Đới Nguyên vừa mở cửa ra, trông hắn có hơi ngạc nhiên, không biết là giả hay thật: "Không ngờ cậu tới thật đấy. Tôi còn định đi đón cậu mà." Trong lời của hắn lộ ra sự ngạc nhiên. Hắn nhanh chóng nhường chỗ để Hoắc Hữu Thanh vào trong.
Hoắc Hữu Thanh chưa tháo nhãn hành lý trên vali, cảnh tượng này đã lọt vào mắt Đới Nguyên. Hắn nhếch môi dưới, nói: "Xuống máy bay là tới đây liền?"
Hoắc Hữu Thanh bước vào nhà họ Đới. Y khẽ "ừ" đáp lại. Y không khỏi nhớ tới lần đầu tiên mình đến nhà họ Đới ở một thời không khác. Lúc đó người mở cửa cho y là Đới Diệc Tân. Bây giờ là Đới Nguyên mở cửa.
Y kéo vali vào và trông thấy tầng một không có ai. Không chỉ vậy mà cả căn nhà đều lặng ngắt như tờ.
Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng. Ngay sau đó là giọng nói của Đới Nguyên: "Ngồi máy bay lâu vậy chắc mệt lắm, nghỉ ngơi trước nhé? Phòng cho khách đã chuẩn bị xong."
"Không cần." Hoắc Hữu Thanh quay đầu lại: "Tôi đến đây để hỏi một chuyện. Cậu biết Đới Diệc Tân ở đâu không?"
Hôm nay Đới Nguyên mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng, rất hợp với khuôn mặt của hắn. Trông rất tươi tắn và điển trai.
Khuôn mặt này giống hệt Đới Diệc Tân, nhưng cảm giác lại khác. Đới Diệc Tân rất ít khi cười, dù cười thì nét u ám ở giữa mày và mắt cũng khó phai đi. Còn Đới Nguyên thì khác, hắn rất thích cười, khi cười cả lông mày và mắt của hắn đều cong lên.
Đới Nguyên lắc đầu: "Tôi không biết."
Nghe vậy, Hoắc Hữu Thanh nhấc chân bước đi. Đới Nguyên vội vàng chặn cửa lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất: "Lẽ nào cậu chỉ muốn hỏi tôi về chuyện anh tôi?"
Lần này Hoắc Hữu Thanh không thèm nói chuyện, chỉ dùng vẻ mặt nói với hắn.
Không thì sao?
Đới Nguyên nhìn chằm chằm Hoắc Hữu Thanh. Hắn im lặng một lúc mới nói: "Được rồi. Đi theo tôi."
"Đi đâu?"
Khóe môi Đới Nguyên lại nhếch lên. Hắn không vội trả lời vấn đề này. Hắn đi vào thang máy trong nhà trước. Hắn chắc chắn rằng Hoắc Hữu Thanh cũng sẽ đi theo. Và thực tế là Hoắc Hữu Thanh cũng đi theo.
Thang máy dẫn lên tầng hai.
Lúc đợi thang máy đi xuống, Đới Nguyên không nhìn tấm kính sáng bóng, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Hữu Thanh bên cạnh. Từ lúc vừa gặp nhau, hắn đã thấy dưới mắt Hoắc Hữu Thanh hơi xanh đen. Có vẻ là vì y đã không được nghỉ ngơi thoải mái trong suốt chặng đường kéo dài mười tiếng đồng hồ.
Ánh nhìn thẳng thắn này hoàn toàn không thu hút được ánh mắt của Hoắc Hữu Thanh. Tâm trạng của hắn rất tệ nhưng không lộ rõ ra mặt: "Tôi có thể hỏi cậu là vì sao cậu lại thích anh trai tôi không?"
Lần này cuối cùng Hoắc Hữu Thanh cũng liếc hắn một cái, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng và lãnh đạm: "Tôi không thích anh trai cậu."
"Không thích thì sao phải chạy ngàn dặm xa xôi tới đây?" Trong mắt Đới Nguyên lộ ra vẻ cực kỳ ao ước: "Tại sao không ai quan tâm đến tôi? Thật là không công bằng. Rõ là anh trai tôi giống hệt tôi... Cậu chê tôi không cao bằng anh trai tôi?"
Đang nói thì cửa thang máy mở ra. Đới Nguyên không đi ra ngoài, ngược lại còn bước gần tới Hoắc Hữu Thanh. Nhưng mới đi được một bước đã bị va li chặn lại.
Hoắc Hữu Thanh nhìn Đới Nguyên đầy chán ghét. Đây là lần đầu tiên họ ở chung với nhau ở thời không này. Trước đó còn có người khác, cho nên y cho Đới Nguyên chút thể diện. Nhưng lúc này đây, trên mặt y hiện rõ mấy chữ to "Cậu ngu chết đi được".
Cửa thang máy từ từ đóng lại. Hoắc Hữu Thanh muốn bấm nút thì phải đi sang bên cạnh Đới Nguyên. Y không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương mở cửa.
Đới Nguyên giả ngu, táo tợn hơn nữa là hắn giả bộ tủi thân, đáng thương: "Hữu Hữu..."
Hắn vừa mở miệng đã bị ngắt lời.
"Đừng gọi tôi như vậy. Chúng ta không quen." Hoắc Hữu Thanh lạnh lùng ngắt lời.
Đới Nguyên dừng một chút: "Nhưng anh của tôi..."
Hắn lại bị ngắt lời: "Anh cậu là anh cậu, cậu là cái thá gì? Nếu không phải vì anh cậu, cậu nghĩ tôi sẽ đến đây gặp cậu, nói chuyện với cậu à?"
Từng chữ từng chữ như trừng phạt, giẫm lên cái chân đau của Đới Nguyên. Đời này, Đới Nguyên ghen tị nhất chính là anh trai của mình. Không dưới một lần hắn từng tưởng tượng nếu như anh trai mình không được sinh ra thì tốt rồi. Hoặc là bản thân hắn chưa từng được sinh ra cũng tốt.
Chẳng ai hiểu được hắn.
Hắn sống được là nhờ mẹ hy sinh sinh mệnh của mình. Chỉ vì vậy mà cuộc đời của hắn luôn u tối. Hắn không muốn nhận sự trừng phạt cho tội lỗi ấy. Vậy nên, hắn đã trút nó lên đầu Đới Diệc Tân.
Chỉ cần hắn kiên định rằng Đới Diệc Tân đã giết mẹ thì nỗi đau của hắn sẽ vơi bớt. Và hắn cũng có thể mặt dày sống tiếp.
Nhưng anh trai của hắn thật sự là một đám mây đen trong đầu hắn.
Từ nhỏ hắn đã chứng kiến Đới Diệc Tân bị đánh đập và bị phạt. Nhưng ngay cả như vậy, anh trai của hắn vẫn luôn là người ưu tú nhất trong số các bạn đồng trang lứa. Anh trai của hắn luôn là cái tên đầu tiên trên tường danh dự của trường học. Anh trai của hắn tham gia bất cứ cuộc thi nào cũng đều đạt giải nhất.
Điều buồn cười nhất là họ có khuôn mặt giống hệt nhau. Luôn có người nhận lầm hai người họ và hỏi hắn có phải Đới Diệc Tân không.
Hắn không phải là Đới Diệc Tân.
Hắn là Đới Nguyên.
Hắn chưa từng được gặp mẹ mình. Hắn là "sản phẩm" hy vọng nối lại tình yêu của mẹ. Đúng vậy, là "sản phẩm". Dù mẹ hắn mắc chứng trầm cảm sau sinh, nhưng bà ấy vẫn dốc lòng chuẩn bị quà sinh nhật cho Đới Diệc Tân từ một tuổi cho đến lễ thành niên. Còn hắn... Chẳng có gì cả.
Mẹ mang thai hắn, nhưng ba lại suốt ngày ngoại tình. Hắn là một "sản phẩm" thất bại.
Từ khi ra đời, hắn lại rất được lòng ba. Nhưng được ba thích là thế nào? Là hổ thẹn với mẹ nên mới đối xử với hắn tốt hơn. Người thừa kế thật sự của gia đình họ là anh trai của hắn - Đới Diệc Tân.
Khi còn bé, hắn cố tình làm sai nhưng ba hắn chưa bao giờ phạt hắn. Hắn biết rõ là vì ba hắn chưa từng có kỳ vọng cao với hắn, cho nên mới mặc kệ hắn làm sai bao nhiêu thì ba hắn cũng sẽ không giận.
Còn anh trai hắn thì khác. Đới Diệc Tân chỉ bước nhầm một bước nhỏ thôi đã phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ba.
Ba yêu cầu Đới Diệc Tân ở tiêu chuẩn cao nhất. Còn hắn thì không có gì cả.
Ngay cả ông bà ngoại cũng đối xử với Đới Diệc Tân rất khác. Năm đó khi bà ngoại đưa Đới Diệc Tân trở về Trung Quốc. Hắn đứng bên cạnh ba mình, cũng nghĩ đến việc về với bà nhưng bà ngoại lại nhìn Đới Diệc Tân bằng ánh mắt thương xót, khác hẳn với ánh mắt khi bà nhìn hắn.
Hắn biết tại sao bà ngoại lại nhìn mình như vậy. Là vì hắn hại chết mẹ. Vì hắn biết ba mình ngoại tình nhưng vẫn ngoan ngoãn làm con út của ông.
Hắn là một "sản phẩm" thất bại. Là sự tồn tại bị bỏ quên trong gia đình và là một đứa em trai bị người ta nhận nhầm vô số lần. Thử hỏi sao hắn không hận Đới Diệc Tân được?
Đới Nguyên siết chặt cánh tay bên hông của Hoắc Hữu Thanh rồi nhẹ nhàng buông ra. Đôi mắt màu hổ phách rũ xuống lại nhấc lên, như thể hắn đã phải chịu một đả kích rất lớn. Hắn thôi không nói nữa, vươn tay bấm nút thang máy.
Cửa thang máy mở ra. Liếc mắt có thể thấy một bức tượng điêu khắc lớn.
Bức tượng nằm ở giếng trời. Một pho tượng nửa người nửa rắn thuần trắng, tay cầm cung tên, ánh mắt lạnh lùng. Ngay cả khi ánh nắng từ ngoài hiên đổ xuống và chiếu vào pho tượng thì cũng không thể gột đi cảm giác lạnh lẽo mà nó mang lại.
Hoắc Hữu Thanh không vội bước ra khỏi thang máy: "Tới đây làm gì?"
"Cậu không muốn biết anh trai tôi đã phải trải qua những gì sao? Cậu tới thì biết." Đới Nguyên không cười nữa. Hắn rời thang máy trước, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn Hoắc Hữu Thanh: "Nếu cậu hối hận thì bây giờ vẫn kịp rời đi."
Ánh mắt của hắn từ trên mặt Hoắc Hữu Thanh chuyển dời đến tay cầm va li của y. Vì y nắm quá chặt mà trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh. Thấy thế, hắn cười nhẹ.
Hoắc Hữu Thanh im lặng, sau đó đi theo.
Mục đích của họ là nơi sâu trên tầng hai. Có lẽ chẳng ai đoán được trong căn biệt thự này còn có một chỗ như vậy. Đới Nguyên dừng ở cửa, không vội mở ra: "Anh tôi thường xuyên tới căn phòng này lắm. Cậu biết tại sao không?"
Hắn không đợi Hoắc Hữu Thanh đáp lại đã tự nói tiếp: "Mỗi khi anh tôi làm sai chuyện gì đều sẽ đến phòng này."
Đới Nguyên mở cửa ra. Trong đó hầu như không có gì cả, ngay cả giường cũng không có, chỉ có bóng tối vô tận.
"Khi còn nhỏ anh tôi thường bị nhốt ở đây. Cậu nhìn thấy lỗ thông gió trong phòng không?"
Phải mất một lúc lâu Hoắc Hữu Thanh mới tìm thấy lỗ thông gió mà Đới Nguyên nói.
"Đó cũng là chỗ để thức ăn." Đới Nguyên nói với vẻ mặt vô cảm: "Cậu nhìn tiếp bức tường bên trái đi. Màu sắc chỗ đó rất mới đúng không? Rất nhiều máu của anh tôi đã vô tình bắn lên đó. Sau này ba tôi thấy khó nhìn nên mới bảo người ta quét vôi lại."
Giọng điệu hời hợt, nhưng ý nghĩa trong lời nói khiến người ta phải dựng tóc gáy.
Mới mấy tuổi đã bị nhốt trong căn phòng không có ánh sáng này?
Trên tường còn có cả máu?
Khi còn bé, Hoắc Hữu Thanh cũng bị cậu phạt, nhưng chỉ phạt đứng. Mỗi lần phạt chưa đến mười phút thì mợ sẽ đau lòng đến ôm y, sau đó mắng cậu vì đã phạt quá nặng. Cậu y không giữ được vẻ giận dữ bao lâu thì cũng đi dỗ cháu.
Người cha như thế nào mới đối xử với con mình như vậy?
Quả thật là không thể tưởng tượng được.
Đới Nguyên vừa bước đi trong phòng vừa nói: "Kể cũng lạ. Có một lần anh tôi bị đánh đến chảy máu chỉ vì nhất quyết trốn tiết đi xem phim. Tôi xem bộ phim đó rồi, rất nhảm. Không biết anh tôi nghĩ gì nữa."
Hắn đi đến bức tường cạnh cửa, rọi đèn pin lên đó. Trên đó có một tấm gỗ đóng rất nhiều đinh, mỗi chiếc đinh đóng một tờ giấy màu trắng, trên mỗi tờ đều có ghi ngày tháng, từ ngày nào đến ngày nào.
Hoắc Hữu Thanh đi theo tới. Nhìn từng tờ giấy màu trắng, y như hiểu ra gì đó: "Đây có phải là ngày mỗi lần bị nhốt không?"
"Ừ." Đới Nguyên gật đầu.
Hoắc Hữu Thanh nhìn tờ đầu tiên chỉ có một ngày.
Y nhớ tới những vết thương dữ tợn trên lưng Đới Diệc Tân. Cuối cùng y cũng nhìn thấy một phần của tảng băng chìm trong quá khứ của Đới Diệc Tân. Đới Diệc Tân đã bị chính ba ruột của mình bạo hành từ khi còn nhỏ, có gần một trăm tờ giấy màu trắng. Bất kỳ người bình thường nào cũng bị đày đọa đến điên.
Đới Nguyên lại cất lời: "Anh tôi từng có mười mấy bác sĩ tâm lý. Mục đích duy nhất là để anh tôi không trở thành người điên. Nhưng gia đình giống như nhà chúng tôi đây thì sao có thể không trở thành người điên được? Cậu không tìm được anh tôi, vì có thể anh ấy ở chỗ ba tôi. Tôi đoán anh ấy đang điều trị."
"Điều trị?"
Đới Nguyên quay đầu nhìn Hoắc Hữu Thanh. Ánh đèn pin chiếu vào khuôn mặt trắng xanh của y: "Lần đầu tiên anh ấy ra khỏi căn phòng này trước thời hạn và không ngần ngại ra tay xử lý hai người bên cạnh. Ba tôi kỵ nhất là con cái không nghe lời và có suy nghĩ riêng."
Nói câu đến cuối cùng, hắn nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ: "Anh tôi thật sự rất thích cậu." Hắn đến gần Hoắc Hữu Thanh: "Trùng hợp là anh tôi thích thứ gì thì tôi cũng rất thích thứ ấy."
Lúc nói chuyện, môi của hắn kề sát vào khuôn mặt Hoắc Hữu Thanh. Mắt thấy đầu lưỡi của hắn định vành tai mình, y tránh đi.
Hoắc Hữu Thanh nghiêng đầu tránh động tác của Đới Nguyên. Y vươn tay giật tờ giấy trắng mới nhất xé đi: "Thì sao."
Đôi mắt màu hổ phách của Đới Nguyên hơi híp lại: "Tôi có thể nói cho cậu biết anh tôi đang ở bệnh viện nào, cũng có thể giúp cậu vào đó. Nhưng yêu cầu của tôi là cậu phải yêu tôi."
Hoắc Hữu Thanh quay đầu nhìn Đới Nguyên nhạo báng: "Tôi không nghĩ là cậu ngu đến mức đó luôn đấy. Anh cậu tôi còn coi thường thì làm sao tôi coi trọng "hàng dỏm" như cậu được?"
Đới Nguyên không cười nổi nữa. Hắn vươn tay siết chặt vai của Hoắc Hữu Thanh. Theo hắn, không khó để có được tình yêu của Hoắc Hữu Thanh, nếu không thể mềm mỏng, vậy thì cứng rắn. Chẳng phải Hoắc Hữu Thanh yêu anh trai mình sao? Đừng tưởng vừa rồi hắn không nhìn thấy rõ sự kích động trong mắt Hoắc Hữu Thanh.
Nếu đã quan tâm đến anh hắn, vậy thì trải qua hết tất cả những gì anh hắn đã trải qua là được.
Đới Nguyên cho là chuyện bắt được Hoắc Hữu Thanh cũng dễ dàng thôi. Thế nên hắn dọn sạch nhà họ Đới, thậm chí không để lại một vệ sĩ nào, đồng thời tắt camera giám sát, tránh để ba hắn phát hiện hắn nhốt người.
Ba hắn dành hết sự quan tâm ở chỗ anh hắn. Miễn là không xảy ra án mạng thì ba hắn cũng chẳng đoái hoài rằng tại sao hắn lại dọn sạch biệt thự và tắt camera.
Nhưng vì khinh địch, Đới Nguyên vẫn không tin nổi khi hắn bị dùi cui điện giật ngã xuống đất.
Hoắc Hữu Thanh ngồi xổm xuống, ấn dùi cui điện lên người Đới Nguyên. Mặc dù cơ thể này của y chưa từng luyện tán đả, nhưng đã tập thành bản năng. Đánh với Đới Nguyên mấy chiêu cũng không có vấn đề gì.
Trước khi đến, y đã mua một cái dùi cui điện, đeo đồng hồ đeo tay có định vị. Lỡ khi mất liên lạc, vị trí sẽ được gửi đến điện thoại di động của cậu y.
Đới Nguyên bị nhét vào vali vẫn chưa hoàn toàn ngất đi. Hắn nhìn Hoắc Hữu Thanh kéo khóa vali một cách vô cảm. Ánh sáng hoàn toàn bị bóng tối thay thế.
- Hết chương -