Anh nhìn ra được, bà xã đại nhân rất vui vẻ.
Mà thay đổi lớn nhất, đương nhiên là người mẹ Khả Lương —— rất dễ nhận thấy, giấc mộng du học Anh Quốc của cô phải tạm hoãn, bọn họ thảo luận qua chuyện này, nhận thức chung là, nếu Bảo Bảo tới, liền vui vẻ chuẩn bị làm cha mẹ, dù sao Anh Quốc cũng sẽ không chạy đi đâu được, chờ đứa bé lớn hơn một chút lại đi cũng không muộn.
Hiện tại, bụng Khả Lương đã rất lớn, động tác bắt đầu không linh hoạt, anh thích đỡ cô từ từ nằm xuống, sau đó nhìn lên ngày được đánh dấu khám thai trên lịch tháng, có loại hạnh phúc kỳ lạ.
Đối mặt với nghi vấn của Khả Lương "Đến bây giờ em vẫn còn cảm thấy rất không chân thực, anh có loại cảm giác này hay không?", anh đương nhiên là không cho là như vậy.
"Thay vì nói không chân thực, không bằng nói là mệnh trung chú định (trúng mục tiêu) —— nếu như ngày đó anh cưỡi xe cưỡi nhanh một chút, hoặc chậm một chút, hoặc là ngày đó Bảo Thạch ngoan một chút, chúng ta đều khó có khả năng sẽ nhận biết nhau." Anh suy nghĩ một chút, lại bổ sung hai năm trước anh hỏi nguyện vọng của cô thì cô nói qua một câu nói kia: “Số mạng muốn chúng ta cùng nhau xây dựng một ngôi nhà tràn ngập tiếng cười."
Khả Lương cười, xem ra có chút vui vẻ: “Anh còn nhớ rõ à?"
"Dĩ nhiên nhớ." Bởi vì đó cũng là nguyện vọng của anh mà.
Hai người lại tâm sự thêm một lát, anh liếc thấy đồng hồ báo thức chỉ hướng mười hai giờ, vì suy nghĩ cho thân thể của bà xã đại nhân, vì vậy nhất định phải dừng lại: “Quá muộn rồi, ngủ đi."
"Ừ."
Vừa ngã đầu xuống gối được một chút là cô gái nhỏ ngủ thiếp đi.
Anh in xuống một nụ hôn trên trán cô, lại đưa tay sờ sờ cái bụng tròn vo của cô, đúng lúc người bạn nhỏ ở bên trong đạp một cái, trong nháy mắt anh cảm thấy đội lên, không nhịn được cười thầm nói ——
Người bạn nhỏ, con cũng nên ngủ đi nha..., tháng sau liền gặp mặt rồi, đến lúc đó xin nhiều chỉ giáo nha, yêu con - cha của con.
Lãng phí! Giản Anh
Mỗi khi Giản Tiểu Huân cầm đến cuốn sách của Anh thì nhất định trước tiên sẽ lật tới lời cuối sách.
Nếu như bạn cho rằng Giản Tiểu Huân là trước tiên xem lời cuối sách là xem lại nội dung của cuốn sách mà nói, vậy bạn đã sai lầm rồi.
Khi cô xem xong lời cuối sách rồi, cũng liền đại biểu cô xem hết quyển sách đó, mà về sau cô cũng vĩnh viễn sẽ không cầm lại quyển sách đó nữa, trừ khi quyển sách đó có ngăn cản đến đồ của cô, cô muốn lấy quyển sách đó ra mới có thể cầm được đồ của cô, dưới tình huống này, cô mới có thể cầm lại quyển sách đó.
Tốt lắm, trở lại chuyện chính.
Khi Giản Tiểu Huân lật tới lời cuối sách thì cô sẽ kiểm tra cẩn thận mấy lời Anh viết cuối sách, sau đó, cô sẽ nói một câu chỉ có hai chữ mà thôi.
Bạn cho rằng là "Rất tốt"?
Hay là..."Tuyệt quá"?
Hoặc là "Đẹp mắt", “Buồn cười"?
Các loại...... Những lời này sao?
Sai lầm rồi.
Đều không phải.
Sau khi cô xem xong lời cuối sách của Anh, cô sẽ rất tức giận nói với cuốn sách: "Lãng phí!"
Rất kỳ quái đúng không?
Rất khiến người khác khó hiểu đúng không?
Là tương giọt, Giản Tiểu Huân thường thường bị vây ở trong lời cuối sách, không biết nên viết những gì, cho nên, sau khi cô nói xong hai chữ lãng phí, tiếp đó, cô sẽ nghiêm khắc chỉnh sửa lại lời cuối sách "Từng nhóm" như sau ——
"Quá lãng phí, cái này cho tôi dùng, tôi có thể sử dụng tốt mấy lần! Vừa có thể dùng một lần, nơi này tới đây có thể dùng một lần, nơi này tới đây vừa một lần, cái người này thiên (trang) lời cuối sách tôi có thể chia ra năm lần để dùng à nha! Quá lãng phí! Chị thật sự là quá lãng phí!"
Thiên: phàm một bài văn đoạn sách nào mà có đầu có đuôi đều gọi là thiên.
Không chỉ như vậy, còn gọi điện thoại để chỉnh lý lại ——
Đầu bên kia điện thoại Giản Tiểu Huân nói: "Ngày đó chị gái xinh đẹp có ghi đến tôi ở trang lời cuối sách, cho tôi mượn dùng một chút nha!"
Giản Tiểu Lí sững sờ."Nhưng ngày đó trang lời cuối sách tôi đã đăng rồi."
"Không sao cả!" Giản Tiểu Huân rất "Rộng lượng" nói.
Giản Tiểu Lí đành phải nói: "Vậy cô hỏi Biên Biên một chút coi có thể hay không, nếu có thể, thì —— mượn đi dùng đi."
Đối với người em gái tốt rộng lượng như vậy, tôi còn có thể nói cái gì?
Đẻ trừ bỏ một cây bút thần thông muốn "Mượn" dùng như vậy Giản Tiểu Anh đã gạch bỏ lời cuối sách, dĩ nhiên còn có vô số lần bên trong lời cuối sách Giản Tiểu Huân không xoắn ra được.
"Xoắn...... Tôi xoắn...... Tôi xoắn xoắn xoắn." Có một dòng tin nhắn như vậy xuất hiện.
Tất cả mọi người rất kỳ quái. "Không phải giao bản thảo sao? Cô xoắn cái gì?"
"Tôi viết không ra chương giới thiệu......"
Còn có loại này ——
"Bị bí từ rồi aaaaa! Tôi đã bị bí từ hai ngày nay rồi, hu hu hu hu hu......"
"Bị bí từ sao?"
"Biên Biên kêu tôi giao chương giới thiệu......"
Nếu không giao thì sẽ như vầy —— (lấy tay chém ngang cổ)
"Ai giúp tôi viết chương giới thiệu với a a a a a a a a" kêu rên.
Cho nên, lần này Anh liền đại phát từ bi, xung phong nhận việc phải giúp Giản Tiểu Huân viết lời cuối sách.
Có thể nghĩ, đối với việc thiện của Anh, trong lòng Giản Tiểu Huân rất tôn kính chị gái tên Anh này, cảm kích đã đạt tới một cái cảnh giới đỉnh cao trong cuộc đời cô, cô không thể nào cảm kích bất cứ người nào trên cõi đời này giống như vậy nữa.
Chỉ là, như là đã viết, Anh cũng liền thuận tiện dùng, nếu không thì thật sự quá lãng phí, đúng không?
Cho nên Anh, trang lời cuối sách này sẽ xuất hiện trong sách của Giản Tiểu Huân, cũng sẽ xuất hiện trong sách của Anh, ha ha, hạ bản thấy sao, chúc mọi người nghỉ hè vui vẻ ~
[ Hết trọn bộ ]