Hoàn hồn lại, Đới Diệc Tân vẫn đang nói như một tín đồ nhạc kịch về sức hấp dẫn của vở nhạc kịch này qua điện thoại. Hoắc Hữu Thanh nghe đầy dối trá, một lúc sau y mới nói: "Có thể tôi không đi được. Gần đây công việc của tôi hơi nhiều, đang có mấy bản thảo cần rất gấp."
Y không muốn Đới Diệc Tân phát hiện mình có ký ức, cho nên y không thể có bóng ma với việc xem nhạc kịch được, không những vậy, y còn phải nói với giọng điệu luyến tiếc.
Nói thêm vài câu, Hoắc Hữu Thanh tìm cớ cúp điện thoại. Y nhìn vào laptop đã đóng, không còn tâm trạng tiếp tục công việc nữa nên y thu dọn đồ đạc của mình và trở về nhà.
Về đến nhà, y không làm gì cả, chỉ nằm trên ghế sô pha cho đến khi anh họ đến. Anh ấy có chìa khóa nhà của y.
Anh họ xách túi to túi nhỏ vào, anh vừa đi siêu thị rồi tới đây luôn. Trông thấy y nằm trên sô pha thì anh dọn mọi thứ vào bếp rồi mới qua chỗ y.
"Sao?" Anh họ liếc nhìn laptop trên bàn: "Công việc không suôn sẻ à? Không thì đừng làm nữa."
Hoắc Hữu Thanh cười, hiện tại y đã tuổi, nhưng anh họ vẫn luôn coi y như một đứa trẻ, không thích làm thì không đi làm, nhưng nào có dễ dàng đến vậy.
Khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh họ, y ngây người một lúc, sau đó lại mỉm cười: "Không phải, em chỉ hơi mệt thôi, nằm nghỉ một lát."
Anh họ thở phào: "Vậy em nằm nghỉ một lát đi, làm xong cơm anh sẽ gọi em." Anh đi vào bếp và nói với ra: "Anh hầm canh trước, canh vịt mà hầm lâu sẽ rất ngon."
Trước đây anh họ là một cậu ấm, không kể đến chuyện nấu ăn thì anh còn chẳng phải động tay vào việc nhà. Chẳng biết từ khi nào mà cả y và anh họ đều thay đổi nhiều đến vậy.
Hoắc Hữu Thanh thấy vậy liền đi vào bếp. Anh họ không cho y động tay vào, y vừa mới mở túi nguyên liệu nấu ăn ra thì bị đuổi ra ngoài: "Em ra ngoài ngồi đi. Mới hết bệnh bao lâu chứ, phải nghỉ ngơi nhiều vào. Tháng trước em còn chạy ra ngoài chơi, lúc về trông mặt chẳng còn chút máu."
Nói đến đây, anh họ nhìn y với vẻ mặt phức tạp: "Gần đây em còn liên lạc với Đới Nguyên không?"
Hoắc Hữu Thanh chợt dừng lại. Y nói dối: "Không ạ."
Anh họ gật đầu: "Ừm. Lần trước anh gọi điện cho em, em nói đang đi cùng cậu ta. Anh cứ sợ sẽ có chuyện."
Y cười trấn an anh họ, nhưng y biết dù không muốn dính líu đến Đới Diệc Tân thì đối phương cũng sẽ không buông tha cho y.
Quả nhiên là vài ngày sau, Hoắc Hữu Thanh nhận được một cuộc gọi, cuộc gọi đến từ công ty mà y đang làm việc. Y dịch bản thảo cho bên kia. Người liên hệ với y nói rằng có một bản thảo khác cần được dịch nhưng không gấp, y có thể gửi muộn chút cũng được. Bên kia cũng đã lùi thời gian giao công việc lần trước của y, nói rằng hai bản thảo có thể nộp cùng một lúc.
Vậy là Hoắc Hữu Thanh có nhiều thời gian hơn để xem nhạc kịch.
Nếu Hoắc Hữu Thanh không có ký ức thì sẽ rất vui vẻ vì điều đó, nhưng Hoắc Hữu Thanh bây giờ là người có ký ức, y phải đi cùng với Đới Diệc Tân. Để không khiến Đới Diệc Tân sinh nghi, y cũng chỉ có thể đi cùng với hắn thôi.
Ngày xem nhạc kịch đã hẹn vào thứ sáu.
Hoắc Hữu Thanh đến đúng giờ. Khi đi theo mọi người vào hội trường, một dự cảm không tốt bắt đầu xuất hiện, phần lớn sự ác cảm này đến từ người bên cạnh y, tệ hơn nữa là y không thể nuốt lời.
"Không thoải mái à?" Người bên cạnh đột nhiên hỏi.
Y mím môi dưới rồi vội thả ra: "Vừa đến nên hơi say xe, không sao đâu. Tôi nghỉ một lát là ổn thôi."
Dứt lời, một bàn tay to đã đặt lên trán y. Trong mắt Đới Diệc Tân lộ ra vẻ quan tâm chân thành. Ở thời không này, y và Đới Diệc Tân đã gần một tháng không gặp nhau, đối phương gầy đi nhiều rồi.
"Sao lại không sao? Muốn đi bệnh viện không?"
Hoắc Hữu Thanh nghiêng đầu làm như không quen với sự thân mật của Đới Diệc Tân: "Thật sự là không sao hết. Khó lắm mới được xem vở nhạc kịch hôm nay, tôi không muốn bỏ lỡ."
Đới Diệc Tân rút tay về: "Thôi được rồi. Nhưng nếu khó chịu thì phải nói cho tôi biết."
Hoắc Hữu Thanh gật đầu đáp lại.
Hai người họ ngồi ở ngay hàng đầu vị trí trung tâm của tầng một. Nếu Hoắc Hữu Thanh không nhầm thì người ngồi trước mặt y hẳn là đạo diễn của vở nhạc kịch này. Trước đây có lẽ y sẽ tìm cách để xem có thể trò chuyện đôi lời với đối phương hay không, nhưng hiện tại y dành phần lớn suy nghĩ để không để Đới Diệc Tân nhìn ra sơ hở của mình.
Người khác có thể tìm lý do để từ chối lời mời của Đới Diệc Tân, có thể là bận công việc. Y cũng có thể tìm lý do như "chúng ta nên giữ khoảng cách", nhưng y nghi ngờ rằng lời mời này là một sự thăm dò.
Và nếu y từ chối lần này, Đới Diệc Tân sẽ có hàng trăm nghìn lời mời khác nữa, cứ bị từ chối nhiều thì đối phương có thể đoán được là đã xảy ra vấn đề.
Suy cho cùng thì ai bảo lúc trước kia khi y không có ký ức lại ngốc đến mức chủ động mời Đới Diệc Tân đi xem nhạc kịch.
Mở đầu vở nhạc kịch, Hoắc Hữu Thanh buộc mình phải đặt sự tập trung lên sân khấu, nhưng càng xem, càng nghe thì tất cả những gì y phải chịu đựng ở tuổi hai mươi ba cứ trào dâng trong đầu. Nội dung của hai vở nhạc kịch hoàn toàn khác nhau nhưng lại đồng điệu vào thời điểm này.
Y nhìn thấy khuôn mặt của diễn viên trên sân khấu đã thay đổi giống với khuôn mặt của diễn viên bốn năm trước. Gương mặt được trang điểm lòe loẹt đang cười to với y, cái miệng há to dường như có thể nhìn thấy hết cả hàm răng bên trong.
Hàm răng sắc nhọn vồ lấy y, linh hồn đau đớn như bị gác trên lửa. Những bức ảnh chụp của bố mẹ y trong cuốn album ở nhà chuyển từ có màu sang màu đen. Họ đang khóc, đang chửi rủa, thánh địa tình yêu của bố mẹ y bị phá hủy và biến thành một vũng lầy bẩn thỉu.
Hoắc Hữu Thanh siết chặt nắm tay bên chân mình, cố gắng đè nén sự đau đớn của linh hồn bằng nỗi đau của thể xác. Y nhìn chằm chằm lên sân khấu như thể mình vẫn yêu thích nhạc kịch và chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, y thấy Đới Diệc Tân đang mở nắm tay siết chặt của y ra, áp đôi bàn tay nóng bỏng và nhức nhối của y vào tay vịn ghế.
"Hữu Hữu." Tiếng gọi rất khẽ, bàn tay gần Đới Diệc Tân của y đột nhiên bị nắm lấy, mặc dù y đã nhanh chóng rút lại nhưng đối phương vẫn tiếp tục nói với y.
"Sao đổ mồ hôi nhiều thế?"
Hoắc Hữu Thanh không rời mắt mà nhẹ nhàng nói: "Chú ý xem kịch đi, đừng nói chuyện." Y lấy tờ giấy trong túi ra, lau tay sạch sẽ trước mặt đối phương.
Vở nhạc kịch dài hơn hai tiếng cuối cùng cũng kết thúc. Hoắc Hữu Thanh buồn bã nhận ra rằng mình thật sự không còn thường thức được cái đẹp của một vở nhạc kịch nữa, cũng chẳng còn muốn quan tâm đến nhạc kịch. Lúc mới bắt đầu xem, y đã nghĩ đến chuyện kinh tởm về căn phòng vip đó, và điều thực sự khiến y không muốn xem lại vở nhạc kịch này chính là cảm giác thích thú khi trải qua vào thời điểm đó.
Tại sao tâm trí và cơ thể lại có thể tách rời nhau?
Khi tâm hồn y đau đớn, thì chẳng phải là cơ thể cũng nên vậy sao?
Tại sao cơ thể lại chống lại y?
Hoắc Hữu Thanh nhắm mắt lại, buộc mình không được nghĩ tới. Y đã cố hết sức ổn định nhịp thở và định rời rạp hát cùng mọi người, nhưng Đới Diệc Tân kéo y lại: "Hữu Hữu. Đạo diễn của vở nhạc kịch này cũng ở đây. Em có muốn trò chuyện với ông ấy một chút không?"
Lúc Đới Diệc Tân nói câu này, đạo diễn vẫn ngồi ở chỗ của mình, thậm chí còn quay đầu lại và mỉm cười với họ. Hoắc Hữu Thanh chỉ im lặng hai ba giây, sau đó giả bộ hưng phấn nói: "Được không vậy?"
Nhận được cái gật đầu của đạo diễn, y bước lên trước và trò chuyện với đối phương. Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, y chẳng xem được gì nên cũng không dám nói sâu, vì sợ đạo diễn phát hiện ra vấn đề, hơn nữa là sợ Đới Diệc Tân phát hiện.
Có vẻ như biểu cảm của y rất tốt. Trước khi đi, đạo diễn còn chủ động tặng y một tấm vé có chữ ký và hy vọng rằng y sẽ đến xem một buổi diễn nữa.
Lúc y nói chuyện với đạo diễn, Đới Diệc Tân luôn ở bên cạnh. Sau khi đạo diễn đi rồi, y vẫn tiếp tục giả vờ phấn khích và nói chuyện với hắn một lúc. Y làm bộ nhận ra thời gian không còn sớm rồi nói lời tạm biệt với Đới Diệc Tân.
Y từ chối yêu cầu đưa mình về nhà của Đới Diệc Tân. Lên xe về đến nhà liền chạy thẳng vào phòng tắm, sự khó chịu mà y kìm nén suốt đêm đã len lỏi lên tận cổ họng, y nôn đến đỏ cả mắt. Y sợ tối nay mình không nhịn nỗi mà nôn luôn nên không ăn, lúc này cũng chẳng nôn ra được thứ gì.
Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, ánh đèn như những mũi kim đâm thẳng vào mắt y. Hoắc Hữu Thanh vô thức cuộn người lại, hành động tìm kiếm sự an ủi này đã định sẵn là không ai có thể xoa dịu được.
Y ngủ quên trên sàn nhà tắm và lúc tỉnh dậy thì thấy người nóng rẫy. Y sững sờ, lúc này mới nhận ra mình đang ở trong vòng tay của một người khác. Y nhìn dọc theo cánh tay đang ôm mình, một gương mặt xinh đẹp lọt vào tầm mắt, nhưng khuôn mặt này đã khác trước, hai má nóng đến đỏ bừng.
Hoắc Hữu Thanh đột ngột ngồi dậy, phản ứng theo bản năng khiến y dùng hết sức đá văng đối phương xuống sàn. Sau khi đá xong, y mới nhận ra người đang ôm mình là Đới Diệc Tân ở thời không tuổi. Hình như Đới Diệc Tân bị ốm, lúc bị y đạp xuống sàn, cơ thể yếu ớt của hắn lăn đùng xuống theo lực đạp của y, cả buổi mà không thấy hắn bò dậy.
Đới Diệc Tân bị sốt.
Hoắc Hữu Thanh không thể di chuyển hay đánh thức hắn được, thế nên y chỉ có thể gọi xe cấp cứu. Lúc đến bệnh viện, y chỉ định thanh toán viện phí rồi rời đi, song, bác sĩ bảo vết thương trên lưng Đới Diệc Tân rất nghiêm trọng, nó đã bị rách ra và cần phải khâu lại.
"Vết thương?" Hoắc Hữu Thanh không hiểu: "Vết thương gì?"
Bác sĩ nhìn y một cách kỳ lạ: "Trên lưng bệnh nhân có hơn hai mươi mấy vết thương giống như bị quất bằng thắt lưng."
Hoắc Hữu Thanh lập tức quay đầu nhìn về phía phòng bệnh, phòng bệnh lắp kính trong suốt có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Đới Diệc Tân vẫn chưa tỉnh và đang nằm trên giường bệnh.
Vết thương do thắt lưng gây ra? Ai có thể đánh Đới Diệc Tân đến vậy?
Trong đầu y xuất hiện một người.
Ba Đới.
Y cảm nhận được sự khác lạ của nhà họ Đới từ chiếc máy ảnh do Đới Nguyên để lại, về sau, có một đoạn thời gian Đới Diệc Tân không được ổn định, ba Đới bắt y phải chăm sóc hắn. Y càng cảm thấy nhà họ Đới không giống với một gia đình bình thường, không có người cha nào đối xử với con mình như vậy. Y cứ nghĩ ba Đới chỉ là một người cha vô cùng nghiêm khắc, nhưng sự tình chỉ có thế thôi sao?
Có người cha nào lại dùng bạo lực để gọi con mình về nhà?
Có người cha nào mà lại ép con mình đến điên rồi cho người khác đến thăm dò?
Hoắc Hữu Thanh đột nhiên cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Có lẽ Đới Diệc Tân đã gặp phải rất nhiều chuyện mà y không hề hay biết, sự từ chối của y chỉ có tác dụng xúc tác, chứ không phải là căn nguyên khiến Đới Diệc Tân phát điên.
Nếu y có thể hiểu được những gì Đới Diệc Tân đã phải trải qua, thì có thể thay đổi được tương lai không? Giống như một dũng sĩ muốn đánh bại ác quỷ thì phải tìm ra điểm yếu của ác quỷ.
Nghĩ đến đây, Hoắc Hữu Thanh đổi ý không muốn quay về trường. Y gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, nhờ cậu ta xin nghỉ phép giúp, còn mình thì ở lại bệnh viện trông chừng Đới Diệc Tân.
Y định đợi Đới Diệc Tân tỉnh lại rồi hỏi một vài chuyện.
Nhưng Đới Diệc Tân chưa tỉnh dậy thì Cung Lang đã đến trước. Không biết ở đâu mà Cung Lang biết được y đang ở bệnh viện rồi vội vàng chạy tới: "Hữu Hữu. Sao cậu lại ở bệnh viện? Bị thương ở đâu?"
Cậu thấy Hoắc Hữu Thanh ngồi yên ổn ở đó, vừa dứt lời thì nhìn sang phía giường bên cạnh. Ở thời không tuổi, đây là lần đầu tiên Cung Lang và Đới Diệc Tân gặp nhau. Hoắc Hữu Thanh không nói lời nào khi nhìn thấy cảnh này. Cung Lang liếc Đới Diệc Tân trên giường, càng nhìn thì gương mặt của cậu càng nhăn nhó.
"Hắn là ai?" Cậu hỏi Hoắc Hữu Thanh với giọng điệu chất vấn.
Hoắc Hữu Thanh coi Cung Lang như không khí.
Sắc mặt Cung Lang càng xấu hơn, có vẻ là muốn nổi đoá nhưng lại cố kìm nén. Cậu tiến lại gần Hoắc Hữu Thanh: "Sáng nay tớ nghe nói cậu ở bệnh viện, còn chưa ăn sáng đã chạy tới đây xem cậu thế nào. Cậu ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì ăn cùng nhau nhé. Người này —"
Cậu nhìn Đới Diệc Tân với vẻ chán ghét: "Dù sao cũng là ở bệnh viện, sẽ có người chăm sóc hắn thôi, nếu không thì tớ có thể nhờ y tá trông chừng."
Lời cậu nói giống như hòn đá nhỏ thả xuống biển, không, còn tệ hơn cả hòn đá nhỏ nữa là. Hòn đá nhỏ vẫn có thể làm nổi lên một chút gợn sóng trên mặt biển, còn lời nói của cậu chẳng thể khiến Hoắc Hữu Thanh chú ý đến. Thậm chí y còn không thèm để liếc mắt.
Gia cảnh của Cung Lang rất tốt, có thể coi cậu như đứa con cưng của trời, từ nhỏ đến lớn, người duy nhất có thể khiến cậu phải nuốt giận vào bụng chỉ có mình Hoắc Hữu Thanh. Dù cậu sợ anh trai mình, nhưng chưa bao giờ phải cúi mình đến mức này.
Đã vô số lần cậu dỗ dành Hoắc Hữu Thanh, không tỏ ra quá thân mật, mà sao y vẫn giận lâu vậy?
Với lại, nếu chẳng do Hoắc Hữu Thanh làm cậu giận trước, thì sao cậu có thể làm ra chuyện như thế?
Cung Lang hít sâu một hơi, hạ thấp giọng mình: "Đi ăn sáng với tớ nhé. Dù cậu có ở đây thì hắn cũng không tỉnh lại sớm hơn được."
Thấy vẫn không được, cậu trực tiếp nắm cổ tay của Hoắc Hữu Thanh, cố gắng kéo y từ trên ghế lên.
Lần này cuối cùng đối phương cũng có phản ứng.
"Buông ra!" Hoắc Hữu Thanh muốn rút tay lại, nhưng bị Cung Lang nắm quá chặt, da ở vùng cổ tay đỏ lên. Y không rút tay về được nên đành phải lớn tiếng: "Cung Lang. Buông ra! Tôi không nói là tôi muốn ăn sáng với cậu!"
Cung Lang thấy Hoắc Hữu Thanh nói chuyện với mình, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Cậu vẫn mặt dày mày dạn lấy lòng người như trước kia: "Tớ mời cậu nhé. Chẳng phải cậu thích bữa sáng ở quán Hạnh nhất à? Xe của tớ đang đậu trong gara của bệnh viện, bây giờ chạy tới đó cũng chỉ mất mười phút thôi."
Trong lúc nói chuyện, cậu nửa kéo nửa ôm người ra khỏi phòng bệnh. Hoắc Hữu Thanh nhíu chặt mày, giọng nói khó che giấu sự chán ghét: "Tôi tưởng rằng mình đã nói rõ ràng với cậu rồi, không ngờ da mặt cậu dày đến vậy."
Vì được giáo dục từ nhỏ nên y không thể mắng chửi người khác bằng những lời lẽ cay nghiệt được. Và cũng vì y luôn tốt tính nên lúc nói nặng lời thì người khác nghe cũng khó chịu.
Mặt Cung Lang cứng đờ. Cậu cười nói: "Đâu phải mới lần đầu quen nhau đâu chứ. Thôi được rồi, đừng giận tớ nữa. Nếu còn giận thì mắng chửi tớ cũng được, đừng phớt lờ tớ vậy mà. Hữu Hữu thân mến, đi ăn..."
Trước khi từ "cơm" được thốt ra, một bàn tay bất ngờ duỗi ra và giữ lấy vai cậu. Tuy Cung Lang từng luyện taekwondo mấy năm, nhưng ai ngờ được mình lại bị hạ trong một chiêu. Cậu đau đến không đứng thẳng lên được, mặt mày cau lại.
Chẳng biết Đới Diệc Tân đã tỉnh lại từ lúc nào. Hắn giữ chặt tay Cung Lang, lúc nãy bàn tay ấy vẫn đang truyền dịch, kim tiêm bị hắn thô bạo rút ra, máu tươi tuôn ra theo đầu kim, chảy dọc xuống.
Dường như hắn không cảm thấy đau, hắn liếm đôi môi đang bong tróc vì sốt cao, đôi mắt màu hổ phách đầy sát khí. Ngay cả Hoắc Hữu Thanh cũng nhận ra tình trạng của Cung Lang lúc này đang không ổn, y ngẩn ra một chốc rồi gọi tên Đới Diệc Tân: "Đới Diệc Tân, dừng tay lại."
Đới Diệc Tân có vẻ hơi bất đắc dĩ khi bị gọi tên. Hắn nhìn vào mắt Hoắc Hữu Thanh, lông mi dài của hắn rủ xuống rồi buông lỏng tay ra. Cung Lang đã toát mồ hôi lạnh vì đau, ngay khi được thả lỏng, cậu quỳ sụp một chân dưới đất.
Hoắc Hữu Thanh nhìn thấy vậy thì định nói gì đó, nhưng cổ tay của y đã bị nâng lên trước. Đới Diệc Tân nâng tay y lên bằng bàn tay không cắm kim tiêm với lực rất nhẹ, kề sát đến môi mình rồi thổi một chút.
Đây là một hành động rất trẻ con, chỉ có trẻ con bị thương mới thổi như thế này. Hoắc Hữu Thanh mím môi rút tay về: "Tay của tôi không sao, cậu ấy..."
Y thấy Cung Lang vẫn còn đau.
"Không gãy xương." Đới Diệc Tân phun ra ba chữ. Nói xong, hắn thấy Hoắc Hữu Thanh vẫn đang nhìn chằm chằm Cung Lang với khuôn mặt đỏ bừng và nặng nề. Hắn lập tức bổ sung ba chữ: "Không chết được."
Như để chứng minh cho lời nói của hắn. Cuối cùng Cung Lang cũng gắng gượng đứng lên. Cung Lang cảm thấy rất mất mặt, cậu nhìn Đới Diệc Tân như nhìn kẻ thù. Cậu xoa xoa bờ vai đau nhức, lạnh lùng nói: "Cậu tên gì?"
Đới Diệc Tân còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Hữu Thanh đã chắn trước người hắn, tách Đới Diệc Tân và Cung Lang ra: "Cậu không cần biết chuyện này."
Cung Lang chưa từng nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh bảo vệ người khác trước mặt mình. Cậu sửng sốt, sau đó là không tin, con ngươi đảo quanh, vùng mày nhíu chặt: "Cậu muốn bảo vệ cho hắn? Cậu cũng thấy hắn vừa ra tay với tớ mà, đúng không? Đến đứng thẳng tớ cũng không đứng nổi."
"Chuyện hôm nay là do cậu bắt đầu trước nên hắn mới bảo vệ tôi."
Ngụ ý là cậu gieo gió gặt bão thôi.
Cung Lang thở ra đầy nặng nề: "Tớ chỉ muốn mời cậu bữa sáng thì tớ có lỗi gì chứ? Tớ có thể làm cậu bị thương được à?" Ánh mắt của cậu đột nhiên trở nên ngang ngược: "Cậu quen người này từ lúc nào? Là người đó?"
Lời nói của cậu rất lạ, Đới Diệc Tân nhận ra điều gì đó, hắn nhẹ nhàng kéo Hoắc Hữu Thanh, hai người đổi vị trí cho nhau. Cung Lang chứng kiến tất cả nên càng tức hơn. Cậu mặc kệ đây là bệnh viện, giơ nắm đấm về phía Đới Diệc Tân.
Nhưng cậu hoàn toàn không phải đối thủ của Đới Diệc Tân, chưa kể đến cú đấm mà cậu tung ra đã bị giữ lại, bụng của cậu còn bị đá trúng, bay ra mấy mét. Bụng đau như muốn nổ tung, nội tạng như muốn bốc cháy.
Cung Lang chưa bao giờ mất mặt đến vậy, khóe mắt cậu đỏ lên, tức giận nhìn xung quanh. Chợt phát hiện bên cạnh có một cái ghế, cậu chụp ngay cái ghế đập vào người Đới Diệc Tân. Trong khoảnh khắc ấy, cậu đã quên mất rằng Hoắc Hữu Thanh vẫn còn đang đứng đó, cậu nghĩ thầm rằng phải giết cái thằng đáng chết này để lấy lại thể diện cho mình.
Cái ghế xém chút nữa là đập vào Hoắc Hữu Thanh, đột nhiên y tỉnh táo lại.
Hoắc Hữu Thanh nghe thấy tiếng rên của người thanh niên đang ôm mình, ngước mắt lên thì thấy sắc mặt Đới Diệc Tân còn tệ hơn trước. Lúc nghe tiếng rơi của cái ghế, thì y mới nhận ra điều gì đó, đầu ngón tay của y lần mò lên lưng đối phương, quả nhiên là sờ thấy ươn ướt.
Vết thương vừa lành lại phải khâu lại. Cung Lang làm loạn trong bệnh viện đã bị bảo vệ bệnh viện kéo đi. Cung Lang không nhìn mấy nhân viên bảo vệ kia, chỉ nhìn Hoắc Hữu Thanh ủ rũ giải thích: "Hữu Hữu. Tớ không cố ý, lúc nãy tớ giận quá, cậu không bị thương chứ?"
Cậu muốn kiểm tra tình trạng của Hoắc Hữu Thanh, nhưng đối phương hoàn toàn không cho cậu đến gần. Hoắc Hữu Thanh chưa từng nhìn cậu bằng ánh mắt này, cậu giống hệt như bọn cặn bã hết thuốc chữa vậy.
Ngay khoảnh khắc đó, cơn đau thể xác dường như cũng không đau bằng cái nhìn này. Cung Lang không dám nhìn mặt Hoắc Hữu Thanh lần nữa. Cậu cúi đầu bước đi cùng với nhân viên bảo vệ.
Cũng bởi vì trận hỗn loạn này mà Hoắc Hữu Thanh tạm thời không muốn ở trong bệnh viện. Y thuê một y tá cho Đới Diệc Tân rồi về trường.
Hôm nay chẳng có gì tốt lành.
Y vừa đến trường thì nhận được tin nhắn của người phụ trách, đơn xin đổi ký túc xá của y đã được duyệt, hôm nay y có thể dọn qua.
Lúc dọn đồ đạc, các bạn cùng phòng tỏ ra cự nự với Hoắc Hữu Thanh, thấy vậy, Hoắc Hữu Thanh đồng ý mời các bạn cùng phòng cùng nhau ăn tối. Lúc y nói chuyện, Cừu Vấn Phỉ luôn ngồi im trên ghế. Cậu ta là người duy nhất không giúp Hoắc Hữu Thanh dọn đồ đạc.
Lúc Hoắc Hữu Thanh chuẩn bị đi đến ký túc xá mới, cậu ta vội vàng chạy ra, nhấc vật nặng trong tay Hoắc Hữu Thanh: "Tôi giúp cậu."
Hoắc Hữu Thanh nhìn cậu ta, vừa muốn từ chối thì trưởng phòng ký túc xá nói: "Rốt cuộc cũng biết giúp một tay rồi hả."
Các bạn cùng phòng đều không biết mâu thuẫn giữa y và Cừu Vấn Phỉ, dù sao thì có lẽ đây là lần cuối cùng gặp mặt, Hoắc Hữu Thanh không nhìn cậu ta nữa, cũng không cố kéo hành lý của mình lại.
Ký túc xá mới không ở trong cùng tòa nhà này, mà là một tòa khác cách đó mấy trăm mét. Điều kiện ở tòa nhà đó tệ hơn nhiều, bạn cùng phòng cũng không hiểu tại sao y lại phải dọn ra ngoài. Y chỉ có thể nói rằng ký túc xá bên kia cùng chuyên ngành và lịch học cũng giống nhau nên sẽ thuận tiện hơn.
Kí túc xá bên kia tuy điều kiện kém nhưng cũng có cái lợi, ở đó có bốn người ngủ.
Hoắc Hữu Thanh mất hơn nửa ngày để sắp xếp lại mọi thứ. Cuối cùng cũng đến tối. Y tắm rửa xong, cầm phiếu ăn rồi chuẩn bị đến nhà ăn. Không ngờ, y vừa bước xuống lầu ký túc xá đã nhìn thấy Cừu Vấn Phỉ.
Không biết Cừu Vấn Phỉ đã đứng ở dưới lầu bao lâu rồi, nhưng vừa thấy y thì đứng thẳng dậy rồi bước tới. Hoắc Hữu Thanh vờ như không nhìn thấy liền quay đầu đi một hướng khác, Cừu Vấn Phỉ nhanh chóng bước tới chặn hướng đó.
"Có chuyện gì vậy?" Y buộc phải dừng lại.
Ánh mắt Cừu Vấn Phỉ lóe lên: "Tối hôm qua cậu không về ngủ. Cậu đã ở cùng với ai?"
Hoắc Hữu Thanh lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến cậu?"
Giọng nói của Cừu Vấn Phỉ trước còn nhỏ nhẹ, sau đó càng lúc càng lớn: "Đương nhiên là có. Cậu ở cùng cái... người đó, người đã gửi tin nhắn cho tôi, đúng không? Đừng cố nói dối, tôi thấy cả rồi!" Ánh mắt của cậu ta dần trở nên kỳ lạ, che dấu sự điên cuồng: "Cậu ở cùng hắn cả một đêm, hai người đã làm gì?"
- Hết chương -