Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Beta: Lạc Thần
“Chơi với bạn bè rồi quên mất thời gian à?”
“Không sai biệt lắm. Con bé không nói với chú và thím là nó đi ăn sinh nhật bạn. Phụ huynh bên đó rất nhiệt tình, họ bày trò chơi hay, lại cho bọn nhóc xem phim hoạt hình. Mãi đến hơn chín giờ tối, ba mẹ của người bạn học sợ con bé về nhà một mình rồi gặp nguy hiểm, họ lái xe đưa nó về tận nhà, chú và thím tôi mới hết một hồi sợ bóng sợ gió, nhưng chú thím cũng tựa như già thêm ba tuổi.”
“Tôi hiểu ý của cô, cô yên tâm đi, tôi quen sống một mình ở bên ngoài, cho dù không liên lạc với người nhà một thời gian dài, họ cũng không lo lắng đâu.” Trên thực tế, anh sớm đã viết mail gửi cho ông bà nội của mình.
“Hơn nữa, tôi nghĩ, với tốc độ tiến triển hiện giờ của mình, hẳn là cũng không lâu nữa đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Hả? Sao? Anh vừa nói cái gì? “Anh sống một mình? Anh vừa nhớ lại chuyện này à.”
“Đúng vậy.” Anh phát hiện mình rất thích dáng vẻ ngạc nhiên của cô. Mỗi lần như thế, hai mắt cô chớp chớp rất đáng yêu.
“Anh mà sớm nhớ ra tên của mình thì tốt rồi, lúc nào cũng kêu anh là “Ai”, cảm giác rất kỳ.”
Lúc mới bắt đầu, không có cảm giác này, nhưng gần đây, mối quan hệ của cả hai có vẻ đã thân quen hơn, thậm chí còn giống như bạn bè, nếu tiếp tục kêu “ai” thì thật sự là...
Cho nên anh mới không cần khôi phục trí nhớ nhanh như vậy. Hạ Thiên Tễ cảm thấy cô nữ sinh trước mặt mình tràn đầy một loại năng lượng kỳ lạ, anh muốn ở chung với cô, gần gũi cô thêm một thời gian nữa
Anh muốn quen với cô hơn, muốn biết nhiều hơn về cô.
“Cũng may là trước mắt cô không có đối tượng kết giao, bằng không thì sẽ rất phiền toái.”
“Đúng là vậy.” Không có người bạn trai nào chấp nhận được việc bạn gái mình ở chung một nhà với một người đàn ông xa lạ, ngược lại, cô cũng tuyệt đối không thể chịu được nếu bạn trai mình ở cùng một nhà với một người con gái khác.
“Hiện tại, cô có người theo đuổi mình không? Không phải tôi muốn xen vào chuyện riêng tư của cô, ý tôi là, nếu có người theo đuổi cô, lúc tôi ra cửa thì sẽ chú ý một chút, tránh để đối phương hiểu lầm.”
Lời này của anh vô cùng tỉ mỉ, xác thực.
Thành thật mà nói, anh muốn xen vào chuyện riêng tư của cô.
Anh có hứng thú với cô, dù sao cũng nên biết cô có người trong lòng hay không – nếu hỏi trực tiếp thì quá đường đột, vì thế, anh đổi cách hỏi: “Có người thích cô không”, đợi cô trả lời rồi, dĩ nhiên anh có thể chuyển qua đề tài mà mình muốn biết.
“Đừng lo, bây giờ, người duy nhất theo đuổi tôi là một thằng quỷ nhỏ. Nếu bởi vì tôi cho anh ở chung mà anh ta từ bỏ ý niệm đó, ngược lại còn là chuyện tốt.”
“Thế nào là thằng quỷ nhỏ?”
“Nhà anh ta vô cùng khá giả, suy nghĩ kỹ thì điểm ấy rất tốt, nhưng mà anh ta được nuông chiều quá mức, cái này không ổn chút nào. Nếu anh ta chăm chỉ làm việc, dù tôi không thích thì cũng dành cho anh ta sự tôn trọng, nhưng mà tính tình anh ta lại là cái kiểu “dù gì công ty cũng là xí nghiệp của dòng họ, không đi làm nhiều cũng sẽ không bị đuổi”. Nhưng mà như vậy còn chưa tính, anh ta còn lấy việc này để dương dương tự đắc, cảm thấy không đi làm cũng sẽ không bị đuổi là chính mình rất lợi hại, thích ra vẻ ông chủ này nọ, giống như muốn làm cho người ta thấy mình rất giỏi... Tôi thật không có cách nào thích được loại người như vậy.”
Hạ Thiên Tễ vừa nghe xong thì chợt đổ mồ hôi.
Anh thừa nhận, lúc anh trốn tránh ông nội, anh đúng là có suy nghĩ “Dù sao đi nữa, trừ tôi ra, Hoàn Anh cũng không có cách nào lọt vào tay người khác. Vì vậy, tạm thời không nghe theo sự sắp xếp của ông nội cũng chẳng có tổn thất gì.”
Không thể nói rõ nguyên nhân, nhưng anh không muốn lừa gạt cô. Anh suy nghĩ một chút rồi nói đến chuyện tương lai.
Cũng may là anh không hề dương dương tự đắc... Được, anh thừa nhận là anh đã từng có.
Lúc anh khiến Trình Khả Lương nói ra câu “Nếu anh không ngại chỗ này chật hẹp, trước mắt anh cứ tạm thời ở lại”, từ trong sâu thẳm tận đáy lòng, anh rất muốn hét lên với ông nội hai chữ “Con thắng!” Nhưng chưa được vài ngày, khi đã sống cùng với cô, quen dần mọi thứ, anh mới phát hiện mình đúng là còn có chỗ ngây thơ.
Nghĩ tới việc còn chưa tới một tháng nữa...
“Anh ta hẹn tôi ra vài lần, tôi đều lấy lý do từ chối là mình không có thời gian. Sau đó, đột nhiên anh ta nói với tôi, mọi chuyện trong nhà anh ta đều lo hết... Phải nói thế nào nhỉ? Nếu là người có năng lực như vậy, lại thật lòng với tôi, dựa vào tình yêu thương mà nói với tôi những lời như vậy, nhất định tôi sẽ rất vui, đối với việc anh ta “yêu ai yêu cả đường đi” sẽ cảm thấy có chút tủi thân, uất ức. Nhưng mà anh ta lại khiến tôi có cảm giác về một tên nhà giàu mới nổi, thích bao nuôi gái đẹp, cảm thấy rất kém cỏi... Không phải lời của anh ta có vấn đề, mà là thái độ của anh ta có vấn đề. Bởi vì tình yêu đối với anh ta mà nói giống như một điều kiện trao đổi, anh ta giúp người khác giải quyết vấn đề kinh tế, cho nên từ đó về sau, người khác phải phục tùng anh ta.”
“Người rất biết cách săn sóc.”
“Người như vậy chỉ hợp với cách sống cổ đại, thấy nhà ai có con gái đẹp, mang tiền trong nhà qua đó để mua người ta về làm tiểu thiếp. Nói thật lòng, bạn trai có gia cảnh khá giả ai mà không thích, nhưng cái loại ban phát tình cảm như vậy thì thật quá...” Người đàn ông suy bụng ta ra bụng người tiếp lời: “Không có phúc hưởng thụ.”
“Ừ, nhưng mà không biết có phải anh ta theo đuổi nữ sinh rất thuận lợi hay không, dường như anh ta không thể nào chấp nhận... được lời từ chối của tôi, mỗi lần hẹn là một lần cự tuyệt, mỗi lần cự tuyệt là một lần hẹn. Bây giờ thì không chỉ tôi, ngay cả đồng nghiệp tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, họ còn hỏi đùa là liệu tôi có nên cho anh ta một cơ hội hay không.”
“Có lẽ anh ta cảm thấy cô chính là cây xương sườn của anh ta.”
Trình Khả Lương cười phá lên: “Tôi đâu có đẹp như tiên nữ.”
“Chuyện tình cảm rất khó nói.“.