Một ngày đó làm nàng có chút hoảng hốt.
Đôi môi hắn, so với trong tưởng tượng của nàng còn mềm mại hơn.
Mà nụ hôn của hắn vô cùng mềm nhẹ. Hắn khẽ ɭϊếʍ môi nàng, dụ dỗ nàng mở ra cái miệng nhỏ nhắn, đụng chạm mềm mại đó khiến người ta thấy một trận run rẩy tê dại cùng bủn rủn.
Nàng cả người cứng lại, nóng lên.
Nàng hít vào đều là hơi thở của hắn. Hắn không giống kẻ kia luôn thô lỗ đè ép nàng, làm đau nàng.
Hắn nhẹ nhàng dỗ, ɭϊếʍ, giống như nàng là một khối đồ ngọt hắn đã khát vọng từ lâu.
Nàng không thể khống chế sự run rẩy của mình, lại nghĩ không biết hương vị của hắn là gì. Sau đó nàng thực sự nếm được hương vị của hắn.
Lúc nàng há mồm thở dốc, lưỡi hắn liền thừa cơ tiến vào trong miệng nàng.
Nàng hẳn phải cảm thấy ghê tởm giống kẻ kia, đồng thời thấy đáng sợ.
Nhưng hắn không giống với tên cầm thú kia. Hắn bình thường giống như cơn gió, giống biển rộng lại giống đất mẹ kiên cố, bao bọc nàng, khiến nàng say mê trong đó.
Tiếng tim hắn đập cách tầng tầng quần áo, hữu lực va chạm vào người nàng.
Nàng muốn càng nhiều, cảm giác càng nhiều, nàng muốn bị hắn gắt gao ôm trong ngực. Bạch Lộ không tự giác bám chặt lấy vai hắn, túm lấy vạt áo hắn.
Trong nháy mắt, nàng cảm giác được hắn muốn siết chặt hai tay nhưng hắn không có làm như vậy.
Là hắn chủ động hôn nàng, cũng là hắn lui về trước, nhưng hắn không có nới tay, một cánh tay của hắn vẫn ôm lấy nàng, ngón cái nhẹ vỗ về đôi môi mọng của nàng, trong đôi mắt hắn có ánh sáng mặt trời và cả nàng.
Trừ bỏ thở dốc, nàng vẫn chỉ có thể thở dốc.
Hắn một câu cũng không nói, mà nàng cũng không biết nói gì.
Nàng chưa từng có khát vọng khắc sâu như vậy, chưa bao giờ cảm không có gì phải nhục nhã như lúc này. Trong đầu nàng, trừ bỏ khϊế͙p͙ sợ, trừ bỏ nam nhân trước mắt, chỉ còn lại sự trống rỗng nóng bỏng.
Nàng không nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ tim mình đập thật nhanh, hắn vẫn ôm nàng, để con ngựa trở họ trở về Tống gia đại trạch.
Vòng ôm của hắn thực ấm áp, ấm đến cơ hồ là nóng.
Từng nơi hắn chạm tới đều giống như bị lửa đốt, chậm rãi cháy âm ỉ. Mỗi lần nàng quay lại nhìn hắn thì lại càng thấy nóng hơn, càng ngày càng nóng, thẳng đến khi chúng khuếch tán ra toàn thân.
Đó là cảm giác nàng chưa bao giờ có.
Vừa tê lại nóng, lại nhuyễn. Thân thể của nàng phảng phất như bị hắn thiêu đến trống rỗng, khát vọng được lấp đầ bởi thứ gì đó.
Buổi trưa nàng không thấy hắn đâu.
Sau giữa trưa, nàng đến dược đường phía trước hỗ trợ khám bệnh, hắn cũng không có ở đó.
Đại nương đều nói hắn đã ra ngoài hỗ trợ thu hoạch, kể cả nàng có ngẫu nhiên nhìn thấy hắn thì hắn cũng ở cách rất xa.
Lúc hoàng hôn, nàng giúp đỡ Ngô đại nương đi đưa canh ngọt. Còn chưa tới ruộng đã liếc mắt nhận ra hắn trong đám người ở đó.
Bởi vì nóng, hắn cởi áo ngoài, điều đó cũng không có gì lạ nhưng làn da của hắn ngăm đen, thân thể cường tráng. Có lẽ mọi người cũng đã quen nên không hỏi han gì những vết thương trêи người hắn.
Nàng thấy hắn cùng những người nông dân khác nói nói cười cười, cùng đem úc kim đào lên, lão Khương cho vào túi buộc chặt rồi đem bao tải nặng kéo lên xe.
Sau đó có một chiếc xe vì chất quá nặng mà bị mất cân bằng, rơi rơi vào trong bùn nhão ở trong ruộng, người kéo xe cũng lảo đảo chút nữa thì ngã theo. Hắn chỉ huy mọi người buộc chặt dây ở phía trước kéo, phía sau cầm gậy lấy tảng đá làm điểm tựa đẩy lên.
Hắn không chỉ là đứng đó hò hét mà tự mình quấn dây thừng cùng vài hán tử giúp đỡ con lừa ở phía trước kéo xe.
“Nhất, nhị, tam, kéo –”
Nghe tiếng hét của hắn, các nam nhân đồng tâm hiệp lực, lôi kéo phụ giúp.
“Nhất, nhị, tam, kéo –”
Cơ bắp của hắn nổi lên, dây thừng cắt xuống đầu vai thật sâu, hắn há mồm lại kêu.
“Lại đến! Nhất, nhị, tam, kéo –”
Lúc này thì xe được kéo lên rồi.
“Đi lên! Tô đại ca, đi lên!” A Đồng đứng phía sau hô.
“Đừng buông tay, lại thêm sức lực!” Hắn hét lớn một tiếng, hướng phía trước lại đạp một bước.
“Hảo!” Mấy nam nhân, đồng thanh một mạch đáp lời.
Bỗng dưng, bánh xe rốt cuộc cũng thoát khỏi chỗ bùn nhão, các nam nhân cùng con lừa kéo xe đi vài bước cho đến khi cái xe đi vững chắc rồi thì mới nhẹ nhàng thở ra, bật cười.
Bọn họ vỗ vai nhau, lại cùng nhau nói đùa.
Sau đó, phảng phất như nhìn thấy nàng hắn quay đầu hướng nàng nhìn lại.
Nụ cười bên miệng hắn lúc nhìn thấy nàng thì trôi đi, trong con ngươi đen như hắc ngọc, có ngọn lửa rực cháy.
Đó chỉ là do ánh tịch dương tạo ra ảo giác thôi.
Nàng nói với chính mình như vậy nhưng trái ti vẫn đập thật nhanh.
Ngô đại nương ồn ào dẫn theo ngọt canh tiến lên, nàng bắt buộc chính mình kéo tầm mắt trở về hỗ trợ. Mọi người vẫn bàn luận về sự việc vừa rồi, nàng lại giúp họ múc canh, rốt cuộc cũng thấy bàn tay hắn tiến đến đây.
Cánh tay rắn chắc dính đầy bùn, giữa ngón tay còn có vết dây thừng để lại.
Nàng không dám giương mắt, chỉ vội múc cho hắn một bát canh bách hợp hầm đậu đỏ.
Hắn tiếp nhận nhưng cũng không có mượn cớ nắm tay nàng. Hắn hoàn toàn không có chạm vào nàng.
“Cám ơn.”
Tiếng nói kia tiếng thật thấp, thực trầm, có chút khàn khàn, vây lấy nàng, chui vào tai, đọng lại trong ngực.
Giây tiếp theo hắn liền tránh người qua.
Nàng chờ hô hấp bình ổn mới dám giương mắt nhìn hắn đưa lưng về phía nàng, trêи người toàn là mồ hôi đầm đìa, mái tóc đen dầy cũng dính mồ hôi ẩm ướt, lại bị gió thổi bay lên.
Trong một thoáng, gió thổi qua người hắn lại tới mơn man trêи mặt nàng, làm cả tâm phế của nàng đều tràn ngập mùi hương trêи người hắn. Đó là mùi mồ hôi mặn mặn, lại có cả mùi thảo dược, cùng với mùi đất bùn trêи ruộng.
Vai và lưng hắn trong nháy mắt cứng lại. Trong một khắc đó, nàng biết hắn biết nàng đang nhìn hắn.
Nhưng hắn không có quay đầu lại, chỉ tiếp tục dựa vào cây chậm rãi uống canh ngọt trong tay.
Một ngọn lửa chạm rãi lan ra từ môi đến đầu lưỡi, ở trêи lưng, ở trong lòng bàn tay, ở mọi nơi hắn từng đụng chạm qua, mỗi một chỗ đều thiêu đốt khiến nàng nóng lên.
Nàng vốn tưởng rằng hôm qua muốn gặp hắn nhưng hắn đều cho người ta đến làm thay, ngay cả báo sổ sách cũng để Dư đại phu cùng Sầm thúc cùng nhau đến.
Bọn họ nói hắn có việc khác phải làm nhưng nàng biết hắn đang muốn trốn tránh.
Sợ bị người khác nhìn ra cái gì, sợ lại kìm lòng không đậu làm ra việc gì, sợ đến gần nàng.
Nàng có thể cảm giác được khát vọng của hắn, cảm thấy ngọn lửa đang thiếu đốt nàng cũng thiêu đốt hắn.
Không gặp hắn thì nàng nhẹ nhàng thở ra nhưng cũng có chút buồn bã.
Nàng chậm rãi tiễn Dư đại phu cùng Sầm thúc, sau đó trở lại trong phòng, thu thập này nọ, sau đó đến trước gương chuẩn bị gỡ búi tóc.
Cái gương đồng trong này là phu nhân đưa, Hỉ Nhi lại giúp lau thật sáng, nhưng trừ khi phải vấn tóc, nàng ít khi soi vào đó.
Nữ nhân trong gương, búi một búi tóc đơn giản, đang nhìn vào nàng.
So với những cô nương mới mười lăm, mười sáu như Xuân Kiềm và Hỉ Nhi, thậm chí những cô thôn nữ khác thì nàng đã là hoa tàn. Nàng đã gả cho người ta, lại chịu nhiều vết thương. Nàng không có vẻ mặt thanh xuân như bọn họ, lại cũng không có sự vô tư của họ.
Nàng không biết, hắn coi trọng nàng chỗ nào……
Từ khi ở trong thành về, mặc dù nàng vẫn vấn tóc nhưng lại không vấn kiểu phụ nhân nữa, mà cũng chẳng có ai nói nhiều lời gì.
Hắn thích nàng như vậy, nàng biết.
Lúc hắn cho rằng nàng đã ngủ thì thường đến hôn lên tóc nàng, lại lấy ngon tay xuyên qua mái tóc.
Không tự kìm hãm được, nàng lấy xuống cây trâm, làm cho mái tóc đen thùi xõa tung xuống.
Nàng thực quá đáng, nàng biết, nàng tham luyến sự ôn nhu của hắn, nhưng nàng lại luôn làm bộ cái gì cũng không biết, nàng luôn luôn lợi dụng hắn.
Mà hắn, cái gì cũng biết hết.
Sau đêm đó nàng không cài then cửa nữa, bởi vì nàng biết hắn sẽ đến, cũng biết nàng cần hắn.
Nàng luôn luôn không dám thừa nhận với mình và với hắn là nàng cần hắn, cần hắn ôm lấy nàng, cần hắn hôn môi nàng, cần hắn che chở nàng, cần hắn coi nàng như trân bảo.
Nhớ tới nụ hôn ôn nhu mà nhiệt tình của hắn, nàng nhẹ nhàng vỗ về ngọn lửa trong lòng, nhìn nữ nhân trong gương, ánh mắt như sương mờ, còn có khát vọng.
Tim lại đập nhanh.
Đêm hôm đó, mưa lại rơi.
Trời đã rất lạnh, gió như con dao sắc quét lên người khiến nơi nơi đều đau.
Nàng thổi tắt ánh nến, về giường.
Nàng biết hắn sẽ đến.
Nàng biết hắn sẽ đến.
Một khắc kia hắn đẩy cửa ra, thấy ánh mắt của nàng, hắn sẽ biết.
Nàng tắt đèn, trong phòng chỉ còn ánh sáng lờ mờ hắt vào từ đèn lồng hành lang ở phía xa, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy nàng.
Nàng không giống như bình thường, cuộn người nằm ở trêи giường.
Nàng ngồi ở mép giường, trêи người chỉ mặc áo đơn đi ngủ, mái tóc cũng xõa ra trước người, dài tới bên váy.
Nàng không ngủ, còn chưa ngủ.
Đầu tiên hắn cho rằng mình đến sớm, muốn xoay người rời đi nhưng nàng đã tắt đèn. Sau khi tắt đèn nàng sẽ lên giường. Nàng biết hắn sẽ đến, nàng luôn luôn biết hắn sẽ đến, cho nên nàng cũng giả vờ mình đã ngủ —
Suy nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nhận ra một điều.
Nàng đang đợi hắn.
Trong phút chốc hắn ngừng thở, nhìn thân ảnh mảnh khảnh trong bóng đêm đang chậm rãi xuống giường, lặng yên không một tiếng động đứng dậy, đi về phía hắn.
Trong phòng, rất tối.
Nhưng hắn có luyện võ nên trong ánh sáng mơ hồ vẫn thấy được thân ảnh của nàng, ngửi được mùi hương trêи người nàng.
Hắn có thể nghe thấy, nàng vì khẩn trương mà hô hấp trở nên nhẹ hơn.
Nàng đi tới trước mặt hắn, nhẹ nâng tay, một đôi mắt như làn thu thủy nhìn hắn.
Sau đó, nàng đặt tay lên bàn tay để ở cửa của hắn, bàn tay nàng nho nhỏ khẽ run, nhưng vẫn giúp hắn đóng cửa lại.
Cửa phòng của nàng cứ thế bị nàng khép lại.
Âm thanh cửa đóng vào ở ban đêm yên tĩnh nghe đặc biệt vang dội.
Hắn không thể tin được, nhưng tay nàng còn đang đặt trêи mu bàn tay hắn, mà nàng vẫn đứng trước mặt hắn.
Hắn muốn hỏi nàng có biết mình đang làm gì không nhưng lại không mở miệng nói được gì.
Phấn môi của nàng khẽ nhếch lên nhìn hắn, lại lui một bước nhỏ, lại một bước nữa.
Sau đó, nàng xoay người sang chỗ khác, nhẹ cởi áo trong trắng thuần để lộ làn da trơn bóng ở cổ và lưng, cùng với đường cong cơ thể.
Hắn ngừng thở, tim trong ngực nhảy lên.
Bên trong kiện áo đơn kia, nàng không mặc gì hết.
Nàng không có làm cho mảnh áo đơn kia tiếp tục rơi xuống mà chỉ nín thở đứng ở nơi đó.
Nàng đã tắt lửa trong lò, mặc dù ở trong phòng nhưng gió thu vẫn lạnh đến khiến nàng rùng mình.
Hắn có thể thấy nàng thở ra khói trắng lãng đãng trong không khí.
Nàng đang dụ dỗ hắn, như thế đơn giản, như vậy hàm súc.
Mà hắn, không thể kháng cự.
Lúc hắn hoàn hồn thì đã đi tới phía sau nàng, nâng tay khẽ vuốt đường cong mê người trêи gáy nàng.
Nàng run rẩy, hơi hơi hút không khí, nhưng không có né ra.
Hắn lướt ngón tay xuống lưng nào khiến xiêm y của nàng càng câu xuống thấp nhưng nàng vẫn không có kháng cự, chỉ run rẩy, mặc hắn đem y phục cởi ra.
Hắn lấy ngón tay mơn trớn lưng của nàng, hướng tới thắt lưng, sau đó đem toàn bộ bàn tay đều dán lên, mà mạch đập trêи cổ nàng càng nhanh hơn.
Da thịt thịt của nàng dưới tay hắn như dương chi bạch ngọc ôn nhuận, cùng da hắn rất khác. Vỗ về da thịt mềm mại bên hông nàng, hắn hướng bàn tay ra phía trước, chậm rãi nắm lấy một đoàn trắng nõn mềm mại trước ngực nàng. Nàng run rẩy co rúm lại, hít thở dồn dập, muốn lui về phía sau theo phản xạ nhưng lại càng tiến vào lòng hắn.
Hắn ngừng lại, chờ nàng kéo tay hắn ra, chờ nàng hối hận, chờ nàng né ra.
Nhưng nàng không có. Hắn chỉ cảm thấy tim nàng đập mạnh, thật nhanh.
Không tự kìm hãm được, hắn cúi đầu, tiến đến bên cổ tuyết trắng của nàng, chậm rãi hít một hơi mùi hương ngọt ngào ấm áp của nàng. Hắn nhận thấy nàng hơi nghiêng cổ, không tự chủ được lại hít một hơi nữa.
Hắn không nên làm như vậy, nàng vẫn trong vòng hiềm nghi, có khả năng nàng còn giúp đỡ nam nhân kia giấu kín chuyện.
Nhưng hắn vô cùng muốn nàng.
Nữ tử ôn nhu như nước này, lại như thế e lệ, mềm mại, khiến lòng người như say như mê.
Tối nay lúc nàng thổi tắt đèn, hắn từng chần chờ do dự có nên tới đây không. Hắn từng lẻn vào, lại sợ mình nhịn không được muốn càng nhiều, cho nên hắn cứ do dự chần chờ nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được nỗi lo lắng nàng bị ác mộng. Hắn cũng muốn thấy nàng, muốn ôm nàng vào trong lòng.
Hắn đặc biệt đợi một canh giờ đến khi nàng ngủ.
Ai biết được nàng vẫn thức chờ hắn đến.
Nàng muốn hắn, chỉ riêng điểm này đã khiến hắn không thể khống chế chính mình.
Nhẹ nhàng, hắn ở trêи cổ nàng in xuống một nụ hôn, lại nghe thấy nàng phát ra tiếng thở dốc nho nhỏ.
Y phục của nàng đã rơi xuống tấm lưng trắng ngần, mắc ở khuỷu tay.
Đột nhiên, hắn không thể chịu đựng được việc bị quần áo cản trở, liền lui một bước, cởi bỏ vạt áo, bỏ đi trêи người quần áo cùng hài.
Lúc chúng rơi trêи mặt đất, hắn thấy nàng run rẩy một chút.
Nàng sẽ sợ, hắn biết.
Cho nên, hắn không dám vội tiến lên.
Hắn một lần nữa trở lại phía sau nàng, cúi đầu hôn lên bờ vai mượt mà lại lạnh như băng của nàng, rồi tới gáy.
Một lần nữa, cả người nàng trở nên ấm áp mà mềm mại. Hắn vỗ về làn da mịn màng ở cánh tay nàng, thẳng đến khi nàng trầm tĩnh lại, mới theo đường cong kia đi xuống, để xiêm y của nàng tuột xuống tay.
Loạt xoạt —
Xiêm y nhẹ nhàng rơi xuống.
Nàng lại có chút co rúm vì lạnh, cũng bởi vì khẩn trương.
Hắn trong lúc đó liền ôm nàng vào lòng, làm cho tấm lưng mịn như lụa của nàng dán vào ngực mình, khiến hắn thỏa mãn kêu thành tiếng.
Nàng giống như bị bỏng mà lui người về phía trước, nhưng tay hắn vẫn ở trêи người nàng, vòng đến trước ngực nàng.
“Đừng sợ……”
Hắn vùi đầu ở cổ nàng lại thì thầm bên tai.
“Nếu nàng không muốn, có thể dừng lại, cứ để ta ôm nàng thế này cũng tốt rồi.”
Nam nhân phía sau kiên định như một tảng đá to.
Bạch Lộ run lên nhưng nàng không có lui lại, lời thì thầm của hắn chỉ làm cho tai nàng càng nóng, tâm càng ấm hơn.
Nàng muốn nam nhân này, muốn biết cảm giác ở cùng hắn.
Nâng tay lên, nàng cầm lấy cánh tay hắn để trêи lưng mình, lại nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực nóng như lửa của hắn. Nàng có thể cảm nhận tim hắn đập thật nhanh, giống hệt nàng.