Đồng Tích lắc đầu cảm thán nói: – “Sao ngươi cái gì cũng không biết thế. Tụ Hồn Thủy Tinh không phải là thủy tinh mà là một loại trùng, gọi là Vân Trùng. Loại này rất quý hiếm. Nó là quỷ trùng, không có hình thể, lúc sơ sinh liền bám lên trán của một phôi thai, giống như ký sinh trùng vậy, chuyên hấp thụ quỷ lực để sống. Ngươi đừng nhìn nó nhỏ như vậy mà coi thường nha. Kỳ thật xúc tu của nó đã xâm nhập đến não bộ của Hằng rồi, hiện giờ cùng Hằng đồng sinh cộng tử.”
“Má ơi… ký sinh trùng? Vậy không phải rất nguy hiểm sao?” – tôi sợ hãi kêu lên.
Hằng lắc đầu, cướp ngang lời của Đồng Tịch: – “Không hề nguy hiểm, ngược lại rất hữu ích. Vân Trùng sau khi trưởng thành sẽ không hấp thu quỷ lực của ta nữa mà đi hấp thu quỷ lực ở bên ngoài. Nó rất ham ăn, lần nào cũng hút rất nhiều, ăn không tiêu sẽ đổ hết phần thừa cho ta. Nói thực, nó ăn quỷ lực còn không nhiều bằng ta. Hơn nữa, Vân Trùng có thể tinh lọc quỷ lực, cho nên trên người ta không có tử khí, có thể đi lại trên nhân gian như người bình thường.”
Oa~ quá lợi hại. Tôi biết ở U Minh giới thì quỷ lực tương đương với nguyên lực của người phàm. Nói như vậy, mỗi ngày anh ta đều hấp thu quỷ lực… thế thì thực lực của anh ta… không phải sẽ rất biến thái hay sao?
Tôi quay đầu hỏi: – “Hằng, anh rất lợi hại à?”
“Cũng tàm tạm.” – Hằng khiêm tốn trả lời – “So với Minh Vương thì khá hơn một chút.”
Bịch ~ tôi té. Nhìn gương mặt ngây thơ vô số tội của anh ta, tôi cảm thấy mình cần phải đánh giá lại nhân phẩm của người này.
Đồng Tịch dường như không ngạc nhiên lắm, rất thoải mái quàng vai Hằng nói chuyện phiếm: – “Hằng còn quên nhắc tới một điểm quan trọng nữa. Vân Trùng không bao giờ ngủ, cảm xúc của nó rất linh mẫn. Nếu có chuyện nguy hiểm, Hằng có thể thông qua nó mà biết ngay lập tức. Bởi vì bọn họ là đồng sinh cộng tử. Nếu Hằng chết, nó cũng ngủm củ tỏi. Cho nên nó dùng quỷ lực của bản thân để tạo ra một cái hộ thuẫn cấp cao nhất ở U Minh giới là Hư Vô Thuẫn, thời thời khắc khắc bảo vệ lấy Hằng. Cho nên…” – Đồng Tịch nói đến đây lại vỗ vai Hằng – “… người này hiện tại lợi hại hơn Minh Vương rất nhiều, chứ không phải chỉ có một chút thôi đâu. Nếu không đã không bảo hắn là người trời sinh thần thể. Nhờ có Vân Trùng, hắn có thể nhanh chóng đạt tới thực lực của Thần.”
Ực ~ tôi choáng luôn. Không thể nhìn thấu anh chàng này rồi. Rõ ràng anh ta có năng lực để tiêu diệt Minh Vương nhưng vì sao đến giờ vẫn chưa hành động. Dù sao anh ta mới chính là vương tử thật sự. Haiz… nghĩ không ra thì thôi không nghĩ nữa.
Lúc này người dẫn đường của hoàng tuyền cũng vừa xuất hiện, nhìn thấy chúng tôi liền cung kính hành lễ: – “Ty chức bái kiến vị đại nhân.”
“Gần đây tình hình thế nào rồi?” – Đồng Tịch giở giọng đại nhân hỏi.
“Hồi bẩm đại nhân… gần đây chỉ có vị đại nhân này…” – vừa nói vừa chỉ tay vào tôi – “… và một nhân loại tới đây mà thôi.”
“Ừ, tên kia là gian tế của Thần giới. Có vẻ Thần giới bắt đầu không an phận rồi. Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ người chúng ta, ngươi tốt nhất không cho phép bất kỳ ai thông qua cánh cửa này để đến U Minh giới.” – Đồng Tịch nói chuyện rất có tính uy hiếp.
“Vâng đại nhân.” – người dẫn đường của hoàng tuyền liên tục gật đầu – “Ty chức sẽ không cho bất kỳ ai đi vào.”
“Tri Chu, chúng ta hiện tại phải đi Thực Nguyệt Thành sao?”
“Đợi một chút. Tôi cần nhắn tin.”
Tôi gọi cho Ám Ảnh, muốn đưa cho anh ấy cây Tu La Kiếm trước khi đi làm chuyện của mình.
>> Hệ thống: người chơi hiện giờ không online hoặc đã đóng chức năng nhận tin, tạm thời không thể liên lạc.
Đổ mồ hôi ~ Ám Ảnh không online? Anh ấy chạy đi đâu rồi?
Không còn cách nào khác, tôi phải gọi cho Đổi Trắng Thay Đen: – “Đại ca móc túi, Ám Ảnh đi đâu rồi? Có ở cùng với mọi người không?”
“Con bà nó!” – Đổi Trắng Thay Đen chửi một tiếng – “Cô biến tịt đi đâu mất, vừa xuất hiện liền hỏi Ám Ảnh. Đúng là đồ thấy sắc quên bạn, ngay cả một câu hỏi thăm chúng tôi cũng không nói.”
Đổ mồ hôi ~
“Đâu có đâu mà. Tôi tìm Ám Ảnh vì công việc thôi. Đúng rồi, lần này tôi mang về dao găm linh khí. Một hồi gặp nhau ở Thực Nguyệt Thành, tôi sẽ giao cho mọi người.”
“Dao găm linh khí? Chẳng lẽ chính là Lưỡi Dao Đồ Long vừa xuất hiện trên bxh hả?” – Đổi Trắng Thay Đen hân hoan hô lên.
Thế là trong bộ đàm của tôi vang lên một trận ầm ĩ, sau đó tôi nghe thấy tiếng của Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó: – “Lão đại, cô nói cái dao găm đó là cho chúng tôi thật hả?”
“Đúng vậy.” – tôi vừa nói vừa cười trong lòng. Tưởng tượng không biết bọn họ sẽ phân chia như thế nào đây. Trang bị cấp linh khí trở lên đều có hồn phách, một khi nhận chủ sẽ trung thành với duy nhất người đó mà thôi. Nếu vật phẩm rơi vào tay người khác sẽ không phát huy toàn bộ công lực, cho nên luân phiên sử dụng là không phải cách.
“Vậy… cô định cho ai a~” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó vừa nói vừa nuốt nước miếng.
“Chuyện này à… mọi người bốc thăm tự quyết định là tốt rồi.”
Tôi vừa nói xong liền nghe rầm rầm, đoán chừng bên kia đã té ngã nguyên một đám.
Sau đó là tiếng nói của Tuyệt Mệnh: – “Nhện, chuyện này tính sau đi. Hiện tại Thập Tự Thiết Tường Vi đang truy lùng cô khắp nơi. Thâu Đêm Suốt Sáng vẫn còn treo giải thưởng ở Dong Binh Đoàn. Rất nhiều cao thủ đã tiếp nhận nhiệm vụ này. Không cần biết cô xuất hiện ở thành thị nào, đều sẽ bị đuổi giết.”
“Xời ơi, đuổi giết thì đuổi giết, quan trọng là họ có thể làm gì được tôi hay không?” – tôi rất kiêu ngạo trả lời. Thân phận của tôi hiện giờ khác trước rồi nha. Hiện giờ có đến siêu cấp bảo tiêu ở bên cạnh. Tôi sợ gì ai chứ!!!!
“Haiz… vậy tùy cô. Bọn tôi đến Trích Tinh Lâu đặt bàn. Cô đến thì tìm bọn tôi.”
“Được.” – tôi tắt máy, xong lập tức liên hệ với Lam Khải Y – “Tiểu Lam Lam, đến, tôi có chuyện muốn nhờ vả.”
Yên tĩnh một chốc, kế tiếp tôi nghe tiếng của Tiểu Lược: – “Sâu, bà không cần dùng cái giọng buồn nôn đó để nói chuyện với người khác. Thiệt là nổi da gà da vịt. Nói, bà muốn nhờ Khải Y chuyện gì? Tôi có thể thay mặt đồng ý.”
Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng Lam Khải Y thảm thiết hét lên: – “Không được a~ Ai biết bả muốn anh làm chuyện biến thái gì chứ?”
“Anh lăn qua một bên!” – đây là tiếng của Tiểu Lược.
Tôi lau mồ hôi: – “Tiểu Lược, bà để tui nói chuyện với Khải Y. Tui có chuyện quan trọng muốn hỏi.”
Loạt xoạt ~ Rốt cuộc nghe được tiếng của Lam Khải Y: – “Sâu, tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh có biết có cách nào lấy được chức quan trong vương cung của Thực Nguyệt Thành không?”
“Đơn giản lắm a~ Chỉ cần là bang hội có số thành viên trên vạn thì có thể đề cử quan viên vào hoàng cung. Chúng tôi vừa vặn có vạn thành viên, có thể lấy được chức quan. Nhưng hiện giờ chỉ cần dùng cái để lấy phúc lợi cho việc buôn bán. Nếu bạn muốn thì tôi có thể cho bạn chỗ nhưng… hắc hắc… Sâu, bạn phải gia nhập bang hội trước.” – Lam Khải Y cười gian trá.
“Không phải tôi. Là một người bạn của tôi muốn vào hoàng cung. Nhờ anh sắp xếp trước một chút. Tôi lập tức sẽ tới Thực Nguyệt Thành.”
“Bạn bè? Là nam hay nữ?”
“Nữ, còn là siêu cấp mỹ nữ.” – tôi cố ý nói.
“Nếu là mỹ nữ thì không thành vấn đề. Tôi lập tức đi sắp xếp. Aaaaaaa…”
Tôi nghe tiếng Lam Khải Y hét thảm thiết liền tắt máy truyền tin. Há há… chắc chắn tên kia đang chịu đựng âm chiêu của Tiểu Lược rồi.
Ba người chúng tôi rất nhanh đã tới Thực Nguyệt Thành.
Trên đường đi không gặp người của Thập Tự Thiết Tường Vi, ngược lại, sắc đẹp của Hằng đã quyến rũ nguyên một đoàn fan hâm mộ đi theo sau. Tức cười là đám người này lại nhìn tôi với ánh mắt oán hận ngút trời. Lạy hồn, bộ các người không nhìn ra anh ta là NPC hả?
“Nhện ~~ mau tới, đưa dao găm cho xem chút đi.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó vừa thấy tôi liền không đợi nổi mà xông lên đòi quà.
Tôi nghiêng người tránh, lạng người đi tới trước mặt Đổi Trắng Thay Đen: – “Là nó đây. Mọi người tự quyết định phân chia thế nào đi. Tốt rồi, đến, để tôi giới thiệu. Đây là Đồng Tịch, tùy tùng của tôi. Còn đây là Hằng, bằng hữu của tôi, muốn tới Thực Nguyệt Thành để làm việc.”
Ngũ tặc cổ quái nhìn Hằng, lại nhìn Đồng Tịch, xong quay sang nhìn tôi: – “Nhện, bọn tôi đều nghĩ cô đi làm chuyện quan trọng, không ngờ cô lại đi quyến rũ nam nhân khác sau lưng Ám Ảnh. Trách không được lúc nãy cô phải dò hỏi xem Ám Ảnh có ở đây hay không, thì ra là sợ bị phát hiện a~”
Tôi nháy mắt, Đồng Tịch lập tức hiểu ý, nắm cổ Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó ném bay ra khỏi cửa sổ.
“Dao găm thì chỉ có nhưng cái này thì mỗi người đều có phần.” – tôi móc cây Chư Cát Liên Phát Nỏ bỏ lên bàn, ngũ tặc lần lượt cầm lên xem.
“Á đù… món đồ chơi này đúng là trâu bò. Có thể gọi nó là súng máy cũng được luôn.” – Đổi Trắng Thay Đen tán thưởng nói. Những người còn lại đều hớn hở ra mặt. Há há, xem ra lễ vật của tôi đã mua chuộc được lòng người nha.
“Được rồi. Lễ vật đã trao tận tay. Bây giờ tôi phải đi làm chút chuyện.” – tôi nói xong liền vội vã xoay người muốn đi.
“Nhện, không cần bọn tôi đi chung sao? Hiện giờ cô đi ra ngoài rất nguy hiểm.”
“Không cần. Có người họ là đủ rồi.” – tôi chỉ vào Đồng Tịch và Hằng – “Họ là boss cấp cao đó.”
Lúc này, Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó hấp tấp chạy vào từ bên ngoài (sau khi bị ném ra): – “Không xong rồi. Dưới tửu lâu đều là người của Thập Tự Thiết Tường Vi, có lẽ hơn trăm mạng. Chúng ta không thoát nổi đâu.”
Đổi Trắng Thay Đen nhíu mày, đem cây nỏ còn lại cho Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó, nói: – “Trụ Tử, cầm lấy súng, chuẩn bị phá vòng vây.”
“Súng?” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó ngơ ngác cầm lấy, sau đó la lên – “Móa, đồ vật trâu bò này lấy ở đâu ra vậy? Nhện, không phải cô làm ra đó chớ?”
“Nói nhảm, không phải tôi thì còn có ai?” – tôi vừa nói vừa vươn cổ ra nhìn xuống đường.
Quả thật không sai, bên dưới đứng đầy người, dám chừng có đến mạng. Bọn họ đứng theo đội hình, đem toàn bộ tửu lâu bao kín không có lỗ hở luôn. Tôi, Đồng Tịch và ngũ tặc có thể ngự không phi hành thoát khỏi đây. Nhưng Hằng thì làm sao bây giờ? Cũng không thể bỏ anh ta ở lại,
Tôi quay đầu nhìn Đồng Tịch hỏi ý kiến: – “Làm sao bây giờ?”
Đồng Tịch bĩu môi liếc mắt: – “Chẳng phải chỉ có người thôi sao. Ta và Hằng tiêu diệt bọn họ là được.”
“Không cần.” – Hằng mở miệng – “Một mình ta là được rồi. Các ngươi là người của Yêu Hồ tộc, không nên động thủ ở chỗ này.”
Hằng nói xong, không chờ ý kiến của tôi, thoắt một phát đã nhảy khỏi cửa sổ. À không, phải nói là anh ta bay xuống. Bạn đã từng xem cảnh tiên nữ hạ phạm chưa? Chính là cảnh tượng bay bổng tuyệt đẹp đó.
Hằng đáp xuống mặt đất, không đánh ngay mà rất lịch sự mở miệng nói: – “Các vị, ta không muốn tổn thương ai. Các vị có thể vui lòng cho phép ta và bằng hữu rời khỏi đây không?”
Thập Tự Thiết Tường Vi đa phần là nữ giới, ừm, hơn nữa đa phần là đám nữ giới có khuynh hướng ngược cuồng. Nhìn thấy một vị soái ca trước mặt, cả đám đều hai mắt tỏa sáng. Một cô nàng trông giống thủ lĩnh lên tiếng bỡn cợt Hằng: – “Không thành vấn đề. Nhưng mà anh phải đi theo bọn em mới được.”
Cả đám nghe xong đều cười khanh khách để phụ họa.
“Nói vậy nghĩa là không cho chúng ta đi?” – Hằng vẫn bình tĩnh hỏi.
“Hừ… nữ vương muốn bắt người nào, không có khả năng buông tha. Huống chi còn có anh đẹp trai đây nữa… bọn em sao có thể để người chạy thoát chứ. Các chị em, xông lên.”
Lập tức có hơn người xuất thủ, tấn công về phía Hằng.
Tôi nhìn cảnh ấy mà cảm thán trong lòng. Mặc dù Thập Tự Thiết Tường Vi đều là bọn biến thái, nhưng phải công nhận là họ rèn luyện kỹ năng chiến đấu rất bài bản. Cứ nhìn tình hình trước mắt liền biết bọn họ nhất định tốn rất nhiều thời gian huấn luyện. Không hổ là bát đại bang phái của Hồng Hoang.
Hằng làm như không nhìn thấy người kia. Áo choàng chỉ khẽ bay lên, một tầng ánh sáng màu vàng nhạt xuất hiện bao bọc xung quanh người. Khi người kia đánh tới, chưa kịp chạm vào váy áo đã bị bắn dội ngược trở ra.
Hai tay Hằng hơi động đậy, quầng ánh sáng chia tách thành những chấm sáng nhỏ, mập mờ lung linh rồi sáng tỏ thành những con bọ cánh cứng đủ màu sắc, bay múa trên không trung phát ra tiếng ong ong của cánh vỗ.
“Đó là Vân Trùng.” – Đồng Tịch đứng ở một bên giải thích – “Vừa rồi là Hư Vô Thuẫn. Hiện tại là chiêu Vọng Tưởng. Không ngờ Hằng và Vân Trùng đã hợp thành nhất thể, đã dung hợp chiêu số với Vân Trùng. Thật là lợi hại!”
“Thật à?’ – tôi tò mò nhìn đám sâu huyễn hóa kia.
“Ta cảnh cáo lần cuối. Nếu các vị còn không chịu nhường đường, ta sẽ động thủ.” – Hằng nghiêm túc nói.
“Hừ…” – nữ thủ lĩnh cười lạnh, vung tay lên, người vây lấy Hằng.
Hằng lập tức thả ra chiêu số: – “Thực hồn ngàn trùng trận.”
Theo tiếng nói vừa phát, tất cả phi trùng như những viên đạn nhỏ bay vọt vào đám người Thập Tự Thiết Tường Vi.
Khoảng cách gần như vậy. Tốc độ nhanh như vậy. Bọn họ muốn tránh khỏi pháp trận chằng chịt của đám côn trung là điều không tưởng. Cho nên mỗi người trong bọn họ đều bị ít nhất vài con côn trùng chui vào cơ thể.
Chuyện chỉ xảy ra trong cái chớp mắt, đạo ánh sáng đồng thời bay lên. Đường phố liền trống trơn, chỉ có vài món trang bị lăn lông lốc dưới đất, chứng tỏ nơi này vừa xảy ra một hồi chiến đấu.
“Cái đám quỷ ảo côn trùng kia có đặc tính hút linh hồn. Sau khi chui vào thân thể, không đến s liền có thể giết chết linh hồn của người đó.” – Đồng Tịch lải nhải – “Nếu là người không tu luyện tinh thần lực, rất khó phòng bị đám côn trùng này. Chiêu này sử dụng tốt nhất trên đám chiến sĩ. Đám người vừa rồi không có lấy một người tu luyện Ma Pháp, cho nên thoáng một cái liền chết hết.”
Tôi ngơ ngẩn gật đầu, chính xác mà nói, tôi bị sát chiêu của Hằng làm cho choáng váng đầu óc.
“Thập Tự Thiết Tường Vi sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu. Mọi người về Yêu Hồ tộc trước đi, tôi làm xong việc sẽ hội tụ với mọi người.” – tôi nói với ngũ tặc.
Ngũ tặc gật đầu, sau đó chúng tôi mỗi người mỗi ngả.