May mà nó nghe thấy giọng nói của hắn, lại vẫn nhớ nên nó mới thả lỏng cảnh giác.
Thấy nó không nhe răng nhếch miệng nữa, hắn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nhưng cẩn thận tiến lên, miệng vẫn không quên nói.
“Huynh đệ, ngươi ngoan một chút, ta là đến giúp nàng, làm ơn đừng cắn ta.”
Hắn một bên chú ý Lam Lam, một bên ngồi xổm xuống bên cạnh nàng. Lúc hắn vươn tay về phía nàng, Lam Lam lại vỗ cái đuôi nhưng vẫn không hướng hắn đánh tới.
Trong lòng hắn buông lỏng, ôm nàng ngồi lên trêи giường. Cả người nàng lạnh đến dọa người, nước mắt không ngừng rơi, miệng thì thào gì đó, hắn đều hiểu cả vì đêm qua hắn đã nghe thấy.
Trái tim trong lồng ngực cũng vì những lời này mà đau như bị xé.
Hắn ôm lấy nàng, hai tay vuốt ve đôi tay lạnh như băng của nàng, thấp giọng dỗ dành, an ủi.
Sau đó, không biết qua bao lâu, nàng rốt cục như là nhận ra hắn liền vươn tay nắm lấy tay hắn, cuộn mình ở trong lòng hắn.
Không lâu sau, Dư đại phu đến. Hắn nghe được động tĩnh, nghĩ tới danh tiết của nàng nên định buông tay rời đi nhưng nàng vẫn nắm chặt tay hắn không thả khiến hắn đành phải một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục duy trì tư thế đó.
Đối với việc hắn ôm nàng ngồi ở trêи giường, Dư đại phu cũng không nhiều lời mà chỉ bắt mạch cho nàng.
“Nàng có khỏe không?” Lúc Dư đại phu thu tay, hắn nhỏ giọng hỏi.
“Chỉ là bị kinh hách, tinh thần bị mệt mỏi dẫn đến hỏa khí bốc lên. Bạch Lộ cô nương vốn là thể hàn vị nhược nay lại bị cảm phong hàn, hơn nữa mấy ngày nay nàng đều vất vả, quá mức mệt nhọc cộng với bị lạnh nên lúc tinh thần vừa buông lỏng thì sức lực cạn kiệt mới bị như vậy. Ta sẽ kê chút thuốc giải cảm, cố đút cho nàng uống, nếu có thể ra mồ hôi thì nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi.”
Nghe vậy, tinh thần hắn trở nên căng thẳng. Hắn biết nàng trước đây sẽ không như vậy. Chỉ vì điều tra sự tình của Tống gia và Ứng Thiên Đường mà hắn từng nửa đêm vào phòng nàng. Nhưng chính vì hai ngày nay hắn dồn hỏi nàng nên mới đem nàng ép đến cực hạn, lại gợi lại ác mộng của nàng.
Dư đại phu đứng dậy, đi ra dược đường bốc thuốc, Hỉ Nhi cũng đi theo để hỗ trợ.
Một đêm này, hắn ở lại bên cạnh nàng cả đêm, lúc quá mệt mỏi mới dựa vào trụ giường ngủ.
Trong phòng, không có người nào nhiều lời dù tất cả đều thấy nàng cầm chặt tay hắn.
Hắn biết Tam thẩm cùng Hỉ Nhi đều cho rằng nàng trong lúc hôn mê tưởng nhầm hắn là thiếu gia. Đây là hắn nghe được hai người nói chuyện với nhau ở ngoài viện, chỉ riêng Dư đại phu không nói gì, chỉ đem cho hắn một bát thuốc.
Đó là thuốc cho vết thương ở lưng.
“Uống đi, ngươi phải chăm sóc tốt cho bản thân thì mới có thể chiếu cố nàng.”
Nhìn vị đại phu thành thật ôn lương kia, hắn sửng sốt vì hắn mọi người trong Ứng Thiên Đường đều cho rằng Bạch Lộ là nàng dâu đợi gả của Tống Ứng Thiên.
Dư đại phu nhìn hắn, lại nhìn vị cô nương ngủ say trong lòng hắn, chỉ thản nhiên nói: “Nàng là nữ nhân tốt, đáng giá có được một người nam nhân đối xử tốt với nàng.”
Có ý gì? Người này chẳng lẽ là đang ám chỉ, Tống Ứng Thiên không tốt?
Lời này, tương đối đáng giá nghiền ngẫm nha.
Hắn nhướng mày, hoài nghi vị đại phu được mời đến này chắc biết chút nội tình nhưng chưa kịp hỏi thì hắn đã đi ra ngoài.
Bị bệnh mấy ngày nên Bạch Lộ lúc nào cũng mơ màng ngủ, nàng chỉ biết hắn thủy chung vẫn ở bên cạnh mình.
Đến khi thực sự tỉnh lại thì không thấy nam nhân kia đâu, chỉ có Lam Lam cuộn mình nằm trêи giường nàng, dùng bộ lông xù của nó ủ ấm cho nàng khiến nàng có chút lo lắng.
Trong lúc hoang mang lại nhìn thấy con hổ này khiến nàng còn cho rằng, cái vị họ Tô tên Tiểu Mị ngày đêm che chở cho nàng kia chỉ là một giấc mộng.
Nhưng giây tiếp theo nàng lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
“Tô gia, có vị thương nhân đưa hàng hóa tới nói đã cùng cô nương có thỏa thuận nhưng chưa thanh toán tiền.”
“Ngươi đưa nước trà điểm tâm cho hắn, mời hắn nghỉ ngơi một chút, ta lập tức đi qua.”
“Lương mẹ nói củi lửa trong viện sắp hết rồi, có nên mới người mang một chút đến đây không?”
“Lương lão cha không phải còn bị thương ở chân chưa khỏi sao? Ngươi bảo Lương mẹ về nhà nghỉ ngơi, đem lão cha chăm sóc tốt là được rồi, tạm thời không cần đến đây đâu.”
“Nhưng Lương mẹ nói bà là được cô nương mời tới, nếu không đến làm việc thì không biết giải thích thế nào với cô nương.”
“Vậy ngươi nói với nàng, cô nương muốn nàng về nhà hảo hảo nghỉ ngơi, lúc nào tình hình tốt hơn thì lại tới làm việc, sau đó mời Tam thẩm tìm người đưa chút củi lửa lại đây.”
“Nha, hảo.” Hỉ Nhi chạy ra, nhưng rất nhanh lại thở hổn hển chạy về, “Tô gia, nhưng như vậy chúng ta thiếu một người, sẽ không kịp trước khi tuyết rơi bào chế thuốc.”
“Sẽ không, ngươi đi nói với mọi người, cô nương mời mỗi người từ hôm nay trở đi ở lại làm thêm một canh giờ, Ứng Thiên Đường sẽ cấp thêm tiền công, như thế thì sẽ kịp.”
“Đúng nha, hảo, ta lập tức đi nói.”
Tiếng bước chân ba ba ba chạy đi rồi, cửa phòng bị người ngoài đẩy vào.
Gió lạnh thổi vào từ cửa, Bạch Lộ thấy nam nhân kia mang theo một cái giỏ trúc vào cửa. Không biết là ai cho hắn một bộ quần áo mùa đông, là màu nâu có chút cũ nhưng lại khiến hắn thoạt nhìn càng cao lớn, giống người phương bắc.
Hắn đem giỏ trúc để trêи bàn, mở nắp hộp, đem chén thuốc, cháo trắng cùng dưa cải nhất nhất lấy ra.
Nghe được tiếng vang, Lam Lam bò lên, uốn éo thân hình lớn, đi qua nàng, nhảy xuống giường.
Nhìn thấy nó, hắn gãi gãi đầu cho nó rồi mở cửa để nó ra ngoài đi vệ sinh và ăn cơm.
Nàng muốn đứng dậy, nhưng mới khởi động thân mình thì lại cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa. Thương hàn ảnh hưởng tới não, nàng thiếu chút là ngã khỏi giường. Hắn nghe được động tĩnh liền đi nhanh tới, vươn hai tay đỡ được nàng.
“Cẩn thận.” Hắn nói.
Nàng ngửi được mùi hương quen thuộc mấy ngày nay, biết rõ hắn đang ôm chính mình nhưng lại vô lực kháng cự, chỉ có thể xụi lơ ở trong lòng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ta…… làm sao vậy?”
“Dư đại phu nói cô bị mệt mỏi quá, lại có chút cảm lạnh.” Hắn đỡ nàng nằm xuống, lại nói: “Cô phải nghỉ ngơi nhiều.”
Nàng nhẹ thở gấp, trí nhớ có chút mơ hồ, chỉ vội vã hỏi: “Ta đã nằm bao lâu rồi?”
“Ba ngày.”
Nghe được câu này, nàng lại cả kinh, vội cầm lấy tay áo hắn định xuống giường.
“Hỏng rồi…… Ta phải đứng lên…… Có thật nhiều việc phải làm……” Nàng thì thào cúi đầu muốn tìm hài đi vào, mồ hôi lạnh lại toát ra: “Hài của ta đâu?”
“Ngay ở dưới giường.” Hắn đưa tay ngăn nàng lại: “Nhưng bộ dáng ngươi thế này sao có thể đi ra ngoài?”
Nhưng thu hoạch vụ thu là lúc bận rộn nhất, nàng làm sao có thể nằm ở trêи giường?
Nàng vẫn muốn xuống giường, hắn lại cầm tay nàng, nhẹ gọi tên.
“Bạch Lộ.”
Nàng run lên, dừng lại động tác tìm hài.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhìn thẳng vào nữ nhân sắc mặt trắng bệch đang ngồi ở trêи giường, trấn an nói: “Không có việc gì, mọi người sẽ xử lý tốt, cô phải học cách tín nhiệm người khác. Bọn họ không phải hài tử ba tuổi, không cần cô phải nhìn chằm chằm mọi lúc. Hiện tại, cô chỉ cần thả lỏng, đem thân thể dưỡng tốt là được.”
Nhìn con người sáng ngời của hắn, môi nàng khẽ run.
“Nhưng còn thương nhân bán thuốc……”
“Ta cùng Dư đại phu sẽ xử lý, đã nhiều ngày nay có vài người thanh toán tiền thuốc, Dư đại phu đều thu về, ông ấy cũng nhớ từng khoản, ta cùng với Tam thẩm cũng kiểm tra rồi. Nếu cô không yên tâm, một lát ta sẽ cho người đem sổ sách tới cho cô xem nhưng cô phải ở trong này nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc và ăn cháo nữa.”
Nàng lòng có bất an, nhưng cũng biết hắn nói không sai.
Hắn nhìn ra nàng đang do dự nên không khỏi nói thêm: “Cô trước đem bản thân dưỡng tốt thì mới không gây thêm phiền toái cho người khác, phải không?”
Lời này vừa nói ra đánh trúng vào lòng nàng khiến nàng có chút chật vật, nhưng lại khiến nàng từ trong hoảng hốt mà thanh tỉnh. Nàng có đi ra đó thì mọi người cũng không hết bận, lại còn thêm phiền, thế nên nàng cuối cùng cũng từ bỏ ý định ra ngoài.
“Thật có lỗi……”
Nàng rũ mắt, ɭϊếʍ đôi môi khô ráp nói. Tô Tiểu Mị nhướng mày nhưng nàng cuối cùng cũng cố ý muốn xuống giường nữa làm hắn nhẹ thở ra một hơi, giúp nàng dựa vào đầu giường, lại bưng cháo đến.
“Mau ăn ít cháo, mới có thể lực. Đã nhiều ngày nay cô chỉ uống chút nước canh nên cơ thể mới hư nhược như vậy.” Hắn ngồi ở bên giường, múc một thìa cháo, thổi nguội mới đưa đến bên miệng nàng. “Đến, nếm thử đi, một ngụm là tốt rồi.”
Nàng ngẩn người, không nghĩ hắn sẽ như vậy. Nhưng hắn đã đem cháo trắng đưa đến bên miệng nàng, động tác đó quá tự nhiên. Rồi nàng hiểu ra mấy ngày nay đều là hắn chăm sóc nàng nên chuyện này hắn quen thuộc cũng là chuyện bình thường.
Thấy nàng bất động, hắn nhếch khóe miệng, cười nói: “Yên tâm, ta đã thổi nguội rồi, không nóng. Bất quá cháo này là ta hầm, vì mấy vị đại nương đều phải đi hỗ trợ xử lý thuốc. Tay nghề của ta không phải quá tốt, có thể không hợp khẩu vị của cô.”
Biết rõ hắn cố ý nói thế nhưng trái tim nàng vì thế mà rung động, cũng ấm lên.
Bởi vì, dù vậy thì đây cũng là tâm ý của hắn.
Nhiều năm như vậy đến nay có ai từng vì lo lắng cho nàng mà hầm này nọ đâu? Lại có ai sẽ lo lắng, quanh co lòng vòng chỉ để nàng ăn một miếng đâu?
Nhìn khuôn mặt tươi cười của nam nhân trước mặt, cùng một muỗng cháo trắng ôn nhuận kia, nàng chậm rãi mở miệng.
Thấy nàng ăn, nụ cười trêи mặt hắn dường như càng trở nên ấm áp.
Cháo hoa vừa vào miệng liền tan, mang theo một chút mùi canh gà, nhưng không hề ngấy, đây là hắn đã vớt váng mỡ rồi mới nấu cháo cho nàng.
“Có vừa miệng không?” hắn nhịn cười hỏi.
“Ân.” Nàng rũ mắt nhìn cằm.
“Vậy ăn thêm một ngụm nhé?” Hắn nói xong, lại múc một thìa.
Nàng không có cự tuyệt. Nàng làm sao có thể cự tuyệt sự che chở chưa từng có này? Làm sao có biện pháp đẩy tâm ý của hắn ra chứ?
Cho nên nàng gật đầu, ăn thêm một ngụm, lại một ngụm, cứ như vậy.
Mỗi một miếng đều được hắn cẩn thận thổi nguội, đưa đến bên môi nàng, chậm rãi đút nàng.
Rõ ràng chính là cháo, lại tràn ngập hơi thở của hắn, mỗi một ngụm, đều khiến nàng cảm thấy như chính hắn. Hắn cùng cháo hoa mềm mại đi vào trong tâm tình rối rắm của nàng, hóa mở sầu bi và hòa vào máu thịt của nàng.
Bất giác hắn dựa vào càng ngày càng gần.
Gần gũi đến mức giữa hai người chỉ có bát cháo cùng cái thìa kia, gần gũi đến mức nàng có thể thấy chính mình trong mắt hắn.
Cảm giác kia, quá mức thân mật. Nàng không nên để hắn tiếp tục, không nên lại như vậy miên man suy nghĩ, nhưng nàng luyến tiếc dừng lại. Không bao lâu sau nàng liền ăn hết bát cháo hắn đút cho nàng.
Lúc hắn đút một thìa cuối cùng, nàng nhịn không được đưa lưỡi khẽ ɭϊếʍ cháo còn sót trêи môi. Nàng thấy con ngươi trong mắt hắn hơi buồn, lại có chút co lại.
Hắn dựa vào thân cận quá, nàng không thể nhìn thấy hắn giơ tay lên, thẳng đến khi ngón cái của hắn mơn trớn khóe môi nàng.
“Nơi này……” Hắn nói, giọng khàn khàn, “Vẫn còn dính.”
Một luồng điện tê dại từ khóe miệng truyền đến khiến nàng toàn thân như nhũn ra, ngực co rút nhanh.
Bỗng dưng, Hỉ Nhi gõ gõ cửa.
Như là lưu luyến không rời, hắn bưng bát, chậm rãi lùi lại, mới nói: “Tiến vào.”
Hỉ Nhi đẩy cửa vào, trong tay mang theo một cái ấm lô nhỏ, xoay người đóng cửa, lại nhỏ giọng nói: “Tô gia, ta đến thay ngươi, ngươi yên tâm đến phía trước đi thôi, ta sẽ cẩn thận chăm sóc cho cô nương — a, cô nương tỉnh rồi.”
Xoay người nhìn thấy nàng đã ngồi dậy, Hỉ Nhi liền tươi cười, vui vẻ vọt tới bên giường, bỗng chốc đẩy hắn ra chỗ khác.
“Thật tốt quá, chúng ta lo lắng mấy ngày nay đâu……”
Nhìn Hỉ Nhi rủ rỉ rù rì nói chuyện, giống như con chim sẻ nhỏ nhưng nàng lại chẳng nghe lọt cái gì, chỉ cảm thấy ngón tay hắn như còn đang ở trêи khóe miệng nàng, cũng chỉ nghe hắn nói.
“Hỉ Nhi, chén thuốc này liền phiền toái ngươi, ta đi ra đằng trước.”
“Yên tâm, Tô gia người mau đi đi.”
Hỉ Nhi dứt lời thì hắn lại nhìn nàng một cái. Nàng có thể cảm giác được tầm mắt của hắn dừng trêи mặt mình đầy lưu luyến.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt, một lát tôi lại quay lại.”
Trái tim nàng đập thật nhanh, kể cả đôi tai nghe thấy hắn nói cũng tê dại, đỏ lên.
Nàng không nghe thấy tiếng bước chân của hắn nhưng lại nghe thấy hắn đóng cửa.
Cho đến khi cửa khép lại, nàng mới dám ngước mắt lên nhìn.
Hắn đi rồi, cũng đem bát cháo không để qua một bên.
Nàng nhìn cái bát không kia, phảng phất còn có thể nếm được hương vị của hắn, ở trong miệng nàng, ở cổ họng thấm vào toàn thân.
Một chén cháo.
Chính là một chén cháo mà hắn đút cho nàng nhưng so với những tiếp xúc nam nữ mà nàng từng trải qua thì càng khiến lòng nàng xao động hơn.
Mặt nàng, nóng quá nóng quá.
Tâm nàng cũng bị thiêu đốt lên.
Một khắc này nàng biết mình đã động lòng với hắn.
Một trận ốm này thật là dài đằng đẵng, lại giống như chỉ trong nháy mắt.
Lần trước ốm đau nằm trêи giường, đã là sáu năm trước. Nàng chưa từng nghĩ một trận phong hàn nho nhỏ sẽ làm nàng phải nằm trêи giường đến mấy ngày, mà lúc có thể đứng dậy thì trong nhà đã phong vân biến sắc.
Nam nhân kia cơ hồ tiếp nhận toàn bộ mọi việc.
Sau khi tình trạng của nàng tốt hơn, hắn thường thường ban ngày liền bận không thấy bóng người, đến muộn mới có thể cùng Dư đại phu mang theo sổ sách trở về. Nàng xem một lần liền biết sổ sách đều là hắn làm, chữ viết như vậy chắc chắn không phải của Dư đại phu. Dư đại phu hiển nhiên từ đầu tới đuôi chỉ ở bên xem xét và phụ trách thu tiền.
Chữ viết của hắn tinh tế ngoài ý muốn cùng con người hắn tuyệt không giống. Mỗi chữ đều như khắc ấn, mỗi chữ đều nhịp nhàng đứng cạnh nhau như những binh lính nho nhỏ.
Cũng không biết sao khi nàng thấy những con chữ nhỏ nhưng tinh tế này lại thấy rất vui, giống như hắn đang cười với mình.
Hôm qua, nàng sợ sẽ lại mơ đến chuyện ngày xưa nhưng mỗi khi ác mộng đến thì đã thấy cầm tay nàng.
Nàng biết hắn không nên ở đây nhưng hắn vẫn đến.
Nàng biết rõ hắn đã rời đi, nhưng đêm khuya hắn lại vụng trộm đến đây.
Nàng không chỉ đành trợn mắt làm như không biết, để mặc hắn nắm lấy tay nàng, lại ôm nàng vào trong ngực.
Nàng rõ ràng biết làm như vậy là thập phần không ổn. Nếu để cho người khác biết hắn ở trong phòng nàng thì danh tiết của nàng sẽ bị hủy.
Nhưng danh tiết là cái gì? Có quan trọng gì?
Danh tiết có cao tới đâu cũng kém một đêm yên giấc, cũng không bằng sự che chở không lời của hắn.
Mấy ngày gần đây, hắn đều rời đi trước khi trời sáng, lúc gặp lại nàng thì đều vờ như không có gì, cũng không đề cập đến đêm qua nàng quyến luyến hắn như thế nào.
Vài vị đại nương thay phiên nhau đến thăm nàng, nhưng mỗi câu nói ra lại là về hắn. Họ nói hắn cỡ nào lợi hại lại có nhiều năng lực, hắn làm sao cùng vài vị nhà giàu chuyên quịt nợ kia lấy lại tiền đã khất mất tháng. Hắn còn rất thông minh linh hoạt khi chỉ dùng một cái dây và dầu chè đã tháo được cái nhẫn vàng trêи bàn tay của một vị phu nhân mập mạp. Ngón tay bà phu nhân đó vốn bị cái nhẫn thít lại thành cây lạp xưởng, giờ không còn vấn đề gì nữa.
Hai nha đầu Xuân Kiềm cùng Hỉ Nhi đã hoàn toàn bị hắn thu phục, cả ngày đều Tô gia dài, Tô gia ngắn.
Liền ngay cả Dư đại phu, cũng nhân lúc bắt mạch cho nàng mà nói vài câu khen ngợi hắn, khiến cho nàng dù không gặp người kia, nhưng cũng không thể không nghĩ đến hắn.
Hai ngày này, nàng đã có thể xuống giường, thể lực tốt hơn chút nên muốn ra cửa đi đi một chút. Nhưng nàng vừa bước qua thềm cửa, đang muốn xoay người đóng cửa thì liền thấy nam nhân kia đang đứng ở bên cạnh.
Nàng sợ tới mức tim thiếu chút bật ra khỏi cổ họng, không khỏi vỗ về ngực.
“Sớm.” Hắn nhìn nàng, mỉm cười hỏi han.
“Sớm.” Nàng cực lực trấn định nhìn hắn.
“Đi tản bộ sao?”
“Ân.”
Nàng đề phòng nhìn hắn, chờ hắn phản đối, ai biết lại nghe thấy hắn nói.
“Ta đi cùng cô.”
Nàng không có lý do gì để phản đối, chỉ có thể gật đầu.