Nhìn kỹ mới thấy là ảo giác, ngay cả quầng mắt của Cung Lang cũng không đỏ, sao lại khóc được. Nghĩ đến đây, Hoắc Hữu Thanh không khỏi nghĩ đến một người.
Đới Diệc Tân có thể khóc ngay cả ở sân bay người đến người đi.
Đang mải suy nghĩ chuyện riêng thì bóng người xuất hiện. Khác hẳn với bầu không khí căng thẳng lần trước, Cung Lang trở nên do dự và ấp úng, cậu nhìn Hoắc Hữu Thanh như đang giấu ngàn lời không sao nói ra được.
Hoắc Hữu Thanh thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đương nhiên Cung Lang hiểu được ý của Hoắc Hữu Thanh, trên khuôn mặt tuấn tú của cậu thoáng qua như cười mà cũng như khóc, nhưng nó nhanh chóng bị giấu đi. Giống như đã lâu không gặp Hoắc Hữu Thanh, ánh mắt tham lam và lưu luyến dừng ở trên mặt người nọ. Mãi đến khi đối phương mất kiên nhẫn, bị đôi mắt phượng xinh đẹp cắt ngang thì lúc này cậu mới hoảng hốt cúi đầu xuống.
Mắt thấy Hoắc Hữu Thanh đang thu dọn đồ đạc, cậu vội vàng ngẩng đầu lên: "Đừng đi." Giọng cậu càng khàn hơn: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Hoắc Hữu Thanh dừng lại: "Nói gì? Vì chuyện cà phê lần trước? Hay là lại liên quan đến Đới Nguyên?"
"Đừng nhắc tới nữa!" Cung Lang đột nhiên lớn tiếng cắt ngang lời nói của Hoắc Hữu Thanh. Trông tâm trạng của cậu đang rất không tốt, tay bưng kín đầu. Vì hành động này mà có rất nhiều người hoảng hốt, thậm chí vài nhân viên của quán cà phê còn đến để hỏi xem họ có cần giúp đỡ hay không.
Nhưng Cung Lang lại giống như không nghe thấy, cậu đắm chìm trong thế giới của chính mình. Cậu nói mấy câu mà ai nghe cũng không hiểu: "... Sao lại như vậy... Không thể hiểu nỗi... Lại là mơ sao? Lại nằm mơ? Không làm gì sai... Không, bị lừa rồi, là Đới Nguyên..."
Song, khi Hoắc Hữu Thanh nghe những lời này, vẻ mặt bực dọc của y đột nhiên thay đổi, con ngươi khẽ nhúc nhích, y nhìn vào mặt Cung Lang. Y nghiêm túc lắng nghe Cung Lang thì thầm. Sau khi nghe rõ ràng, trong mắt y tràn đầy kinh ngạc.
Người bị nhìn chằm chằm sững sờ ngẩng đầu, vành mắt cuối cùng cũng đỏ lên, giống như cảm giác của Hoắc Hữu Thanh khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu vào hôm nay. Đôi môi khô khốc mấp máy, thốt lên một câu ——
"Hữu Hữu. Chữa bệnh đau quá..."
Đêm đó Hoắc Hữu Thanh mất ngủ. Y nằm trên giường rất lâu mà không ngủ được. Nhìn bầu trời màu xanh thẫm, y dứt khoát xuống giường đi tới tủ lạnh lấy một lon bia.
Ban công về đêm hơi se lạnh, y quấn thêm chăn lên người, lon bia đã mở bị lắc nổi lên bọt.
Bọt bia nhỏ xuống trên ngón tay của Hoắc Hữu Thanh, nhìn thấy không có khăn giấy nên y dùng lưỡi . Đây là điều mà một đứa trẻ mười tám tuổi sẽ không bao giờ làm, nhưng bây giờ y có ký ức của chín năm, phải là hai mươi bảy tuổi.
Hoắc Hữu Thanh phát hiện mình đã bỏ qua một số chuyện. Lục tìm ký ức, y chưa từng nghĩ rốt cuộc thì mình mười tám tuổi và có thêm ký ức của chín năm, hay là mình hai mươi bảy tuổi và xuyên không về quá khứ.
Y muốn thay đổi sự phát triển của thời không mười tám tuổi, muốn cứu cậu mợ của mình, không muốn anh họ của mình chịu cực. Muốn thay đổi Đới Diệc Tân, để đối phương không trở thành "Đới Nguyên" ở thời không hai mươi bảy tuổi. Để đạt được mục đích là tự cứu lấy mình.
Nhưng thời không mười tám tuổi là quá khứ, thời không hai mươi bảy tuổi là tương lai, chẳng phải hai thời không này giao nhau sao?
Đây không phải là một thế giới song song.
Hoắc Hữu Thanh thầm nghĩ trong lòng.
Kế hoạch ban đầu là cố gắng để thay đổi thời không mười tám tuổi, nếu như thời không đó có thể phát triển như ý muốn thì tương lai sẽ rất tốt, ít ra thì con người sẽ tốt hơn, sẽ không phải suy đồi như dáng vẻ của năm hai mươi bảy tuổi.
Hoắc Hữu Thanh uống ực một hớp bia, đầu óc của y không bị mất ngủ làm hỗn loạn mà càng rõ ràng hơn. Sự xuất hiện của Cung Lang ngày hôm nay để cho y ý thức được rằng hiệu ứng cánh bướm đã bắt đầu xuất hiện. Hai thời không không chỉ được tạo thành độc lập, mà những việc làm ở thời không mười tám tuổi sẽ ảnh hưởng đến thời không hai mươi bảy tuổi này.
Sự việc và con người bị thay đổi đều sẽ bị ảnh hưởng, Cung Lang là một ví dụ, ký ức của cậu đã hỗn loạn rồi. Hoắc Hữu Thanh nghĩ, có lẽ trong đầu Cung Lang bây giờ có hai ký ức, một là ký ức đang được điều trị cái gọi là "bệnh đồng tính luyến ais" trong bệnh viện, hai là khi cậu đến nước M và nhìn thấy y ở chung với Đới Diệc Tân, từ đó nảy sinh sự thù ghét.
Hai dòng ký ức trộn lẫn vào nhau trong đầu Cung Lang, tra tấn Cung Lang giống như y đã nhìn thấy.
Hoắc Hữu Thanh hối hận vì ban ngày không nghe được Cung Lang nói nhiều hơn. Vệ sĩ nhà Cung Lang xuất hiện quá nhanh, dường như họ biết tình hình của Cung Lãng không ổn nên vội vàng dẫn cậu đi.
Thậm chí còn không kịp nói thêm.
Cuối cùng, Hoắc Hữu Thanh ngủ thiếp đi trên chiếc ghế tre ngoài ban công, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa. Y ngủ một giấc trong tư thế vô cùng cứng ngắc, cổ rất đau. Y đắp khăn nóng lên cổ, đôi mắt vô tình trở nên hơi ẩm ướt.
Thương thay y còn đến giờ phải nộp bản thảo, y vừa đánh máy bằng một tay vừa chườm nóng cho mình.
Vội vàng làm việc chưa được nửa tiếng, đồng nghiệp giao bản thảo phiên dịch đã gọi điện thoại tới.
Đồng nghiệp nói rằng mình đang đi công tác, một tuần sau mới tới lấy bản thảo được và hỏi y có phiền không. Hoắc Hữu Thanh nghe vậy, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Đương nhiên là giọng nói của y không để lộ sơ hở gì với biên tập.
Sao lại trùng hợp đến thế?
Muốn ngủ thì có người đưa gối.
Lần trước Đới Diệc Tân hẹn y đi xem nhạc kịch, giữa lúc đang nghĩ lý do từ chối thì đồng nghiệp gọi đến. Lần thứ hai là thủ đoạn của Đới Diệc Tân, đối phương không mượn cớ. Nhưng lần này thì sao?
Đới Diệc Tân không hẹn gì nhưng đồng nghiệp vẫn gọi tới, trùng hợp là y đang cảm thấy không khỏe.
Cảm giác chuyện này cũng là do Đới Diệc Tân làm, nhưng vấn đề là hôm nay y không ra khỏi nhà, làm sao Đới Diệc Tân biết được y không khỏe?
Sau khi Hoắc Hữu Thanh đặt điện thoại xuống, y không nhìn xung quanh mà bình tĩnh hơi thay đổi tư thế, lưu bản thảo, biểu cảm khoan khoái như vừa nhận được tin vui.
Cố che giấu một vài thứ nhưng trái tim của y đã hỗn loạn từ lâu.
Có lẽ y đã bỏ qua muốn kiểm soát của Đới Diệc Tân. Sao Đới Diệc Tân có thể để y sống một mình trong phòng? Không thể nào.
Hoắc Hữu Thanh tự đáp lại trong lòng, sự việc gọi trong phòng tắm cũng có đáp án, người gọi không phải ai khác mà là Đới Diệc Tân.
Rất có thể Đới Diệc Tân đã mua chuộc người của bên quản lý tài sản để diễn một vở kịch, để y tin rằng mình là người đã gọi điện.
Lần trước Đới Diệc Tân để người của bên quản lý tài sản xóa tan những nghi ngờ trong lòng y, hôm nay y chỉ cảm thấy không thoải mái thì Đới Diệc Tân đã gần như trắng trợn bảo người của mình gọi điện bảo y nghỉ ngơi.
Đới Diệc Tân không phải kẻ ngốc.
Hoắc Hữu Thanh cảm giác mình cũng không hoàn toàn xác định, nhưng chí ít y ý thức được rằng Đới Diệc Tân không bình thường.
Cung Lang có hai ký ức, chẳng lẽ Đới Diệc Tân cũng có?
Nghĩ đến đây, Hoắc Hữu Thanh không giữ được bình tĩnh nữa, không biết camera ở góc nào mà có thể chụp rõ mặt mình. Y xỏ giày, lúc xỏ còn lật đật đến mang lộn giày.
Nhìn chằm chằm vào đôi giày trên chân, đột nhiên y không còn hoảng sợ nữa, từ tốn đổi lại đôi giày bình thường, sau đó đi tới mở cửa.
Quả nhiên là người trong dự đoán đang đứng ngoài cửa.
- Hết chương -