Edit: Phong Nguyệt
“Nếu cậu ta quả thật xuất sắc như cậu nói, cũng không phải không được.” Phí Giả Khôn ôm bình nước, ngồi xổm dưới gốc cây, vài sợi tóc bay tán loạn trong gió, hắn nhìn Lục Ý, “Nói thật, nếu đổi lại là người khác đến nói với tôi, tôi chưa chắc đáp ứng, vì cậu nhiều lần tìm tôi đề cử, tôi mới bằng thử một phen.”
“Trác Tinh rất giỏi.” Lục Ý đưa cho hắn một điếc thuốc, cậu cũng muốn hút một điếu, lại sợ bị Cố Diễn phát hiện, vì vậy chỉ có thể lấy kẹo bạc hà ra, nghiêm túc nói, “Ngài dùng cậu ấy, tuyệt đối không lỗ đâu, cảm ơn đạo diễn Phí đã cho cậu ấy một cơ hội.”
Phí Giả Khôn phất tay: “Người đến rồi nói.”
Hắn ngửa đầu hớp một ngụm, đổi đề tài: “Mấy ngày nay mọi người thế nào rồi?”
“Ổn ạ” Lục Ý do dự một chút, nhếch khóe miệng, “Cũng khá quen rồi.”
Ngày mai chính thức khai máy.
Mọi chuyện đều theo quỹ đạo bình thường.
Song không biết vì sao, ban ngày ở cùng Cố Diễn thì không có vấn đề gì, nhưng đến buổi tối một mình, Lục Ý sẽ nằm mơ thấy ác mộng, đều là những chuyện phát sinh hồi cấp ba.
Có một lần mơ đến hôm tốt nghiệp, cậu ra khỏi nhà từ sáng sớm, Lục Bạch thờ ơ hỏi cậu hôm nay tốt nghiệp à.
Lục Ý vui vẻ trả lời “Vâng ạ”
Lục Bạch xoa đầu cậu, cười nói, ba sẽ tặng con một món quà tốt nghiệp.
Chớp mắt, hình ảnh biến thành lễ tốt nghiệp, ai nấy cũng đang kích động hưng phấn, Lục Bạch bất chợt gọi cho Lục Ý, nói quà đã chuẩn bị xong, kêu cậu ngước lên nhìn.
Lục Ý ngẩng đầu lên, đôi môi còn vươn ý cười.
Sau đó, nụ cười cứng lại.
Lục Bạch nhảy từ trên sân thượng xuống, áo sơ mi trắng nhuốm đầy máu, ông ngã xuống trước mặt Lục Ý, đôi mắt mở lớn, trên mặt là nụ cười cực kì quỷ dị.
Đám đông sôi sục, bọn họ thét chói tai, vội vã chạy trốn, trộn lẫn vào nhau.
Lục Ý là người đứng gần thi thể nhất, cậu không dám tin sự thật trước mắt, sống lưng lạnh ngắt, con ngươi co rút, thân thể run lẩy bẩy.
Ngay sau đó, hình ảnh bắt đầu vặn vẹo, biến hóa không ngừng, vỡ thành từng mảnh nhỏ, như một con dao ngấm máu, là cảnh tượng cậu sợ hãi nhất.
Dường như có ma quỷ đang đuổi theo cậu.
Vai bị ai đó đè xuống, một âm thanh từ phía sau dán lên lỗ tai cậu, trầm thấp hỏi: “Con trai, quà tốt nghiệp ba tặng con, con có thích không?”
Con có thích không?
Lục Ý quay người bỏ chạy, thở hồng hộc, hốt hoảng luống cuống, nhưng chạy tới đâu cũng là màn đêm u ám.
Dường như lại ai bị xô vào trong đầm nước sâu, càng lúc càng chìm xuống.
Đến cuối cùng, Tống Viện cũng nhập cuộc.
Con có thích không?
Con có thích không?——
Lục Ý bị âm thanh này bức điên.
Ngày hôm sau Lục Ý tỉnh lại sẽ thuyết phục mình quên đi ác mộng này, cậu tự nói với mình không có thật.
Chắc vì hôm nay đạo diễn Phí nói rất nhiều vấn đề cần lưu ý vào ngày mai, thoáng chốc, Lục Ý cảm thấy mình một lần nữa trở lại thời cấp ba.
Lúc trở lại khách sạn, Cố Diễn còn đang luyện dương cầm, mấy ngày nay hễ anh có thời gian rảnh là bị giáo viên tóm đi luyện tập.
Lục Ý định tới phòng nghỉ đợi chút nữa, vừa tới cửa, thì nghe thấy âm thanh của Nhan Bân, không biết đang nói chuyện với người nào, kích động hét: “Tất cả chỉ là ngoài ý muốn! Hai chúng ta đều là đàn ông, cũng không mang thai được, anh phụ trách cái quỷ gì? Có phải anh ước gì người trong thiên hạ đều biết chuyện đêm đó không hả?!”
Lục Ý tưởng đâu phòng nghỉ không có ai, đột nhiên không kịp chuẩn bị nghe thấy câu nói này, sững sờ, bàn tay đang tính vặn nắm cửa ngừng lại.
“Kỹ thuật của anh cũng nát vl! Chán òm!” Nhan Bân tức đến nổ phổi hét, “Chúng ta không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra à?”
Bên kia không biết nói gì, Nhan Bân im lặng một lát, trầm giọng nói: “Tôi biết rồi.”
Lục Ý đứng ở cửa, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cảm thấy lúng túng quá trời.
Nhan Bân đang gọi điện thoại, lượng thông tin này…
Bất ngờ thật.
Hình như cậu ta cũng không muốn ai biết chuyện này.
Lục Ý thu tay về, đang muốn im lặng lui ra, cửa bỗng mở ra, Nhan Bân đang muốn ra ngoài tình cờ gặp Lục Ý, cả người cứng ngắt.
Lục Ý xưa nay chưa từng lúng túng như vậy, dừng một lát mới giơ tay lên: “Cái kia…”
Nhan Bân đang sa sầm mặt bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, tiến lên ôm lấy Lục Ý, nức nở nói “Lục Ý, tôi rất khó chịu…”
Trong hai tháng quen biết Nhan Bân, lần đầu tiên Lục Ý thấy cậu ta khóc.
Đứng ở cửa khóc thật sự là quá thu hút sự chú ý của người khác, hai người liền tiến vào phòng.
Nhan Bân là một người không biết che giấu nội tâm, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc.
Lục Ý an ủi cậu ta cả tối, Nhan Bân vẫn luôn khóc mãi không dứt.
Lục Ý từ trong lời nói lộn xộn, cũng chắp vá đại khái câu chuyện.
Hóa ra anh trai của cậu ta luôn xem cậu ta là phế vật, ngày thường yêu chiều cậu ta cũng do cậu ta không có tâm tư gì với kinh doanh, cũng không muốn tranh giành gia sản, một lòng chỉ muốn đạt thành tựu trong giới giải trí.
Dạo gần đây ba Nhan lập di chúc, hai anh trai của cậu ta không biết dùng thủ đọan gì biết được nội dung, ba Nhan thấy hai thằng con trai lớn có cuộc sống ổn định rồi, nên giao hết % tài sản cho thằng con út Nhan Bân mà mình không yên lòng nhất.
Hai anh trai kia tức điên lên, không cam lòng nhìn gia sản rơi hết trong tay thằng rác rưởi Nhan Bân, hao tâm tổn trí muốn Nhan Bân phạm sai lầm.
Cách đây không lâu, cậu ta bị anh trai tính kế, dưới tình huống cậu ta say xỉn, lên giường cùng một người đàn ông.
Nghe đâu người đàn ông kia cũng là người bị hại, cũng không biết gì hết.
Hiện tại hai anh trai một mực nói Nhan Bân hoang dâm vô độ, ăn chơi trác táng trước mặt ba Nhan.
Ai biết, ba Nhan xem Nhan Bân là tâm can bảo bối, cưng như trứng hứng như hoa gặp chuyện như thế, không nổi nóng, không trách móc câu nào, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, tìm tới nhà người đàn ông kia, kêu hắn ta giải thích.
Thế là to chuyện.
Trước ngày hôm nay, Nhan Bân không để chuyện này trong lòng, cậu ta chỉ cho đó là ngoài ý muốn, bị chó cắn một cái thôi có gì đâu, cậu ta cũng không phải đàn bà.
Nhưng trong một buổi trưa ngắn ngủi, cậu ta phát hiện anh trai mình là người đứng sau những chuyện này, ba của cậu ta lại bức ép đối phương.
Tâm trạng suy sụp có thể hiểu được.
Lục Ý ngồi nghe Nhan Bân than oán, vụng về an ủi cậu ta, đợi cậu ta khóc lóc một hồi, mới đến nhà bếp làm đồ ăn cho cậu ta, xong xuôi tiễn cậu ta về phòng.
Sau khi Nhan Bân ra khỏi phòng, Lục Ý dựa lên tường, nghĩ đến chuyện Nhan Bân than thở về ba và anh của mình, đột nhiên nhớ đến hôm trước khi chia tay với Cố Diễn.
Ba Cố quần áo chỉnh tề tìm tới cửa, chỉ vào mặt cậu mắng cậu không xứng với Cố Diễn.
Lục Ý cúi đầu, xoa xoa ấn đường.
Trên thế giới này có rất nhiều phụ huynh như vậy, đa số đều yêu thương con mình, chỉ khác nhau cách thể hiện.
Như ba Nhan, thương yêu vô điều kiện, không nỡ nói nặng một cậu.
Như ba Cố… Tự cho mình là đúng, thích làm theo ý mình.
Còn ba mình…
Có lẽ do mơ thấy quá nhiều ác mộng, Lục Ý không hề cảm thấy Lục Bạch thương cậu một chút nào.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Bạch không họp cũng tiệc tùng, dẫu ở nhà cũng nhốt mình trong phòng sách.
Lục Ý hồi nhỏ hơi sợ Lục Bạch, sau khi lớn lên cũng không dám hó hé gì trước mặt ông.
Bây giờ ngẫm lại, Lục Ý không nhớ nổi mặt Lục Bạch, chỉ nhớ đường nét mơ hồ.
Thôi, không nghĩ nữa.
Lục Ý thở dài, rất muốn nhìn thấy Cố Diễn.
Cậu đến phòng luyện đàn, cửa phòng đóng chặt, âm thanh dương cầm đứt quãng truyền ra.
Lục Ý bình tĩnh đứng ngoài cửa, nghe một lát, sau đó quay về phòng mình.
Đêm đó Lục Ý lại mơ thấy ác mộng.
Trong mộng, Lục Ý mới năm tuổi, Lục Bạch dắt cậu cùng ngồi trên cầu trượt.
Tống Viện đứng bên cạnh, cười híp mắt nhìn bọn họ.
Tiểu Lục Ý rất vui vẻ, cười đến không khép miệng, quay đầu nhìn lại Lục Bạch, nắm bàn tay rộng lớn của Lục Bạch, muốn xác nhận đây là ba cậu.
Lúc trượt xuống, cảm giác như được tự do bay lượn trong không trung, trên đầu là bầu trời xanh thẳm.
Rất tuyệt vời.
Tiểu Lục Ý cười haha, cứ thế chơi một lần lại một lần.
Tống Viện lấy khăn lau trán cậu, quay người đi mua nước cho họ.
Tiểu Lục Ý một lần nữa đứng trên cầu trượt, ngửa đầu nhìn Lục Bạch, dang tay ra muốn ông ôm mình.
Chẳng biết sao, có thể vì đứng ngược sáng, vẻ mặt Lục Bạch trông có chút kỳ quái.
Tiểu Lục Ý đầy mặt ngây ngô níu quần áo của ông, nói: “Ba ơi, ôm ôm!”
Lục Bạch ngồi xổm xuống, nhìn cậu: “Lục Ý.”
Tiểu Lục Ý ngơ ngác nhìn ông, vô thức bị Lục Bạch dọa sợ, không dám nhúc nhích.
Lục Bạch thản nhiên nhìn cậu, nắm cổ tay cậu, không có Tống Viện ở đây, sự chán ghét của ông ta không thèm giấu giếm nữa, đôi mắt cũng lạnh lẽo theo.
“Lục Ý, mày là một đứa dư thừa.” Lục Bạch cầm tay cậu, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, “Nếu như không phải Viện Viện một hai đòi sinh mày, mày sẽ không thể nào tồn tại trên đời này!”
Tiểu Lục Ý thình lình bị đẩy về phía trước, khe trượt trước mắt vốn màu sắc sặc sỡ biến thành một mảng đỏ tươi đến chói mắt.
Cậu duỗi đôi tay nhỏ bé ra, hốt hoảng muốn nắm cái gì đó, nhưng cái gì cũng không nắm được.
Cứ thế mà lăn xuống, sau mấy vòng, cảm giác hư không ùa đến.
Dưới chân trống rỗng, hệt như rơi xuống vách núi.
Đối với tiểu Lục Ý mà nói, đây chẳng khác gì tận thế.
Không ngừng rơi xuống, không thể nắm thứ gì, tựa như bị vực sâu vạn trượng nuốt chửng ——
Tiểu Lục Ý sợ mất mật, tiếng thét chói tai nghẹn ngay họng, làm sao cũng không thét ra được.
Vào lúc này, từng đợt tiếng gõ cửa vang lên, đập tan hết thảy ác mộng.
Lục Ý chợt mở mắt ra, cả người thấm đẫm mồ hôi lạnh, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, cả đôi môi cũng phát run.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.
Lục Ý chậm rãi xuống giường mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Cố Diễn, thấy Lục Ý tới mở cửa, vừa định nở nụ cười, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Lục Ý không được tốt, lại ngẩn ra.
Lục Ý im lặng bước tới, cố gắng tỏ ra trấn định, nhỏ giọng hỏi: “…. Em có thể ôm anh không?”
Cố Diễn vươn tay ôm cậu vào lòng.
Một tay anh đặt sau gáy cậu, một tay vuốt ve lưng cậu, vừa nhẹ nhàng vừa kiên nhẫn.
Cảm giác trống rỗng biến mất, cuối cùng chân cũng chạm đất.
Lục Ý bình phục hô hấp, dựa vào lồng ngực Cố Diễn, siết chặt quần áo của anh, tựa như con thú bị thương tìm thấy nơi an toàn dành riêng cho mình.
“A Ý” Cố Diễn nhẹ nhàng hạ một nụ hôn xuống trán của cậu, “Anh là của em, em muốn ôm thì ôm, không cần phải xin phép.”