Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tưởng Tư Vũ hiện tại, chỉ còn lại mười năm để sống”
Liên Hoa tự giác bản thân phi thường dũng mãnh, chút quái vật này bị hắn ‘hấp diêm’ chết thảm.
Hạ Chí lại không muốn cùng đám lâu la lãng phí thời gian, thanh lý một đường để tiến vào tháp đồng hồ, bên trong lập tức truyền ra tiếng sét nổ mạnh bùm bùm.
“Vợ!” Mắt thấy Hạ Chí biến mất sau cửa tháp, Liên Hoa không chút nghĩ ngợi vọt vào theo, nào biết rằng lại bị một mảnh lớn quái vật bao vây.
Liên Hoa dứt khoát không thèm tiết kiệm năng lượng, vô số dây leo giương nanh múa vuốt vung vẩy bên người, Thuỷ lôi cầu cũng không tiết kiệm, tình cảnh bắt đầu lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Chờ khi Liên Hoa thanh lý sạch sẽ, hắn đã mệt chết khiếp, quả nhiên, Liên Hoa không thừa nhận hắn cảm thấy bản thân cũng đủ trâu bỏ rồi, chẳng phải cao thủ thường hay hy sinh sao? Haizzz, nhân sinh thật là tịch mịch như tuyết, may là hắn còn có vợ.
Liên Hoa thở dốc trong chốc lát, từ trên đỉnh tháp bắt đầu truyền ra âm thành giao chiến. Vì không có cản trở, Liên Hoa chỉ huy dây leo trở thành những vòi xúc tu đem nhánh, đào tinh hạch ra.
Liên Hoa rửa sạch một viên tinh hạch của quái vật, cẩn thận quan sát. Tinh hạch này không giống tinh hạch bình thường ở chỗ, bên trong có những sợi tơ màu đỏ, giống như mạch máu.
Liên Hoa không hề chú ý điểm này, mà chỉ chuyên tâm khôi phục năng lượng.
Qua một lúc lâu, đã cảm thấy không tồi, cũng chui đầu vào tháp. Mùi bên trong quả nhiên khó ngửi. Liên Hoa ngừng thở, đi sâu vào. Những quả trứng còn lại sót đều bị Liên Hoa thoải mái giải quyết.
Liên Hoa nhìn đám trứng, súng nước xuất hiện trong tay bắn phá.”Bụp bụp bụp”, chất dịch trong trứng văng khắp nơi.
Xử lý tốt đám trứng, Liên Hoa muốn đi giúp vợ mình, không nghĩ tới lại bị một tầng cấm chế của vợ ngăn chặn.
Liên Hoa quýnh lên, nhưng vì sợ sập đổ cấm chế phá hỏng đại sự của vợ, nên đành phải xoay quanh ở bên dưới.
Mỗi một lần phía trên vang lên tiếng nổ mạnh kịch liệt khiến cho tâm Liên Hoa phải run rẩy. Lỡ như vợ bị thương thì làm sao bây giờ? Đánh không lại đống thịt thối kia thì làm sao bây giờ? Thật đáng lo!
Vì không để chính mình lo lắng quá mức, Liên Hoa dứt khoát tuần tra bên dưới tháp đồng hồ, tìm ra không ít những nơi bí ẩn giấu trứng, còn có hầm chứa ‘thịt chế phẩm’ và quả tiến hóa. Hủy diệt toàn bộ thịt chế phẩm, đóng gói quả tiến hóa mang đi.
Hắn cảm thấy thời gian như qua một thế kỷ rồi, tầng cấm chế cách trở Liên Hoa kia rốt cục tiêu thất, Liên Hoa giống như gió vọt vào.
“Hạ Chí! Vợ!” Đập vào mắt chính là một mảnh bừa bãi, nếu như không phải Hạ Chí bố trí kết giới, chỉ sợ tháp đồng hồ đã sụp mất. Bánh răng to lớn biến thành sắt vụn, nơi nơi đều là thịt nát. Liên Hoa bới tung trong đống thịt nát, đem vợ mình đào ra.
Hạ Chí chỉ là hình như hơi thoát lực, trên người cũng không có vết thương. Nhưng sau khi Hạ Chí thấy cả người hắn bẩn đến kinh tởm vì bị chôn trong đống thịt thối, nhíu mày, cầm lấy tay Liên Hoa liền vào không gian.
Tiến vào không gian, Hạ Chí lập tức lột sạch sẽ y phục trên người, sau đó ở trước mặt Liên Hoa nhảy vào trong linh tuyền.
Má nó! Liên Hoa vội vàng che cái mũi của mình, thân thể trắng như tuyết của vợ còn ở phía trước, hắn thật hoảng! Vội vàng dùng dây leo bao bọc lấy linh tuyền, không thể để lũ động vật thấy.
“Vợ…” Liên Hoa lén lút cởi đồ, cũng đi xuống tắm.
Hạ Chí nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua, sau đó lại nhắm mắt lại dưỡng thần. Liên Hoa lại rón rén tiếp cận.
“Vợ à, anh xoa bóp cho em, nhé!” Liên Hoa rục rịch vươn móng vuốt, thấy vợ mình không nói gì, liền chạm đến bả vai trơn bóng của vợ, sau đó ra sức ấn ấn xoa xoa.
Đương nhiên, còn không quên thuận tiện ăn trộm đậu hủ!
Hạ Chí ngồi thiền trong linh tuyền điều tức, cũng không quản cặp móng vuốt không an phận kia.
Ngay khi móng vuốt Liên Hoa càng ngày càng sờ xuống dưới, Hạ Chí đột nhiên mở mắt.
Liên Hoa cả kinh, lập tức lấy lòng cười: “Vợ… Vợ à, anh giúp em chà lưng.”
“Ra ngoài đi!” Hạ Chí đứng lên, trước mặt Liên Hoa đi ra ngoài, trước mặt Liên Hoa đi ra ngoài!
Một giọt nước từ khóe miệng Liên Hoa chảy xuống, hai giọt máu hồng hồng từ mũi cũng rơi vào trong linh tuyền, lập tức bị linh tuyền hấp thu, biến mất không còn dấu vết.
“Cậu còn ngây người ở đó làm gì?” Hạ Chí thúc giục.
Liên Hoa lúc này mới phát hiện vợ hắn đã mặc quần áo, đang cau mày nhìn hắn. Liên Hoa vội vàng lau mặt một phen, xấu hổ chết người! Lập tức nghĩ đến bản thân cũng không phải lần đầu tiên mất mặt với vợ, cũng không thèm che dấu, cười ha ha đi theo sau.
Liên Ngọc cưỡi trên người Đại Bạch khoái trá chơi đùa, Đại Bạch thấy Liên Hoa, liền “Ngao ô” một tiếng muốn xông lên. Liên Ngọc vung dây leo, “Bốp” một tiếng đánh lên mông Đại Bạch.
Đại Bạch cứng đờ, lúc này không dám động chân.”Ngao ô ngao ô…” Đại Bạch mang theo Liên Ngọc chạy xa, Liên Hoa cảm thấy Đại Bạch đây là thẹn quá hóa giận. Đánh không lại Liên Hoa, lại không nỡ to tiếng với Liên Ngọc, đành phải bỏ chạy, làm bộ như vừa rồi không có phát sinh sự kiện bị đánh đòn.
Đại Bạch dường như phát khùng, Liên Ngọc ngược lại cảm thấy rất thú vị, khanh khách cười to.
Hạ Chí không quản đến thằng con mình, chỉ mang theo Liên Hoa ra ngoài.
Nhìn đống bừa bãi xung quanh, Hạ Chí kéo Liên Hoa đứng giữa không trung, một lôi cầu thật lớn nện xuống, toàn bộ tháp đồng hồ liền biến thành một mảnh phế tích.
Tang thi bên trong đại trận của Hạ Chí đều bị Liên Hoa thanh lý sạch sẽ, bất quá bên ngoài đại trận…
“Bên ngoài để lại cho bọn hắn đi.” Ý Hạ Chí nói đến lũ đồng bọn còn chờ phía sau.
“Chờ chút.” Liên Hoa lấy mấy cái bao đựng tinh hạch loại mới và quả tiến hóa đưa cho Hạ Chí.
Hạ Chí nhìn thoáng qua, thu vào trong.
“Trước tiên thanh lý sạch sẽ tang thi cấp năm bên ngoài đã.” Hạ Chí mở một góc của trận pháp. Quả nhiên, vừa nãy còn không có chú ý biến hóa bên trong, nhóm tang thi vừa thấy liền rối loạn, tựa hồ phát hiện có chỗ bất thường, tang thi cấp cao cấp thấp xếp hàng điên cuồng tiền vào bên trong.
Liên Hoa và Hạ Chí bắt đầu phân công. Hạ Chí phóng sấm sét xuống, Liên Hoa dùng dây leo nhặt tinh hạch. Một người giết, một người nhặt, Hạ Chí dùng sét đánh tang thi thành tro, cũng không sợ xác tang thi chiếm chỗ.
Haizzz, vợ hình như lại mạnh hơn. Đột nhiên Liên Hoa có loại cảm giác nguy hiểm, nếu… nếu vợ muốn phản công thì làm sao bây giờ? Nếu hắn áp vợ không được thì làm sao bây giờ? Liên Hoa một bên nhặt tinh hạch, một bên phát tán sóng não. Không được! Nhất định phải mau chóng đi lấy ngọc tủy.
Hai người bận rộn một lúc lâu, tang thi cấp năm đã không còn, cấp bốn bắt đầu chui vào bên trong. Hạ Chí cảm thấy không tồi lắm, liền cùng Liên Hoa che giấu hơi thở, đóng cửa đại trận, bắt đầu thu dụng cụ dựng đại trận vào. Những thứ này hiện tại trên thế giới không có, dự trữ trong không gian cũng không nhiều.
Liên Hoa cũng giúp đỡ thu về, chuẩn bị thật tốt, Hạ Chí liền phóng xuất Đại Bạch và Liên Ngọc. Người và hổ bắt đầu trở về, Liên Hoa lại tiếp tục trùm áo choàng giả ngầu.
“A! Lão đại đã trở lại!” Alvin đã sớm kiển chân nhìn xung quanh lập tức kêu to.
Hạ Hành Vũ nắm chặt nắm tay rốt cục cũng thả lỏng.
Hạ Chí trao đổi một phen với Khương Hoài, khi nhắc tới tang thi hậu, cơ mặt bị hoại tử của Khương Hoài cũng nhịn không được mà run rẩy.
“Chuyện này trước tiên tạm thời giữ bí mật, không cần khiến những người khác khủng hoảng.” Khương Hoài nghiêm túc nói.
Hạ Chí gật đầu: “Đương nhiên là thế.”
“Hai người…” Hạ Chí nhìn ra từ trên mặt than của Khương Hoài lộ một ít kinh ngạc cùng rối rắm: “Hai người thật sự giải quyết lũ tang thi đó?”
Hạ Chí thờ ơ gật đầu, sau đó bắt đầu phân phó đội viên chuẩn bị chiến đấu, muốn thanh lý lại đám tang thi hỗn loạn nọ.
Khương Hoài hít sâu một hơi, gã không cách nào tưởng tượng được Hạ Chí hiện tại rốt cuộc là bao nhiêu cấp, cấp sáu? Cấp bảy? Hay là cấp tám? Khương Hoài có chút thất lạc, gã quả nhiên theo không kịp bước chân người kia, buông tay… cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Ánh mắt gã chuyển qua người mặc áo choàng đen đang nhìn chằm chằm bọn hắn, tên kia, thật sự là con nuôi Bạch gia sao?
Liên Hoa thấy Hạ Chí chỉ nói chuyện với Khương Hoài trong chốc lát, cũng dời ánh mắt đi. Hắn muốn canh cho kỹ cái tên mặt than kia, dám mơ ước người của hắn, đánh thành đầu heo!
Rất nhanh, mệnh lệnh đã truyền xuống, lũ đàn ông trong đội liền hô ngao ngao đòi đi đánh tang thi, chỉ là để lại một nhóm người bảo hộ cho nhân viên hậu cần.
Hạ Chí và Liên Hoa đương nhiên không đi nữa, hai người khó có được thời gian nghỉ ngơi trong chốc lát.
Số lượng tang thi còn thừa trong trấn nhỏ không ít, mọi người phải mất ba ngày mới thanh lý sạch sẽ. Có vài người lẩm bẩm, cái gì mà tang thi cao cấp một đống như vậy nhưng tất cả đều là cấp bốn, một con cấp năm cũng không có, thực mẹ nó nhàm chán.
Bất quá, thành quả ba ngày này cũng không tồi, tuy rằng tổn thất một ít người, nhưng mọi người đã sớm chuẩn bị tâm lý chịu chết, cũng không quá đau lòng. Tinh hạch đánh được đều là của mình, khiến lũ đàn ông cười đến không thể ngậm miệng. Quả nhiên ra một cái nhiệm vụ liền kiếm được thật nhiều, chiến lợi phẩm cũng không cần nộp lên, lão đại vạn tuế.
Bạch Dịch thấy nhân khí trong đội ngũ Hạ Chí và Khương Hoài ngày càng cao, ngay cả người Bạch gia bên phía hắn cũng mang hai mắt sáng quắc nhìn sang, khiến hắn nảy sinh dư cảm có nguy. Hắn phải nghĩ biện pháp mới được, bằng không quân Bạch gia sẽ theo họ Hạ với họ Khương mất.
Hai mắt Tưởng Tư Nhã nhìn Khương Hoài càng thêm sáng rực, cô ta có chút ngồi không yên. Nếu cô ta có đủ lợi thế, đi đến bên người người kia, cô ta sẽ có được thứ mình muốn!
Tưởng Tư Nhã chuẩn bị một phen, đi vào lều trại Tưởng Tư Vũ.
“Cô lại tới đây làm gì?” Tưởng Tư Vũ chán ghét nhìn bà chị mình.
“Em gái thân yêu, chị nhớ em, đến xem em mà thôi, phản ứng không cần gay gắt như vậy.” Tưởng Tư Nhã nhún nhún vai, mặt đầy vẻ vô tội.
“Đừng có ở trước mặt tôi làm ra vẻ mặt kia, thật muốn ói.” Tưởng Tư Vũ không thèm cho Tưởng Tư Nhã mặt mũi.
Ôn nhu tươi cười trên mặt Tưởng Tư Nhã liền biến mất: “Em gái thân yêu, kiên nhẫn của chị có hạn, bí mật của em chị biết hết, chị biết một mình em giữ bí mật cũng rất vất vả, chị có thể giúp em chia sẻ.”
Tưởng Tư Vũ chớp mắt: “Chia sẻ cho cô chẳng phải bảo tôi đi chết sao?” Tưởng Tư Vũ vẻ mặt trào phúng, nhìn về phía Tưởng Tư Nhã như một thằng hề nhảy nhót trước mặt mình.
Tưởng Tư Nhã bị ánh mắt Tưởng Tư Vũ chọc giận: “Mày không lấy ra, tao cũng có biện pháp của tao.” Tưởng Tư Nhã đột nhiên cười: “Em gái thân yêu, không bằng tặng vòng tay của em cho chị đi.”
Sắc mặt Tưởng Tư Vũ lúc này mới biến đổi, che lấy vòng tay: “Cô mơ đi!”
“Ha ha ha, em gái thân yêu, chị sao lại lấy những thứ của em?” Tưởng Tư Nhã hất tóc đi ra ngoài.
Tưởng Tư Vũ lúc này mới nhớ tới phản ứng vửa rồi của mình quá lớn, nhịn không được buồn bực. Xem ra, vẫn phải nhanh chóng giải quyết bà chị mình một chút.
Tưởng Tư Vũ khóa kỹ lều, sau đó vào không gian. Lương thực tràn đầy, linh tuyền trong suốt, gian nhà xinh đẹp. Tưởng Tư Vũ ngâm mình trong linh tuyền, mới cảm thấy thoải mái một ít. Trở lại gian nhà, Tưởng Tư Vũ làm cho mình một bữa tối phong phú. Thức ăn trong đội ngũ chỉ có chút bánh bột ngô và cháo, hoặc bánh bích quy, toàn bộ đều bị cô ta vụng trộm vứt bỏ, rất khó ăn.
Ăn cơm xong, Tưởng Tư Vũ thoải mái nằm trên giường lớn. Chợp mắt trong chốc lát, lại đi soi gương. Tưởng Tư Vũ nhíu mày, cô ta sao lại có tóc bạc? Nhổ sợi tóc bạc, Tưởng Tư Vũ chỉ nghĩ bản thân trong khoảng thời gian này sầu lo mà có.
Lều trại không có một bóng người đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một người. Liên Hoa nhìn nhìn lều trại trống trơn, Tưởng Tư Vũ không để thứ gì khác ở đây, toàn đặt trong không gian.
Cẩn thận nhìn nhìn trên mặt đất, Liên Hoa đột nhiên cầm lấy một hạt bụi thật nhỏ. Một khi chủ nhân tiến vào không gian, vòng ngọc sẽ biến thành một viên cát nho nhỏ, không khiến người khác đặc biệt chú ý, cũng không dễ dàng phát hiện ra.
Liên Hoa đảo đảo tròng mắt, đột nhiên không phúc hậu cười. Đọc một cái pháp quyết, Tưởng Tư Vũ mệt mỏi nằm trên giường ngủ liền xuất hiện trong lều trại.
Liên Hoa nhìn người nọ, cười hắc hắc. Người thường không có tu chân, quả nhiên không thể khiến không gian hoàn toàn nhận chủ. Ngay cả khi không phải người thừa kế vòng ngọc, chỉ cần có thủ đoạn, cũng có thể phá bỏ thiết lập của chủ nhân ban đầu. Huống chi vòng ngọc này lưu lạc không biết bao nhiêu năm, lại bị Tưởng Tư Vũ điên cuồng sử dụng cung cấp lương thực, khiến nó lãng phí một lượng lớn linh lực, còn không được bổ sung, không gian cũng sắp sụp rồi.
Liên Hoa đồng tình nhìn Tưởng Tư Vũ, miễn cưỡng sử dụng năng lực không gian, không gian không được hấp thu linh lực bổ sung, chỉ có thể hút tuổi thọ của cô ta, Tưởng Tư Vũ hiện tại, chỉ còn lại mười năm để sống, hơn nữa cô ta sẽ rất nhanh già đi, đây là cái giá lớn phải trả cho lòng tham. Nếu bây giờ Liên Hoa cầm vòng ngọc đi mất, coi như là thiếu nợ Tưởng Tư Vũ, nhưng vẫn không bằng cái nợ mà cô ta đã hãm hại mình.
Liên Hoa nghĩ nghĩ, triệu tập ra một chuỗi ánh sáng xanh lục, nhiều đến khi mồ hôi lạnh ứa ra khắp người, sau đó mới cho chuỗi ánh sáng nhập vào thân thể Tưởng Tư Vũ. Hắn không có biện pháp gia tăng tuổi thọ của cô ta, chỉ có thể giúp Tưởng Tư Vũ không già nhanh như vậy, ít nhất khiến cô ta sẽ không quá thống khổ. Hi vọng cô ta sẽ quý trọng thời gian còn lại của mình!
Liên Hoa rất nhanh liền rời đi.
(Zombie: Tiêu con Vũ ròi, bị Liên Bông nó khoắng mất bảo bối, để coi coi nó làm sao sống đc đây ahahaha XD)