Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nhân sinh thật tịch mịch như tuyết!”
“Đại Bạch, Đại Bạch, mau giúp tui bắt lấy Hạ Nhị Bảo! Cư nhiên dám trộm socolaba ba tặng cho tui! Đáng ghét!” Một đứa nhỏ mười tuổi cực kỳ đáng yêu túm lấy một người đàn ông cao to tóc trắng bên cạnh bất mãn kêu.
“A Ngọc, em không thể lại ăn đồ ngọt, sâu răng sẽ không tốt.” Người nọ bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống, tốt tính sờ sờ cái đầu nhỏ.
Liên Ngọc lập tức che miệng, tức giận trừng mắt nhìn người nọ một cái: “Nói bậy, tui không có bị sâu răng đâu!” Liên Ngọc tức giận đạp người nọ một cái, buông bàn tay nhỏ bé đang che miệng ra: “Biến trở về đi! Cậu hóa thành hình người dám cao hơn tui, bự hơn tui! Có phải cậu muốn tức chết tui hay không?”
“Được rồi được rồi!” Người nọ tốt tính cười, xoay người biến thành một con hổ uy phong lẫm lẫm.
“Ngao!” Con Hổ đuôi vẫy tới vẫy lui, ý bảo Liên Ngọc ngồi lên.
Liên Ngọc không khách khí, bẹp một cái nhảy lên: “Xông lên! Đi tìm Hạ Nhị Bảo!”
Đại Bạch dùng đuôi cẩn thận quấn lấy thắt lưng Liên Ngọc, vút một cái liền biến mất.
…
“Vợ, em thật sự vẫn để Đại Bạch đi theo Tiểu Ngọc Nhi sao?” Nơi Liên Ngọc và Đại Bạch biến mất đột nhiên xuất hiện hai người.
“Cậu thật sự cho nó socola sao?” Hạ Chí cũng không trả lời vấn đề của Liên Hoa.
Liên Hoa mồ hôi lạnh phốc phốc tuôn ào ạt: “Vợ à~” Vội vàng ôm lấy thắt lưng vợ: “Ai kêu Tiểu Ngọc Nhi cứ quấn quýt lấy anh, nếu không phải nó đáng thương như vậy, anh cũng sẽ không cho nó socola.” Liên Hoa tranh thủ lấy lòng.
Hạ Chí nhìn Liên Hoa chằm chằm, Liên Hoa cứng mặt nhìn lại, Hạ Chí hỏi: “Phải không?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Liên Hoa âm thầm bỏ ánh mắt của vợ qua một bên, thằng nhóc thối đó, dám lấy chuyện hắn từng vụng trộm luyện chế xuân dược uy hiếp hắn! Đáng ghét! Chờ đó, nhất định phải dạy dỗ thằng nhóc thối đó.
“Hửm?” Hạ Chí không lên tiếng, trực tiếp lôi Liên Hoa vào không gian.
“Đây là cái gì?” Hạ Chí lấy ra một cái bình ngọc tinh xảo.
Liên Hoa nhìn bình ngọc kia nhất thời cảm thấy cúc hoa nở rộ, mồ hôi lạnh chảy ròng: “Vợ à, thời gian trước không phải anh đang luyện chế đan dược sao? Đây là thành phẩm của anh đó.” Má nó, xuân dược hắn luyện chế xong sao lại chạy được đến tay vợ chứ? Hắn rõ ràng giấu kỹ rồi mà!
“Đây là dược gì?” Hạ Chí thưởng thức chiếc bình trong tay, không chút để ý hỏi.
“Đề cao hiệu suất tu luyện.” Liên Hoa kiên trì trả lời. Chẳng qua là đề cao hiệu suất song tu, cái này cũng tính là tu luyện!
“Vậy sao? Thật là một thứ tốt!” Hạ Chí cười, Liên Hoa chỉ cảm thấy trong lúc nhất thời xuân về hoa nở, thiếu chút nữa hold không nổi.
“Nếu là thứ tốt, vậy ăn đi.” Hạ Chí nói, sau đó lấy ra một viên dược, đột nhiên bỏ vào miệng.
Liên Hoa: “…” Vợ đây là muốn được yêu thương sao? Liên Hoa chỉ cảm thấy có một cái bánh nhân thịt từ trời rơi xuống, bẹp một tiếng nện lên đầu hắn.
“Vợ, em…”
Liên Hoa còn chưa nói xong, mặt Hạ Chí đột nhiên phóng đại trước mắt, Liên Hoa chỉ cảm thấy trên môi truyền đến một cảm giác mềm mại, nhịn không được dùng sức giữ lấy mềm mại bên môi.
Sau một lúc lâu, cả thân Liên Hoa trở nên mơ mơ hồ hồ, một viên thuốc theo lưỡi Hạ Chí bị đẩy vào trong miệng Liên Hoa.
Liên Hoa ọt một cái —— nuốt mất! Nuốt mất!
Liên Hoa trong nháy mắt chỉ cảm thấy trời sập rồi! Vợ cư nhiên dùng sắc dụ hắn nuốt xuân dược! Loại này làm cho người ta hoàn toàn không thể không chế ham muốn, toàn thân như nhũn ra, hắn thở hổn hển, cực phẩm xuân dược cứ như vậy bị hắn nuốt mất! QAQ
“Vợ!” Liên Hoa lên án nhìn Hạ Chí.
Hạ Chí mỉm cười, giống như cười nhạo Liên Hoa ngu ngốc tự đi tìm chết.
Không qua mấy phút đồng hồ, Liên Hoa bắt đầu ngay cả đứng thẳng cũng đứng không xong, hô hấp dồn dập, mặt đỏ lên, chân mềm đi. Má nó! Liên Hoa rít gào trong lòng, vì cái lông gì lúc trước hắn còn cho vợ dùng một viên thuốc có hiệu lực nâng cao sức khỏe! Này không phải là tự bưng đá tới đập chân mình sao?
“Vợ…” Liên Hoa vô lực tựa vào người Hạ Chí, hoàn toàn không có khí lực.
Hạ Chí cười tà mị (Tác giả: tui rốt cục cũng viết được cái từ n ày cho Hạ Chí!), một phen dùng kiểu bế công chúa bế Liên Hoa lên.
Liên Hoa: “…”
Móa, vợ, em đừng bế kiểu công chúa! Anh rõ ràng cao hơn em.
Móa, vợ, em không cần nhìn anh cơ khát như vậy! Áp lực thật lớn.
Móa, vợ, em không cần phải khẩn cấp xé quần áo như vậy!
Móa, vợ… vợ, em sờ anh thật thích…
Móa, vợ muốn nghịch cp!
Móa, đau quá! Vợ, em có thể đừng… hay không! Rất thô lỗ đó!
Á…. Má nó…
Không có khí lực chửi thề nữa rồi…
Sao khi trôi qua n khoảng thời gian, Hạ Chí liếm liếm môi, cảm thấy tư vị không tồi, sau đó không có ý tốt nhìn Liên Hoa đang hấp hối.
Liên Hoa: “…” Gắt gao cắn chăn, đây là hắn tự tạo nghiệt, không thể sống sao? Rơi lệ đầy mặt.
Từ nay về sau, chuyện nhân sinh đại sự ai trên ai dưới, Liên Hoa và Hạ Chí tiến hành một cuộc đàm phán hảo hữu, cuối cùng quyết định —— dùng vũ lực giải quyết! Là Hạ Chí có lực công kích cường đại, sức bật cường đại thắng? Hay là Liên Hoa bền bỉ chịu đòn, bị đánh cho chết lên chết xuống vẫn không bỏ cuộc, sinh mệnh cứng cỏi thắng đây? Vấn đề này vẫn còn là một bí ẩn. Bất quá nhìn Liên Hoa mặt mũi bầm dập, lại dương dương đắc ý, đại khái chúng ta cũng biết đáp án rồi.
Vì thế, Liên Hoa và Hạ Chí sống cùng nhau một đời, sống một cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc êm đềm ấm áp đến gà bay chó sủa. Đợi sau khi Liên Hoa rốt cục đập rớt ý định muốn phản công của vợ mình, cư nhiên phát hiện con trai bảo bối bị người khác bắt về làm vợ mất rồi! Rơi lệ đầy mặt, vô cùng đau đớn cũng không đủ nói ra khổ bức trong lòng Liên Hoa.
“Vợ à! Con trai bảo bối của chúng ta cư nhiên bị con hổ ngu kia đoạt mất rồi!” Liên Hoa ôm Hạ Chí khóc rống: “Anh thật khờ, thật sự, anh vốn nghĩ Đại Bạch là một đứa biết nhẫn nhục chịu khó, tuyệt không hai tâm, là một bé hổ ngốc ngốc đáng yêu, lại ngàn lần không nghĩ tới cư nhiên bị con hổ ngu đó lừa gạt! Nó căn bản chính là một tên âm hiểm giả dối, quỷ kế đa đoan, dụng tâm bất lương, gian trá phúc hắc!!!”
Hạ Chí không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai Liên Hoa an ủi.
Đại Bạch: Anh đã nhịn nhiều năm, khổ sở nhiều năm, cuối cùng cũng bắt được tiểu chủ nhân ngốc ngốc về, anh đã tốn thật nhiều khí lực, chịu bao nhiêu thương tổn. Rốt cục cũng tu thành chính quả rồi, thiệt vui vẻ.
Liên Ngọc: Thấy con hổ ngốc kia nhẫn nhục chịu khó, khổ tâm lao động, tâm tư lao lực thật lớn, tui liền miễn cưỡng tiếp thụ nó! Hừ, dù sao trên thế giới này trừ bỏ ba má cũng tìm không ra bạn lữ nào so với Đại Bạch tốt hơn, Hạ Nhị Bảo cút đi!
…
Mình là Hạ Thiên Thành, Thiên Thành là chỉ vùng đất trên trời, hay còn gọi là Thiên Đường ấy. Nghe nói hồi đó ba mình với cha trong một lần cơ duyên xảo hợp mà biết nhau, sau đó hai người triền miên ngao du khắp Thiên Nhai, rất nhiều năm…
Không sai, chính là ba và cha. Mình mới không giống Hạ Đại Bảo ngu ngốc kia, ngay cả nam hay nữ cũng không biết phân biệt.
(Là danh tự khác của Liên Ngọc)
Mình thích nhất là chú hai mình, chú hai là gia trưởng tốt nhất của mình. Hạ Đại Bảo ngu ngốc kia dám bảo chú hai như mẹ mình ấy, mắt bị mù rồi, rõ ràng chú hai của mình chính là một người đẹp trai, hết sức anh tuấn!
Nơi mình thích nhất chính là cái ôm ấm áp của chú hai, chú hai cũng thích ôm mình. Hạ Đại Bảo ngu ngốc kia bị mình đạp qua một bên, nó liền ai oán bứt lông con hổ bên cạnh, sau đó mình liền cười đắc ý với Hạ Đại Bảo, còn hôn hôn lên mặt chú hai. Đoạn thời gian đó, trong nhà quanh quẩn đều là tiếng kêu thảm thiết của con hổ, khắp sàn thì đầy lông.
Rốt cục, có một ngày mình có đủ dũng khí thổ lộ với chú hai, mình nói đợi khi mình trưởng thành sẽ cưới chú hai, dù sao cha không phải cũng là cưới ba ba sao?
Nhưng mà, mình ngàn lần không nghĩ tới, Hạ Đại Bảo cùng con hổ ngu xuẩn của nó lại ai oán nhìn mình, gã đàn ông lúc nào cũng đi theo chú hai vừa nghe nói liền như mèo bị giẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên, lòng như lửa đốt không nhìn tới mình, mà chú hai thường hay ôm mình âu yếm lại biến mất.
Hạ Đại Bảo cưỡi hổ cười nhạo mình, mình quyết định không thèm để ý tới nó!
Ba ngày sau, chú hai của mình thắt lưng sưng phù xuất hiện, môi như bị cắn nát, trên cổ đều là dấu hồng. Mình thiếu chút nữa phát khóc. Gã đàn ông luôn đi theo chú hai thì dương dương đắc ý nhìn mình, mình biết mình thất tình rồi, hu hu, thất tình thật thương tâm.
Từ đó về sau, chú hai không còn ôm mình nữa, chú hai nói mình đã trưởng thành, về sau không thể hành xử giống con nít. Thật muốn khóc! Mình không muốn bị Hạ Đại Bảo ngu xuẩn kia cười nhạo đâu! Tuy rằng mình mới năm tuổi, nhưng mà mình đã trưởng thành!
Hạ Đại Bảo ngu xuẩn kia ăn nhiều kẹo, bị sâu răng. Mỗi ngày đều ở trong nhà tru đến tê tâm liệt phế.
Mình thấy nó quả thực rõ ngu, rõ ràng bị sâu răng, còn muốn ăn nhiều đồ ngọt. Vì không để nó tiếp tục đầu độc lỗ tai mình, mình quyết định, phải ngăn cản nó!
Mọi người đều nói mình không biết di truyền từ ai, mang một cái bản mặt than, chỉ có mình mới biết, mình chỉ là không muốn quan tâm bọn họ thôi! Người như mình chính là nam nhi về sau sẽ xưng bá thế giới, nào có thể giống gã đàn ông hay đi theo chú hai mỗi ngày như tên ngốc cười hề hề mãi chứ?
Khụ khụ khụ, cho qua. Bởi vì mình rất nghiêm túc, chú hai với cha đều cho rằng mình so với Hạ Đại Bảo càng giống anh hơn! Cho nên, thân là anh, nhiệm vụ của mình là phải cứu vớt thằng em ngu xuẩn này. Em trai ngu xuẩn ơi! Ngoan ngoãn nhận giáo dục của anh trai đi! Đây đều là vì yêu!
Vì thế mình mỗi ngày đều đi theo phía sau Hạ Đại Bảo.
Hạ Đại Bảo ăn vụng linh quả.
Hạ Đại Bảo xé hư cuốn album.
Hạ Đại Bảo đập hư bình hoa của bà.
Hạ Đại Bảo phá hỏng quần áo mới của gã đàn ông hay đi theo chú hai.
Hạ Đại Bảo đem phấn ngứa vung vào trong lông con hổ.
Hạ Đại Bảo bứt lông Tiểu Ma làm quạt.
Hạ Đại Bảo…
Mình yên lặng đen mặt, mình tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nhận Hạ Đại Bảo là anh em hay có quan hệ họ hàng gì trước mặt người khác. Mình cảm thấy nếu mình nhận nó là họ hàng, vậy cũng chính là nhận mình ngu ngốc giống nó.
Hạ Đại Bảo lại tru tréo, răng nó sâu từ một cái lên thành hai cái. Bởi vì Hạ Đại Bảo ăn vụng bánh ngọt mật ong bà làm, thứ đó rất ngọt.
Mình liếm liếm miệng. Hạ Đại Bảo ăn vụng bị bà bắt được, hung hăng đánh mông, mình sẽ không nói cho bà biết Hạ Đại Bảo chỉ trộm một chén, còn một chén là mình trộm đâu… Khụ khụ, cho qua!
Hôm nay Hạ Đại Bảo lại muốn chết. Nó không biết dùng biện pháp gì lại từ chỗ của vợ chú ba lượm được một khối socola. Tuy rằng mình sắp sửa trở thành nam nhi xưng bá, nhưng socola cũng rất ngon miệng.
Vì để cứu vớt Hạ Đại Bảo ngu xuẩn, mình quyết định giúp nó ăn hết socola luôn! Như vậy nó có thể ít đi một cái răng sâu.
Sự thật chứng minh là mình đúng, socola ăn rất ngon!
“Hạ Nhị Bảo! Trả của socola lại cho tui!”
Hạ Đại Bảo ngu xuẩn lại tới nữa, mình muốn trở thành nam nhi xưng bá thế giới, sao lại kêu ra cái tên Hạ Nhị Bảo không có tí khí phách như vậy?
Mình quyết định không để ý tới Hạ Đại Bảo và con hổ ngu xuẩn nữa, vì thế mình xoay lưng bước đi.
Từ lúc mình sinh ra, cha mình đã nói, mình là một thiên tài! Chỉ cần mình muốn trốn ai, thì không ai có thể tìm ra! Mình cao quý lãnh diễm nhìn không trung, tùy ý cho cái tổ hợp ngu xuẩn kia như ruồi đứt đầu mà náo loạn tìm mình.
Phàm nhân môi cá nhám. Làm sao có khả năng tìm được Thần trên Thiên Thành như mình!
Mình thở dài một hơi, nhân sinh thật tịch mịch như tuyết!
…
“Nhị Bảo, Nhị Bảo!” Tiếu Trạch ở hoa viên bồi hồi.
“Bà xã, sao thế?” Hạ Dương đi qua hỏi.
“Nhị Bảo hôm nay còn chưa cơm nước xong! Không biết có phải nó lại đi trộm đồ ăn vặt của Đại Bảo hay không, em sợ nó cũng sẽ bị sâu răng mất.” Tiếu Trạch rất lo lắng: “Nhóc thối đó, sao lại thích trộm đồ của Đại Bảo như vậy chứ! Thật không biết vệ sinh gì hết! Đại Bảo ăn qua rồi…”
“Không sao, thân thể Nhị Bảo rất tốt, nó thích thì kệ nó đi!”
“Được rồi…”
—— TOÀN VĂN HOÀN ~ (ˉ▽ ̄~)