Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Liên Hoa cảm thấy đời này của mình xem như viên mãn.”
Rất nhiều động vật biến dị, tang thi cao cấp rút lui, một mảnh bừa bãi hoang tàn đột nhiên lặng im, đám dây leo mà Liên Hoa trồng muốn ngăn cản đám thực vật biến dị đang vung vẫy những cành cây đỏ như máu lặng lẽ tiếp cận Hạ Chí, Hạ Chí hai mắt đỏ ngầu, phất tay một cái bắn ra một tấm lưới điện bao trùm bọn nó. Đám cây bị điện giật lập tức oằn mình quằn quại như con giun, phát ra từng đợt âm thanh chin chít quái dị, bọn nó đều bị đẩy lùi về sau một khoảng, sau đó mới chịu thành thật đứng yên.
Hạ Chí tiếp tục bắn ra từng tia điện. Khiến thi thể lũ sói bị đánh toạc ra thành nhiều mảnh nhỏ, tia điện bắt đầu phát ra tán loạn trên thân thể Hạ Chí không ngừng, khiến cả người Hạ Chí thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
“Chiếp chiếp…” Một loạt tiếng chim kêu nhỏ vụn truyền đến, cách Hạ Chí chừng m là một đống thịt nát nhìn không rõ là vật gì, đột nhiên trong đó có cái gì giật giật.
Hạ Chí lập tức chạy tới, điên cuồng dùng tay đào bới trong đống thịt nát, Liên Ngọc được hắn đem vào không gian, Hạ Chí thậm chí quên cả việc sử dụng linh lực.
Hắn bới ra được một cái hố sâu chừng m, liền thấy một con chim sẻ chỉ còn một cánh cả người đầy máu không ngừng giãy dụa, con chim trừ bỏ đôi mắt đen như hạt đậu, thì toàn thân không còn bao nhiêu chỗ lành lặn, chỉ sợ để kêu lên vài tiếng kia đã hao phí toàn bộ khí lực của nó. Thấy người đến, Tiểu Ma há há cái miệng nhỏ, liều mạng nghiêng đầu về một phía, ý bảo có thứ gì nơi đó, sau đó nhắm mắt gục đầu mà hôn mê bất tỉnh.
Hạ Chí nhặt con chim lên, thả vào linh tuyền trong không gian, để nó ngâm nửa mình trong nước, rồi lại tiếp tục đào bới. Lại đào thêm m, Hạ Chí nhặt được vài phiến lá dập nát, ném qua một bên, tiếp tục đào xuống. Đống đất này cũng không hẳn là đất, nó không chừng còn có thịt nát trộn lẫn, tanh hôi khó ngửi.
Đột nhiên, Hạ Chí bắt được một cái gì đó mềm mại, tuy rằng thứ đó phủ đầy máu, nhưng vẫn rất bóng loáng, Hạ Chí dừng lại, nhắm mắt, chậm rãi nắm chặt kéo lấy thứ đó – đó là một cánh tay.
Hắn đột nhiên không dám tiếp tục đào xuống, hắn sợ mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng nào đó sẽ khiến hắn hỏng mất. Hạ Chí hít sâu một hơi, không quản cánh tay đầy máu ấy, Hạ Chí một phen kéo ra, một tấm áo choàng màu lục rách tung toé lập tức bị lôi theo, trên tấm áo đầy rẫy những lỗ thủng, rõ ràng cùng một loại với góc áo mà hắn nhặt được trong miệng con sói lúc nãy.
Hạ Chí run rẩy đem cánh tay đó cùng với áo choàng ôm vào trong ngực, bên dưới áo choàng cái gì cũng không có.
Hạ Chí cắn răng, đột nhiên bạo lực chém ra một mảnh ánh sáng, nổ lên một tiếng ầm vang, hố lập tức bị mở rộng, một quả cầu được làm bằng dây leo lập tức xuất hiện ở đáy hố.
Hạ Chí ôm áo choàng đến gần, quả cầu kia kỳ thật cũng không giống hình cầu, những sợi dây leo đều không nguyên vẹn, tí tách tí tách nhỏ xuống từng giọt máu, vài khối thịt hồng nhạt còn lẫn trong đó.
Hạ Chí điên cuồng giật đứt đám dây leo, dây leo co giật, chậm rãi tự mình tách ra, để lộ một thân người máu thịt dập nát bên trong, trên thân cơ hồ không còn một chỗ nguyên vẹn. Người kia hai mắt nhắm nghiền, nhìn không ra nỗi hắn còn sống, nếu không phải ngực còn khẽ phập phồng, có lẽ người ta đều nghĩ kẻ này chết rồi.
Hạ Chí lau đi máu bám trên mặt người nọ, quả nhiên là tên ngu xuẩn kia, tên đó lại tự biến mình thành cái dạng này.
Ngón tay Liên Hoa giật giật, hai mắt chậm rãi mở ra, mắt hắn đã biến về màu đen ban đầu, tóc cũng ảm đạm không còn ánh sáng, nhìn thấy Hạ Chí, trong mắt hiện lên tia sáng nhè nhẹ, giống như có một luồng khí lực đột nhiên truyền đến người mình mà mở miệng: “V… Vợ à, em… không sao, thật… thật tốt quá…” Nói xong, đầu ngón tay Liên Hoa khẽ phát ra một tia sáng mau xanh, đám thực vật biến dị lập tức hóa thành những đốm sáng bay về trong đan điền hắn, mấy thứ này không thể để bên ngoài, nếu bạo động, sẽ làm vợ bị thương.
Liên Hoa thu về xong, chỉ cảm thấy đau đớn so với lúc trước càng thêm kịch liệt, một cỗ năng lượng khát máu trong cơ thể không ngừng bạo loạn, khiến hắn như thể sắp nổ tung, hắn áp chế không nổi dòng năng lượng thô bạo này, máu tươi lại trào ra từ miệng và mũi.
Liên Hoa cảm thấy bản thân sắp chết rồi, nhưng hắn lại không muốn nhắm mắt, cứ như vậy nhìn Hạ Chí quỳ bên người mình. Nghĩ nghĩ, hắn xuyên qua đây cũng gần một năm, một năm này quả thực giống như trải qua một đời. Ở đây, khi hắn vừa đến, chỉ cần thấy Hạ Chí liền sợ muốn mất mạng, nhưng cuối cùng lại thích Hạ Chí, thậm chí còn có một thằng nhóc mang huyết mạch tương liên của cả hai, hắn còn ôm Hạ Chí. Liên Hoa cảm thấy đời này của mình xem như viên mãn.
Hạ Chí cầm tay Liên Hoa, liều mạng truyền linh khí vào trong thân thể hắn, nhưng Liên Hoa vẫn không ngừng hộc máu, bụng bị vỡ ra, ngay cả ruột cũng lộ ra ngoài.
Liên Hoa cứ như vậy chuyên tâm nhìn Hạ Chí, giống như cả đời này hắn có nhìn bao nhiêu cũng không đủ, Liên Hoa muốn mở miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ phun ra một ngụm máu. Liên Hoa nắm chặt tay Hạ Chí vẫn luôn cầm lấy tay hắn, hắn muốn nói Hạ Chí đừng lãng phí linh lực, hắn sẽ chết, hắn còn muốn nói hắn thật sự rất thích Hạ Chí, về sau muốn nuôi lớn Liên Ngọc thật tốt, còn cái tên mặt than trung khuyển công kia cũng không tồi, chỉ cần Hạ Chí ngẫu nhiên nghĩ đến hắn một chút, nhớ rõ còn có một thằng ngốc thích mình nhiều như vậy là được.
Nhưng mà Liên Hoa không nói ra được lời nào, toàn bộ khí lực của hắn đều dùng để trấn áp luồng năng lượng bạo động, con sói gió cuối cùng chọn cách cùng hắn đồng quy vu tận, nếu không phải Tiểu Ma và Thùng giúp hắn cản một chút, hắn đã sớm bị nổ thành mảnh nhỏ.
“Hạ… Hạ…” Liên Hoa giật giật môi, chỉ làm ra một khẩu hình, sau đó, cầm lấy tay Hạ Chí chậm rãi kéo xuống, hết sức chuyên chú nhìn vào mắt Hạ Chí rồi chậm rãi khép lại.
Hạ Chí không cam lòng nắm chặt tay Liên Hoa, chớp mắt một cái liền biến mất tại tại chỗ, quả cầu dây leo bao bọc Liên Hoa cũng biến mất.
Hạ Chí ôm Liên Hoa vọt vào trong linh tuyền, nhẹ nhàng thả Liên Hoa vào, nước suối trong suốt nhanh chóng bị nhuộm đỏ, nhưng nước trong linh tuyền có thể tự tinh lọc liền chậm rãi khôi phục như ban đầu.
Liên Hoa giống như đang chìm sâu vào giấc ngủ không nhúc nhích, mái tóc đen nhẹ nhàng lưu động trong làn nước, giống như rong biển. Nước linh tuyền có công năng chữa trị mà bây giờ lại giống như mất đi tác dụng bình thường, trừ bỏ máu ngừng chảy, thương thế dữ tợn trên người Liên Hoa vẫn không có dấu hiệu khép lại. Căn nguyên trong cơ thể hắn đã hao hết.
Hạ Chí vốn không quá thích màu xanh trên người Liên Hoa, nhưng bây giờ không còn, hắn lại cảm thấy tim như bị châm, đau ê ẩm, màu xanh này chính là căn nguyên năng lượng của Liên Hoa.
“Này, cậu còn không đứng dậy.” Hạ Chí vỗ vỗ mặt Liên Hoa, trên mặt Liên Hoa bây giờ đầy ngập vết thương, vốn lúc trước còn rất tốt, bây giờ thì đủ dọa người.
Hạ Chí như không phát hiện điều gì, cúi xuống, áp trán mình lên cái trán lạnh như băng của Liên Hoa: “Ngu xuẩn, nếu cậu còn không đứng dậy cậu càng ngu hơn.” Nói xong, còn nhẹ nhàng trượt xuống đôi môi tái nhợt của Liên Hoa cắn một cái.
“Nếu còn không đứng dậy tôi liền đem con cậu đưa cho người khác!” Hạ Chí nhẹ nhàng cọ cọ mặt Liên Hoa.
Một tay ôm lấy Liên Hoa không cho hắn trôi theo dòng nước, nhất tay nhẹ nhàng tránh khỏi những vết thương trên người Liên Hoa, để mình tựa đầu vào ngực Liên Hoa, Hạ Chí đem chiếc cằm tinh xảo đặt trên đầu vai hắn.
“Thật là ngu xuẩn, biết rõ đánh không lại những thứ kia, sao còn không chạy đi?” Hạ Chí dùng ngón tay nhẹ nhàng cuốn lấy vài sợi tóc của Liên Hoa, đùa bỡn trong tay.
“Ngu xuẩn, cậu cứ như vậy yên tâm giao con mình cho tôi sao? Cậu không sợ tôi nuôi hư nó?” Hạ Chí thì thào tự nói, Liên Hoa không có phản ứng.
“Lại nói tiếp, cậu còn chưa nói cho tôi nghe con mình sinh ra khi nào, tôi đây cũng chỉ biết nguyên thân của nó là một cây nấm thôi.” Liên Hoa vẫn không có phản ứng.
“Này, cậu còn muốn ngủ sao? Hai cha con cậu giống hệt nhau, đều ngủ nhiều.”
“Ngu xuẩn, lúc nãy cậu có phải còn muốn nói với tôi lời gì không? Hửm?”
“Tôi thấy cậu còn chưa nói hết đâu…”
“Này, ngu xuẩn… thằng đần… tên ngốc……” Tiếng Hạ Chí nỉ non gọi như theo gió bay đi mất.
Trong không gian trước sau như một vẫn sạch sẽ, sáng ngời, cây ăn quả được gieo trồng đã nặng trịch đầy trái, mùi quả chín truyền đi thật xa, dưới tàng cây có mấy con gà béo trông thấy mà thích.
Ruộng thuốc Tụ Linh Trận được bày ra cũng xanh um tươi tốt, cành lá lay động tản mát ra sắc xanh óng ánh.
Khu cây lương thực cũng đầy một mảnh vàng rực rỡ, chờ chủ nhân chúng nó đến thu hoạch.
Đám vịt phì kiếm ăn xa xa đang chơi đùa, cực kỳ thảnh thơi.
Trên ngọn núi và khu rừng phía xa là đàn nai sôi nổi chạy nhảy, bọn nó không đứa nào biết trong dòng linh tuyền, chủ nhân mình đang ôm lấy một người không chịu rời đi, thì thào tự nói.
“Má má… Ba ba…” Tiếng khóc thút thít của một đứa bé đánh vỡ sự trầm tĩnh đáng sợ trong không gian.
“Ba ba… Má… A ô ô ô… Ba ba… Ô ô ô…” Thằng nhỏ Liên Ngọc nằm trên chiếc giường bằng trúc trong gian nhà trúc đã tỉnh, tóc nó cũng biến thành màu đen, nhưng hai mắt vẫn màu lục.
“Ba ba… Ba ba…” Thằng nhỏ Liên Ngọc ngả nghiêng lảo đảo bò xuống giường, không bò loạn, mà hướng ra cửa bò đi.
“Ba ba… Má má…” Thằng nhỏ Liên Ngọc một đường nước mắt chảy không ngừng, bò qua phía linh tuyền.
“Má má… Ba ba…” Thằng nhỏ Liên Ngọc rốt cục bò đến bên bờ linh tuyền, nhưng má nó giống như hoàn toàn không biết nó đang ở đây, vẫn mềm nhẹ vuốt ve vết thương của người trong lòng, thậm chí còn ghé vào tai người nọ lặng lẽ nói một ít lời không biết là gì, thỉnh thoảng còn lộ ra một nụ cười ôn nhu.
“Ba ba… Ba ba…” Thằng nhỏ Liên Ngọc nhào vào trong nước, bơi bơi, bơi đến bên người ba nó, sau đó nắm cánh tay ba nó, chậm rãi bò lên người ba mình.
“Ba ba…” Liên Ngọc thấy ba mình không để ý tới mình, lại ủy khuất nhìn qua má nó, nhưng má má cũng không để ý tới nó, nó liền ủy khuất tiếp tục ghé vào trên người ba, nghịch ngợm lăn qua lăn lại. Căn nguyên trong cơ thể thằng nhỏ Liên Ngọc dần dần biến mất, nó càng ngày càng giống một đứa bé chân chính, thậm chí nghĩ không ra vì sao ba mình lại ngủ ở trong này, sao lại không để ý tới mình.
“Suỵt…” Hạ Chí giơ một ngón tay đặt lên miệng nhìn qua Liên Ngọc: “Đừng quấy rầy ba con đang ngủ, đừng đè lên miệng vết thương ba con.”
Hạ Chí ôm Liên Ngọc vào lòng mình, một lớn một nhỏ cứ như vậy đứng bên người Liên Hoa.
Thằng nhỏ Liên Ngọc cũng mệt mỏi, ngủ ngay trong lòng Hạ Chí, Hạ Chí sờ sờ đầu nó.
…
“Tiếu Trạch!” Một tiếng rống to đầy phẫn nộ truyền khắp biệt thự Hạ gia, một người thân quân trang, nghiêm túc tuấn mỹ đi nhanh đến, da giày tinh xảo dẫm trên sàn đá cẩm thạch phát ra thanh âm vang thanh thúy.
Tiếng bước chân dồn dập hoàn toàn biểu hiện cơn phẫn nộ của chủ nhân, Tiếu Trạch tay đang cầm ly rượu vang đỏ nhất thời co rụt cổ lại, tranh thủ nhìn đông nhìn tây, muốn tìm coi chỗ nào có thể giúp hắn chuồn lẹ.
Đang lúc hắn một chân cũng đã trèo lên lan can ngoài ban công, liền bị một bàn tay đầy vết chai sần túm lấy cổ áo, kéo ngược trở về.
“Tiếu Trạch!” Người đàn ông dùng lực ép hắn lên vách tường, nắm đấm phẫn nộ nghênh diện lao đến, dọa cho Tiếu Trạch hoảng tới mức nhắm mắt lại, nhưng nắm đấm cũng chỉ lướt sát qua mặt hắn, hung hăng đánh méo vách tường phía sau Tiếu Trạch.
“Con mẹ cậu lừa em tôi đi chỗ nào rồi? Hả? Nó sao lại có thể vì một câu không rõ ràng bỏ chạy tới vô tung vô ảnh? Tôi biết, người cuối cùng mà em ấy gặp chính là cậu, cậu con mẹ nó nói với em ấy cái gì?” Hạ Dương túm lấy cổ áo Tiếu Trạch, gằn từng chữ.
“Khụ khụ, anh Dương, anh Dương à, anh muốn bóp chết tôi hả?” Tiếu Trạch đáng thương lúc này chỉ có thể dùng mũi chân chạm đất, tay chân khua loạn, mắt trợn trắng.
“Anh Dương, anh Dương, anh bình tĩnh, bình tĩnh đã!” Tiếu Trạch quả thực cảm thấy mình rất xui, sao lại bị bắt chứ.
“Anh cả, anh thả thằng thối này xuống đi, để hắn giải thích một chút.” Hạ Sơ vung vẩy mái tóc hơi dài của mình, cổ áo sơ mi mở rộng, cà lơ phất phơ đi đến.
Hạ Dương nhìn em trai mình, mày nhíu thành hình chữ xuyên: “Mặc quần áo lại cho đàng hoang! Để cấp dưới thấy được thì nói em là người như thế nào?”
“Không sao, anh hai, bọn họ không dám nói gì đâu.” Hạ Sơ vuốt tóc, một đôi mắt hoa đào óng ánh liền nhìn thẳng vào anh hai nhà mình.
Hạ Dương nhìn ánh mắt giống y như đúc đứa em út của mình, thở dài một hơi: “Ở trong nhà thì tùy em, nếu ra ngoài vẫn mang cái dạng đức hạnh này, anh sẽ bảo ông nội đánh gãy chân em.”
Hạ Sơ nghe Hạ Dương đem cả ông nội ra đây, tranh thủ chỉnh chỉnh quần áo, ho khan một tiếng, đứng đắn nói: “Em cũng rất quan tâm tới thằng Ba vậy.”
Tiếu Trạch còn muốn xem hai anh em nhà này đấu khẩu, kết quả người ta chỉ chuyên tâm xử lý hắn.
“He he, tôi chỉ muốn nhắc nhở Tiểu Chí Chí một chút, chỉ điểm một chút cho cậu ta đi tìm người thôi à.” Tiếu Trạch cười gượng.
Hạ Dương đối với câu trả lời này hoàn toàn không hài lòng: “Nói cụ thể.”
Vẻ mặt Tiếu Trạch nhất thời suy sụp xuống, cuối cùng đáng thương hề hề nhìn Hạ Sơ, Hạ Sơ quay đầu, làm bộ không phát hiện Tiếu Trạch cầu cứu.
Tiếu Trạch hung hăng trừng mắt liếc Hạ Sơ một cái, cái tên không có nghĩa khí, thành thành thật thật nói: “Tiểu Chí đi căn cứ Vân Thành.”
“Cái gì?” Hạ Sơ thật ra đã biết trước còn nhảy dựng lên: “Tiểu Chí sao lại chạy đến địa bàn Bạch gia? Em ấy thật vất vả mới nhìn rõ mà quăng cái thằng Bạch Dịch kia đi, giờ sao lại muốn dây dưa với người Bạch gia? Có phải cậu giựt giây em ấy đi làm cái gì hay không?” Hạ Sơ chỉ vào mũi Tiếu Trạch nói.
Tiếu Trạch thật vất vả mới giãy ra khỏi bàn tay to của Hạ Dương, sờ sờ mũi: “Tôi chỉ điểm cậu ta đi tìm cái mà đối với cậu ta rất quan trọng!”
“Cái gì vậy?” Hạ Dương xoa tay, rõ ràng có ý tứ chỉ cần phun ra đáp án khiến hắn không hài lòng hắn liền vung tay đánh người.
Tiếu Trạch thấy nắm tay to lớn của Hạ Dương, vẫn thành thật nói: “Tình yêu đích thực.”
“Hả?” Hai anh em Hạ gia đều sợ tới ngây người.
Tiếu Trạch cảm thấy thật tốt, lớn tiếng lặp lại: “Là tình yêu đích thực đó! Quẻ của tôi rất chuẩn à nghen.”
Tên thần côn này quả thật nói rất chuẩn, hai anh em Hạ gia cũng không thể ngăn cản em mình đi tìm hạnh phúc đi?
“Anh hai, xem ra chúng ta nên cho em ấy một kỳ nghỉ dài hạn.” Hạ Sơ nhún nhún vai: “Ôi, rất nhiều văn kiện cần xử lý đó, thật đau đầu mà.” Hạ Sơ lắc đầu đi ra ngoài.
Hạ Sơ vừa đi mất, biểu tình đáng thương hề hề của Tiếu Trạch cũng biến mất, hừ một tiếng, liền xoay người đi vào phòng.
Biểu tình nghiêm túc trên mặt Hạ Dương cũng biến mất, thay vào đó là một bộ lấy lòng người ta, ngốc hề hề, tranh thủ đuổi theo: “Cưng à, đừng nóng giận mà! Anh không phải chỉ muốn diễn cho người ngoài xem thôi sao? Đám người Khương gia Lý gia Bạch gia không biết xấu hổ, không hiểu được an bài của anh đâu.” Nói xong còn nhìn trông mong nhìn Tiếu Trạch chăm chú.
Tiếu Trạch quăng cho một cái liếc mắt như dao bén, đặt mông ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, bắt chéo chân: “Hừ, rốt cuộc đến khi nào anh mới công khai chuyện chúng ta ra ngoài?”
Hạ Dương tranh thủ chạy qua mát xa vai vợ: “Chờ chúng ta nắm được quyền lực ở kinh đô, ai cũng không thể lợi dụng chuyện hai chúng ta để công kích Hạ gia.”
Tiếu Trạch hưởng thụ trong chốc lát: “Được, về sau anh cũng không cần lo lắng mẹ anh lại bắt anh kết hôn.”
Hạ Dương dừng tay lại: “Vì sao? Mẹ anh muốn ẵm cháu tới điên rồi, mỗi ngày ép anh đi xem mắt khắp nơi, nếu không phải mạt thế đến, anh phải thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, quả thực chỉ cần nhìn thấy mẹ là anh lại sợ tới run người.”
“Em út của anh sẽ mang cháu về cho mẹ anh bồng thôi.” Tiếu Trạch đắc ý dào dạt.
Hạ Dương trợn mắt hổ: “Em ấy không phải thích đàn ông sao? Sao lại có con được?”
“Anh đừng quan tâm cái này, dù sao chỉ cần có là được rồi.”
“Thật tốt quá, anh với thằng hai được giải thoát rồi.” Hạ Dương kích động ôm Tiếu Trạch vào lòng.
“Em út anh lại rơi vào tay một quái nhân.” Tiếu Trạch nói nhỏ.
Hạ Dương cắn cắn cổ hắn, hàm hồ nói: “Không phải anh cũng rơi vào tay một con yêu tinh sao?”
“Hừ!” Tiếu Trạch giơ tay tát hắn: “Nói cái gì đó?”
“Anh muốn ‘yêu’ em.” Hạ Dương vỗ mông Tiếu Trạch.
Tiếu Trạch liền tặng cho hắn một cái nhìn xem thường: “Lưu manh!”
Hạ Dương đứng lên, thuần thục cởi hết quần áo, Tiếu Trạch nhìn, tranh thủ lăn qua bên kia giường, mặt đỏ bừng nói: “Ban ngày ban mặt anh còn dám đùa giỡn lưu manh? Mặc quần áo vào mau!” Nói xong phẫn nộ quăng cái gối đầu lên mặt Hạ Dương.
Hạ Dương xoa xoa tay: “Cưng à, em nói coi đã bao lâu rồi em không cho anh đụng vào? Trong khoảng thời gian này bận rộn muốn chết, ngày mai anh lại phải đi Cảnh Thành bên kia làm nhiệm vụ, cũng không biết tới khi nào mới về được! Cho anh ôm một cái đi!” Nói xong liền nhào qua, xé rách áo choàng trên người Tiếu Trạch nói: “Anh nói em sao lại như yêu quái cứ thích mặc mấy thứ quần áo kỳ quái này?!”
“Anh không thích thì cút!” Tiếu Trạch phẫn nộ đạp Hạ Dương một đạp, Hạ Dương bắt lấy cái chân trắng trắng mềm mềm kia, cắn một cái ngay điểm mẫn cảm.
Cả người Tiếu Trạch lập tức mềm nhũn, xấu hổ đỏ mặt nói: “Tên lưu manh.”
Hạ Dương cười hắc hắc: “Không phải em cũng yêu tên lưu manh này sao?” Nói xong còn cởi nốt cái quần lót của mình.
Tiếu Trạch nhìn thoáng qua, lập tức dời tầm mắt qua một bên, lại chửi tiếp: “Đại lưu manh.” Hai tai đều đỏ ửng.
“Không phải em cũng yêu anh muốn chết sao?” Hạ Dương rốt cuộc nhịn không được, xoay người một cái đè lên. Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền truyền ra thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Hạ Sơ có chuyện quên nói liền trở lại tìm anh cả nhà mình, còn chưa tới cửa đã phải dừng bước: “Má, hai cái tên này suốt ngày cứ thích ân ân ái ái trước mặt ông đây, mẹ nó, ông đây cũng phải đi tìm một người để chói mù mắt chó hai cái tên kia.” Nói xong liền tức giận bất bình bỏ đi mất, còn không quên đem cửa đóng kỹ cho hai người nọ.