Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Cuối cùng cũng "hòa hợp"
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
"Cốc cốc cốc..."
Đột nhiên cửa bị gõ vang.
Quý Huyền Nguyệt đang chơi điện thoại nghe tiếng ngẩng đầu, phòng to như thế mà chỉ có một mình anh. Quý Huyền Nguyệt gạt Lưu Nguyên và Tiểu Trần đến đây cũng không nghĩ đến chuyện bị fan cuồng phát hiện hành trình nên phải đổi sang khách sạn khác, khiến Kỷ Cảnh Hiên ở cùng anh hai ngày.
Nhưng hôm nay Kỷ Cảnh Hiên cần phải ở lại phòng thu, nếu không sẽ vi phạm hợp đồng.
Quý Huyền Nguyệt đi đến cửa, hạ giọng hỏi: "Ai vậy?"
Ngoài cửa không có ai đáp lại.
Anh lại hỏi một lần nữa: "Ai vậy?"
Vẫn không có ai đáp lại như cũ.
Anh tiến lên mắt mèo trước mặt ngó ra ngoài, ở đó không có ai cả. Quý Huyền Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên —— mắt mèo đã biến thành một màu đen.
Một khi mắt mèo trở nên đen ngòm, không phải có ai chặn thì chính là có người từ bên ngoài đang nhìn vào trong.
Bình thường ở khách sạn Quý Huyền Nguyệt đều ở cùng Lưu Nguyên, nói chung Lưu Nguyên sẽ giữ bí mật lịch trình của anh rất tốt, số lần gặp phải fan cuồng không đáng kể, thế nên chuyện này là lần đầu tiên gặp phải. Anh nhìn một vòng đen kịt, biết là có người bên kia đang nhìn mình nên vội vàng hoảng sợ khóa trái cửa, run run rẩy rẩy gọi điện thoại cho Kỷ Cảnh Hiên, hốc mắt bị dọa đỏ bừng.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy, lúc nói chuyện giọng Kỷ Cảnh Hiên còn mang theo ý cười: "Làm sao vậy Quý ca ca, nhớ em à?"
Nghe được tiếng của hắn, nước mắt Quý Huyền Nguyệt trực tiếp rơi xuống, anh khóc ròng: "Anh... Bên ngoài có người... Cô cô ta đang nhìn anh... Anh sợ lắm..."
Kỷ Cảnh Hiên vừa nghe anh nói lập tức hoảng sợ, vội vàng bảo: "Anh đổi khách sạn chưa?"
"Đổi... Đổi rồi." Quý Huyền Nguyệt khóc thút thít, còn nấc một cái nhẹ: "Anh hỏi là ai thì chẳng nói gì, trực tiếp nhìn vào phòng của anh."
"Khóa trái cửa rồi về phòng, có thể họ sẽ dùng máy ảnh hoặc điện thoại qua mắt mèo chụp vào phòng xem anh ở đâu, anh cúi người xuống rồi đi, đừng để bị chụp được, vào phòng là ổn rồi." Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến thanh âm dồn dập của Kỷ Cảnh Hiên, giọng nói như gần như xa, mang theo tiếng thở dốc dày đặc, giống như đang vội vã chạy.
"Cốc cốc cốc."
Cửa lại bị gõ vang lên, tựa như người ngoài cửa đã phát hiện không thấy Quý Huyền Nguyệt đâu nữa.
"Lại gõ cửa."
"Đệt mẹ nó." Kỷ Cảnh Hiên buông ra một câu chửi tục: "Em quay xong sẽ tìm cách kiểm tra lần lượt từng cái camera. Theo tận mấy cái khách sạn, mỗi ngày đổi một cái mà mẹ nó vẫn tìm được, em bắt được ả thì phải cho ả ngồi tù!"
Bất ngờ là Quý Huyền Nguyệt lại được mấy câu chửi này an ủi, anh lau lau nước mắt: "Có phải anh trẻ con lắm không... Em cứ ghi hình tốt đi, anh về phòng rồi, ngày mai sẽ đến xem em."
"Còn năm phút nữa là em đến, em gọi bảo vệ rồi, vi phạm hợp đồng thì vi phạm, cùng lắm anh trai em bồi thường tiền. Chồng anh bây giờ cũng không phải là tuyến mười tám thiếu chỗ dựa." Kỷ Cảnh Hiên thấp giọng nói: "Chờ em, em lập tức đến ngay đây."
"Được rồi."
Chỉ ích kỷ một lần thôi.
Không có người nào có thể khiến anh an tâm như Kỷ Cảnh Hiên được.
Nghe thấy tiếng bước chân và giọng bảo vệ la lối bên ngoài, Quý Huyền Nguyệt mới hơi hơi thả lỏng một chút. Kỷ Cảnh Hiên không tới năm phút đã đến trước cửa phòng anh như đã hứa, Quý Huyền Nguyệt đứng dậy mở cửa cho hắn mới phát hiện chân mình vì ngồi xổm mà tê rần.
Quý Huyền Nguyệt đóng cửa lại, Kỷ Cảnh Hiên cởi áo khoác dày nặng, bỏ đi lớp ngụy trang trên người, bên trong hắn còn mặc áo ngủ, xem chừng vì vội vàng ra cửa nên chỉ khoác một lớp áo.
"Quý ca ca." Kỷ Cảnh Hiên duỗi tay ôm lấy hắn: "Em về rồi đây."
"Ừm."
"An tâm ngủ một giấc là ổn rồi."
"Anh nhận ra mình rất ỷ lại em." Quý Huyền Nguyệt nhẹ giọng nói: "Thói quen này không tốt lắm."
"Đúng là không tốt lắm, làm em hận không thể cột anh vào lưng quần mang theo mỗi ngày, nếu không được nữa thì nhét vào giữa đùi cũng được." Kỷ Cảnh Hiên ôm anh về phòng.
"... Câm miệng."
Quý Huyền Nguyệt chậm rãi nắm lấy tay Kỷ Cảnh Hiên, phát hiện trong lòng thật ra không hề hoảng loạn chút nào, nhưng tim thì vẫn điên cuồng đập.
Có thể Kỷ Cảnh Hiên mệt lắm rồi, lên giường chưa nói mấy câu đã ngủ mất. Quý Huyền Nguyệt thấy hắn đã ngủ mới cầm lấy bàn tay, dẫn dắt chạm qua ngực, eo sườn từng bị Hà Vân Túy sờ vào, đôi tay ấm áp chậm rãi lướt qua làn da nhạy cảm mềm mại. Cảm giác kích thích này làm Quý Huyền Nguyệt rùng mình một chút, sau đó mới rút khỏi tay Kỷ Cảnh Hiên.
"Dường như có thể chấp nhận được..." Anh lẩm bẩm nói.
Quý Huyền Nguyệt cuộn người lại dựa vào lồng ngực Kỷ Cảnh Hiên, từ từ rơi vào cơn mơ.
Kỷ Cảnh Hiên ngủ xong ba tiếng thì tắt báo thức lặng lẽ rời đi, dù sao trang điểm cho sân khấu thật, diễn tập và các loại quần áo thiết bị đều phải xác nhận qua một lần, giờ sáng sớm đã phải quay, không thể để tổ đạo diễn chờ lâu. Đây là bất ngờ vui vẻ hắn dành tặng Quý Huyền Nguyệt, không thể bị bất kì thứ gì làm gián đoạn được.
Kỷ Cảnh Hiên trở lại studio, nhận ra rất nhiều ca sĩ đã thay quần áo xong rồi, đang ngồi trang điểm.
Lúc thay quần áo hắn mới phát hiện mình vừa đi ba tiếng, đồ mặc chuẩn bị kĩ càng đã bị ai đó cắt hỏng. Trang phục diễn màu đen sọc xanh bị cắt không ra hình dạng gì, sequin() xanh lam vương vãi khắp nơi.
Đầu lưỡi Kỷ Cảnh Hiên liếm qua vách trong khoang miệng, trong mắt tràn đầy khinh thường: "Bản lĩnh thì không có, thủ đoạn lại có thừa."
Kỷ Cảnh Hiên lấy một cái áo hoodie từ hành lí ra, là cái áo lần đầu tiên gặp Quý Huyền Nguyệt, đây là hàng thiết kế đặc biệt, giá cả phải hàng chục nghìn. Kỷ Cảnh Hiên dùng bột huỳnh quang vẽ lên áo một mặt trăng nhỏ bên cạnh chữ your, hắn chính là tù nhân của Quý Huyền Nguyệt.
Sau đó thì đi ra khỏi phòng.
"Kỷ Cảnh Hiên, đến cậu diễn tập." Tổ đạo diễn ở phòng trang điểm hô lên.
Kỷ Cảnh Hiên còn chưa trang điểm đã nói: "Đồ diễn của tôi bị người khác cắt mất rồi."
Đạo diễn nhíu mày: "Ai cắt của cậu? Sao lại xảy ra chuyện này được? Bị từ khi nào?"
"Chắc là lúc tôi không ở đây đêm qua."
"Vậy đêm qua cậu đi đâu?"
"Không thể báo cáo."
Đạo diễn cả giận: "Cậu vi phạm hợp đồng, nếu nguồn nhạc bị tiết lộ thì sao? Nếu địa điểm quay chụp bị phát hiện thì sao hả?"
Kỷ Cảnh Hiên khinh miệt nói: "Không phải hẳn là nên tra ai phá hoại trang phục của tôi à? Dò xét hôm qua tôi đi đâu, muốn biết tôi đang làm chuyện gì không tốt với đoàn chương trình, hay là, đã biết hôm qua tôi bỏ đi rồi, nhưng cũng vẫn bao che cho kẻ phá hoại đồ diễn của tôi? Dù sao toàn bộ quần áo diễn trong phòng đều ổn, chỉ có của tôi mới bị hỏng mà, phải không?"
"..."
Phòng thay đồ im lặng chết người.
Kỷ Cảnh Hiên cười nhạo một tiếng: "Tôi diễn tập đã."
Tâm tình hắn rất tệ, đến tận khi thu tiết mục chính thức, giám khảo khách mời vào bàn, hắn ở phía sau hậu trường nhìn thấy Quý Huyền Nguyệt, cảm giác mới tốt hơn một chút.
Kỷ Cảnh Hiên số mười, là thứ hạng ở giữa dễ bị xem nhẹ nhưng hắn cũng không quan tâm lắm. Thời điểm phòng nghỉ không có ai, hắn lôi kéo Quý Huyền Nguyệt, dồn dập hôn lấy anh.
Quý Huyền Nguyệt bị hắn hôn không thở nổi, nhẹ giọng: "Làm sao thế? Không vui à?"
Kỷ Cảnh Hiên cúi đầu: "Bất ngờ dành cho anh thiếu một nửa."
"Không phải còn một nửa à?" Quý Huyền Nguyệt nhéo nhéo mặt Kỷ Cảnh Hiên nói: "Anh đến ngắm em chứ không đến xem bất ngờ, anh còn mang theo máy ảnh nè. Cái này mua đắt lắm mà vẫn luôn đóng bụi, xem ra đến giờ phát huy tác dụng rồi."
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo Kỷ Cảnh Hiên, nhìn thấy chữ tiếng Anh quen thuộc mới ngước mắt ngắm Kỷ Cảnh Hiên bị bỏ quên, thẹn thùng nói: "Sao em lại mặc cái này."
"Đồ diễn bị cắt mất rồi."
Quý Huyền Nguyệt như gà mẹ che con, vừa nghe hắn nói xong đã muốn lao ra tìm tổ đạo diễn lý luận ngay lập tức: "Cái chương trình tệ hại này sao lại bắt nạt con trai anh! Cũng không có cẩn thận gì cả, không phải đồ diễn luôn ở trong phòng kín à... Này là, cố tình bắt nạt em à... Không biết em là người của Quý Huyền Nguyệt ư?"
"Suỵt, để em tự xử, anh cứ chờ xem đi." Kỷ Cảnh Hiên kề sát bên tai Quý Huyền Nguyệt: "Lát nữa đừng chớp mắt, phải luôn nhìn chồng anh nha."
"Được rồi."
Rất nhanh đã đến lượt Kỷ Cảnh Hiên lên sân khấu, nhân viên chuẩn bị bàn DJ và mixer ổn thỏa, nhưng vừa đem dụng cụ lên mấy vị giám khảo đã nhíu mày.
Lý Văn Bác là ca sĩ gạo cội, năm nào cũng hát Bel canto nói: "Đang làm gì đây? Người trẻ tuổi đúng là trẻ tuổi."
(Bel canto: nghệ thuật hát đẹp của opera Ý)
"Không biết, còn ca sĩ hát quân ca vừa rồi tôi rất thích."
Hà Vân Túy trả lời: "Cứ xem trước đã, phong cách này chắc chắn phải đụng tường rồi."
Đèn chiếu lên từ từ, ánh sáng trắng từ bốn phương tám hướng chiếu rọi lên cơ thể Kỷ Cảnh Hiên, chiếc áo hoodie màu đen đơn giản dài rộng so với sân khấu hoa mỹ tưởng chừng không hợp nhau. Quý Huyền Nguyệt đứng sau hậu trường, dùng máy ảnh quay lại.
Âm thanh ồn ào của người xem Kỷ Cảnh Hiên cũng không nghe thấy. Ngón tay thon dài của hắn trượt vài cái trên đĩa nhạc thử âm, sau đó ra hiệu cho đạo diễn bắt đầu.
Xung quanh tĩnh lặng.
Quý Huyền Nguyệt thả chậm hơi thở.
Một lúc lâu sau, thanh âm guitar điện hưng phấn cất lên đầu tiên, thứ âm thanh cao vút bén nhọn nhưng xen lẫn bên trong là giai điệu nhẹ nhàng đẹp đẽ của piano, tựa như Kỷ Cảnh Hiên đã thử qua hàng trăm nghìn lần, thuần thục xử lí nó trên sân khấu.
Hắn chậm rãi mở miệng.
"Có phải mày nghĩ tao cô độc tiến bước
Nhưng phía sau tao lại là vạn trượng hùng binh
Linh hồn mày bị địa ngục đày cho trầy xước
Nghìn kẻ thấp hèn chạy theo sau làm thinh
Vậy thì làm sao
Trăng vẫn treo trên đỉnh đầu thế giới
Kẻ làm nền sẽ vĩnh viễn là mây
Khi đêm đen mây chẳng thể chạm tới
Chỉ ánh nguyệt mới vẫn sẽ còn đây
Nếu không thể tiêu diệt thì làm ơn
Nó chỉ khiến tao lại càng mạnh mẽ hơn"
(Nguyệt: trăng; Vân: mây, vô cùng ẩn dụ=))))
Bài hát này vốn là dành tặng cho Quý Huyền Nguyệt, Kỷ Cảnh Hiên dây dưa hát xong những ca từ phía trước, sau đó là một đoạn cao bổng cất lên, giọng hắn chạm đỉnh, hát liền ba nốt cao, mỗi một lần đều cao hơn lần trước nữa. Sau khi hát câu này xong, bốn âm sắc được thêm vào trực tiếp đốt cháy toàn bộ khán phòng. Lúc này Kỷ Cảnh Hiên đang đánh đĩa nhạc hết sức say mê, dù là metal hay heavy metal, bass hay là đàn guitar điện, âm nhạc hưng phấn khiến ai cũng phải xao động. Kỷ Cảnh Hiên nhắm mắt đánh nhạc, ánh đèn càng không ngừng lập lòe, như thể bị nhịp điệu cuốn hút của hắn ảnh hưởng đến.
Không biết là ai đứng lên gào rống trước khiến gậy huỳnh quang bị rung lắc đến mức hỏng hóc, không biết là ai mở đèn pin lên trước khiến người xem dưới sân khấu hoàn toàn bị tiết tấu của Kỷ Cảnh Hiên mê hoặc. Dù sao ở nước ngoài Kỷ Cảnh Hiên cũng rất nghiêm túc học dj, hắn biết như thế nào mới khiến người khác nhảy dựng lên, từ động tác đến nhịp điệu của hắn đều đã được tôi luyện qua rồi.
"Hey
Chiến ý của tao đã phất phơ bùng nổ
Vọng tưởng đánh bại tao chẳng khiến tao lại đổ
Ánh mắt của mày như một con sói đói
Cuối cùng chỉ tự khiến mình tử vong một cõi
Lại nhìn trăng sáng trên bầu trời đi
Không thể tiếp cận là chuyện không thể hoài nghi
Đừng hòng tiếp tục mộng tưởng hão huyền
Hương thơm ấy không đến phiên mày được quyền"
Khuôn mặt thiếu niên ngây ngô trên sân khấu được trang điểm sắc sảo, đường kẻ ở đuôi mắt khiến hắn trông vừa chói mắt lại vừa bá đạo. Kỷ Cảnh Hiên dùng thanh âm trầm đục của mình nói cho những người phía dưới, rằng hắn không phải là kẻ chỉ biết ăn bám Quý Huyền Nguyệt, còn nói cho Hà Vân Túy.
Rằng Quý Huyền Nguyệt là ánh trăng trong lòng hắn.
Không phải ai cũng có thể mơ ước được.
Kỷ Cảnh Hiên cúi đầu, người xem bên dưới vẫn chưa phản ứng được sau màn nhạc điện tử dữ dội vừa rồi, vẫn còn bồi hồi cảm giác sảng khoái lúc nhảy disco, nhưng Kỷ Cảnh Hiên chẳng quan tâm chút nào, hắn muốn nhanh chóng xuống sân khấu, gặp lại Quý ca ca của hắn.
Người chủ trì nói: "Hay, hay lắm, màn biểu diễn của Cảnh Hiên thật dễ gây nghiện, thậm chí đến tôi cũng không thể cầm lòng mà nhảy cùng với khán giả phía dưới đây."
"Cảm ơn." Kỷ Cảnh Hiên khách sáo.
"Kỷ Cảnh Hiên đúng không, tôi cảm thấy sân khấu của cậu không hợp với phong cách chương trình của chúng tôi lắm." Giám khảo đầu tiên sắc bén nhận xét.
"Vâng, cho nên tôi đến chơi vòng một thôi." Kỷ Cảnh Hiên thuận theo: "Tôi chỉ cần đến một nơi có thể gián tiếp nói cho fans và đối thủ của mình là bản thân không phải đèn cạn dầu, không cần lo lắng cho tôi đến thế đâu."
Hà Vân Túy nhún nhún vai, thêm dầu vào lửa: "Cảnh Hiên như vậy không sợ đắc tội với người khác à?"
"Không sợ, dù sao thì tôi cũng có tiền." Kỷ Cảnh Hiên cong môi, trông có vẻ như đang nói đùa: "Nhưng có thể ở lại thì đúng là chuyện tốt nhỉ."
Kỷ Cảnh Hiên cũng không muốn khách sáo nữa, cái gameshow này làm hắn thở không nổi, chỉ miễn cưỡng đáp lại mấy câu rồi đi xuống, hắn biết Quý Huyền Nguyệt đang ở phòng nghỉ chờ mình.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Quý Huyền Nguyệt đứng ở phòng nghỉ cười với mình, hắn duỗi tay về phía anh: "Quý ca ca, ôm."
Tiếp đó Kỷ Cảnh Hiên trực tiếp vọt đến hôn lên môi Quý Huyền Nguyệt, khác với sự dịu dàng âu yếm trước đó, hắn dùng phương thức nguyên thủy nhất mà hôn, mà liếm lấy anh, như thể muốn khảm cả cốt nhục anh vào trong cơ thể mình, Quý Huyền Nguyệt bị những chiếc hôn dồn dập của Kỷ Cảnh Hiên làm nhũn cả chân, đành hoảng loạn đẩy Kỷ Cảnh Hiên ra, thấp giọng nói: "Về thôi, xe anh ở ngoài rồi."
"Làm sao vậy? Không cho hôn à."
Quý Huyền Nguyệt lắc đầu, lại đỏ mặt nghiến răng một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: "Anh chuẩn bị xong... Dụng cụ rồi... Chúng ta về nhà, làm chuyện em muốn nhất, anh cũng muốn em sẽ trở thành người của anh."
---
() Sequin là mảnh lấp lánh đính lên quần áo như này: (tui quê mùa nên đó giờ tưởng gọi là kim tuyến)
Trình độ nửa nạc nửa mỡ, không biết rap diss cũng chẳng thể làm thơ, mọi người thông cảm tui chém gió ;-;