Chương : Nụ hôn đường hầm
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Kỷ Cảnh Hiên đã biết được đáp án, cũng xâu chuỗi được những tình tiết này thành một. Mắt xích quan trọng nhất là Hà Vân Túy, gã không ăn được thì đạp đổ, hại Quý Huyền Nguyệt ký hợp đồng rồi dựa vào hợp đồng mười năm đó ép anh bán mình, rất may là anh gặp được Tô Lê.
Nếu Quý Huyền Nguyệt cam chịu Hà Vân Túy thì sẽ thế nào?
Kỷ Cảnh Hiên sắc mặt u ám, gọi điện thoại cho Kỷ Đình.
"Ranh con trễ thế này còn gọi cái gì? Nghĩ kĩ rồi à?" Kỷ Đình ở đầu dây bên kia như vừa bị đánh thức, giọng còn ngái ngủ nhưng năng lực chửi người vẫn không giảm.
"Em điều tra rõ rồi." Kỷ Cảnh Hiên vẫy taxi, đè thấp vành nón, nói địa chỉ cho tài xế rồi tiếp tục: "Em đang ở bên ngoài không tiện nói chuyện lắm, nhưng Tô Lê với anh ấy chỉ là bạn bè, anh ấy không hư hỏng thế đâu. Đúng là Tô Lê có giúp anh ấy vượt qua khó khăn nhưng ảnh không hề làm trò để được nhận giúp đỡ."
Vì không thể để tài xế nghe được nên Kỷ Cảnh Hiên chỉ dùng danh xưng "anh" và tin chắc Kỷ Đình sẽ nghe hiểu, hắn không thể để bất kì ai có hiểu lầm với Quý Huyền Nguyệt được.
Đầu dây bên kia yên lặng lắng nghe Kỷ Cảnh Hiên nói, không hề xen vào, sau một lúc Kỷ Đình mới bình tĩnh lại, thiếu kiên nhẫn đáp: "Ý em là anh điều tra có sai sót?"
"Đúng vậy. Anh, em biết anh một tay che trời, cũng biết khả năng của anh thế nào, nhưng anh ấy thật sự không phải là người như thế, vì em thích anh ấy cho nên em nghĩ anh cũng phải điều tra tại sao trước kia anh ấy nợ nhiều đến thế rồi."
Kỷ Cảnh Hiên nói đến đây cũng dần im lặng, chăm chú nhìn ánh đèn xa hoa trụy lạc ngoài cửa, tình cờ thấy được biển hiệu của Quý Huyền Nguyệt trên phố còn cảm thấy hơi vui vẻ, tựa như những ngày nóng bức phải vận động mạnh được nhận lấy một lon coca ướp lạnh từ Quý Huyền Nguyệt vậy, con tim nơi lồng ngực cũng đập rộn ràng hơn hẳn.
"Nhưng hắn thực sự ở khách sạn cả đêm với Tô Lê."
"Anh ấy không có, anh có tin em không? Hơn nữa chuyện này có gì phải xoắn xuýt? Em không đặt nặng "trinh tiết" đến thế, em thích anh ấy và muốn cùng anh ấy bên nhau, như vậy là quá đủ rồi."
Kỷ Đình bị thuyết phục, thực ra anh cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi như vậy. Làm doanh nhân thì mới phải tính toán chi li, chứ trong chuyện tình cảm cũng không cần xoi mói đến thế, có còn zin không thì sao chứ? Huống chi đối phương còn là đàn ông, anh chỉ lo lắng đời sống cá nhân không phù hợp mà thôi, em trai nhiều tiền thế thì khó mà tránh khỏi việc Quý Huyền Nguyệt chỉ yêu tiền của nó mà.
"Còn chưa ở bên nhau, chuyện chưa đã thành mà vội vã thuyết phục anh rồi ư? Anh nghi ngờ hắn đồng ý quen em vì tiền thôi chứ sao." Kỷ Đình cuối cùng cũng nhẹ giọng nói.
Kỷ Cảnh Hiên thấp giọng: "Anh ơi em mới là người nghèo khổ ở đây, em ở nhà anh ấy, xin tiền tiêu vặt của anh ấy, mỗi ngày ảnh đều cật lực làm việc để chèo kéo tài nguyên cho em đó, em mới là đứa ở rể."
Kỷ Đình: "..."
Bên kia cúp điện thoại cái rụp.
Sau khi trả tiền xe Kỷ Cảnh Hiên còn thản nhiên nhận lấy ánh mắt "Người ở rể sẽ phải bị người nhà ghét bỏ vì không sạch sẽ" của tài xế rồi về khách sạn, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
Cởi áo bông dày cộm, gió lạnh trong phòng đột nhiên ùa vào, màn cửa vẫn hơi đong đưa, bây giờ Kỷ Cảnh Hiên mới ảo não nhận ra lúc hắn ra ngoài quên đóng cửa ban công, sau đó khóa cửa cả rồi mới mở cửa phòng ngủ kiểm tra.
Bởi vì ban công không đóng mà cửa sổ lại nối liền với nhau nên Quý Huyền Nguyệt bị chịu lạnh cực kì, cả người anh cuộn lại, chăn bông quấn chặt từ bả vai xuống chân, đầu gối cũng co lên bụng. Kỷ Cảnh Hiên vừa về đã thấy cơ thể Quý Huyền Nguyệt lạnh run, mặt mày cau có, môi khô nứt trắng bệch, hắn vội vàng tắt đèn rồi lật đật tắm rửa nhanh chóng, ướt dầm dề chui vào ổ chăn, ôm lấy Quý Huyền Nguyệt.
Nguồn nhiệt nóng bỏng từ lồng ngực Kỷ Cảnh Hiên làm Quý Huyền Nguyệt đang ngủ vô ý dựa dẫm ỷ lại, cả cơ thể anh đều nhiễm lạnh, đến cả Kỷ Cảnh Hiên vừa chạm vào cũng phải run lên, lại càng ôm chặt lấy anh hơn.
Hắn tưởng thể hàn của Quý Huyền Nguyệt không nghiêm trọng đến thế, nhưng xem ra hắn đã lầm rồi. Thảo nào trước khi ngủ phải bật chăn điện, thảo nào đắp cả một lớp chăn dày sụ mà vẫn bị lạnh. Kỷ Cảnh Hiên đau lòng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh rồi thì thầm: "Thật xin lỗi."
Hôm sau Quý Huyền Nguyệt tỉnh dậy thì đầu đau như búa bổ, vừa mở mắt đã thấy cơ ngực đàn ông, khăn tắm khoác hờ lỏng lẻo lộ ra phần lớn da thịt, anh sợ hãi ngước mắt nhìn kĩ mới nhận ra đây là Kỷ Cảnh Hiên.
Kỷ Cảnh Hiên đang ngủ.
"Hèn chi hôm qua nóng đến mức đổ mồ hôi." Quý Huyền Nguyệt lẩm bẩm nói: "Hóa ra là do có lò sưởi chạy bằng cơm ở đây."
Quý Huyền Nguyệt không biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, vì thừa biết bản thân sau khi say rất dễ dàng nói thật, đã thế còn không nhớ rõ tình tiết; cho nên mới không nghĩ ra là mình đã tỏ tình chưa nữa? Anh phải tìm sẵn lí do thôi.
Nếu Kỷ Cảnh Hiên thích anh thì ở bên nhau, anh đồng ý. Còn nếu Kỷ Cảnh Hiên không thích thì thôi, xem như anh say rượu nói sảng vậy.
Quý Huyền Nguyệt đứng dậy vỗ đầu, đổ một cốc nước ấm từ bình giữ nhiệt uống đầy bụng, cảm giác đau đầu vơi bớt mới lén lút xuống giường.
Sau khi anh tỉnh thì Kỷ Cảnh Hiên cũng tỉnh theo, chỉ là ý thức cũng chưa rành mạch lắm, chờ Quý Huyền Nguyệt uống nước, xuống giường, mang quần áo đi tắm rửa, nghe tiếng nước ào ào mới hoàn toàn tỉnh táo được.
Vì còn đang mưa nên để không ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp, tổ đạo diễn thương lượng trước với tổng giám đốc công viên Vân Trung Kỷ Thị là sẽ đến thành phố tiếp theo bằng cao tốc trước, chỉ tốn hai tiếng thôi. Đạo diễn còn nghĩ rằng tổng giám đốc sẽ rất khó nói chuyện, nhưng không ngờ công viên bình thường thu chi rất lớn lại đồng ý cho bọn họ phong tỏa một khu không tốn phí, đạo diễn chỉ nghĩ là do may mắn, mà không nhận ra sự việc thuận lợi như thế là do Kỷ Cảnh Hiên vẫn còn mang họ Kỷ.
Quý Huyền Nguyệt ra khỏi phòng tắm, lúng túng liếc nhìn Kỷ Cảnh Hiên, vừa rồi cả hai đều nhận được thông báo, còn chưa kịp nói chuyện đã bị chuyên viên trang điểm và đoàn phim tăng ca ngoài giờ đến giúp trang điểm, sau đó còn phải nhét bọn họ vào xe tài trợ để đi nữa.
Lại còn mỗi người ngồi một chiếc.
Kỷ Cảnh Hiên cầm ô, bỗng nhiên nói trên đỉnh đầu Quý Huyền Nguyệt: "Quý ca ca, em có chuyện muốn nói với anh."
Quý Huyền Nguyệt gật gật đầu: "Anh cũng có."
Nói rồi bảo đạo diễn: "Đạo diễn, không phải muốn xào CP à? Tôi ngồi cùng xe với Kỷ Cảnh Hiên nhé."
Đạo diễn nghi hoặc: "Nhưng không có camera, hai người ngồi cùng làm gì."
"Nếu không có camera thì em với Quý ca ca ngồi cùng nhau cũng có sao đâu ạ." Kỷ Cảnh Hiên phụ họa: "Ngồi một mình thì chán lắm."
Đạo diễn gật đầu: "Vậy được, bọn tôi ngồi xe khác đi."
Xong xuôi Quý Huyền Nguyệt lên xe với Kỷ Cảnh Hiên, cùng ngồi hàng phía sau.
Bánh xe chậm chạp khởi động, bên ngoài mưa rất lớn, cửa sổ vang dội tiếng nước va đập, cần gạt nước hoạt động hết sức. Cũng vì một màn nước dày rơi ào ạt nên xe đi rất chậm, tài xế chăm chú nhìn đường, mặt không biểu cảm.
Quý Huyền Nguyệt dựa vào cửa sổ bên trái, mưa lớn nên vành nón của anh cũng bị dính nước, quần áo thì ẩm ướt; máy sưởi trong xe chậm rãi hoạt động, anh quay đầu nhìn Kỷ Cảnh Hiên, nói cười ríu rít một lúc, Quý Huyền Nguyệt chợt nhỏ giọng dò hỏi: "Ngày hôm qua... Anh đã nói gì vậy?"
"Anh hỏi em tại sao là trai thẳng, Quý ca ca, anh không nhớ rõ ư?" Kỷ Cảnh Hiên thì thầm.
Không phải tỏ tình.
Không ai đáp lại.
Quý Huyền Nguyệt thất vọng rồi.
"Ừm, anh không nhớ rõ lắm, em đừng tưởng thật." Anh gật đầu nhìn ngoài cửa sổ, một giọt mưa bắn về hướng cửa, tựa như đập vào mắt Quý Huyền Nguyệt, làm đồng tử anh co rút, hốc mắt chậm rãi đỏ lên.
"Quý ca ca, em không phải trai thẳng." Kỷ Cảnh Hiên bỗng nhiên nắm lấy tay Quý Huyền Nguyệt, vì có tài xế nên hắn cũng không dám lớn tiếng, chỉ có thể lặp lại rất nhiều lần: "Em thích anh, Quý ca ca, em thích anh, em thích anh..."
"Anh... anh nghe thấy rồi." Vành tai Quý Huyền Nguyệt đỏ bừng nhưng không dám quay đầu lại, lắp bắp nói một câu.
Lúc này xe đột nhiên chạy vào đường hầm đen kịt, trên nóc hầm treo cơ man là mảnh đèn vỡ để trang trí, trông giống như những ngôi sao xa, rồi từng hạt mưa kéo dài vụt qua tựa như sao băng rong đuổi.
Thừa dịp tối đen, Quý Huyền Nguyệt quay lại liếc nhìn Kỷ Cảnh Hiên, đôi mắt Kỷ Cảnh Hiên rất sáng, còn sáng hơn so với ánh đèn ngoài kia, rồi đèn đường lập lòe làm hình bóng Kỷ Cảnh Hiên trở nên mơ hồ thần bí, Quý Huyền Nguyệt như mê hoặc đợi chờ cơ thể của hắn đến gần.
Bóng đêm không bị hạt mưa quấy rầy, hơi thở và nhịp đập của cả hai quấn quýt lấy nhau, không biết là ai động tình, là ai loạn tâm trước. Lòng bàn tay lạnh lẽo của Quý Huyền Nguyệt đổ mồ hôi, môi hôn mấp máy, nụ hôn dịu dàng lưu luyến của Kỷ Cảnh Hiên phủ lên môi anh.
Cảm quan chậm rãi phóng đại trong đêm đen, thời gian như kéo dài vô tận, cho dù chỉ là cái hôn như chuồn chuồn lướt nước cũng làm hô hấp cả hai từ từ hỗn loạn, tựa như có gì đó sắp tuôn trào.
Xe vẫn mãi lăn chậm, tài xế vẫn không quay đầu, đường hầm còn rất dài. Bóng hình hai người lồng vào nhau dưới bầu trời đầy sao, khoảnh khắc đẹp mỹ mãn.
Trong lòng em chất chứa một đóa hồng lớn lên trong khu vườn đầy gai nhọn, em đã chuyển nụ hoa đó đi, đến phòng êm đệm ấm, nuôi dưỡng cưng chiều nó thành một bông hoa rực rỡ xinh đẹp nhất, chỉ có thể lộ ra nhụy hoa yếu ớt nhất khi bên cạnh em.
Có thể chiếm hữu người, là vinh hạnh cao quý nhất của em.
Kỷ Cảnh Hiên nghĩ như thế, nhưng mà hiện tại thì có vẻ bông hoa mỏng manh này mới là người nuôi dưỡng hắn ấy nhỉ.
【 Tác giả có lời muốn nói: Đi xe buýt vào hầm cảm thấy nếu hôn nhau như thế nhất định sẽ rất lãng mạn, bút lực của tôi không đủ, miêu tả không đến rồi, ngại quá. 】
Hết mana.