Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nếu đi tìm anh Liên, nhất định sẽ khiến anh ấy có thêm phiền toái.”
Vì cứu vớt đám trẻ trâu, Liên Hoa chỉ có thể chảy nước mắt cáo biệt vợ con, Hạ Chí rất bận, làm gì có thời giờ chở hắn đi tìm người.
“Vợ à, em nhất định phải chăm tốt con trai nha.” Liên Hoa kéo tay vợ mình, chết sống không chịu thả.
“Ừ.” Hạ Chí thuận miệng đáp.
“Vợ à, ba mẹ cũng phải quan tâm nhé.”
“Ừ.”
“Vợ à, em phải cách xa nhỏ em họ của em một chút.”
“Ừ.” Ngữ khí bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Vợ, còn có, không cần quan tâm đến người Bạch gia.”
“Ừ.” Hạ Chí lắc lắc văn kiện trong tay.
“Vợ, nếu gặp cái gã mặt than kia nhất định phải mang người theo, mang Alvin cũng không tồi.”
“Alvin không phải giúp cậu quản lý Lục Thành sao?” Khẩu khí Hạ Chí tăng cao, rất không kiên nhẫn.
“Vợ, chờ anh trở lại, chuyện Lục Thành bên kia cũng sắp xong, anh cũng có thể cưới em rồi.”
“Cút!” Hạ Chí giáng xuống một cái sấm sét, trực tiếp đem cái người đang dong dong dài dài đánh văng ra ngoài.
Liên Hoa lăn vài vòng ngoài cửa lớn, im lặng không nói gì. Mặt than, nếu thừa dịp anh mày không có ở nhà mà đánh chủ ý lên vợ anh mày, đợi khi trở về khẳng định sẽ đập chết mi.
Liên Hoa đứng lên, vỗ vỗ đất dính trên quần áo, sau đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mang Tiểu Ma đi mất.
Sự thật là hắn rất may mắn, sau khi Liên Hoa vỗ mông bỏ của chạy lấy người thì đã tránh được một kiếp nạn. Ba ngày sau Tiếu Trạch nổi điên khi biết ngọn nguồn sự tình, tướng đi khập khiễng, hai mắt đỏ bừng. Lúc Tiếu Trạch mang thân mình tiều tụy muốn tới tìm Liên Hoa liều mạng, Liên Hoa đã sớm không còn ở căn cứ, khiến Tiếu Trạch hận đến nghiến răng nghiến lợi, thề đợi khi Liên Hoa trở lại nhất định phải phải đập chết hắn.
“Tra được chưa?” Khương Hoài đứng trước cửa lều trại nhà mình, nhìn xa xăm đến khu tường cao ở trung tâm cấm người đi vào.
“Lão đại, đã tra ra. Người tên Liên Hoa kia là con nuôi của lão đại Bạch gia, bất quá không được Bạch gia thừa nhận. Sau này khi được chọn đi theo Hạ tiên sinh hay Bạch tiên sinh. Cuối cùng, người tên Liên Hoa kia chọn đi theo Hạ tiên sinh, tình huống cụ thể không có cách nào kiểm chứng.” Thủ hạ thật cẩn thận nói.
“Như vậy sao?” Khương Hoài lạnh mặt, ánh mắt u ám, duỗi tay phải ra, tuy đã được trị liệu nhưng vẫn truyền đến cảm giác đau đớn. Khương Hoài nắm chặt nắm tay, khóe mắt xẹt qua một tia sáng lãnh liệt.
Thủ hạ rùng mình một cái, cảm thấy bộ dáng lão đại nói không nên lời hiện tại thật đáng sợ, không giống với ngày thường, nhưng không giống như thế nào thì hắn cũng không biết nói làm sao.
“Vâng, lão đại.” Thủ hạ muốn nói lại thôi, thật sự không biết nên mở lời làm sao mới tốt.
Khương Hoài đảo mắt qua, thủ hạ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, vội vàng mở miệng: “Hạ tiên sinh cùng Liên tiên sinh hình như có một đứa con. Là Hạ tiên sinh tìm hai người về, người Hạ gia hình như cũng đã tiếp nhận bọn họ.”
Thủ hạ nói xong cảm thấy khí áp xung quanh càng thấp, lập tức thành thành thật thật cúi đầu, không rên một tiếng.
“Đi đi.” Khương Hoài phất tay thả người, thủ hạ như được ban đại xá, chạy cái vèo.
Khương Hoài một lần nữa phóng tầm mắt qua khu tường cao, Liên Hoa sao? Còn có Hạ Chí. Lúc trước chỉ cảm thấy Hạ Chí thật hợp khẩu vị của gã, cũng muốn chinh phục tâm người nọ. Ai biết được lại bị tên Bạch gia hẫng mất. Khương Hoài sẽ không làm ra loại chuyện hoành đao đoạt ái, sau lại nghe nói bọn họ chia tay, Khương Hoài phát hiện hứng thú của mình đối với Hạ Chí không hề giảm đi, nên vẫn ân cần như trước. Không nghĩ tới, gã còn chưa kịp ôm được mỹ nhân, lại bị kẻ khác hẫng thêm lần nữa.
Khương Hoài ngày thường như băng trên núi Thái Sơn, trời sập cũng không thay đổi sắc mặt, hiện tại không khỏi cảm thấy mình thật thất bại.
Khương Hoài vươn tay sờ sờ mặt mình, em gái gã cũng nói nếu gã cứ mang cái mặt lạnh này, về sau nhất định không tìm được vợ. Khương Hoài vốn chỉ nghĩ là em gái trêu chọc mình thôi, hiện tại xem ra, có lẽ người ta đều thích bạn đời của mình luôn tươi cười hớn hở. Khương Hoài tự ép buộc bản thân nhu hòa lại một ít, còn cố nặn ra một nụ cười, khóe miệng hơi cong lên một chút liền cong không nổi nữa, Khương Hoài vuốt vuốt khóe miệng mình, càng thêm cảm thấy mình thật thất bại.
Nếu thủ hạ của Khương Hoài mà nhìn thấy cảnh lão đại La Sát mặt lạnh của bọn họ đang tập cười, khẳng định sẽ bị dọa cho chết khiếp.
Liên Hoa dẫm phi kiếm chậm rãi bay đi, Tiểu Ma ở phía sau làm hộ vệ, tùy thời chú ý hướng đi của chủ nhân nhà mình. Hic, chủ nhân ác ma cực kỳ quá phận, rõ ràng tự mình ngã xuống phi kiếm, nó chỉ không đúng lúc đỡ được mà thôi, liền bị chủ nhân nhổ mất cái sợi lông vũ đẹp nhất trên đầu, thiếu chút nữa biến thành con chim ngu. Quả thực là không thèm cho nó mặt mũi của một biến dị thú cấp sáu.
Liên Hoa dựa theo bản đồ Hạ Chí đưa cho và địa phương được đánh dấu là nơi cuối cùng phát hiện bọn trẻ chậm rãi bay đi. Liên Hoa hiện tại đã là một người tu chân, khả năng ghi nhớ level max, chỉ cần không tính sai hướng, hắn khẳng định có thể tìm được! Có lẽ vậy…
Liên Hoa tràn ngập tin tưởng đối với trí nhớ tìm đường của mình, ừm, thái dương mọc lên từ Phương Đông, sao Bắc Đẩu ở phương bắc. Căn cứ Long Thành hướng đông bắc, ừm, vậy là góc bốn mươi lăm độ giữa phương bắc và phương Đông? Hắn thật sự là quá thông minh, vội vàng bay đi.
Tiểu Ma: “…” Chủ nhân đây là muốn chạy đi đâu? Chẳng lẽ đi cứu người còn muốn đi dạo một vòng? Được rồi, chủ nhân đi như thế nào, nó liền đi như thế ấy, bạo quân độc tài, khẳng định sẽ không nghe ý kiến của nó. Tiểu Ma vì thế yên tâm thoải mái đi theo hướng Tây Bắc của Liên Hoa. (=v=)
…
“Lão đại, thức ăn của chúng ta không còn nhiều, các anh em đã phải bắt đầu chịu đói rồi.” Một đứa nhỏ cả người bẩn hề hề nói với ba người Hà Húc.
“Không phải lần trước chúng ta mới đánh cướp được một đống vật tư sao? Sao lại không còn.” Triệu Tiểu Long miệng ăn một cái rễ cây đắng chát, đây là Sắc Liên nói với tụi nó không có độc, có thể ăn được.
“Anh Tiểu Long, lần trước chúng ta vì tránh đám người đuổi bắt, nên đa phần vật tư đều bỏ lại giữa đường, còn phải chăm nhiều đứa nhỏ như vậy, căn bản không đủ.” Thằng nhóc thoạt nhìn cũng không lớn, nhưng hoàn toàn đã mang dáng vẻ đại nhân.
“Haizz.” Triệu Tiểu Long thở dài một hơi.
“Tiểu Lâm Tử, trước tiên cầm những thứ này đi.” Hà Húc lấy ra mấy khối bánh bích quy.
“Anh hai, kia đã là khối bánh bích quy cuối cùng của chúng ta.” Hà Ngữ mở miệng. Một khoảng thời gian không thấy, Hà Ngữ đã không phải còn là bộ dáng tiểu loli ngây thơ nữa, thoạt nhìn thành thục hơn rất nhiều. Chân mày con bé cau nhẹ, càng thêm nhiều phần ưu sầu.
“Đúng vậy, anh Húc, ăn hết mấy khối bánh bích quy này, chúng ta sẽ không còn đồ ăn, hiện tại không có phương tiện ra ngoài săn thú, chúng ta có cần đi căn cứ bổ sung vật tư không?” Tiểu Lâm Tử hỏi.
“Không được.” Hà Húc lắc đầu: “Lý Vân Kỳ sẽ không bỏ cho qua chúng ta, chúng ta hiện tại đi căn cứ chẳng khác nào chui đầu vào lưới.”
“Được rồi. Vậy em trước hết lấy một phần bánh bích quy đã.” Tiểu Lâm Tử đi ra ngoài.
“A! Đều do tui, tui không nên xúc động như vậy!” Triệu Tiểu Long ôm đầu, ngồi trên mặt đất.
“Anh Tiểu Long, không phải anh sai, anh cũng là vì Điềm Điềm, tên súc sinh kia nên bị anh giết chết.” Trên người Hà Ngữ đột nhiên tuôn ra một cỗ xúc động khát máu.
“Tiểu Ngữ.” Hà Húc đè vai con bé lại: “Tiểu Ngữ, cảm xúc của em mấy ngày nay không tốt, em cần bình tĩnh một chút.” Hà Húc nghiêm túc nói.
“Thực xin lỗi, anh hai.” Hà Ngữ bình tĩnh trở lại, ôm vai Hà Húc lặng lẽ rơi lệ: “Anh hai, em nghĩ, lúc trước chúng ta có phải nên thành thành thật thật ở kinh đô chờ anh trai đến đón chúng ta hay không, Tiểu Ngữ mệt mỏi quá, rất sợ.” Hà Ngữ dù kiên cường, nhưng bất quá chỉ là một cô nhóc hơn mười tuổi mà thôi, những ngày đào vong cực kỳ khổ sở, lần đầu tiên giết người khiến con bé sợ hãi, nếu như không phải còn có thân nhân ở bên cạnh, nó đã sớm điên mất. Có lẽ sẽ giống với vài đứa trẻ khác, tự tra tấn mình, hoặc tự sát.
“Không có việc gì, Tiểu Ngữ.” Hà Húc ôm đầu em gái, thấp giọng an ủi.
Triệu Tiểu Long đứng một bên, dùng sức đá tảng đá.
Đoàn người bọn nó hai mươi mấy người, tất cả đều là lũ trẻ choai choai, đều được bọn nó một đường cứu lấy, nhặt được. Triệu Tiểu Long còn nhớ rõ lúc bọn nó thành lập đoàn đánh thuê, đó là loại tình cảnh như thế nào, Triệu Tiểu Long thời điểm đó chỉ nghĩ muốn làm chuyện lớn một lần.
Ba đứa nghĩa khí phấn chấn, thề phải lập thành tích một phen cho anh Liên xem. Bọn nó mới đầu làm không tồi, đoàn đánh thuê thậm chí có trên trăm thành viên. Nhưng sau đó, bọn nó dù sao chỉ là những thanh thiếu niên đầy lòng nhiệt huyết, dần dần đắc ý vênh váo, tạo ra không ít địch nhân. Hơn nữa bọn nó làm việc khoa trương, không biết chọc phải bao nhiêu người, cứu ra không ít những đứa trẻ bị bắt giữ từ những người đó, thậm chí còn có cả người trưởng thành.
Lại sau đó, những người được bọn nó cứu chẳng những không cảm kích, còn oán hận bọn nó khiến họ đắc tội với kim chủ. Khi đó, vài thế lực có máu mặt đã bắt đầu bao vây diệt trừ bọn nó, nếu không phải ba đứa tụi nó có dị năng kỳ lạ, sớm không biết đã chết bao nhiêu lần.
Đoàn đánh thuê bởi vì kinh nghiệm không đủ, vô số tai họa ngầm được tạo thành rốt cục bạo phát, những người được bọn nó cứu bất mãn bọn nó sao lại cứu nhiều người như vậy, đắc tội nhiều thế lực như vậy, mỗi ngày còn ăn không ngon, mặc không đủ, trốn đông trốn tây, cho nên dứt khoát rời khỏi đoàn. Thậm chí còn bán đứng nơi bọn nó lập làm cứ điểm, khiến bọn nó mất đi không ít đồng bạn.
Hiện tại những người còn lại, hoặc là từng được bọn nó cứu ra khỏi địa ngục, hoặc là không có năng lực để sống sót, cho nên mới không rời khỏi, số còn lại chỉ có bệnh tật.
Triệu Tiểu Long cũng biết, nếu như vứt bỏ những trói buộc này, ba đứa tụi nó nhất định có thể sống tốt, nhưng, bỏ không được! Bởi vì số người ở lại đều trở thành người nhà bọn nó, Triệu Tiểu Long biết, đây là trách nhiệm của bọn nó, không có cách nào dứt bỏ.
“Không tốt, không tốt, anh Húc, Điềm Điềm phát sốt.” Tiểu Lâm Tử nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
“Cái gì?” Hà Húc cả kinh, hiện tại bọn họ ở trong một sơn động nhỏ, trước không có nhà, sau không có cửa hàng, không có dược vật, cũng không có vật tư, sinh bệnh hoàn toàn không có cách nào chữa.
“Đi xem đã.” Hà Húc lên tiếng.
Bọn nó đi vào sơn động.
Điềm Điềm là một con bé mới mười tuổi, Lý Vân Kỳ bị bọn nó giết chết là vì đã ngược đãi Điềm Điềm, Triệu Tiểu Long mới nổi điên ra tay giết chết.
Bên cạnh Điềm Điềm có hai cô bé khác chăm sóc, Điềm Điềm rõ ràng bệnh không nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Không được, cứ sốt cao như vậy thì Điềm Điềm sẽ mất mạng!” Hà Húc sờ trán con bé, nhíu mày nói.
“Lấy thuốc với một ít thức ăn đến đây.” Triệu Tiểu Long lên tiếng.
“Chúng ta làm gì còn thuốc với thức ăn?” Hà Ngữ khóc nói.
“Trước tiên tìm nước hạ nhiệt độ đã, chúng ta nghĩ biện pháp.” Hà Húc nhíu mày nói.
Hà Húc xoay người đi ra ngoài sơn động.
“Anh hai, anh đi đâu lấy nước chứ?” Hà Ngữ đuổi theo.
“Phải thử một chút xem, anh đi căn cứ nhìn xem có cơ hội hay không.”
“Không được, tên khốn đó khẳng định vẫn ở trong căn cứ tìm người.” Hà Ngữ giữ chặt Hà Húc.
“Vậy anh vào thành phố xem thử.”
“Không được! Trong thành phố nhiều tang thi như vậy, làm sao anh đi? Anh hai, rất nguy hiểm.”
“Chỉ có thể vào thành phố thử vận may, cũng không thể trơ mắt nhìn Điềm Điềm bệnh chết.”
“Anh hai…”
“Hà Húc, chúng ta cùng đi!” Triệu Tiểu Long chạy tới.
“Cậu ở lại trông tụi nó.” Hà Húc nhìn bọn nhỏ mang theo ánh mắt sợ hãi, không đành lòng nói. Những đứa nhỏ này đang sợ sẽ bị bỏ lại, một khi bọn họ ra ngoài hết, càng khiến bọn nó sợ hãi thêm. Tất cả đều như em của nó, thậm chí so với em gái nó còn nhỏ hơn, lại là người thường không có dị năng.
Hà Húc rốt cục thuyết phục được em mình và Triệu Tiểu Long, còn mình một người đi ra ngoài.
Có dị năng của Triệu Tiểu Long giúp đỡ, bọn nó đã cấp bốn, nhưng là lại không có biện pháp thăng lên cấp năm, năng lượng cấp năm cần không đơn giản như cấp bốn trước kia.
Hà Húc thả một con ong mật ra, nó khống chế tương đối tiết kiệm dị năng, dễ dàng hơn khống chế những sinh vật có lực phản kháng lớn.
Một đường cẩn thận tránh khỏi thực vật biến dị và biến dị thú, Hà Húc ra khỏi núi. Chọn một hướng, nó nhớ rõ bên kia có một thành phố cách nơi này không xa, rất nhiều người đều đến chỗ đó tìm đồ vật, luôn có thu hoạch.
Hà Húc không muốn người khác nhận ra mình, cố ý ngụy trang thành một kẻ lem luốc, không dấu vết trà trộn vào một tiểu đội muốn đi thành K tìm vật.
Lão đại tiểu đội này là một lực lượng dị năng giả cấp ba, thu nhận nhiều người thường như vậy rõ ràng muốn tìm bia đỡ đạn, người sống sót càng ít thì tiền thù lao càng nhiều.
“Người anh em, cậu nhỏ như vậy đã muốn đi theo tụi tôi đi đầm rồng hang hổ sao?” Hà Húc bị một ông chú khỏe mạnh bên cạnh vỗ bả vai.
“Ừ, trong nhà không còn thức ăn.” Hà Húc không muốn khiến người khác chú ý, cũng không muốn đắc tội người nơi này.
“Người anh em, rất có tiền đồ đấy, nhỏ như vậy đã phải nuôi gia đình, thằng con lớn nhà anh không lớn hơn cậu là bao nhưng cũng không hiểu chuyện như cậu đâu.” Ông chú cảm thán. Trong căn cứ còn có người nhà đợi gã trở về, nên gã nhất định phải sống sót trở về. Mỗi lần ra ngoài là vợ gã lại khóc, sợ gã không trở về nữa.
“Người nhà anh đều ở đây sao?” Hà Húc vẫn cúi đầu nói.
“Đúng vậy, cho nên anh nhất định phải sống sót trở về!” Ông chú cảm thán.
“Vì sao không ở trong căn cứ tìm công việc?” Hà Húc muốn hỏi thăm một ít tin tức từ người này.
“Kiếm không đủ ăn. Chỉ có thể đói chết thôi.” Ông chú đột nhiên cúi đầu, ở bên tai Hà Húc thấp giọng nói: “Anh là muốn tìm nhiều đồ ăn một chút, rồi theo đội ngũ đi Cảnh Thành!”
“Cảnh Thành?” Bọn Hà Húc trốn đông trốn tây thời gian quá dài, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra đại sự gì.
“A, cậu không biết hả? Đã sớm truyền khắp nơi rồi.” Ông chú rất kinh ngạc.
“Em gái tôi bị bệnh, tôi luôn luôn ở cạnh chăm sóc, ba mẹ tôi có việc ra ngoài, vẫn chưa trở lại, cho nên tôi mới đi ra.” Hà Húc hai mắt đẫm lệ, không thể không bày ra hình tượng một thằng nhóc khắc khổ kiếm ăn vô cùng nhuần nhuyễn.
“Nghiệp chướng, haizzz, thế đạo chết tiệt.” Ông chú đồng tình một phen, sau đó lên tiếng: “Cảnh Thành là thành phố lớn thứ nhất đã được thanh lý sạch sẽ sau đó phát triển, là thành quả của người Hạ gia ở kinh đô. Đoạn thời gian trước, Cảnh Thành có chiêu mộ công nhân, đến Cảnh Thành làm việc sẽ được nhận thù lao khả nhiều, lại có cơ hội định cư ở Cảnh Thành. Hơn nữa…” Ông chú một bộ vui vẻ muốn chết: “Cậu có biết căn cứ Hi Vọng không? Cũng là của Hạ gia, bọn họ đã nghiên cứu ra vaccine phòng bệnh tang thi, anh đã nghĩ cách đến chỗ đó, về sau sẽ không sợ gặp phải tang thi. Vốn đoạn thời gian trước, Cảnh Thành nhận người đã định đi, đáng tiếc bà xã anh bệnh, đi không được, cho nên mới chậm trễ. Hiện tại người ta nhận đủ người, anh muốn đi xem có còn cơ hội hay không, dù sao Cảnh Thành lớn như vậy, về sau khẳng định cần thêm người.” Ông chú khát khao một cuốc sống mới ở Cảnh Thành, hai mắt lộ rõ ánh sáng.
Hà Húc như có điều suy nghĩ, Hạ gia sao? Vợ yêu anh Liên nói muốn đi tìm hình như cũng họ Hạ, cũng ở kinh đô, không biết anh Liên có tìm được hay không.
“Được, anh nói cho cậu biết, hội đánh thuê bên kia có treo một giải thưởng quan trọng, đó là tìm ba đứa nhỏ, họ Hà với họ Triệu, giá cho tin tức là một viên tinh hạch cấp bốn. Nếu đem người bình an đến căn cứ Hi Vọng, sẽ có được tinh hạch cấp năm! Cấp năm đấy, nếu chiếm được, cả nhà anh sẽ khỏi lo ăn uống một thời gian dài.” Ông chú cảm thán chínhlà ở chỗ này.
Cả người Hà Húc chấn động, hai mắt ươn ướt, lúc này đây, nó thật muốn khóc. Muốn bọn nó bình an trở về, trừ bỏ anh Liên thì còn người khác sao? Anh Liên nhất định sẽ mắng chết bọn nó, chẳng những không nghe lời anh ấy nói, còn khiến bản thân chật vật như vậy.
Hà Húc dụi dụi mắt, chờ cho tới khi lấy được thuốc chữa bệnh cho Điềm Điềm, liền nghĩ biện pháp báo cho anh Liên, anh Liên nhất định sẽ không mặc kệ bọn nó.
“Cũng không biết căn cứ Hi Vọng kia tìm ba đứa nhỏ như vậy làm gì, có người cũng tìm, bất quá không phải ba người, mà là một đám, đầu năm nay sao lại tìm con nít nhiều thế chứ?” Ông chú còn ung dung nói.
Hà Húc lại run lên, đúng vậy, bọn nó bị không ít người đuổi giết, nếu không phải có ba đứa tụi nó chống đỡ, đoàn đánh thuê này đã sớm tan rã. Hà Húc rất xấu hổ, nếu đi tìm anh Liên, nhất định sẽ khiến anh ấy có thêm phiền toái. Hà Húc trong lúc nhất thời tâm loạn như ma.
“Sao vậy? Người anh em, cậu sao thế? Sợ hả? Ha ha ha, không cần sợ, đừng xem tang thi là người là được.” Ông chú an ủi nói.
“Tôi biết, cám ơn anh.” Hà Húc nói lời cảm tạ, sau đó cúi đầu liếc mắt một cái.
Đoàn người rất nhanh hướng thành phố K mà đi, bọn họ không vào trong, mà ở một trang trại nhỏ vùng ngoại ô, nghe nói đa phần đồ vật đều bị những cao thủ khác cầm đi hết, bọn họ lúc này đây, hẳn có thể tìm được không ít đồ còn sót lại.
…
Liên Hoa thở hồng hộc giải quyết một tang thi cấp năm, dùng đầu dây leo sắc nhọn đào tinh hạch ra, rửa sạch sẽ.
Một con chim sẻ biến dị trên đầu không có một cọng lông, cánh rủ xuống, cúi đầu ỉu xìu đi theo phía sau Liên Hoa. Hai tròng mắt như hạt đậu đen tràn đầy ủy khuất và nước mắt, còn thường thường lấy cánh lau mắt, sau đó lại lên án nhìn chủ nhân nhà nó đại sát tứ phương.
“Chiếp chiếp…” Tiểu Ma phe phẩy cánh, hai cái chân nhỏ mảnh khảnh đuổi sát chủ nhân nhà nó đang xung phong liều chết phía trước, người ta không phải cố ý mà! QAQ
Liên Hoa không thèm quan tâm tới con chim ngu ngốc kia, hừ, lúc trước thu Tiểu Ma chỉ muốn để nó nhóm lửa, tìm đường cũng không tồi, không nghĩ tới con chim ngu này thấy hắn đi nhầm đường cũng không thèm bảo hắn một tiếng, cứ như vậy để hắn ngây ngốc chạy đến một chỗ xa tít mù. Nếu không phải Liên Hoa gặp một căn cứ, đi vào tìm hiểu tin tức một chút, còn không biết hắn đi nhầm hướng đâu. Đáng ghét, lãng phí thời gian một tuần của hắn.
Hừ, trên đường hắn cũng không hề nhàn rỗi, gặp được thành phố lớn, liền đi vào chém giết, diệt một ít tang thi cao cấp, phát hiện cây tiến hóa cũng sẽ phá hủy. Hắn còn cho Tiểu Ma hai quả tiến hóa. Kết quả con chim ngu đó được thứ tốt, càng không thèm nói cho hắn biết hắn đi sai đường rồi, muốn để hắn tìm nhiều thêm vài thành phố, xông vào hái quả tiến hóa cho nó ăn.
Liên Hoa khi biết được liền thẹn quá hóa giận, trực tiếp đè đầu Tiểu Ma ra nhổ nhổ, đống lông vũ lung linh trên đầu nó không còn một cọng, đều bị Liên Hoa nhổ hết.
Lúc nó bị nhổ lông, tiếng Tiểu Ma kêu thảm thiết quả thực sẽ khiến người nghe thấy mà thương tâm rơi lệ. Liên Hoa hạ quyết tâm cho nó một cái giáo huấn thật mạnh, một chút cũng không nương tay. Suy xét đến việc Tiểu Ma còn phải bay, hắn đây mới buông tha lông trên cánh nó, miễn cho Tiểu Ma trần truồng chạy lõa thể khắp nơi.
“Ầm” một tiếng, Liên Hoa lại phá hỏng một cây tiến hóa, toàn bộ tang thi xung quanh bạo động đem cừu hận đổ lên mình Liên Hoa, nhưng sau đó đều bị Liên Hoa không hề khách khí đào sạch sẽ tinh hạch, chim biến dị xung quanh không kịp bay đi cũng chịu cảnh thê thảm. Tiểu Ma dùng cánh che mặt, vụng trộm hé ra một khe hở nhìn lén, nhìn xong rồi tựa như bị dọa sợ, lại vội vàng khép cánh lại.
Liên Hoa trực tiếp tống một đống bao lớn bao nhỏ lên lưng Tiểu Ma, tinh hạch gì đó, quả tiến hóa gì đó, toàn bộ đều được cách ly tốt ném lên lưng Tiểu Ma. Tiểu Ma có khổ mà không thể kể, nhiệm vụ này bình thường đều là do con nai đảm đương, lần này thì đến phiên nó, thật thương tâm.
“Kế tiếp.” Lúc này Liên Hoa đã tìm được phương hướng, lấy phi kiếm ra, hóa thành một đạo lưu quang. Tiểu Ma khổ sở “Chiếp chiếp” hai tiếng, vội vàng đuổi theo. Sau khi kỹ năng phi hành của chủ nhân rèn luyện tốt liền không thèm đợi nó, thật thương tâm, lưng cũng thật nặng. QAQ Lần sau nó không dám giấu diếm chủ nhân nữa.
(Zombie: Xong chương này, tui rút ra một điều, thấy người ta làm sai là phải nhắc, thấy người ta làm sai là phải sửa, ko nên trơ mắt đứng nhìn, bằng không trời sẽ phạt QAQ)