào biết rằng mạt thế đột nhiên bùng nổ. Ông mang theo thủ hạ của mình vất vả thanh lý sạch sẽ tang thi vùng này, thành lập căn cứ, lại không thể liên hệ với cấp trên, đành phải làm chủ nhân ở đây.
Ông là một quân nhân, được nhiên có tôn nghiêm và phẩm giá của một quân nhân, bởi vậy quy củ trong căn cứ rất nghiêm khắc, ông không hy vọng dưới quyền ông quản lý căn cứ lại xảy ra chuyện cực kỳ bi thảm này. Bởi vậy, khi em gái ông mang theo đứa con riêng của mình chạy đến tìm nơi nương tựa, ông liền bắt bọn họ nhất định phải tuân theo quy củ của căn cứ, không thể dựa vào ông mà làm chuyện xấu.
Không nghĩ tới em gái và cháu trai đáp ứng cho qua mặt, sau lưng quay đầu liền không chút lưu tình chọt cho ông một dao, không biết người sống sót trong căn cứ đã nghĩ ông là người như thế nào, thanh danh ông có phải đã sớm thối rữa hết rồi hay không?
Vương Bân cảm thấy tâm lạnh đi.
Vương Bân nhìn bộ dạng thê thảm của cô gái, lại nhìn con bé con Hà Ngữ bên cạnh Liên Hoa, sao còn không biết Vương Đào đánh chủ ý gì?
“Xin lỗi, là chú quản giáo không nghiêm.” Vương Bân thở dài, ngữ khí cũng chân thành hơn, nghĩ đến em gái mình, cho dù không thích thằng cháu này thì cũng nên giữ lại cái mạng của nó.
“Không biết chú có thể bồi thường cho mấy đứa cái gì? Hi vọng mấy đứa có thể tha cho thằng cháu chú một mạng.” Vương Bân chắp tay nói.
“Này, cháu ông làm nhiều chuyện xấu như vậy, chẳng lẽ ông còn muốn bao che gã sao?” Triệu Tiểu Long bất mãn kêu to.
“Chú về sau sẽ quản nó, em chú rất thương nó, chú không muốn em mình khổ sở.” Vương Bân cười khổ nói.
Triệu Tiểu Long còn muốn nói gì đó, lại bị Liên Hoa ngăn cản: “Vậy chúng ta nói chuyện tiền chuộc một chút đi.”
Vương Bân nghẹn họng, chỉ có thể thành thành thật thật để ai kia lừa tiền. Liên Hoa bla bla nói đủ loại đồ vật, nhất là tinh hạch, hắn đòi như cướp đường, coi như là xử phạt ông cái chuyện quản giáo không nổi người nhà mình, Liên Hoa âm thầm nghĩ.
Đàm điều kiện xong, Vương Bân nhìn người bị trói ngược muốn nói lại thôi. Liên Hoa thống khoái thả người xuống: “Yên tâm, không chết đâu.” Khóe miệng Vương Bân co giật, phân phó thủ hạ đi lấy đồ vật.
“Sắc Liên, anh thật sự khinh địch như vậy sao? Thật sự buông tha gã khốn này sao?” Triệu Tiểu Long giơ chân.
“Nhóc nói đi?” Liên Hoa lộ ra một nụ cười hàm xúc không rõ.
“Còn chưa động thủ.” Liên Hoa nói, nhìn qua Vương Bân, thấy ông ta cũng không chú ý tới bên này, liền an tâm.
“Ồ…” Ba đứa nhỏ lập tức biết phải làm cái gì, liền xoa tay động thủ, Liên Hoa nhìn động tác lưu loát dứt khoát của bọn nhỏ, khóe miệng co rút lợi hại. Hi vọng sau khi gia hỏa này tỉnh lại sẽ còn dũng khí mà sống. Có đôi khi, khiến cho một kẻ sống không bằng chết, đó mới càng thống khổ.
Liên Hoa muốn một chiếc xe việt dã có trang bị và vật tư, còn có một tên tài xế, hẳn là người lính.
“Cậu nguyện ý cùng bọn tôi đến căn cứ kinh đô sao?” Liên Hoa hỏi rõ ràng trước khi đi.
“Đúng vậy, nhà của tôi cũng ở kinh đô, tôi phải về.” Người thanh niên rất kiên định. Liên Hoa yên lòng.
Cả nhóm người lên xe, ba đứa nhỏ thật ra rất cao hứng, rốt cục không cần đi bộ nữa.
“Cậu lính, cậu tên gì?” Liên Hoa liền hỏi.
Cậu lính khởi động xe, cười ha ha nói, “Tôi là Liên Hạ.” Nói xong còn nhe răng cười lộ ra một hàm răng trắng.
Liên Hạ, Liên Hạ, Liên Hạ, hai chữ này không ngừng ở quay quanh trong đầu Liên Hoa, hắn có một loại cảm giác bị mắc nghẹn ở đâu đó.
“Phụt…ha ha ha ha ha ha….” Ba đứa nhỏ trực tiếp cười lăn ra.
“Ha ha ha, chủ nhân, chính chủ tới rồi, cậu lui đi.” Liên Ngọc ở trên đùi Liên Hoa cười lăn lộn.
“Câm miệng!” Liên Hoa thẹn quá hóa giận đạp Liên Ngọc văng dính lên kính xe.
Liên Hạ không biết vì sao bọn họ cười, đành phải ngây ngô ha ha ha theo. Liên Hoa càng thêm bất đắc dĩ, vẫn là giới thiệu mọi người một phen.
“Anh cũng họ Liên!” Liên Hạ rất hưng phấn “Nói không chừng chúng ta là thân thích đó.”
“Chắc vậy đi.” Liên Hoa mệt mỏi nói.
Hiện tại mục tiêu của bọn họ là khu bảo tồn tự nhiên gần nhất, cần phải lấy tinh hạch.
…
“Mẹ, mẹ, mẹ làm chủ cho con! Chú không muốn báo thù cho con.” Vương Đào tỉnh lại, ôm mẹ gã khóc rống.
Mẹ Vương cũng ôm con trai mà rơi lệ, bảo bối mà bà ta nâng trong lòng bàn tay bị vài tên tiện dân làm cho nhục nhã, khiến bà ta thật sự nuốt không trôi cục nợ này
“Con yên tâm, con trai, chú con mới mắng mẹ, chú con bây giờ không đáng tin cậy, mẹ đi kinh đô tìm ba con, chờ ba con đem con về nhận tổ quy tông, con chính là thiên chi kiêu tử, những người đó tùy tiện phạm đến con đều sẽ bị xử lý.” Mẹ Vương tức giận nói, hận anh trai bà tuyệt tình, chẳng những không thay cháu nó báo thù, còn giam lỏng bọn họ.
“Ba sao?” Vương Đào bị sưng mặt hai mắt lập lòe tỏa sáng.
Đáng thương thay cho Vương Đào, gã vẫn không phát hiện ra chuyện dựa vào quan hệ con cháu đã vô dụng, ngay cả dị năng cũng chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại ở cấp một. Liên Hoa không cho Triệu Tiểu Long hoàn toàn hủy bỏ dị năng của một người, để cho Vương Đào mãi mãi dừng lại ở cấp một, tuyệt vọng mà nhìn từng người từng người vượt qua mình.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Giò heo cao quý lãnh diễm: “Vì cái lông gì tôi đây nhiều chương như vậy sao còn chưa xuất hiện?”
Hoa Sen lắc đuôi: “Vợ ơi, người ta nhớ vợ quá à~~ ﹌○﹋ “
Lưu mỗ: “Sờ sờ đầu, ngoan ở bên ngoài thăng cấp nhiều vô để còn trở về áp đảo vợ yêu nhà cậu nha.”
Giò heo: “Cậu muốn chết sao?”
Hoa Sen: “Há há há, vậy phải thăng mấy cấp liền mới được!”
Lưu mỗ chảy nước miếng, “(ˉ﹃ˉ) tôi là má ruột, đương nhiên sẽ cho thăng nhiều cấp để mà áp đảo.”
Trư chân: “đá (¯ε ( ¯) ☆ ╰╮o (¯ mm ¯ ///) đi chết đi…”
Lưu mỗ hóa thành sao băng bay xẹt qua bầu trời: “Oa nhất định phải vây xem hai đứa nó lăn lên giường nha a a a a…”
Giò heo và Hoa Sen: “Đi chết đi…”