Edit: Phong Nguyệt
Lục Ý còn chưa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Vu Lộc, kêu cậu phối hợp với bộ phận tuyên truyền, đến tham ban Cố Diễn, để họ gom tư liệu, phát vài bức ảnh của hai người.
Lục Ý cũng biết sau khi cậu và Cố Diễn kết hôn, ảnh marketing của ai người quá ít ỏi.
Vì thế cậu thay đổi hướng đi, theo địa chỉ Vu Lộc gửi cậu.
Cố Diễn đang quay phim ở một phim trường, lúc Lục Ý chạy tới, còn mang chút điểm tâm, chè đậu xanh.
Địa điểm quay phim là bên trong một trụ sở, Cố Diễn là nam nhất, có phòng nghỉ ngơi riêng, Lục Ý theo nhân viên đi vào.
Vu Lộc mang theo một nhiếp ảnh gia, chụp Lục Ý vài tấm hình, còn đặc tả hộp quà trên tay cậu, chỉ thiếu điều trực tiếp viết lên ảnh hai chữ “Marketing”.
Lục Ý có chút tẻ nhạt, thuận miệng hỏi: “Diễn ca đang quay cái gì vậy?”
“Một bộ phim văn phòng” Vu Lộc một bên nhìn hình một bên trả lời, “Đang trong quá trình kết thúc, hôm nay quay lại mấy cảnh đạo diễn không hài lòng.”
Lục Ý ờ một tiếng, tiện tay cầm lấy một quyển sách lật hai lần.
Nhiếp ảnh gia hướng cậu chụp liên tiếp.
Lục Ý cả người không được tự nhiên, lúc chụp hình có cảm giác cực kỳ giả tạo.
Vì thế cậu buông sách ra.
“Tiểu Lục à” Vu Lộc đang ngồi chống cằm nhìn cậu thình lình mở miệng “Lát nữa cậu có thể cùng Cố Diễn thân mật một chút không?”
“Hả?” Lục Ý mờ mịt nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt lướt qua một tia luống cuống.
Ánh mắt cậu trong suốt, hệt như bảo thạch ngâm trong suối, khiến Vu Lộc đột nhiên có ảo giác “Có phải mình đang làm hư đứa nhỏ không?”
“Thì…” Vu Lộc đã quen đối mặt Cố Diễn, tên khốn kia làm da mặt hắn dày lên gấp bội, mấy cái này chả có gì lạ, mà nay đối mặt với Lục Ý, chẳng biết sao lại cảm thấy ngại ngại, âm thanh cũng khô khốc, “Ôm một chút, kéo cánh tay gì đó.”
Lục Ý thoáng chốc không lên tiếng.
Thái độ này đã rất rõ ràng.
“Không thân mật cũng được” Vu Lộc nhanh chóng vớt vát, “Hai người chỉ đứng chung một chỗ cũng được.”
Lục Ý quả nhiên thả lỏng một chút.
Không lâu sau, kết thúc ghi hình, Cố Diễn lại đây, Lục Ý cầm hộp điểm tâm và chè đậu xanh đã chuẩn bị cho Cố Diễn, động tác có chút vội vàng.
Cố Diễn dường như không nghĩ cậu sẽ tới, đôi mắt hơi cong, mà Lục Ý vừa mới nhích ra, Cố Diễn đã nhìn thấy nhiếp ảnh gia đang vò đầu bứt tai, độ cong khóe môi lập tức đông lại.
Lục Ý sợ góc độ không tốt, khiến hai người không đủ thân mật, Vu Lộc sẽ kêu cậu tới một lần nữa, động tác thân mật hơn, vì vậy vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía nhiếp ảnh gia, hỏi: “Được rồi chứ?”
Nhiếp ảnh gia gãi đầu: “Cũng được.”
Sắc mặt Cố Diễn lạnh hơn.
Ở đây chỉ mỗi Vu Lộc là người tỉnh táo mà thờ ơ nhìn tình cảnh này, lặng lẽ thắp một nén nhang cho EQ của Lục Ý, nhưng hắn cũng không lên tiếng.
Cố Diễn vừa kết thúc công việc, lúc này hơi mệt mỏi, ngồi xuống liền bắt đầu ăn.
Điểm tâm và chè đậu xanh đều là Lục Ý tự mua, cậy nhìn Cố Diễn ăn, không nhịn được hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Cố Diễn không ngẩng đầu, học theo ông anh nhiếp ảnh trả lời: “Cũng được.”
Qua một lát, Lục Ý lấy chiếc trâm cài ngực rubi từ trong túi ra, đưa cho Cố Diễn: “Cái này tặng cậu.”
Quà cho anh? Đặc biệt mua cho anh?
Chân mày Cố Diễn cau lại, nhận lấy, nhìn qua, nhếch miệng lên, âm thanh cũng nhu hòa: “Rất đẹp.”
Sau đó nghe thấy Lục Ý bổ sung: “Đẹp là được rồi, đây là Nhan Bân tặng.”
Bầu không khí thoáng chốc ngưng bặt.
Người đang chụp ảnh khó hiểu vì sao đột nhiên lại lạnh như vậy, không tự chủ được rụt cổ, động tác cẩn thận hơn, sợ lan tới mình.
Vu Lộc ngồi phía sau hai người bật cười, nhưng vội vàng nén lại, hắn cúi đầu, nghiêm túc xem điện thoại, lấy tay giữ miệng để cho mình không điên cuồng cười haha.
Cố Diễn tiếp tục ăn, chỉ là động tác chậm hơn.
Lục Ý ở bên cạnh nhìn anh ăn, đến khi anh ăn hết, cậu mới hỏi: “Cậu có rảnh không?”
Cố Diễn ngữ khí băng lãnh: “Cậu còn có gì để tặng tôi à?”
“Có” Lục Ý lấy ra một tấm card, đây là Nhan Bân đưa cho cậu, nói là nhờ Cố Diễn ký ở mặt trên, thuận tiện nhờ cậu giữ giùm, cậu đưa cho Cố Diễn, “Nhan Bân muốn xin chữ ký của cậu.”
Cố Diễn liếc nhìn cậu, mặt không đổi sắc nhận lấy card, lát sau mới nhẹ nhàng hít một hơi, cầm bút, không hỏi Lục Ý nội dung là gì, dự định tự viết.
“Nhan Bân nói, nhờ cậu ký “To bạn học Nhan Bân” Lục Ý không chớp mắt nhìn Cố Diễn nắm bút, nội dung là “Học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến về phía trước… Tôi là ánh sáng của bạn.””
Cố Diễn ngừng bút, nhấc mắt, nhìn Lục Ý.
Lục Ý vẫn nhìn bút: “… Câu cuối cùng cậu không thích có thể không viết.”
Cố Diễn trong mắt rốt cục nổi lên ý cười.
“Ký câu này?” Anh thu liễm vẻ mặt, giọng nói mang theo một tia do dự, “Cậu ta thật sự nói như vậy?”
“Ừm, đúng vậy” Lục Ý không dám nhìn anh, lắp bắp, “Có vấn đề gì không? Nguyên văn, nguyên văn cậu ta… chính là như vậy.”
Càng nói âm thanh càng nhỏ.
“Ừm” Cố Diễn cúi đầu, ung dung nói, “Không có vấn đề gì.”
Lục Ý nhìn theo nét bút của anh, Cố Diễn ký “Gửi bạn học Nhan Bân”, viết xong bốn chữ này lại dừng một chút, Lục Ý chờ đến cuống lên mới nhìn thấy Cố Diễn viết tiếp, “Học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến về phía trước.”
Ký xong.
Cố Diễn không viết câu “Tôi là ánh sáng của bạn.”
Lục Ý không nhịn được có chút vui vẻ, nhếch môi cười nhưng lập tức đè lại, hắng giọng một cái.
Tựa như sợ Cố Diễn thay đổi ý định, Lục Ý giả vờ tự nhiên duỗi tay tới, cầm lấy tấm card kia: “Vậy tôi bao quản giùm cậu ta trước.”
Cố Diễn nhìn cậu, khóe miệng khẽ câu lên.
—— Nửa tiếng trước, Nhan Bân gửi một tin nhắn cho Cố Diễn: 【Thầy Cố, em kính nhờ Lục Ý lấy card cho anh ký tên, anh nhất định phải ký hết nha. “To Tiểu Bân Bân, tôi là ánh sáng của bạn!” Tấm card này tương đối đặc biệt, nó được làm riêng, ký chữ màu đen sẽ khá đẹp đẽ, vừa nãy quên dặn Lục Ý, anh nhớ dùng bút đen nha