Lại tới chuyện hôn ước, cho đến bây giờ vẫn là một điều bí ẩn. Dĩ nhiên anh biết cha mẹ đôi bên đều đồng ý, nữ chủ Trương Phù Giai cũng đồng ý, nhưng vai nam chủ như anh thì lại hoàn toàn không biết tới chuyện này.
"Đương nhiên, anh không đồng ý." Hạ Thiên Tễ nói: “Nếu anh cưới Trương Phù Giai, anh sẽ giống như gia đình bác cả của mình vậy. Hôn nhân chỉ dựa vào tướng mạo, bởi vì vẻ ngoài mà đến với nhau, dùng sắc đẹp để duy trì, mặc kệ ai nói mình đau khổ, chỉ cần vợ đẹp là mọi chuyện đều tốt; nhưng hôn nhân là chuyện lâu dài, không thể chỉ dựa vào sắc đẹp tuổi trẻ được.”
Dĩ nhiên anh cũng tìm một ít thời gian để nói cho ông nội hiểu lập trường của mình. Anh không thể chỉ vì Trương Phù Giai môn đăng hộ đối mà cưới cô ta.
"Đối tượng của anh phải là người anh thích tận đáy lòng mình.” Hạ Thiên Tễ dừng một chút, xấu hổ rồi nói: “Có thể khiến anh vì cô ấy mà trở nên tốt hơn.”
Cô biết anh đang diễn lại một cảnh trong phim kia, nam chính biểu lộ tâm ý với cô hầu gái trong lòng mình. Anh nói với vẻ vừa thẹn thùng lại vừa chân thành: “Em là người đã khiến anh muốn bản thân mình trở nên tốt hơn.”
Cô từng nói đây là lời khen tặng tuyệt nhất đối với bất cứ người nào.
Cho nên, anh cũng rất thích cô, anh...
Trình Khả Lương vô tình phát hiện hai lỗ tai nóng hết lên rồi.
"Không liên lạc với em là vì anh biết so với giải thích, em muốn bình tĩnh một vài ngày hơn.”
Mà anh cũng cần thời gian để trấn an bà nội, thuyết phục ông nội, khiến bọn họ hiểu được rằng, dù là muốn tốt cho cháu mình, nhưng thời đại bây giờ không phải là thời đại Chỉ Phúc Vi Hôn nữa.
Hứa gả con trai hay con gái với nhau.
"Anh muốn tự giới thiệu với em.” Hạ Thiên Tễ hắng giọng một cái rồi nói,"Anh tên là Hạ Thiên Tễ, con trai duy nhất trong nhà, cha mẹ anh sống nhiều năm ở Nam Mỹ. Từ nhỏ, anh được ông bà nội nuôi lớn. Tuy rằng không ở bên cạnh cha mẹ nhưng cũng không có gì buồn cả. Người khác có cha mẹ, anh có ông nội bà nội, dù cách gọi khác nhau nhưng rốt cuộc cũng như nhau cả, đều là “người nhà”. Anh rất thương ông nội bà nội, cực kỳ kính trọng họ. Anh thích những người biết yêu thương gia đình của mình.”
Trình Khả Lương không ngu ngốc. Cô biết trọng tâm trong lời nói của anh không phải là anh yêu ông nội bà nội đến đâu, mà là anh muốn nói anh thích cô vì cô biết lo lắng cho mấy đứa em Khả Xuyến, Khả Hạo của mình.
Trước kia, những người có chút nhớ nhung, theo đuổi cô rồi sau đó lại buông tay, tất cả đều vì “trách nhiệm trọng đại” mà cô gánh vác trên vai. Bọn họ đều không biết đó chẳng phải trách nhiệm, thật ra thì cô cũng muốn ỷ lại vào họ.
Mà Hạ Thiên Tễ không những hiểu hết, thậm chí anh còn nói thích...
"Anh thích ngắm gái đẹp, nhưng mà chỉ ngắm thôi, không có ý gì khác. Đối với tình cảm, anh một lòng chung thủy, nhất định sẽ không bắt cá hai tay. Anh cũng không phải người đàn ông vĩ đại gì, anh thích cô nữ sinh tự tin có vẻ ngoài tỏa sáng, anh đánh giá cao sự nhiệt tình đến điên cuồng của cô ấy trong công việc của mình. Đối với anh, tình yêu là nơi dựa dẫm của hai tâm hồn, không phải tiếng phải nhất thiết kề sát bên nhau. Trong tương lai, anh có thể sẽ bận rộn nhiều việc, vì vậy, anh hy vọng cô ấy sẽ thông cảm cho anh. Anh tuyệt đối không miễn cưỡng cô ấy phải giúp đỡ. Vả lại, nếu cô ấy có ước mơ trong đời muốn hoàn thành, anh sẽ cố hết sức để hỗ trợ cô ấy.”
Nhìn anh nói chậm rãi như vậy, thật ra trong lòng anh đang thầm luyện đi luyện lại nhiều lần, chỉ hy vọng những gì mình nói thật ôn hòa và thành khẩn.
"Anh nói xong rồi."
"Ừm.”
"Vậy em..."
"Ừm."
"Ừm" là có ý gì? Hạ Thiên Tễ suy nghĩ rồi cầm điện thoại. Trước ánh mắt kỳ quái của Trình Khả Lương, anh nhắn vội một tin rồi gửi đi.
Bài hát đỗ quyên vang lên ~ di động của cô nhận được tin nhắn.
Thời gian vừa kịp, là anh nhắn sao?
Lại mở tin nhắn ra xem, quả nhiên là anh. Anh viết – Ngày mai anh đón em sau khi tan ca nhé?
Cô xem tin nhắn, lại nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt mình, trong lòng vẫn chưa hoàn toàn hả giận, nhưng cũng không phải không bị rung động.
Bốn mắt giao nhau. Vẻ mặt của Hạ Thiên Tễ thể hiện sự lo lắng – Cả hai người đã từng thảo luận về hai chữ chân thành này, bởi vì để ý nên mới hiểu nhau.
Lúc ấy, hai người đều đồng ý rằng hai chữ chân thành này thật hiếm thấy trong thế giới tình cảm.
Trừ bỏ sự kiện mất trí nhớ, cô cảm thấy người này thật khó với tới làm sao.
Anh có thể hiểu rõ cách sống của cô, cũng có thể tán thành quyết định của cô, hơn nữa còn thưởng thức, cô biết những điều đó đều không dễ dàng.
Tất cả mọi người đều nói cô quá MAN, chỉ có anh nhìn thấy rằng cô không phải MAN mà là khiến người đối diện cảm thấy yêu thương, có kỳ vọng với tương lai của mình, thậm chí bản thân còn thực sự tỏa sáng.
Ngẫm lại, cô hồi âm cho anh một chữ.
Hạ Thiên Tễ mở tin nhắn ra xem rồi mỉm cười.
Lại là - - Ừm.
Anh cười đến rạng rỡ, rốt cuộc thì khóe miệng của cô cũng cong lên.
Tuy nhiên, giữa bọn họ vẫn còn tồn tại một sự tình chưa được nói rõ ràng, cùng còn rất nhiều chuyện cần thông suốt, nhưng không cần phải gấp. Nếu như khôi phục quan hệ như trước, nhất định sẽ có cơ hội để nói.
Trình Khả Lương rất ít khi nghĩ đến hai từ lãng mạn, nhưng giờ phút này, trong lòng cô hiện lên thuật ngữ rất hiếm hoi.
Còn nhiều thời gian.
Ngày sau còn dài.