Ai nấy đều nhìn nhau cười nhưng rồi nhanh chóng lại tập trung vào nhiệm vụ quan trọng lúc này là ăn uống.
Ăn song cả nhóm rủ nhau đi dạo sân ký túc xá, vừa cho tiêu cơm, vừa ngắm khung cảnh nơi đây.
Thủy đi tới thì thầm bên tai Ái: sao trông cậu buồn vậy?
Ái không nói gì chỉ đi tản bộ cùng mọi người, vì Ái sợ nói ra mọi người lại chê cười cô vì cái lý do nhớ gia đình.
Đây là lần đầu tiên mà Ái xa gia đình của mình như vậy để đến thành phố khác sinh sống.
Nơi đây không phải phồn hoa phố thị nhưng lại cho Ái cảm thấy yên bình.
Có lẽ cuộc sống xa nhà không khó khăn lắm so với tưởng tượng của Ái.
Bởi nơi đây có cô bạn rất dễ gần, lại quan tâm đến Ái nữa.
Đang mải suy nghĩ bỗng có tiếng gọi: Ái ơi bọn tớ ở đây cơ mà, cậu đi đâu vậy...?
Hóa ra do mải suy nghĩ mà Ái không biết rằng các bạn đã ngồi nghỉ trên một ghế đá gần đó.
cô nàng ngồi tán dóc với nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện vui để vơi bớt đi nỗi nhớ nhà.
Bỗng tiếng nói con trai vang lên từ đằng sau họ.
Có duyên nhỉ chúng ta lại gặp nhau rồi.
Ai cũng vui vẻ chào hỏi vì đã biết đây là a họ của Yến, chỉ duy có mình Ái là không mấy quan tâm đến câu chuyện của họ.
Bỗng một bàn tay đưa đến trước mặt Ái: Chúng ta có thể làm quen được không.
Anh là Khánh, a họ của Yến, học trên e một khóa.
Sau này có gì khó khăn cứ tìm a nhé.
Giúp được anh sẽ giúp nhiệt tình.
Trái ngược với sự nhiệt tình Ái chỉ cười lấy lệ.
Nói chuyện mấy câu qua loa Ái xin phép lên phòng trước với lý do cả ngày nay đã thấm mệt rồi.
Ái đi rồi Khánh mới hỏi Yến: Bạn mới này của em có vẻ khó gần nhỉ
Yến vui vẻ trả lời: Nó được gia đình nuông chiều từ nhỏ nên chưa quen ra ngoài ở mình ấy mà.
Khánh nhanh miệng: Hóa là tiểu thư được chiều quen đây mà
Yến cười cười: Anh có ý với bạn em ah mà hỏi nhỏ hoài vậy...?
Khánh không phủ nhận nhưng cũng chẳng thừa nhận điều gì.
Nhưng trong lòng không hiểu sao lại cứ nghĩ về cô gái đó.
Trò chuyện một hồi thì ai về phòng đó để mai còn bắt đầu công cuộc đèn sách xa nhà.
Ngày mới lại bắt đầu con Yến đã mò sang giường Ái thì thầm: Hôm qua mày đi rồi a tao cứ hỏi thăm mày đấy, ánh mắt nhìn mày kiểu tiếc nuối không nỡ xa ấy.
Ái giọng ngái ngủ: Mới sáng ra mà mày đã lải nhải cái gì vậy Yến.
Tao không có hứng thú đâu.
Yến làu bàu: Rồi để tao xem đến lúc dính vào nhau rồi lại không dứt ra được ấy chứ....
Năm cô nàng vui vẻ cùng nhau đến nhận lớp mới.
Đã học cùng trường nay lại học cùng lớp với nhau bảo sao mà mặt ai cũng tươi như hoa.
Từ ký túc xá dành cho sinh viên đến trường chỉ cách nhau mỗi con đường.
Bước chân vào tới cổng trường cả cô nàng cùng thốt lên vì không ngờ ngôi trường lại đẹp tới vậy.
Một đài phun nước lớn được đặt ngay lối vào của cổng chính.
Phía sau đó là tòa nhà năm tầng nguy nga như cung điện.
Bên cạnh lại trồng rất nhiều loài hoa, màu sắc sặc sỡ trông rất bắt mắt.
Phía bên phải có một lối đi dành cho sinh viên năm nhất đến nhận lớp.
Vừa đi năm cô nàng vừa cười nói vui vẻ mà không biết rằng ở gần đó có một chàng trai dõi theo bóng lưng họ mà cười một cách ngây ngốc..