Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi là Khương Hoài.”
“Cô bảo tôi tiếp cận mụ già kia, nhưng bà ta rất kín miệng, chuyện gì cũng không nói ra. Thật sự hữu dụng sao?” Dương Vũ quả thực muốn điên rồi.
Cô ta không nghĩ tới bà già Hạ gia lại khó chơi như vậy, cả ngày cùng cô ta thân thân mật mật, lại không nói ra chuyện gì hữu dụng, cả ngày lôi cô chạy đông chạy tây, đi dạo phố, chân cô ta đều nổi mụn nước!
Nếu không phải vì tiền đồ của mình, cô ta mới không cần đi lấy lòng bà già ấy đâu!
“Sao cô lại không có kiên nhẫn như vậy? Người Hạ gia có nhiều nhất chính là kiên nhẫn, nếu như cô không dụng tâm lấy lòng bà ta, làm sao có được thứ mình muốn.” Một người phụ nữ đứng trong bóng tối lãnh đạm cười.
“Cô cũng không biết mụ già đó phiền bao nhiêu. Còn có anh họ, hắn căn bản chính là thích đàn ông, ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi một cái, tôi tiếp cận hắn không được!” Dương Vũ rất không kiên nhẫn.
“Cô chỉ cần nghe lời là tốt, đừng quên là ai cứu cô, bằng không cô bây giờ còn không biết đang quằn quại dưới thân gã đàn ông nào đâu!” Người phụ nữ hừ lạnh.
Dương Vũ rốt cục lộ ra một chút nan kham và sợ hãi, lại lập tức cười: “Đừng tưởng rằng cô tốt hơn tôi, cô còn không phải lăn qua lăn lại với ba tên thiếu gia sao? Hai chúng ta có gì khác nhau đâu?” Dương Vũ cười lạnh.
“Phải không? Tôi và cô đương nhiên khác nhau lớn, cô bất quá chỉ là một món đồ chơi, mà tôi thì…” Người nọ đến gần Dương Vũ, Dương Vũ không kìm được lui về phía sau một bước, người nọ nghiền ngẫm vuốt cằm cô ta: “Tôi là tài tướng đắc lực của thiếu gia, so với cô, tôi đây đương nhiên không giống.”
Dương Vũ giãy khỏi tay người nọ, cố trấn định nói: “Hừ, chờ coi! Cô nói với thiếu gia, tiến triển của tôi bên này không lớn, lúc trước thiếu gia cũng biết bọn họ rất khó chơi.” Dương Vũ tận lực làm cho mình thoạt nhìn rất đúng lý hợp tình, nhưng hai tay run run vẫn tiết lộ chột dạ và sợ hãi trong lòng cô ta.
“Cô chỉ cần làm tốt bổn phận là được, thiếu gia bên kia, tôi sẽ tự giải thích. Bất quá, hi vọng cô không quên mình là cái gì, làm sao đến được nơi đây, nói cách khác…” Câu nói kế tiếp người nọ lại không nói hết.
Dương Vũ tức giận, cả người phát run, đều do tên thiếu gia bên người ả đàn bà này, cao quý cái gì chứ: “Tôi biết, đi trước, về chậm chỉ sợ sẽ có phiền toái.” Dương Vũ vội vã rời đi.
Người phụ nữ nọ nhìn theo bóng dáng Dương Vũ cơ hồ như chạy trối chết, lộ ra một nụ cười trào phúng, thần sắc lại lập tức âm trầm xuống.
Ánh trăng lộ ra từ tầng mây, vừa lúc chiếu sáng dung nhan người nọ che dưới mái tóc dài, rõ ràng là người trong bộ hậu cần của căn cứ Hi Vọng —— Tưởng Tư Vũ.
Tưởng Tư Vũ đứng yên trong chốc lát, khẽ vuốt tóc, cô ta đã không còn đường lui, nghĩa vô phản cố.
(Nghĩa vô phản cố: Không thể chùn bước, không có cơ hội để quay đầu.)
Cô ta còn nhớ rõ trước khi cô rời khỏi bộ hậu cần, mọi người đều lấy vẻ mặt nhìn cô ta như nhìn đứa ngốc. Tư cách để tiến vào căn cứ Hi Vọng là cực kỳ khó, huống chi người này còn có công tác trong căn cứ? Bao nhiêu người muốn chen vào mà không được, cô ta lại từ bỏ.
Tưởng Tư Vũ cao ngạo ngửa đầu rời đi, cô ta nhất định sẽ làm cho lũ người khinh thường cô ta phải hối hận. Cô gặp thiếu gia, thiếu gia chính là hi vọng của cô ta, cô ta sẽ giúp thiếu gia đi đến đỉnh phong! Thiếu gia nói yêu cô ta thì thế nào? Cô ngàn lần sẽ không tin điều đó, lấy quyền lợi vào tay mới là thứ quan trọng nhất. Tưởng Tư Vũ mỉm cười, lập tức biến mất tại chỗ.
Dương Vũ một đường cẩn thận chạy qua Hạ gia, cuối cùng vụng trộm từ cửa sau đi vào.
“Dương tiểu thư.” Người canh gác cửa sau lễ phép chào hỏi, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Dương Vũ xả ra một nụ cười: “Tối mai anh lại đến tới phòng em nữa nha, chuyện hôm nay ai cũng đừng nói cho ai, biết chưa?” Dương Vũ hạ giọng nói.
Người trông cửa liền lộ ra một nụ cười thèm nhỏ dãi, một phen lấy ôm thắt lưng Dương Vũ, sờ loạn trên người cô ta một trận: “Ngày mai chờ anh, ha ha ha.”
Dương Vũ thật vất vả thoát khỏi, lộ ra biểu tình ghét bỏ, chờ xem! Chờ cô bắt được anh họ… Dương Vũ lén lút trở về phòng mình.
…
“Thì ra cô ta và Tưởng Tư Vũ cấu kết với nhau!” Liên Hoa một tay ôm Hạ Chí, một tay ôm Liên Ngọc, một nhà ba người nhàn nhã nhìn Thủy Kính treo phía trước giường lớn.
“Ừ.” Hạ Chí đẩy cái tay đang sờ loạn của Liên Hoa ra, đem Liên Ngọc tha lại đây ôm vào trong ngực.
Trên Thủy Kính hiện lên rõ ràng tình huống Dương Vũ và Tưởng Tư Vũ gặp nhau, Dương Vũ căn bản không biết, trên người cô ta dính theo một viên nước không thể bốc hơi, cũng không giống bọt nước dễ dàng rơi xuống.
“Tên thiếu gia trong miệng hai ả đó là ai?” Liên Hoa nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
“Hẳn là người nào đó trong Hạ gia đi.” Hạ Chí đùa với Liên Ngọc, Liên Ngọc hi hi ha ha cào má má nó, cắn ngón tay má má nó. Từ khi mọc răng sữa, nó liền thích cắn bậy.
Thấy vợ mình một điểm cũng không để tâm, Liên Hoa không khỏi bắt đầu đồng tình với cái tên ‘thiếu gia’ đột nhiên nhảy ra kia, còn có cái pháo hôi nữ phụ nữa. Chọn ai không chọn, lại cố tình chọn trúng địch nhân của Hạ Chí. Này không phải muốn chết sao?
Liên Hoa nghĩ tới ả đàn bà kia còn suýt nữa đã đoạt được cái mạng nhỏ của hắn. Bị một ả đàn bà tính kế thiếu chút nữa không còn mạng, Liên Hoa cũng ngượng muốn chết, rất mất mặt.
“Sao? Tôi vẫn để ả ta trong bộ hậu cần, chuẩn bị giao cho cậu xử lý, cậu còn muốn tôi hỗ trợ sao?” Hạ Chí đột nhiên nói, ả đàn bả kia hắn giữ lại vốn chính là để tên ngu xuẩn này xử lý, không nghĩ tới tên ngu xuẩn này lại hoàn toàn quên mất, khiến hắn có chút khó chịu không thể giải thích.
“A ha ha..” Liên Hoa sờ sờ mũi, hắn thật đúng là không nhớ tới chuyện này, dù sao hắn cũng không có việc gì, nên quên mất. Bất quá hiện tại lại đề cập đến, Liên Hoa đột nhiên cảm thấy ngứa tay. Ả đàn bà kia mạc danh kỳ diệu tấn công hắn, còn khiến tang thi bạo động, nếu như không làm chuyện gì, Liên Hoa cảm thấy rất có lỗi với bản thân và mấy người trong tiểu đội Hạ Chí.
“Yên tâm, anh sẽ xử lý tốt.” Liên Hoa nghĩ, lúc trước Tưởng Tư Vũ khẳng định vì bị hắn phát hiện bí mật không gian của cô ta, mới muốn giết người diệt khẩu, nếu như bí mật cô ta bại lộ, tỷ như nói cho cô chị quý hóa của cô ta biết, cô ta có phải sẽ không còn thời gian để tính kế bọn họ hay không? Vợ hắn cũng ít đi một chút phiền toái, hai chị em Tưởng gia cũng không cần cả ngày nghĩ làm sao khiến bọn hắn ngột ngạt.
Liên Hoa cảm thấy mình thật quá thông minh, Tưởng gia không có thứ gì tốt, Tưởng Tư Nhã còn đem người anh em của hắn ra làm đá lót đường, cứ chờ xem, Tiểu An An, anh Liên báo thù cho cậu. Khi hắn thấy trong đội ngũ Bạch Dịch có Tưởng Tư Nhã, Liên Hoa lúc ấy cảm thấy rất không thoải mái.
Ngày thứ hai, căn cứ Hi Vọng đã lục tục chạy đến rất nhiều nhân vật bình thường khó gặp, nguyên nhân là do căn cứ bọn họ cách căn cứ Hi Vọng quá xa, cho nên bọn họ ước định thời gian nửa tháng. Người đến sớm, đương nhiên có nhiều thêm nửa tháng để dạo một vòng quanh căn cứ Hi Vọng.
Hôm nay Liên Hoa như trước ôm Liên Ngọc, kéo theo Hạ Chí, diễu võ dương oai ở nơi Bạch gia đóng quân. Tiếp đãi thì dùng khách sạn căn bản không đủ chỗ, khu A của căn cứ Hi Vọng không cho người ngoài ở, để bọn họ mang theo thủ hạ tự dựng lều.
Liên Hoa làm như vậy hoàn toàn là vì ghê tởm thằng anh họ của hắn, bởi vì Bạch Dịch khiến hắn chịu không nổi. Hắn muốn nói với Bạch Dịch, hiện tại người này là của hắn. Hạ Chí cũng chịu ảnh hưởng từ Liên Hoa mà tính tình tốt lên không ít, hắn rất thích nhìn bọn người Bạch Dịch trưng ra vẻ mặt như bị táo bón. Dù sao hai anh của hắn đều đã trở lại, hắn vừa lúc cũng có thể nghỉ ngơi.
Liên Hoa không ôm Liên Ngọc được bao lâu, Đại Bạch ra ngoài kiếm ăn đã trở lại, sau đó rất không khách khí khoe mẽ làm nũng với Liên Ngọc đang nằm trong lòng Liên Hoa. Liên Ngọc cũng rất cao hứng, nó giống như rất thích Đại Bạch. Dù sao có Đại Bạch ở đây, cũng không sợ Liên Ngọc xảy ra chuyện gì, Liên Hoa liền hào phóng giao Liên Ngọc cho Đại Bạch, Đại Bạch tha người đi chơi.
“Vợ à, Đại Bạch so với anh còn thích thằng nhỏ hơn.” Liên Hoa cảm thán.
Hạ Chí nhìn thoáng qua Liên Ngọc đang hưng phấn, tán thành gật gật đầu.
Rất nhanh, Liên Hoa cùng Hạ Chí tản bộ lại nghe được tin Bạch Dịch đến.
Liên Hoa cố ý lựa chọn chỗ đối diện với chỗ Bạch gia ở, sau đó bắt đầu —— nấu cơm dã ngoại!
Không sai, chính là nấu cơm dã ngoại, tại đây thức ăn thiếu thốn, vật tư ít, rất nhiều người đều ăn không đủ no, Liên Hoa chính là muốn phô trương một chút năng lực của hắn, biểu diễn trước mặt thằng anh họ mới là tốt nhất.
Liên Hoa rất nhanh liền đem nơi này biến thành một ốc đảo nhỏ, có dưa hấu, có táo, dâu tây, chuối tiêu và các loại hoa quả khác, một đống nấm, đủ loại rau dưa. Đương nhiên, những thứ này tuy trước mạt thế có rất nhiều, nhưng hiện tại thì không có.
Sau đó Hạ Chí lấy ra một cái tô, Liên Hoa dùng dây leo bện lại, đổ nước vào bên trong, học theo bí quyết của mẹ Hạ nấu một nồi lẩu, hắn búng tay một cái, sau đó Tiểu Ma liền “Chiếp chiếp” hai tiếng, thành thành thật thật đi qua nhóm lửa.
Hạ Chí lấy ra từ không gian một phần thịt bò biến dị thật lớn, Liên Hoa dùng một phiến lá kê lên, sau đó vung vẩy dao nước, cắt thành từng phiến mỏng, thịt bò đỏ đỏ mềm mềm được đặt qua một phiến lá khác.
Liên Hoa lấy xương bò, bỏ một khúc vào nồi nấu nước dùng, Hạ Chí lại lấy ra một cái đầu dê biến dị, Liên Hoa xử lý. Tiểu Ma rất tự giác phân ra hai cỗ Hỏa Diễm, nấu hai cái nồi cao bằng nửa người.
Vì thế, Liên Hoa cùng Hạ Chí nhàn nhã ngồi trên ghế được đan bằng dây leo, trước mặt bọn họ là hai nồi lẩu lớn, một con chim sẻ biến dị nhóm lửa, hương thơm từ trong nồi truyền thực mê người. Bên cạnh là cái bàn làm từ cây gỗ, bày đầy những phiến lá chứa thịt bò hấp dẫn, hoa quả đầy đất, vừa vặn phô ra cho bọn người xung quanh nhìn đỏ mắt. Đám người kia đều nhìn chằm chằm bên này, không ngừng nuốt nước miếng.
Lạy trời, rất nhiều rau dưa, rất nhiều hoa quả, đã bao lâu không được ăn? Dị năng giả ít nhất có thể ăn được thịt biến dị thú, bọn họ đánh không lại biến dị thú, chỉ có thể ăn bánh bột ngô và ngũ cốc. Vì thế, xung quanh tiếng nuốt nước miếng nối liền không dứt, hai mắt đều sắp trừng rớt rồi.
Đáng tiếc, hiện tại không ai dám đi qua, đây là lần thứ hai Liên Hoa đến đây, lần đầu tiên hung hăng làm cho bọn đàn ông chỗ này biết uy nghiêm không thể xâm phạm của Mộc hệ dị năng giả.
“Anh Liên! Em biết anh ở đây mà!” Alvin chảy nước miếng đi qua, từ khi anh Liên trở lại, chất lượng thức ăn liền bay lên không chỉ một bậc thang! Hạ Hành Văn, Hạ Hành Vũ, hơn mười người thường ở cạnh Hạ Chí đều cười ha ha chạy tới. Những người này không chịu nghe theo sai phái của hai anh Hạ Chí, chỉ một mực đu theo bên người Hạ Chí, Liên Hoa đương nhiên cũng cho bọn họ mặt mũi, bọn họ cũng quan tâm Liên Hoa, hơn nữa quan hệ không tồi.
“Đến đây, Alvin, qua cạnh anh Liên ngồi. Lão Trương, lão Vương, mau tới đây.” Liên Hoa nhiệt tình tiếp đón.
Nhưng mà, những người này làm sao còn tâm tư quan tâm Liên Hoa, Alvin trực tiếp nhào qua ôm một trái dưa hấu lớn, dùng tay chặt ra hai nửa, vùi đầu ăn. Đám còn lại cũng cầm hoa quả lên ăn, đều không hiếm lạ gì với thịt, ngày thường đi theo lão đại không thiếu thịt ăn, nhưng thiếu vitamin.
Liên Hoa cũng không quản bọn họ, nấu lẩu xong, trực tiếp đặt thịt vào bên trong. Sau đó làm mấy chục đôi đũa, đặt ở một bên chờ bọn họ đến dùng.
Lão Trương là Phong hệ dị năng giả, trực tiếp đem gió thổi hương thơm trong nồi phát ra tứ phía, đặc biệt nhắm đến lều trại của Bạch gia, lão Trương còn tặng cho Liên Hoa một cái mị nhãn, khiến Liên Hoa nổi đầy một thân da gà.
Hạ Chí liếc mắt nhìn Liên Hoa một cái, Liên Hoa thầm nghĩ không tốt, sau đó vội vàng nhào qua, cách ly đám người có tướng ăn khó coi, bắt đầu lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Hạ Chí. Liên Hoa dỗ người ta giỏi lắm, hoa quả xung quanh đã không còn, chỉ còn nấm và rau dưa trong nồi!
Liên Hoa lại vung tay lên, xung quanh liền mọc ra một đống hoa quả, đám người nọ liền hoan hô.
Toàn bộ khu ở đều là tiếng hoan hô cười nói của người trong đội Hạ Chí, ngươi tranh ta giành, mắng đến mắng đi.
Bạch Dịch ở bên kia bóp gãy một đôi đũa.
“Người đâu, tới đây!” Bạch Dịch kêu to.
“Chuyện gì? Thiếu gia.” Quản gia vẫn rất bình tĩnh.
“Đi khu giao dịch mua rau dưa đến đây, đừng lại cho tôi ăn mấy thứ quỷ này!” Bạch Dịch hất ngã bàn ăn, thực phẩm đóng hộp và bánh bột ngô văng đầy đất.
“Thiếu gia, lương thực khu giao dịch nếu muốn mua thì phải có cấp bậc công dân, rau dưa lại cần cấp bậc rất cao, chúng ta căn bản không có tư cách mua, có tư cách cũng không có điều kiện mua.” Quản gia bình tĩnh nói.
“Tôi không quan tâm, bản thiếu gia không ăn loại thức ăn này.” Bạch Dịch tức đến đòi mạng: “Chúng ta không phải mang rất nhiều vật tư sao?”
“Thiếu gia, ngài hôm qua đều đã phát ra ngoài.”
Ầm! Cái bàn trước mặt Bạch Dịch vỡ nát. Không sai, hôm qua em họ hắn cũng ăn rất nhiều thứ tốt như thế này, sau đó đem rất nhiều thứ tốt còn lại phân cho những người có mặt ở đó, ngoại trừ người Bạch gia. Bạch Dịch hoàn toàn cho rằng em họ đang khiêu khích hắn, vì để trấn an thủ hạ, hắn không thể không lấy hết vật tư ra, tuy rằng so với em họ hắn còn kém nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng không khiến đám người kia kháng nghị tạo phản, không ngờ hôm nay bọn họ lại tới nữa.
Hạ Chí, Bạch Liên Hoa, các người nhất định phải cùng tôi đối nghịch sao? Nếu tôi không quan tâm các người, xem các người khóc làm sao! Bạch Dịch âm thầm nói.
Bạch Dịch sửa sang lại quần áo, ung dung đi ra ngoài.
Tưởng Tư Nhã đứng phía sau Bạch Dịch, nhìn hắn đầy tự tin đi ra, không khỏi trào phúng cười. Người này trước sau vẫn như một tên ngu ngốc tự đại, hắn thật sự nhìn không ra tâm tư hai người kia sao? Lịch sử đã không đáng tin, người cũng không thể lại gần, Tưởng Tư Nhã cảm thấy mình nên chuẩn bị tốt đường lui.
Tưởng Tư Nhã chậm rãi đi ra khu đóng quân, đi vào trong căn cứ, danh khí căn cứ Hi Vọng lớn như vậy, vì sao đời trước không nghe nói qua? Tưởng Tư Nhã chết sớm, lại bị giam giữ, tin tức biết được đương nhiên không nhiều.
“Này, cô biết không? Tưởng Tư Vũ trong đội hậu cần chúng ta lại dựa vào người ủng hộ mà thăng chức rất nhanh.” Hai cô gái trốn trong góc, lén lút nói.
Tưởng Tư Nhã cước bộ nhất thời dừng lại.
“Cô ta không phải người vạn năm không thăng tiến nổi trong bộ hậu cần bộ sao? Sao lại có người ủng hộ?”
“Cô không ở bộ hậu cần nên không biết đấy thôi, tôi cùng cô ta một tổ.” Cô gái dương dương đắc ý: “Cô ta có bảo bối lớn đó nha.”
“Bảo bối gì?”
“Tôi nói cho cô biết…” Cô gái nhìn trái nhìn phải, Tưởng Tư Nhã vội vàng núp đi.
“Ngày đó, tôi thấy, Tưởng Tư Vũ ở trong phòng, đột nhiên biến mất, tôi lúc ấy sợ hết hồn, nhưng không đi, kết quả, thấy cô ta qua không bao lâu lại xuất hiện, quần áo bẩn thỉu không còn, trong tay còn cầm một quả táo to. Mạt thế này trừ bỏ Mộc hệ dị năng giả có khả năng trồng ra hoa quả siêu quý, người bình thường ai có thể ăn được? Tôi liền biết cô ta khẳng định có bảo vật!”
“Cô thấy sao không chạy qua đòi một phần?”
“Vô nghĩa, cô ta tốt xấu gì cũng là một Thủy hệ dị năng giả, còn tôi chỉ là người thường, chạy ra không phải muốn chết sao? Tôi trốn còn không kịp, lỡ bị cô ta diệt khẩu thì làm sao?”
“Được rồi, cô…”
Hai cô gái nói chuyện rất nhỏ, trừ bỏ Tưởng Tư Nhã, ai cũng không nghe thấy.
Tưởng Tư Nhã chậm rãi lui về phía sau, không yên lòng đi về trú địa Bạch gia.
Chờ người đi rồi, hai cô gái nọ lại đột nhiên dừng nói, thần sắc trở nên mờ mịt.
“Hửm? Sao chúng ta lại ở trong này?”
“Không biết…” Một cô gái lắc đầu.
“Sẽ không bận rộn tới lú lẫn đi? Mấy ngày nay thứ cần chuẩn bị nhiều lắm, chúng ta mau trở về thôi.”
“Ừ…”
Từ nơi hai cô gái đứng lộ ra hai cái bào tử nho nhỏ, không chìm vào trong bùn đất, chỉ tan rã không thấy dấu vết.
Mọi người ăn tới khí thế ngất trời, Liên Hoa dùng dây leo xây thành một gian phòng ngăn cách hắn và Hạ Chí với đám người bên ngoài, tránh cho lũ đàn ông ở ngoài đang ăn lại thấy những chuyện không nên thấy.
Hạ Chí cảm thấy rất ồn ào, lại thêm những ánh mắt xám ngắt xung quanh, khiến người hắn rục rịch khó chịu, dứt khoát kéo Liên Hoa qua một bên.
“Tiểu Hoa, bác cũng rất lâu chưa ăn mấy thứ này, sao con lại không hiếu kính bác trước?” Hạ Chí và Liên Hoa vừa mới đứng lên, bác Bạch gia liền hùng hổ chạy tới.
Bà ta hôm qua không thể tới gần Liên Hoa, hôm nay có cơ hội làm sao lại bỏ qua?
“Bác à, tôi chưa nói không cho bác ăn. Xin cứ tự nhiên đi.” Liên Hoa cười ha ha trồng một cây đào, quả đào hồng hồng mềm mềm treo trên đầu, chỉ là cây khá cao.
Nơi này đã không còn nằm trong phạm vi đám người Liên Hoa ăn cơm dã ngoại, ánh mắt lũ người ở đây làm sao buông tha? Bác Bạch gia còn đắm chìm trong lời Liên Hoa mà kiêu ngạo, trực tiếp bị đám người hỗn loạn chen cho ngã nhào xuống đất.
“Oa ha ha, không có thịt ăn, ăn đào cũng có thể lót bụng! Mộc hệ dị năng giả thật quá tuyệt vời.” Một gã đàn ông trực tiếp giẫm bác Bạch gia một cước, phịch một cái trèo lên cây, bắt đầu nhiệt tình ăn đào.
Có người xung phong, lập tức một đống người liền vây quanh cây đào cao m này, tốc độ hái đào không hề chậm.
Bác Bạch gia bị giẫm dưới chân, chỉ biết kêu to hét lớn: “Đây là cháu tôi cho tôi, đều là của tôi.” Những người đó đều là người thường, còn ai quan tâm mụ đàn bà cũng không có dị năng này chứ?
Liên Hoa kéo vợ mình lui ra bên ngoài, nhìn bác Bạch gia ở chỗ đó nổi điên. Người thật không có đầu óc, ở Bạch gia không có thứ tốt cho bà ta sao?
“Mẹ! Mẹ đang làm cái gì vậy?” Bạch Dịch vừa ra tới liền thấy một màn này, vội vàng gọi mấy tên thủ hạ kéo mẹ hắn ra. Mẹ hắn từ khi nhìn thấy ả đàn bà và thằng con rơi kia, thần kinh liền không tốt. Bạch Dịch rất phiền lòng, nếu không phải muốn dùng bà ta để kéo Bạch Liên Hoa trở về, hắn mới lười quản mụ đàn bà này!
“Tiểu Chí, Tiểu Hoa.” Bạch Dịch phong độ ngời ngời chào hỏi với hai người bọn họ, giống như người vừa mới bị lôi đi không phải mẹ hắn. Liên Hoa đối với trình độ lãnh huyết của Bạch Dịch biết rõ.
“Ha ha…” Liên Hoa chỉ đáp lại Bạch Dịch như vậy, tỏ vẻ thân thiết ân cần thăm hỏi.
Hạ Chí lười quan tâm.
Tươi cười Bạch Dịch treo trên mặt không giữ được nữa: “Tiểu Chí, Tiểu Hoa, hai người còn giận anh sao?” Khẩu khí Bạch Dịch có chút tủi thân.
Liên Hoa chà chà da gà nổi trên cánh tay, ôm lấy thắt lưng vợ mình.
Sau một lúc lâu không có ai nói chuyện.
“Ha ha…” Một thanh âm trầm thấp từ tính vang lên, lông tơ trên người Liên Hoa đột nhiên dựng thẳng, má nó, có tình địch.
“Mọi người, thật náo nhiệt.” Một người đàn ông uy nghiêm mang theo vài thủ hạ mặc phục trang đi qua.
Liên Hoa không chút suy nghĩ, trực tiếp chắn trước người Hạ Chí.
Liên Hoa đối diện với người đàn ông kia, người nọ mặt không chút thay đổi nhìn Liên Hoa, Liên Hoa mặt không chút thay đổi nhìn gã, Bạch Dịch cũng cảm thấy không khí bất thường, cũng không mở miệng.
“Chào, tôi là Liên Hoa.” Liên Hoa mặt không chút thay đổi nói, sau đó vươn tay phải ra.
“Chào.” Người nọ mặt vẫn không chút thay đổi, cũng nói: “Tôi là Khương Hoài.” Người nọ lời ít mà ý nhiều, đồng thời vươn tay phải, cùng Liên Hoa bắt tay.
Điện quang hỏa thạch, gió xoáy sấm sét bùm bùm nổi lên.
“Kình địch!” Hai người đồng thời ở trong lòng nói, tay nắm đối phương chậm rãi tăng lực, một bộ như hận không thể bóp nát tay đối phương. Có vài người, vừa thấy mặt liền trở thành bạn bè, có vài người, vừa thấy mặt liền biết là địch nhân.
Liên Hoa mặt ngoài cao quý lãnh diễm, trong lòng đã sớm lăn lộn, má nó, đại thần xuyên việt, ông rốt cục cũng đưa tình địch đến trước mặt tôi!
“Hai người muốn nắm tới khi nào.” Hạ Chí bình tĩnh mở miệng.
Trán Liên Hoa và Khương Hoài đều toát ra mồ hôi, hai người liếc nhau, đồng thời thu tay, cùng đem tay phải vắt ra sau lưng. Liên Hoa lặng lẽ trị liệu tay phải mình một phen, rất nhanh sưng đỏ liền biến mất. Tay Khương Hoài phía sau lại phát run.
Hiệp thứ nhất: Liên Hoa VS Khương Hoài. Liên Hoa thắng lợi!