Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Mày nói…. mày là con của tao và….. Hạ Chí?”
“Y nha, y nha…” Ba ba, người ta lạnh. Liên Ngọc vung bộ móng vuốt mềm mềm kéo tóc Liên Hoa.
Liên Hoa: “…” Lấy tóc cuốn nó lại.
“Y nha, y nha…” Ba ba, người ta đói bụng. Liên Ngọc đáng thương hề hề nhìn Liên Hoa.
Liên Hoa nghĩ nghĩ, bảo Tiểu Ma ngừng một chút, để Thùng ở lại cùng Tiểu Ma, mình thì chui vào trong rừng.
Bùm bùm, trong rừng cây một trận gà bay chó sủa, Liên Hoa cầm một đống tinh hạch đi ra.
“Ăn đi.” Liên Hoa cầm lấy một viên muốn nhét vào miệng Liên Ngọc.
“Y nha, y nha…” Liên Ngọc phẫn nộ vỗ rớt cái móng heo của Liên Hoa: “Y nha y nha!” Người ta hiện tại là con nít, ba ba lại đi cho người ta ăn cái này?
Liên Hoa nhìn Liên Ngọc bị mình quấn như một cái kén tằm mà trầm mặc.
“Vậy mày ăn cái gì?” Liên Hoa cẩn thận hỏi.
“Y nha nha.” Còn không ôm người ta lên, có ai làm cha như cậu sao?
Liên Hoa thả tóc ra, ôm lấy thằng nhóc như một cục thịt mềm vừa trắng vừa xanh.
Thật mềm, thật ấm.
“Y nha y nha.” Người ta không có răng, đương nhiên muốn uống sữa. Liên Ngọc thỏa mãn làm tổ trong lòng Liên Hoa, vung nắm tay nhỏ chỉ huy Liên Hoa làm cha.
Liên Hoa: “…” Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này tìm đâu ra sữa cho mày? Liên Hoa trầm mặc.
“Y nha nha.” Người ta thật đói bụng, hu hu hu, ba ba muốn Tiểu Ngọc Nhi chết đói. Liên Ngọc oa oa khóc lớn.
Liên Hoa chân tay luống cuống ôm thằng nhỏ, hắn trước kia cũng từng chăm sóc em trai, nhưng chưa từng chăm sóc một đứa nhỏ như vậy, tay chân luống cuống, hơn nữa ngoại hình còn như người ngoài hành tinh lông xanh, hết thảy đều khó mà tiếp thu, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng.
Nước mắt đứa nhỏ Liên Ngọc bắt đầu tích tụ thành hạt lăn trên tay Liên Hoa, mới làm cho Liên Hoa tỉnh táo lại.
“À ha ha…” Liên Hoa tận lực nhớ lại trước kia mẹ hắn ôm em trai như thế nào, dỗ em trai ra sao, hắn bắt đầu vụng về dỗ dành thằng nhỏ, nhẹ nhàng ôm thằng nhỏ lắc lắc, Liên Ngọc khiếu nại Liên Hoa
“Y nha nha…” Người ta đã đói bụng, ba ba phải nhanh chóng học được cách chăm sóc con đi.
“Được được, ngoan, đừng khóc.” Liên Hoa cuối cùng chỉ có thể vì trọng trách làm cha mà giác ngộ, nhìn thằng nhóc dễ thương trong lòng, tâm đều chảy thành bãi nước, nuôi con cũng không tồi đi.
Liên Hoa lấy nước mật của Thùng, rửa tay sạch sẽ, lấy đầu ngón tay chấm vào, đút đến bên miệng Liên Ngọc, Liên Ngọc hấp tấp ngậm lấy. Liên Hoa đút xong một phiến lá chứa nước mật mà trán đổ mồ hôi rần rần. Tiểu Ma rất không biết nói gì, chỉ có thể lấy cánh che mặt lắc lắc đầu.
Gần đây thời tiết ngày càng nóng, không biết có nơi nào thiếu nước hay không.
Liên Ngọc lúc nãy uống nước mật, vừa khóc vừa nháo một phen, bây giờ đang ngậm đầu ngón tay ngủ. Liên Hoa không giao Liên Ngọc cho Thùng, mà dùng tóc làm một cái túi lớn treo Liên Ngọc ở trước ngực. Tóc hắn tuy rằng xanh lè, nhưng trơn bóng, rất thoải mái, thông gió, lại không làm đứa nhỏ bị lạnh, cũng sẽ không ủ nóng.
Nghe nói thân thể đứa nhỏ nếu không uống sữa sẽ không tốt, Liên Hoa liền chỉ huy Tiểu Ma đi tìm một biến dị thú có vú ôn hòa đến.
Tiểu Ma vút một tiếng bay đi tìm, Liên Hoa ngồi trên nệm rơm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Ngọc. Ừm, tuy rằng lông tóc đều xanh, nhưng vẫn rất đáng yêu, Liên Hoa bóp bóp cái mũi nhỏ của Liên Ngọc, Liên Ngọc rầm rì giật giật, một dòng nước nóng nóng đột nhiên chảy lên ngực Liên Hoa.
Liên Hoa: “…” Tâm tình tốt đẹp vừa mới thăng lên chức cha lập tức bay đi mất.
“Liên Ngọc!” Liên Hoa gầm lên giận dữ, Liên Ngọc rầm rì mở mắt: “Y nha nha?” Ba ba, làm sao?
Liên Hoa dùng tóc cuốn lấy Liên Ngọc kéo ra xa, yên lặng tạo một dòng nước tắm rửa cả người, tuy rằng đầu nấm đáng khinh Liên Hoa mang theo biến thành một đứa nhỏ đáng yêu, thì bản chất nó vẫn là cái đầu nấm đó.
“Y nha y nha.” Ba ba, người ta muốn ôm một cái, hu hu hu, người ta muốn ôm một cái.
Liên Hoa không thèm nhìn, lấy một phiến lá to như một cái ao nhỏ, đổ nước vào, đang muốn đặt Liên Ngọc vào trong thì Liên Hoa hoảng sợ kêu to: “Ba ba, đừng đừng, người ta hiện tại là xương thịt đàng hoàng, nước rất lạnh, đi vào nhất định sẽ bệnh đó.”
Liên Hoa nghĩ nghĩ, đúng là sẽ bệnh mất, liền mang phiến lá lên cao cao, lợi dụng ánh nắng mặt trời làm tăng nhiệt độ.
“Hiện tại mày có thể giải thích một chút đây là xảy ra chuyện gì đi.” Liên Hoa đặt Liên Ngọc trước mặt mình, chờ Liên Ngọc giải thích.
Liên Ngọc thấy mình bán manh vô dụng, bèn thành thành thật thật giải thích một phen.
Thì ra Liên Ngọc vì để Liên Hoa có thể chân chính thực hiện được phương pháp tu chân thì bản thể của nó và Liên Hoa phải hợp nhất, về sau sự tồn tại của Liên Hoa chính là bản mạng của Liên Ngọc, nhưng Liên Ngọc không muốn mất tự do, nó muốn thoải mái chơi đùa, liền lấy máu của Liên Hoa, đem linh hồn hóa thành một hạt giống, phá vỏ chui ra, nở hoa kết quả, Liên Ngọc liền trở thành một đứa bé.
“Vậy mày cũng chính là nhân bản của tao?” Liên Hoa nghĩ đến việc Liên Ngọc là dùng máu mình mà sinh ra, tư duy hắn lại trôi lềnh phềnh.
“Cũng không chỉ như vậy.” Thằng nhỏ Liên Ngọc nói.
” Không chỉ như vậy cái gì?” Hai hàng lông mày xanh lá của Liên Hoa chau lại: “Mày còn gạt tao cái gì? Hử?”
“Ba ba, kỳ thật người ta còn có má mà.” Thằng nhỏ Liên Ngọc thẹn thùng giơ tay che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn.
Liên Hoa: “= m = má của mày ở đâu ra? Là ai chứ?”
“Chính là, chính là người trong lòng ba ba đó.” Liên Ngọc tiếp tục bụm mặt.
Liên Hoa: “…” Nà ní? Lỗ tai hắn không có vấn đề gì đi?
“Mày nói…. mày là con của tao và….. Hạ Chí?” Liên Hoa cảm thấy một câu này hắn rít qua từng kẽ răng, phải khó khăn lắm mới phun ra ngoài.
“Đúng vậy, ngày đó khi cậu ấy gặp chuyện không may, trọng thương, chảy rất nhiều máu, người ta liền vụng trộm lấy đi…..”
Liên Hoa trong nháy mắt cảm thấy mình như bị kình lôi từ trời bổ xuống đầu: “Làm tốt lắm!” Liên Hoa ôm lấy thằng nhỏ, cũng không ghét bỏ cả người Liên Ngọc đầy nước tiểu, hôn liền ba phát. Vợ à, ngay cả con hai chúng ta cũng có rồi, em còn không mau theo anh. Liên Hoa hận không thể chống nạnh ngửa mặt lên trời cười lớn một trận.
“Quỷ hà~~ hôn người ta mạnh. Đau quá.” Liên Ngọc xoay xoay, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, cánh tay nho nhỏ quơ loạn.
“Vậy tao phải tranh thủ đi kinh đô tìm người thôi!” Liên Hoa dứt khoát đưa ra quyết định, con cũng có rồi, vợ yêu còn muốn chạy sao?
Đến khi Tiểu Ma trở về liền thấy cảnh đại chủ nhân của nó ôm tiểu chủ nhân điên cuồng hôn hít, vừa cười hi hi ha ha vừa nhảy nhót, nó chỉ mới đi một chút đã xảy ra cái gì rồi? Uầy, vẫn cứ hoàn thành nhiệm vụ rồi nói sau.
“Chiếp chiếp.” Tiểu Ma bay trên đỉnh đầu Liên Hoa vài vòng rồi đáp xuống.
Liên Hoa xoa bóp cơ mặt, tận lực không để nó bị chuột rút: “Tìm được chưa?”
“Chiếp chiếp.”
“Tốt, chờ tụi tao một chút.”
Liên Hoa phơi nắng cái ‘ao nước’ nãy giờ cũng đã ấm lên, hắn thử nhiệt độ, vừa ấm, liền thả Liên Ngọc vào, lại gội mớ tóc quấn quanh Liên Ngọc bị nước tiểu của nó làm cho ướt nhẹp. Sau đó mới xem Liên Ngọc như trái khoai tây lăn qua lăn lại tắm rửa sạch sẽ, rồi lại bọc kín nó.
“Lần tới mày có muốn tè hay đi bô thì nhớ nói cho ba ba một tiếng, còn dám tưới lên người tao nữa thì…….” Liên Hoa bẻ khớp ngón tay vang lên rôm rốp.
“Đã biết.” QAQ, bộ dáng ba ba thật đáng sợ.
Liên Hoa trèo lên lưng Tiểu Ma, Tiểu Ma mang theo Liên Hoa tìm được địa bàn một đám nai biến dị, Liên Hoa nhìn nhìn, quả thực có không ít nai mẹ mang theo nai con. Số nai biến dị ở đây đa số toàn cấp hai, nhưng Liên Hoa muốn tìm con đầu đàn, đó là một con cấp ba.
Liên Hoa thả dây leo ra cuốn lấy con nai, cùng nó trao đổi ‘thân thiết’ một phen, cuối cùng con nai mặt mũi bầm dập tiếp nhận điều kiện của Liên Hoa, Liên Hoa cho nó một cây nấm năng lượng cấp ba.
Sau khi Liên Hoa và Liên Ngọc hợp thể mới biết, thì ra nấm năng lượng cũng có phân cấp bậc, lúc trước Liên Ngọc không biết nên mấy cây nấm con sinh ra không có bao nhiêu năng lượng, Liên Ngọc bây giờ mới biết rõ vì đã hóa thành hình người, Liên Hoa khi biết chuyện này cũng không nói gì, nếu có thể nói cho hắn biết, cần gì phải lén lút. Bất quá, năng lực của Liên Ngọc hiện tại Liên Hoa cũng có thể tự xài, tỷ như cái ‘vạn thực không gian’ kia của Liên Ngọc, cũng chính là một loại năng lực thu thực vật vào đan điền mà thôi, Liên Hoa còn tưởng rằng cao cấp lắm.
Con nai ăn cây nấm năng lượng, ngửa đầu kêu một tiếng, Liên Hoa biết này nó muốn thăng lên cấp bốn. Con nai nhìn nhìn đứa nhỏ trong lòng Liên Hoa, kêu một tiếng với đàn nai, một con nai mẹ từ bên trong đi ra, bầu vú căng phồng, không thấy nai con, phỏng chừng đã chết non trong bụng, hoặc là bị thiên địch ăn. Nai mẹ củng củng đầu con đầu đàn, rồi bước đến bên người Liên Hoa, Liên Hoa cho nó một cây nấm năng lượng cấp hai.
Liên Hoa ngồi trên lưng nai mẹ chậm rì rì rời đi, Tiểu Ma đã nhận lệnh đi tìm căn cứ, Liên Hoa bây giờ mới biết Tiểu Ma có thể tìm được căn cứ kinh đô, sau đó hắn lại phát hiện hắn quá ngây thơ rồi. Cơ mà, chim biến dị cấp năm bay đi tìm một cái căn cứ to đùng vẫn khá dễ dàng, Tiểu Ma và Liên Hoa đã có khế ước, hắn không sợ lạc mất nó.
Liên Hoa hiện tại cần đồ dùng cho con nít, cũng muốn chuẩn bị lễ vật đi gặp vợ, cho nên lại đi vào trong núi, dọc đường đi thu không ít tinh hạch và các loại thực vật biến dị kỳ quái, tinh hạch và thịt khô đóng gói giắt trên người con nai, biến dị thực vật và toàn bộ hạt giống đều để trong đan điền, hắn chỉ biết sau khi hợp thể, thực vật dưỡng trong đan điền rất có lợi, Thùng cũng không muốn ở bên ngoài, không bắt buộc nó là nó chết sống không muốn ở bên ngoài, Liên Hoa liền để nó trong đó.
Vì thế, Liên Hoa cưỡi nai, Tiểu Ma dò đường trên không, đoàn người lảo đảo hướng đến kinh đô.
…
Bờ tường ở căn cứ kinh đô, một người đứng trên đầu tường, mặt không chút thay đổi nhìn phương xa.
“Cậu chủ.” Hạ Hành Văn mặt mếu như đưa tang, thấp giọng nói: “Vẫn không có tin tức của lão Bạch, chúng ta đã treo giải thưởng chia sẻ thông tin của căn cứ mà chúng ta sở hữu, nhưng một chút tin tức vẫn không có.”
“Ừ.” Hạ Chí vẫn lạnh mặt nhìn ra ngoài bờ tường.
“Cậu chủ, căn cứ Hi Vọng của chúng ta trước mắt đã rất ổn định, hiện tại cần không ít các nguồn tài lực để mở rộng, người gia nhập đội dị năng cũng đã ghi danh.” Nói đến chính sự, Hạ Hành Văn liền nghiêm túc: “Hiện tại Hạ gia và Khương gia liên thủ đã chiếm toàn bộ căn cứ kinh đô và ba phần tư quyền lực, Hạ gia chúng ta đã nắm được một nửa.”
“Những người Bạch gia đó vẫn còn nắm quyền sao?”
“Bọn họ?” Hạ Hành Văn lộ ra một nụ cười khinh thường: “Từ khi Bạch lão gia tử đột quỵ thoái vị, Bạch Dịch thượng vị, liền bị chúng ta áp chế không ngóc nổi đầu, đời này Bạch gia không một có một chút năng lực, Bạch Dịch lại bị đám tiền bối tự đại cản trở, khiến hắn rất luống cuống tay chân. Bọn họ phỏng chừng đang đánh chủ ý lên tỉnh YN có khoáng thạch kia. Cũng không nghĩ xem tỉnh YN bên kia có bao nhiêu nguy hiểm, trước tiên quân đội có tìm hiểu bên đó đã xuất hiện thực vật biến dị cấp sáu.”
“Bí mật Ngọc Thạch có thể lấy để tu luyện đã sớm bị bại lộ, bọn họ đánh chủ ý đến bên đó cũng không phải vô lý.”
“Dù sao cũng phải nhìn xem mình có năng lực không cái đã ” Hạ Hành Văn lấy ra một xấp văn kiện, mở ra: “Viện nghiên cứu đã có tiến triển, hạt giống mới vào cuối tháng là có thể bắt đầu gieo trồng. À, thành quả này vẫn do Khương Minh Mộc hệ dị năng giả của Khương gia làm ra. Bất quá bây giờ hắn đang là người của chúng ta, ai biểu hắn chỉ là con riêng không được thừa nhận chứ? Cậu chủ cậu thật đúng là nhìn xa trông rộng!” Hạ Hành Văn hiển nhiên vì cậu chủ của mình nhìn xa trông rộng mà kiêu ngạo: “Bất quá, cha Khương Minh gần đây luôn tìm hắn, cậu nói hắn có thể sẽ bị mượn sức trở về hay không?”
Hạ Chí nhếch khóe miệng: “Nếu Khương Minh cứ dễ dàng như vậy liền bị mượn sức về, vậy cũng chỉ có thể chứng minh mắt nhìn người của tôi kém.”
“Khương Minh được cậu chủ cứu một mạng, hắn hẳn không phải loại người như vậy.”
“Ừ. Tôi kêu cậu tìm người, cậu tìm được bao nhiêu?”
“Ừm, Mộc hệ dị năng giả quá ít, hiện tại chúng ta cũng chỉ có hai người, một người là Khương Minh, một người một thằng nhóc mới năm tuổi, nếu lão Bạch trở về thì chúng ta có ba người. Viện nghiên cứu bên kia có một người, đáng tiếc đám người đó đều nói mình đứng ở trung lập, vừa nghe là biết nói cho có lệ, bên Lý gia cũng có một người, bằng không với năng lực hiện tại của bọn họ, đã sớm không thể chiếm một phần trong căn cứ kinh đô.” Hạ Hành Văn gãi gãi đầu: “Cậu chủ, cậu nói lão Bạch có trở về Bạch gia không? Dù sao hắn cũng là con nuôi của Bạch gia.”
“Sẽ không.”
Hạ Hành Văn: “…” Khẳng định như vậy?
Hạ Chí cũng không giải thích, cứ nhìn về phương xa, Hạ Hành Văn không còn lời gì muốn nói, liền rời đi, hắn bây giờ bề bộn nhiều việc.
“Haizzz, người anh em, tôi thấy tướng số cậu gần đây, tốt lên nha! Một tháng sau, khẳng định có kinh hỉ từ phía nam đến nha.” Một cái tên thanh niên mặc áo choàng kỳ quái bưng một chén rượu lảo đảo đi qua, nếu Liên Hoa có ở đây nhất định sẽ nhận ra người này, chính là cái tên Tiếu Trạch lần đó suýt chết đói.
“Phải không?” Hạ Chí lơ đễnh.
“Tin tôi đi, quẻ của tôi rất chuẩn đó, đến lúc đó cậu đừng có mà cao hứng quá rồi té xỉu nha.” Tiếu Trạch treo một nụ cười xấu xa trên mặt, như thể đang nói cậu mau chạy lại đây xin anh, xin anh đi anh liền nói cho cậu biết cái quẻ đó nói gì.
“Nếu cậu nói là một tháng, vậy tôi chờ một tháng là được!” Hạ Chí nói xong muốn đi.
“Ê ê, đừng mà, cái cậu này! Cậu thật không thú vị gì hết! Tốt xấu gì chúng ta cũng biết nhau nhiều năm như vậy.” Hạ Chí vẫn đi mất, Tiếu Trạch không nói gì lắc đầu: “Cậu đi căn cứ gần nhất ở phía nam, nói không chừng có thể nhìn thấy kinh hỉ đó!” Tiếu Trạch rống to ở phía sau.
Căn cứ phía nam? Phía nam cũng chỉ có căn cứ Vân Thành của Bạch gia mà thôi, kinh hỉ sao? Hừm, hắn ở kinh đô vội vàng lâu như vậy, hai người anh của hắn chắc cũng không cần hắn hỗ trợ gì đâu, hắn qua khác căn cứ khác chơi một chút đi.
Hạ Chí rất vô trách đem chuyện ở căn cứ kinh đô và căn cứ Hi Vọng để lại cho thư ký của mình, bản thân thì một người đi về phía căn cứ Vân Thành. Trong lòng hắn cũng có một loại cảm ứng kỳ diệu, bên kia có điều gì đó rất quan trọng mà hắn sắp tiếp cận, khiến huyết mạch hắn đều sôi trào.
…
Một quái nhân cưỡi một con nai biến dị cũng hướng đến căn cứ Vân Thành mà đi, quái nhân kia bao kín người bằng một tấm áo choàng màu lục, đỉnh đầu còn dùng một phiến lá to che chắn ánh mặt trời, tóc không thấy đâu cả, phía trước còn ôm một cái tã lót màu lục, trong tã lót một thỉnh thoảng có một cánh tay trắng trắng mềm mềm thò ra bên ngoài động đậy, lại bị quái nhân ôn nhu cầm lấy bỏ vào trong. Trên đầu con nai biến dị còn có con chim sẻ nhỏ nằm sấp nghỉ ngơi, mông phơi cả lên trời. Dọc đường đi, biến dị thực vật cùng biến dị thú, tang thi lại giống như không phát hiện ra bọn họ, mặc cho cho bọn họ lung la lung lay đi qua ngay bên cạnh, nhưng thật ra quái nhân thường thường chặt chém một vài sợi dây leo, đánh giết một ít giống loại cao cấp, tẩy rửa tinh hạch sạch sẽ rồi ném vào ba lô phía sau.