Edit: Phong Nguyệt
Lúc Cố Diễn trở lại, Lục Ý đã chỉnh lý tâm tình xong xuôi.
Anh mua một ly trà sữa nóng giúp Lục Ý.
Hai người tiếp tục dạo quanh sân trường, Cố Diễn đi trước, Lục Ý theo sau, giữa hai người cách nhau một hai bước.
Ánh nắng không quá chói chang, gió nhẹ lướt qua làm bóng cây lung lay, rải vài tia nắng lên bóng cây sum xuê.
Hai bóng người dưới đất hòa thành một.
Lục Ý cúi đầu, chậm rãi đi tới.
Hai người đều không nói gì, nhưng cứ đi như vậy cũng rất tốt.
Chợt có một quả bóng rổ bay từ bên sân tập sang đánh vỡ sự yên bình hiếm có này.
Cách đó không xa, một thiếu niên vận áo lót nhảy lên, phất tay với họ: “Hai người có thể nhặt bóng giúp em không, cảm ơn ạ!”
Quả bóng cách Lục Ý gần hơn, cậu khom lưng nhặt lên, ném qua.
Nó lăn đến bên người thiếu niên, cậu nhóc hô cảm ơn, sau đó quay đầu đi.
Lục Ý đang muốn tiếp tục đi dạo, không ngờ phía sau lại truyền tới một trận âm thanh, cậu vừa quay đầu lại, phát hiện là thiếu niên ban nãy chạy tới, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt lại sáng rỡ: “Xin hỏi hai người có phải là Lục Ý và Cố Diễn không?”
“Ơ?” Lục Ý gật gật đầu, “Đúng vậy.”
“Chúng ta cùng lớp đó! Người dạy chúng em hiện tại là thầy Lưu giáo viên chủ nhiệm năm đó của hai anh!” Thiếu niên vô cùng hưng phấn, “Nghe nói năm đó, anh Diễn chơi bóng lợi hại nhất, bọn em có thể đánh một trận với anh Diễn không?”
Ở Nhất Trung sáu năm trước, Cố Diễn không chỉ giỏi học tập mà còn giỏi thể thao, mỗi khi có trận đấu bóng rổ, đều sẽ kéo Cố Diễn vào, lần nào cũng giành giải nhất, nữ sinh toàn trường thường tới xem anh chơi bóng, hò hét cổ vũ.
Không ngờ lại lưu truyền tới tận bây giờ, còn có người muốn chứng kiến phong thái của anh năm đó.
Lục Ý nghiêng đầu nhìn Cố Diễn: “Cái này, cậu phải hỏi anh ấy.”
Mấy thành viên trong đội bóng dồn dập vây quanh họ.
Hai ngày trước nghe nói Cố Diễn và Lục Ý sẽ tới đây, vài chuyện bát quái của họ sáu năm trước được đào lên, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, ở trường không ai không biết tên họ, đối với chuyện tình yêu của họ cũng có thể đọc vanh vách.
Thiếu niên ai nha một tiếng, cười cười đi qua hỏi Cố Diễn, tự nhiên nói: “Anh Diễn, anh có thể đánh một trận với bọn em không? Nghe nói anh là “Độc cô cầu bại”, thật khéo, từ lúc lên cấp ba tới giờ em cũng chưa từng thua ai.”
“Lợi hại như vậy à?” Cố Diễn nở nụ cười, “Ngày hôm nay không được rồi, quần áo không thích hợp.”
Cố Diễn đang mặc quần áo thiên về phong cách giản dị, không thích hợp vận động.
Nghe thấy Cố Diễn từ chối, những người vây quanh Lục Ý lập tức lên tiếng khuyên nhủ: “Anh Lục, anh khuyên anh ấy đi? Nghe đồn hồi trước anh ấy chiều anh nhất. Từ lúc bọn em nghe nói các anh muốn tới, hưng phấn tới tận bây giờ, bọn em muốn đấu một trận với anh Diễn, các anh đều là đàn anh, không lẽ nhẫn tâm làm bọn em thất vọng sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, ai cũng biết phàm là lời của anh Lục, anh Diễn xưa nay không nỡ từ chối chứ?”
“Em nhớ có một bài post nói rằng có một lần mở hội thao, anh Lục được thầy giao chức ủy viên thể dục tạm thời, mỗi hạng mục phải đạt hết chỉ tiêu, nhưng cuối cùng có mấy cái không đủ, anh Lục cuống lên, rốt cuộc tất cả giải quán quân ấy đều thuộc về anh Diễn.”
Một đám nhóc trông ngóng nhìn Lục Ý, trong mắt tràn đầy ước ao.
Lục Ý bị bọn họ nói đến ngạc nhiên, nhớ lại, lỗ tai từ từ đỏ lên.
Lần đó, cùng phụ trách với cậu còn có một nam sinh khác, hai người phân công nhau, nam sinh đó cũng đi tìm Cố Diễn, Cố Diễn nói là không có thời gian.
Lục Ý không biết cậu ta đã đi tìm Cố Diễn, vào ngày hết hạn ghi danh, cậu ủ ê nằm nhoài trên bàn.
Khi đó Cố Diễn và cậu chưa bên nhau.
Cố Diễn quay đầu tìm Lục Ý mượn đồ, thấy cậu mặt ủ mày chau như thế, thuận miệng hỏi một câu, Lục Ý liền nót toẹt ra hết.
Nói xong, Lục Ý mở danh sách ra, phát hiện Cố Diễn không ghi danh mục nào, ánh mắt nhìn Cố Diễn như nhìn con cừu non sắp làm thịt.
Cuối cùng… Cố Diễn đồng ý với cậu, điều kiện là mời anh ăn một bữa.
Lúc đi ăn, Lục Ý uống say mèm, chỉ cảm thấy Cố Diễn là chúa cứu thế của cậu, thiếu chút nữa ôm hôn anh.
—— Đó không phải cái hôn theo nghĩa kia.
“Anh…” Lục Ý nhớ tới chuyện cũ, hắng giọng một cái, dường như để che giấu gì đó, “Diễn ca không…”
Nếu không thì bỏ qua đi…
“Bọn em mượn quần áo giùm anh ấy!”
“Không biết lần sau hai người tới là lúc nào! Em đã nổ với bạn gái rồi! Nói hôm nay sẽ chụp ảnh chơi bóng với anh ấy!”
“Thật tội nghiệp những con người ngưỡng mộ hai người đã lâu mà!”
“Bọn em lót dép hóng hai anh cả ngày nay!”
Lục Ý bị bọn họ làm choáng váng, theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía Cố Diễn: “Cố Diễn, bằng không… đánh với bọn nhỏ một chút đi?”
Cố Diễn thản nhiên nhìn cậu.
Người vây quanh Cố Diễn không nhiều như Lục Ý, Lục Ý đi tới bên cạnh Cố Diễn, lời đã nói ra miệng, không thể thu hồi lại, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nói: “Em giúp anh lấy quần áo, cầm nước ha?”
Cố Diễn chớp chớp mắt, đứng nhìn ở góc độ bên ngoài, dường như không có dấu hiệu thỏa hiệp.
Lục Ý nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt Cố Diễn rất sâu, như có thể hút hết mọi thứ vậy.
Thôi.
Lục Ý vừa nghĩ đến từ này, đôi môi hơi mở ra, vừa định nói gì đó, Cố Diễn biếng nhác mà nói: “Được.”
Các thiếu niên nghe thấy thế bắt đầu hoan hô.
Những lời muốn nói vướng bên mép, Lục Ý sững sờ, nhìn Cố Diễn.
Cố Diễn cởi áo khoác, xắn tay áo, ngón tay thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, thờ ơ hỏi: “Anh đã đồng ý với em rồi, lát nữa mời anh ăn cơm được không?”
Người chung quanh đều biết chuyện này của hai người, có người nói: “Haha biết ngay mà! Lúc trước anh Lục thường mời bữa để anh Diễn đáp ứng nè!”
“Ôi ôi ~”
“Anh Diễn quá cơ hội, nhiều năm như vậy còn dùng một cùng một cách thả thính người ta! Thật là!”
“Nếu để bạn gái tớ biết chắc chắn sẽ mắng tớ khô khan, kêu tớ học hỏi anh Diễn cho xem.”
Đoàn người lập tức ồn ào.
Vốn Lục Ý không cảm thấy gì, nhưng nghe thấy mấy câu này, gương mặt ửng đỏ, cậu nhận lấy quần áo của Cố Diễn, ôm trong ngực, ngại ngùng nói: “Được.”
Cố Diễn quay đầu lại nhìn cậu: “Anh không nghe rõ, em nói cái gì?”
“Ha ha ha ha ha em cũng giả bộ không nghe thấy gì!”
“Mặt Anh Lục đỏ rần rồi ha ha ha ha ha!”
“Anh Diễn quá đáng ghê, bọn em đứng từ xa còn nghe rõ rành rành, hai người đứng gần như vậy sao lại không nghe rõ chứ!”
Lục Ý hận không thể úp mặt vào trong quần áo, cậu tằng hắng một cái, lớn giọng hơn: “Em nói, được, mời anh ăn cơm.”
Trong mắt Cố Diễn lặng lẽ lướt qua một ý cười.
Anh cùng đám thiếu niên kia vào sân bóng.
Sau khi cởi áo khoác, Cố Diễn chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi T shirt trắng, cơ ngực như ẩn như hiện, đường nét rõ ràng, tràn đầy sức sống.
Lục Ý ngồi dưới bóng cây, ôm áo khoác và nước cho Cố Diễn, chăm chú nhìn anh, khóe môi cong lên.
Di động ngay lúc này lại vang lên “tít tít”.
Lục Ý lấy di động ra, liếc mắt nhìn, phát hiện là tin nhắn của Nhan Bân.
Nhan Bân: 【 Aaaaaaaaaaaa tôi đang cùng các chị em trong fandom gặm đường trong fmv của hai người nè, kích động quá huhu, ngọt quá, chờ lát tôi gửi cho anh xem! 】
Lục Ý lập tức nghĩ đến cái bộ + hồi nãy, nhân vật chính không phải cậu và Cố Diễn, mà do trình cắt nối chỉnh sửa quá ảo diệu, trong đó chỉ có hai người lại biến thành cậu với Cố Diễn, vì thế cùng nhau xem rất kích thích.
Nhìn tin nhắn này, Lục Ý do dự một chút, trả lời: 【 Ờ】
Thật ra cậu còn muốn hỏi mình có thể lấy acc clone gia nhập fandom xem chung với mọi người được không…
Hình như… thú vị lắm.
Nhan Bân gửi một tin nhắn nữa: 【 Đúng rồi, trong tay tôi có cái này, cho anh xem một chút! 】
Lục Ý: 【 Là cái gì? 】
Nhan Bân gửi hai bức ảnh, đều là ảnh chụp màn hình tin nhắn.
Bức thứ nhất, tất cả nội dung đều bị che chắn, chỉ chừa câu cuối cùng:【Cậu có thích Lục Ý không?】
Cái này là Vu Lộc hỏi rồi chụp gửi cho Nhan Bân chứ Nhan Bân không hỏi trực tiếp nhé.
Cố Diễn: 【 Thích vô cùng 】
Bức thứ hai, là Nhan Bân gửi bức thứ nhất cho Cố Diễn, sau đó hỏi: 【 Thầy Cố ơi, em có thể lấy cái này làm fmv cho Cô Lỗ cp không? 】
Cố Diễn: 【 Có thể 】
Cố Diễn: 【 Nhưng sửa một chút 】
Nhan Bân: 【 Sửa cái gì? 】
Cố Diễn: 【 Là rất rất thích Lục Ý, lúc đó trượt tay không đánh hết. 】
Nhan Bân: 【 Vâng ạ, cảm ơn thầy Cố! 】
Trái tim Lục Ý khẽ run lên, giống như có một cơn bão táp quét qua, càng lúc càng lớn.
Cậu để điện thoại xuống, lấy hai tay bưng mặt, hít một hơi sâu.
Chuyện này cậu chưa kịp hỏi Cố Diễn, sau đó cũng quên mất.
Cho nên hoài nghi lúc đó là thật, đúng là Cố Diễn tìm Nhan Bân, kêu cậu ta đi xin lỗi Lục Ý.
Anh còn nói …Rất rất thích cậu.
Lục Ý có gì đáng để cho anh làm như vậy chứ?
Từ cấp ba đến giờ, Cố Diễn một chút cũng không hề thay đổi.
Lục Ý lại một lần nữa ngước mắt nhìn về phía Cố Diễn.
Dưới bầu trời xanh thẳm, gió thổi nhè nhẹ, trên sân bóng rổ khí thế ngất trời.
Cố Diễn không mặc đồng phục học sinh, bắt mắt nhất trong đám người, thân thể mạnh mẽ, động tác đón bóng, nhảy, thảy bóng linh hoạt lưu loát.
Mỗi một động tác, đều đẹp cực kỳ.
Ánh nắng soi xuống, không khí thoang thoảng mùi thơm của cây cỏ, trên sân tập không xa còn có lớp học thể dục, đang xếp hàng chạy vòng để làm nóng người, vài con chim đậu trên lan xan nghiêng đầu quan sát mọi vật, lúc học sinh đi ngang qua, chúng ta vỗ cánh bay đi, hướng về phía chân trời xa xăm.
Họa sĩ giỏi nhất trên thế giới cũng không thể họa ra được bước ảnh đẹp đẽ nhường này.
Đây là thanh xuân của cậu, vượt qua dòng thời gian cuồn cuộn, đi tới hôm nay, Cố Diễn vẫn là bộ dáng ban đầu.
Anh còn ở bên cạnh, anh còn yêu cậu.
Vậy thì sao cậu phải lo lắng những thứ khác?
Sáu năm trước Cố Diễn lo lắng Lục Ý ảnh hưởng chịu thi cử, vì thế viết câu kia, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, anh hi vọng chúng ta có thể dũng cảm đối mặt và tin tưởng lẫn nhau.
Lá thư đó ma xui quỷ khiến tới tay Lục Ý sáu năm sau.
Tại sao cậu không thử dũng cảm một lần?
Tại sao không vứt bỏ những thứ này, cố gắng một lần nữa?
—— Cậu còn thích Cố Diễn.
Thích anh nhất trên đời.
Còn phải đắn đo những thứ khác sao?
Lục Ý từ từ đứng lên, nhìn Cố Diễn đánh bóng xong trò chuyện với bọn nhóc, vẻ mặt cười đùa thoải mái.
Cậu bước ra một bước, từ dưới bóng cây ra ánh mặt trời.
Ánh nắng thật ấm áp, Lục Ý xưa nay chưa từng thấy ấm áp như vậy bao giờ.
—— Không cần nghĩ nữa, cần muốn làm gì thì làm đó.
Lục Ý đi bước ra bước thứ hai, bước thứ ba, quang cảnh ở dưới chân không ngừng đan xen.
Lục Ý hô một tiếng: “Cố Diễn!”
Cố Diễn theo tiếng quay đầu lại, trong mắt còn mang theo ý cười, anh cứ như vậy nhìn về phía Lục Ý.
Giờ khắc này, Lục Ý chạy tới.
Tất cả ác mộng hóa thành chấm nhỏ quăng sau đầu, tất cả do dự tự ti bị hòa tan dưới bầu trời, sáu năm bỏ lỡ cũng không còn quan trọng nữa.
Trong mắt của cậu giờ này chỉ có Cố Diễn, chỉ có người đàn ông đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời này.
Cậu muốn ôm lấy anh, cậu có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
Lục Ý chạy tới bên cạnh Cố Diễn, giang tay ôm anh.
Cố Diễn bị cái ôm này làm cho sững sờ: “…Lục Ý?”
Đám nhóc xung quanh vừa trêu chọc vừa thức thời lui ra.
“Diễn ca.” Lục Ý nghe thấy tiếng tim mình đập bùm bùm bên tai, càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng nhanh, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Cố Diễn, khóe môi cong cong, ánh mắt sáng lấp lánh “Anh có thể cho em một cơ hội theo đuổi anh lần nữa không?”
Hết chương