Thứ bảy, Bạch Thiều và Công Tôn Tinh ngồi máy bay đến Tây An thực hiện một ca phẫu thuật, tiện thể giải khuây, chiều chủ nhật mới hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh, Công Tôn Tinh chuyển cho Bạch Thiều ba ngàn tệ, làm thù lao hỗ trợ.
“Vất vả rồi.” Công Tôn Tinh phất tay một cái, “Em về nghỉ sớm đi.”
“Em chào thầy, mai gặp ạ.” Bạch Thiều kéo vali đi tới cổng khu chung cư, bôn ba hai ngày ở ngoài quả thật rất uể oải, khiến bước chân anh trở nên lề mề lờ đờ. Đi lên cầu thang, dừng lại ở lầu hai, Bạch Thiều móc chìa khóa ra mở cửa, mới vừa cắm chìa vào ổ, thì đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng chào u oán: “Hiều Hiều không nhìn thấy em sao?”
Tay cầm chìa của Bạch Thiều run lên, suýt chút nữa làm gãy luôn cái chìa trong ổ khóa, anh quay đầu lại, thì thấy Lộ Sơ Dương đang ngồi trên bậc thang, anh quở hắn một câu: “Cậu làm tôi sợ muốn chết.”
“Hu hu.” Lộ Sơ Dương ôm lấy eo của bác sĩ, bắt đầu biểu diễn màn giả khóc của hắn: “Em bị bố em đuổi ra khỏi nhà rồi.”
“Sao lại vậy?” Bạch Thiều xoa mái tóc của Lộ Sơ Dương, “Chúng ta vào nhà rồi nói.” Anh mở cửa, kéo vali và dắt đạo diễn Lộ đang rầm rầm rì rì vào trong, có hơi bất đắc dĩ nói: “Cậu đổi giày đi.”
Lộ Sơ Dương ngồi xổm xuống đổi dép lê, rồi cất giày của mình vào tủ đúng quy củ, sau đó hắn lại giơ hai tay lên, khoác trên bờ vai của bác sĩ một lần nữa.
Bạch Thiều dứt khoát vứt vali ở một bên, trước tiên an ủi Lộ Sơ Dương tội nghiệp.
“Em không có tiền nữa.” Lộ Sơ Dương bắt đầu kể khổ, “Bố em tịch thu thẻ tín dụng của em, cả chìa khóa nhà và chìa khóa xe luôn, em thành nghèo rớt mồng tơi rồi.”
“Cậu có tiền tiết kiệm không?” Bạch Thiều hỏi.
“Có một chút.” Lộ Sơ Dương nói, “Nhưng em không có chỗ ở, cũng không có xe chạy.”
“Cậu cứ ở nhà của tôi, mỗi ngày ngồi tàu điện ngầm cùng tôi đi làm.” Bạch Thiều nói, “Còn cơm thì đến nhà ăn của bệnh viện hoặc tự mình nấu, tạm thời không cần lo lắng chỗ ở và xe cộ, bình thường cậu có bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
“Không chắc nữa, em không nhớ cụ thể.” Lộ Sơ Dương nói.
Bạch Thiều lấy điện thoại ra, nói: “Tôi chuyển cho cậu ba ngàn tệ dùng đỡ, không đủ thì cứ lại hỏi tôi lấy thêm.”
“Ấy không phải.” Lộ Sơ Dương đoạt lấy di động của Bạch Thiều, “Ý của em là em đưa tiền tiết kiệm của mình cho anh, anh giữ giùm em.” Hắn rút một cái thẻ ngân hàng ra như thể dâng tặng của báu, đưa hai tay cho Bạch Thiều, “Toàn bộ gia tài của em.”
“Cậu tự giữ đi.” Bạch Thiều không hiểu hành động của Lộ Sơ Dương, “Không đủ xài thì tôi cho cậu mượn.”
“Em ăn xài phung phí, chút tiền ấy chưa tới hai ngày là sẽ bay sạch.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh giúp em khống chế tốc độ tiêu tiền đi.”
“Nhưng như vậy chẳng phải cậu sẽ bị hạn chế lắm sao.” Bạch Thiều nói.
“Thế cũng tốt hơn xài hết trong hai ngày rồi sau đó chết đói.” Lộ Sơ Dương bật màn hình điện thoại của Bạch Thiều, “Em liên kết thẻ với WeChat của anh, khi nào cần tiền thì tìm anh lấy.”
“Ơ này.” Bạch Thiều trơ mắt nhìn màn hình nhận diện khuôn mặt thành công, Lộ Sơ Dương mở WeChat, nhập số thẻ ngân hàng và mã PIN một cách lưu loát, để toàn bộ gia tài của mình vào tài khoản của Bạch Thiều.
“Bắt đầu từ bây giờ, em là người của anh rồi.” Lộ Sơ Dương nói như thật như giả.
Bạch Thiều đỏ ửng vành tai, sắc đỏ nhiễm lan qua cổ và má của anh, anh xấu hổ nói: “Cậu đừng nói linh tinh.”
“Em không nói linh tinh.” Lộ Sơ Dương kề sát vào Bạch Thiều, đặt cằm trên hõm vai của anh, kéo dài giọng nói, “Em về nhà nói cho bố mẹ biết em thích một người, cho nên bố em mới bảo em cút.”
Cả người Bạch Thiều đột ngột cứng đờ, đầu óc đình chỉ vận hành, một lát sau, anh dùng âm thanh phập phù mà hỏi hắn: “Cậu đã làm cái gì?”
“Về nhà come out đó.” Lộ Sơ Dương trả lời, “Em mới không thèm tiền của bố em, bác sĩ Hiều Hiều chắc chắn có thể nuôi em nổi.”
“Cậu, em sao lại,” Bạch Thiều bị hành động ngược đời của Lộ Sơ Dương làm cho kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời, anh dự đoán được Lộ Sơ Dương thích mình, hắn sẽ thổ lộ với anh vào một thời điểm thích hợp nào đó. Nhưng gia cảnh của Lộ Sơ Dương càng xuất sắc hơn Hạ Tiêu Việt, quá trình come out tất nhiên sẽ rất khó khăn, Bạch Thiều đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thuận theo nhân duyên, nếu Lộ Sơ Dương đồng ý liều mình đến cùng, Bạch Thiều sẽ bên hắn vượt qua gian khổ, còn nếu Lộ Sơ Dương cúi đầu trước áp lực, anh cũng sẽ thấu hiểu thông cảm cho hắn.
Nhưng mà, Lộ Sơ Dương lại trực tiếp come out trước thổ lộ sau.
Hoặc ít hoặc nhiều gì cũng có chút dũng cảm đập nồi dìm thuyền nguyện đấu tranh tới cuối.
“Em bảo anh nên nói cái gì mới được đây.” Bạch Thiều thở dài, là do anh đã quá sa vào trong bóng ma của quá khứ, hoàn toàn không nhận ra cuộc đời này sẽ có một người trưởng thành chấp nhất đơn thuần tựa như một đứa trẻ, không quan tâm tiền tài danh lợi, không suy xét con đường sự nghiệp, vừa liều lĩnh nhưng lại tri kỷ lao đến trước mặt anh, dùng lời nói một đằng một nẻo của mình mà bày tỏ cho anh biết, không cần anh phải lo lắng, em đã làm xong hết tất cả rồi.
Dù Lộ Sơ Dương có biểu hiện ấu trĩ cỡ nào, không thể không thừa nhận hắn khôn khéo hơn hẳn người bình thường rất nhiều. Hắn biết rõ cơn ác mộng của bác sĩ, không muốn để đối phương phải trải qua chuyện cũ lần thứ hai, thế gian đầy rẫy khó nhọc, Lộ Sơ Dương đã bất lực với nửa cuộc đời cực khổ trước đây của Bạch Thiều, vậy nên hắn cần phí hết tâm tư, cũng phải cho người hắn yêu một tương lai thuận buồm xuôi gió.
“Nếu như anh không cần em, em chỉ có thể ra ngủ gầm cầu.” Lộ Sơ Dương giả bộ đáng thương, miêu tả bản thân mình thật te tua thê thảm, “Lục thùng rác, nhặt ve chai bán kiếm tiền.”
“Đừng nói nữa.” Bạch Thiều xoa đầu Lộ Sơ Dương, cười một cách bất đắc dĩ, “Muốn ở bao lâu cũng được, nhà anh chính là nhà em.” Anh khom lưng mở ngăn kéo bàn trà, cầm lấy một cái chìa khóa đưa cho Lộ Sơ Dương, “Nếu như em thấy chìa khóa phiền phức, thì mai anh sẽ đi Tô Ninh mua một cái khóa vân tay.”
“Không cần đâu, chìa khóa tốt lắm rồi.” Lộ Sơ Dương nắm chặt chìa khóa, thở dài nói, “Em rất thích anh, bác sĩ Tiểu Bạch à.”
Từ trước đến giờ Bạch Thiều luôn là một người hay ngại ngùng, không làm được hành động bày tỏ thẳng thắn như Lộ Sơ Dương, anh mím môi, bẹo má của hắn, rồi hỏi: “Em ăn tối chưa?”
“Chưa.” Lộ Sơ Dương nói, hắn xắn tay áo lên, “Anh muốn ăn gì, em đi làm.”
“Làm đại một món đi, anh nấu cơm.” Bạch Thiều nói.
Hai người lần lượt vào nhà bếp, rửa rau làm cơm, ăn ý hoàn toàn. Lộ Sơ Dương khẽ ngâm nga, tâm trạng dễ chịu vẫy cái vá, hắn hỏi: “Nghe nói Garfield chạy đến phòng chăm sóc cuối đời chơi, cậu ta có nói gì với anh không?”
“Có nói.” Bạch Thiều nói, “Nhưng không nói cụ thể.” Anh đổ gạo đã vo sạch vào nồi cơm điện, châm nước, dùng ngón trỏ đo mực nước, “Hình như cậu ta có kể, tuy cậu ta với em là anh em chí cốt nhiều năm, nhưng người biết chuyện đầu tiên luôn là một tên bị man man, ai bị man man?”
“Nghê Hồng.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh có xem “Friends” không?”
“Đã xem.” Bạch Thiều trả lời.
“Nghê Hồng giống như Phoebe trong “Friends”, kỳ quái lập dị, nhưng vào lúc quan trọng lại vô cùng đáng tin cậy.”
“Hiểu rồi.” Bạch Thiều đậy nắp nồi cơm.
“Còn Garfield thì miệng như cái loa, kể cho cậu ta biết thì chẳng khác nào kể cho toàn Bắc Kinh hay.” Lộ Sơ Dương bỏ cà chua đã thái múi cau vào chảo, một tiếng “xèo” vang lên.
“Garfield giới thiệu phim em quay cho anh.” Bạch Thiều nói, “Anh đã xem xong trên máy bay rồi.”
Lộ Sơ Dương nuốt một ngụm nước bọt, lấy dũng khí rồi hỏi: “Anh cảm thấy như thế nào?”
“Rất thú vị.” Bạch Thiều nói, “Nhìn ra được em muốn thảo luận một ít đề tài thâm sâu như tôn giáo, chính trị, mâu thuẫn xã hội, thế nhưng…” Anh trầm ngâm một lát, “Luôn có cảm giác không đủ chuẩn xác.”
“Phải.” Lông mày Lộ Sơ Dương giãn ra, “Anh thật là nhạy bén.” Hắn nhấc chảo lên, đổ trứng xào cà chua vào đĩa, xong rồi rửa sạch đồ làm bếp trong bồn nước, chuẩn bị nấu món tiếp theo, “Em thích kịch bản tự sáng tác, tự quay những câu chuyện do chính mình viết ra, đáng tiếc tầm nhìn hạn chế, kinh nghiệm không đủ, cho nên chỉ thể hiện được mấy phần bên ngoài.”
“Đây cũng là nguyên nhân em đến bệnh viện quay phim tài liệu.” Lộ Sơ Dương nói, “Sinh lão bệnh tử, đều ở bệnh viện. Nửa năm tại phòng cấp cứu, mang lại cho em chấn động thật lớn, còn phòng chăm sóc cuối đời, thì mang đến một cảm giác khác.”
“Em chẳng quan tâm đến BAFTA nữa.” Lộ Sơ Dương cầm giấy vệ sinh nhà bếp lau tay, “Mấy thằng cha người Anh đáng ghét.”
Bạch Thiều bưng hai đĩa đồ ăn, đặt lên bàn, hỏi: “Em quay phim tài liệu xong rồi dự định làm gì?”
“Đến lúc đó để coi là quay phim điện ảnh hay phim tài liệu.” Lộ Sơ Dương nói, “Quay phim điện ảnh thì ra nước ngoài, còn phim tài liệu thì ở trong nước.” Hắn xới hai bát cơm, ngồi xuống cạnh Bạch Thiều, “Em ra nước ngoài thì mỗi ngày không thấy được anh.”
“Sự nghiệp quan trọng.” Bạch Thiều nói, “Vả lại bây giờ có video call, chúng ta gọi điện thoại cũng được.”
“Em cảm thấy rất không được.” Lộ Sơ Dương nói, “Nhưng mà vẫn còn sớm, có đủ thời gian cho em nghĩ ra một phương án hoàn mỹ.” Hắn cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bò xào vào trong bát của Bạch Thiều, “Vấn đề gặp phải bây giờ là, tuần sau em qua khoa mắt rồi.”
“Tuần sau anh giúp thầy ngồi trực phòng khám.” Bạch Thiều nháy mắt một cái.
“Ai da.” Lộ Sơ Dương cười híp mắt, giả vờ vui mừng sát lại gần Bạch Thiều, nhanh như chớp hôn lên gò má của bác sĩ, “Quá tốt rồi.”