Vẻ mặt của nàng dâu nhỏ không được tốt lắm, ngược lại còn bị đuổi ra ngoài. Sau khi anh họ đuổi hắn đi, anh bắt đầu tra hỏi Hoắc Hữu Thanh: "Sao cậu ta lại ở đây?"
Hoắc Hữu Thanh vẫn đang bưng ly nước chanh. Y đang cố gắng để anh họ không tức giận, nhưng câu trả lời của y lại phản tác dụng: "Anh ta tự tới."
"Không biết đuổi đi hả?" Lần đầu tiên anh họ nổi giận với Hoắc Hữu Thanh. Anh bực mình vì rèn sắt không thành thép, giận một hồi vẫn không thể bình tĩnh lại. Anh đi vào bếp và đổ hết những món ăn mà Đới Diệc Tân đã nấu được một nửa.
Đổ xong, anh họ như nhận ra gì đó. Anh quay đầu nhìn Hoắc Hữu Thanh. Thế mà lại không thấy y bên đó. Y đang ngồi xổm trước túi đồ mua về từ siêu thị, đang lật qua lật lại: "Anh mua khổ qua làm gì? Em có thích ăn khổ qua đâu."
Anh họ im lặng một lúc.
Từ ba mẹ mình, anh biết lý do tại sao Hoắc Hữu Thanh ở lại nước M. Sau này, anh mới biết Hoắc Hữu Thanh và Đới Diệc Tân rất thân thiết. Anh cứ tưởng rằng đó chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng không ngờ hai người lại ở bên nhau.
Sau đó, trong lễ tang của ba mẹ, anh mới nhìn thoáng qua, lúc đó thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, anh cảm thấy chuyện giữa Hoắc Hữu Thanh và Đới Diệc Tân là một món nợ khó đòi. Anh nghĩ, sao em họ của mình thích người em trai nhưng lại ở chung với người anh trai. Lẽ nào em ấy xem người anh trai là thế thân sao?
Lòng người rất phức tạp. Nếu một người xa lạ làm chuyện như vậy, anh nhất định sẽ khinh thường hắn. Nhưng người này là người thân duy nhất của anh trên thế giới này, nên anh chỉ ngó lơ, giả vờ như không biết.
Thế mà anh không ngờ hai người họ lại dây dưa đến mức này. Anh từng hỏi Hoắc Hữu Thanh khi bắt gặp hai người họ ở cùng nhau: "Em quay lại với cậu ta à?"
Kính râm trên mặt Hoắc Hữu Thanh gần như che gần hết khuôn mặt, nhưng vẫn nhìn ra được ưu điểm của người này. Khuôn mặt y rất nhỏ. Y hất cằm lên nhìn anh họ mình: "Không ạ. Em sẽ không bao giờ quay lại với anh ta nữa."
"Vậy tại sao lại ở chung với cậu ta?" Mắt mình không mù. Rõ ràng là anh thấy em họ mình đang hôn môi với Đới Diệc Tân ở nơi công cộng.
Hoắc Hữu Thanh nghe vậy cũng không trả lời ngay. Y uống hết nước, mím chặt môi, khiến đôi môi vốn đã đỏ mọng lại càng đỏ hơn: "Em..."
Anh họ không nghe thấy sự do dự thoáng qua kia, vì anh đột ngột bị một cú điện thoại cắt ngang.
Sau khi cúp điện thoại, anh nghe Hoắc Hữu Thanh nói tiếp: "Anh họ. Anh còn nhớ Đới Nguyên đã chết không? Cậu ta chết không phải vì cứu em. Cậu ta tự sát. Vì chuyện tự sát đó mà em phải ở chung với anh trai của cậu ta ba năm. Em tự hỏi rằng tại sao em cũng bị huỷ hoại như vậy. Đới Diệc Tân phải theo em."
Vì đang nói nên anh họ không chắc câu cuối cùng là "Đới Diệc Tân phải theo em" hay là "Đới Diệc Tân nên bồi thường cho em".
Nghĩa "theo/ cùng" (陪) và "bồi thường" (赔) đều có bính âm giống nhau là "péi" (Bồi).
Anh thấy người nhà họ Đới đều bị bệnh hết rồi. Em trai - Đới Nguyên tự sát. Anh trai - Đới Diệc Tân biến thành em trai. Anh đã từng khuyên Hoắc Hữu Thanh, nhưng không hiểu sao Hoắc Hữu Thanh không bao giờ chịu nghe anh chuyện này.
Thành ra anh vừa giận vừa đau lòng về chuyện giữa Hoắc Hữu Thanh và Đới Diệc Tân. Anh giận vì Hoắc Hữu Thanh không nghe lời, anh thương em họ của mình bị những người đó bắt nạt.
Sau tai nạn xe, anh từng đỏ mắt hỏi Hoắc Hữu Thanh: "Em cũng điên rồi phải không? Muốn làm gì? Giết cậu ta, hay là chết cùng?"
Khi đó, Hoắc Hữu Thanh nằm ở trên giường, đôi mắt phượng ẩm ướt luôn mang theo sự kiêu ngạo ngày nào giờ đã khô cạn: "Hóa ra hắn không chết à. Thật đáng tiếc."
Câu này bị Cung Lang vào sau nghe được.
Sau này nghe Hoắc Hữu Thanh nói mình mất trí nhớ. Lúc đó anh nghĩ trong lòng rằng: Quá tốt rồi, nên anh cũng che giấu một vài sự thật. Nhưng giờ anh lại cảm thấy có lẽ mình đã làm sai.
"Nhớ lại rồi?" Anh họ đứng trong bếp chợt hỏi.
Hoắc Hữu Thanh quay đầu lại, ánh mắt không có nhiều thay đổi: "Dạ?"
Anh họ không lặp lại lời mình vừa nói, mà thay câu khác: "Cũng điên rồi à?"
Đối mặt câu hỏi này, Hoắc Hữu Thanh lại cười ha ha. Y cười lắc đầu nói: "Em không có."
Đang ăn cơm thì anh họ nhận được điện thoại của bạn gái. Hôm nay bạn gái của anh phải làm thêm giờ. Vừa tan sở thì giày cao gót của cô ấy bị gãy. Cô gọi điện hỏi xem anh có thể đến đón mình không.
Hoắc Hữu Thanh nghe được đôi câu thì đặt bát đũa xuống, giục anh họ ăn nhanh lên, đừng để con gái người ta đợi lâu một mình ở công ty.
Anh họ hơi do dự nhưng cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, anh hơi lo lắng nói với Hoắc Hữu Thanh: "Đừng để chó mèo vào nữa đấy. Thật ra trước khi em mất trí nhớ thì anh cũng không đồng ý chuyện của em với cậu ta. Sau khi mất trí nhớ lại càng không đồng ý. Hữu Hữu. Dù thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em."
Hoắc Hữu Thanh xua tay: "Ghê quá trời. Anh đến với chị dâu nhanh đi."
Anh họ giận tái mặt: "Anh đang nói chuyện nghiêm túc đó — Này, đừng đẩy. Anh mi tự đi được. Vừa nãy mi chưa ăn được mấy miếng cơm đâu đấy, vào ăn cho xong rồi húp thêm bát canh."
Anh họ đi chưa được bao lâu thì Đới Diệc Tân quay lại. Hoắc Hữu Thanh không để phần đồ ăn cho Đới Diệc Tân. Một hạt cơm hay đồ ăn gì cũng không để lại, đổ sạch.
Đới Diệc Tân đi từ bàn ăn đến bếp, lại đi đến phòng khách, mặt mày ủ chột: "Hữu Hữu. Tôi đói quá."
Hoắc Hữu Thanh phớt lờ hắn. Y gõ máy tính, sửa lại bản thảo, không đáp lại hắn. Thỉnh thoảng thì lướt điện thoại. Y đang nghĩ tại sao chỉ vì buồn chán mà y lại rủ Đới Diệc Tân đi xem nhạc kịch trong thời gian mất trí nhớ chứ. Có nhiều thứ thú vị hơn thế mà.
Đới Diệc Tân không nhận được câu trả lời. Hắn lặp lại lần nữa nhưng Hoắc Hữu Thanh vẫn phớt lờ mình. Hắn nhìn xuống chân Hoắc Hữu Thanh.
Hoắc Hữu Thanh đang mặc đồ ở nhà. Y lười biếng co một chân lên. Ống quần bị rút lại, để lộ mắt cá chân trắng nõn như ngọc.
Đới Diệc Tân nhìn xuống một lúc, sau đó cúi người. Hoắc Hữu Thanh chưa kịp gấp máy tính lại. Y cảm giác được đối phương định làm gì đó liền đá mạnh một cái. Đáng tiếc là bị bắt lại.
Ngón tay của Đới Diệc Tân dài và lạnh. Khi hắn nắm mắt cá chân của y và sờ lên, cứ như một con rắn máu lạnh đang bò. Hoắc Hữu Thanh im lặng tung mấy chiêu. Hai người lăn từ trên ghế sa lon xuống thảm. Quần áo ở nhà chưa cho vào máy giặt rơi đầy trên thảm.
Hôm nay Hoắc Hữu Thanh ăn không nhiều, nhưng vẫn cảm thấy rất no. Y nhìn những ngón tay thon dài và lạnh lẽo đặt lên bụng mình. Cái bụng phập phồng.
Y liếc nhìn bụng mình, rồi nhìn Đới Diệc Tân đang nằm ngửa. Y có qua có lại tát Đới Diệc Tân một cái.
Tát một cái, y thấy vẫn chưa đủ, muốn tát thêm một cái nữa nhưng tay đã bị kéo lại. Bàn tay đang đánh tới bị ép phải siết lại. Không biết là do y đổ mồ hôi hay là Đới Diệc Tân mà hai bàn tay nắm chặt rịn mồ hôi, có mùi thơm thoang thoảng.
Hoắc Hữu Thanh ngẩn người, nhớ ra đó là mùi nước rửa tay hương hoa hồng.
Cổ của y bị ôm lấy. Một bàn tay khác của Đới Diệc Tân nhẹ nhàng ve sau gáy y, sau đó đè .
Hai người hôn nhau trong căn phòng bừa bộn.
Lần này có máu tươi.
Hoắc Hữu Thanh hiểu chuyện tình cảm rất muộn. Khi những người bạn đồng trang lứa bắt đầu có người tình trong mộng hoặc ảo tượng về một nửa của mình, thì thế giới của y tràn ngập những chuyện khác.
Sau đó y nhận ra rằng có thể là mình đang sống trong một căn phòng kính. Những người xung quanh y đã xây dựng nên căn phòng kính này cho y. Nhưng một ngày nọ, tấm kính trong phòng bị vỡ.
Không phải y chưa từng oán trách, y oán trách mỗi ngày. Thường xuyên tự hỏi tại sao mình lại là người phải trải qua tất cả những chuyện này, chẳng lẽ mình đã làm sai điều gì sao? Phải chăng chính y là người muốn khiêu khích Đới Diệc Tân?
Câu hỏi mà y luôn tự hỏi mình đã không còn quan trọng nữa. Hoắc Hữu Thanh chậm chạp vết máu trên môi, lặp lại động tác vài lần.
Chuông cửa đột nhiên vang lên vào lúc này.
Hoắc Hữu Thanh không khỏi nhìn sang. Cứ mười giây chuông cửa lại vang lên. Nó lặp lại mấy lần thì y nghe có người gõ cửa nói chuyện.
"Hữu Hữu. Có ở nhà không?"
Là giọng của Cung Lang.
- Hết chương -