Nếu biết hội ngộ trong trường hợp như vậy, Thẩm Thư Vân là sẽ không tự đến tìm mất mặt.
Lúc tám giờ, Thẩm Thư Vân nhận được cuộc gọi từ Ninh Vãn: “Thư Vân, anh hình như để quên tập văn kiện ở tủ đầu giường, em nhìn xem nếu có thì đưa dì Ngô đem cho anh? Hay anh bảo tài xế về lấy cũng được.”
Thẩm Thư Vân khi đó ở dưới lầu, vừa mới ăn xong sủi cảo lạnh thấu đêm qua, tiếp điện thoại, rồi cúp.
Anh lên lầu vào phòng ngủ, quả nhiên có một tập văn kiện nằm trên tủ đầu giường, hẳn là ngày hôm qua Ninh Vãn xem trước ngủ xong tùy tay đặt lên, lúc sáng đi quên cầm. Thẩm Thư Vân cầm lên nhìn thoáng qua, là một phần hợp đồng, hẳn là cậu đang rất sốt ruột cần đến, bỗng nhiên nhớ tới sáng nay dì Ngô nhắn tin cho mình, nói con dì có chút việc, tạm xin anh một ngày nghỉ phép, vì thế anh thở dài, nhận mệnh thay quần áo, đem văn kiện bỏ gọn vào túi giấy, lái xe tự mình đưa đến công ty.
Công ty Ninh Vãn anh không thường tới, công việc của anh với cậu không chung chuyên môn, anh không hiểu gì chuyện làm ăn, cũng chả có mối quan hệ làm ăn với ai, cho nên cũng rất ít hỏi đến chuyện công ty Ninh Vãn, trong công ty tự nhiên không có gì người nhận ra anh.
Hôm nay ở sảnh tiếp tân là một cô gái, chưa hề gặp qua Thẩm Thư Vân, thấy anh thẳng đến chỗ thang máy lên văn phòng tổng tài, vội vàng chạy chậm qua ngăn lại: “Tiên sinh, xin hỏi ngài có phải đi nhầm không? Nếu ngài đến làm việc mời đi thang máy bên tay phải, nơi này không phải đến bộ phận xử lý cố vấn.”
Thẩm Thư Vân nhẹ nhàng cười một cái, không trách cứ cô gái này, chỉ ôn hòa nói: “Tôi từ nơi này đi lên không sai. Cô liên hệ một chút với Anna, nói là Thẩm Thư Vân tới, còn lại, cô ấy sẽ giải thích.”
Cô gái thấy khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của anh, ánh mắt liễm diễm như nước, bị Thẩm Thư Vân nhìn không khỏi đỏ mặt, nghĩ thầm hẳn người đẹp như thế chắc không phải người xấu, vì thế gật đầu nói: “Vâng, vậy ngài cứ lên trước đi, tôi hỏi một chút chị Anna.”
Anna là thư ký riêng của Ninh Vãn.
Thẩm Thư Vân gật đầu, từ trong túi lấy ra thẻ thông hành Ninh Vãn trước kia cho, quét thẻ, đi thang máy thẳng tới tầng .
Anh tuy ít đến, nhưng rất quen thuộc với văn phòng Ninh Vãn. Một tầng % diện tích là văn phòng Ninh Vãn, còn lại không gian là văn phòng thư kí với một căn phòng hội nghị. Anh nhớ rõ, sau khi đến tầng , đi qua một cái hành lang dài chính là văn phòng Ninh Vã. Bảo an cửa thang máy nhận ra anh, không ngăn trở, còn gật đầu ý chào Thẩm Thư Vân, Thẩm Thư Vân cười đáp lại.
Thẩm Thư Vân lập tức đi qua hành lang dài, hướng đến văn phòng Ninh Vãn, trước mặt là cánh cửa to chưa đóng, từ kẹt cửa phát ra tiếng cười sang sảng đứt quãng —— anh nhận ra được, trong đó có tiếng cười Ninh Vãn.
Anh theo bản năng siết chặt tập hồ sơ trong tay, từ kẹt cửa lặng lẽ nhìn, qua kẽ hở, anh thấy một khuôn mặt hơi quen thuộc, cơ hồ nháy mắt liền nhận ra, đây đúng là người anh ở siêu thị nhìn thấy cùng Ninh Vãn đứng chung một chỗ.
Thẩm Thư Vân lùi lại hai bước, cảm thấy đầu váng mắt hoa, cảm giác ghê tởm xông thẳng yết hầu, khiến anh khó chịu đến thở không nổi, mà tiếng cười không ngừng từ khe cửa trung truyền đến càng chuy tâm chói tai, Thẩm Thư Vân dựa vào tường trên hành lang, hoãn một hồi lâu mới áp chế xúc cảm đau lòng.
Anh hiện tại cái dạng này nhất định thực xấu, ghen ghét, không cam lòng, thống khổ chẳng giấu được xuất hiện ở trong mắt mình, thật sự chật vật lại bất kham.
Cho đến đem những cảm xúc tiêu cực áp xuống, Thẩm Thư Vân mới dám giơ tay gõ cửa hai cái, nghe thấy bên trong truyền đến “Mời vào”, anh mới chậm rãi đẩy cửa ra.
“Em tới đưa cho anh túi văn kiện.”
Ninh Vãn đang uống một ly cà phê mới pha, nghe thấy chất giọng quen thuộc này, đột nhiên giương mắt, từ ly cà phê ngẩng lên trông thấy Thẩm Thư Vân, cà phê vừa uống vào tức khắc sặc ở yết hầu, Ninh Vãn bỏ nhanh cái ly kịch liệt ho khan, sắc mặt trướng đến đỏ bừng. Thẩm Thư Vân lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn Đường Ý Xuyên lấy khăn đưa cho Ninh Vãn, nửa cong eo vỗ lưng cho Ninh Vãn, ý đồ vuốt chất lỏng nuốt xuống. Anh thậm chí một bước không động, không hề biểu cảm, chỉ đờ đẫn đứng đó, như một quần chúng bình tĩnh.
“Ninh Vãn, có đỡ chút nào không?”
“Ừm.” Ninh Vãn phất tay Đường Ý Xuyên, có chút co quắp đứng lên, bước nhanh tới chỗ Thẩm Thư Vân đứng, thuận tay nhận văn kiện, cố tình đè thấp sự kinh hoảng trong giọng nói “Sao em lại tới đây!”
“Dì Ngô không ở nhà, hôm nay là chủ nhật, em cũng không có việc gì, liền đưa tới.” trên áo sơmi Ninh Vãn bắn không ít cà phê, lúc cậu đi tới chỗ anh trong lòng anh đã chua xót khôn, Thẩm Thư Vân theo bản năng nhẹ nhàng nhăn mày, “Em sợ anh cần gấp.”
Lúc Thẩm Thư Vân nói những lời này, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Đường Ý Xuyên, tinh tế đánh giá người đàn ông diện mạo thanh lãnh. Anh ta thoạt nhìn hơi lớn tuổi, nhưng không thể che dấu ngũ quan diễm lệ, trên người mang theo một loại khí thế người sống chớ gần, như loài hoa mỹ lệ cao lãnh, lại như là bạch nguyệt quang xa xôi không thể với tới.
Đường Ý Xuyên lúc này cũng chú ý tới người ở cửa vẫn luôn nhìn chằm chằm chính mình, xuất phát từ lễ phép anh ta gật đầu, hỏi Ninh Vãn: “Ninh Vãn, vị này chính là……?”
Ninh Vãn đứng thẳng bất động tại chỗ, cậu muốn giới thiệu nói đây là vợ mình, nhưng đầu lưỡi như líu lại, một câu đơn giản lại thành ấp úng lung tung rối loạn: “Anh…… anh ấy là…… anh ấy là ừm…. của tôi……”
Thẩm Thư Vân cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm tay trái Ninh Vãn đang cầm tập văn kiện, cái tay kia trên ngón áp út sạch sẽ, đã không thấy dấu vết chiếc nhẫn màu bạc, giống như cái nhẫn cưới có khắc chữ “Vân” ấy chưa bao giờ từng tồn tại.
Chiếc nhẫn đó Ninh Vãn luôn mang trên tay, quá khứ ba năm, kể cả khi cậu tắm rửa cũng không tháo xuống, giờ phút này lại không thấy bóng dáng.
Thẩm Thư Vân theo bản năng giấu đi bàn tay mang nhẫn cưới giấu đi, ba kí tự khắc bên trong chiếc nhẫn giờ như cứa vào làn da anh phát đau, anh cười khẽ một tiếng, tiếp lời Ninh Vãn: “Tôi chỉ là bạn của cậu ấy, chúng tôi là bạ bè…… Quan hệ không tồi.”
Anh luôn luyến tiếc Ninh Vãn khó xử, vô luận khi nào.
Chỉ là cảm thấy có chút khổ sở, tới cuối cùng, anh thế nhưng cũng chỉ có thể là một người bạn.
Ninh Vãn khiếp sợ nhìn Thẩm Thư Vân, há miệng thở dốc, ý đồ giải thích chút gì, nhưng cuối cùng, một chữ cũng không có thể nói ra.
Thẩm Thư Vân khe khẽ cười trừ, vờ thoải mái vỗ vỗ Ninh Vãn, tiếng nói khinh khinh nhu nhu: “Em đây đi trước, không quấy rầy hai người làm việc.”
Ninh Vãn trong lòng đột nhiên dâng lên sự khủng hoảng, nụ cười vừa rồi của Thẩm Thư Vân thương tâm hơn cả khóc, Ninh Vãn chợt nhận ra chính sự do dự của mình làm tổn thương tâm Thẩm Thư Vân, trong đầu kêu loạn, bắt lấy cổ tay gầy của Thẩm Thư Vân, ngớ ngẩn gọi: “Thư Vân……”
“Ninh Vãn, buông ra.” Thẩm Thư Vân không nhìn Ninh Vãn, giọng thực nhẹ, nhưng mỗi một tiếng nói đều như ráng thốt lên, như từng mũi xé qua cổ họng máu chảy đầm đìa “Đừng ở chỗ này lớn chuyện, đối ai đều không tốt.”
Ninh Vãn trừng lớn mắt, ngón tay khe khẽ nới lỏng, Thẩm Thư Vân giật tay ra khỏi bàn tay cậu, xoay người sang chỗ khác, không ngừng bước rời xa văn phòng Ninh Vãn.
Sự cô đơn bao trùm, bóng dáng hiu quạnh, khi rời đi cô độc một mình, khoác ánh nắng ngày mùa thu, từng bước một rời đi.
Ninh Vãn đứng tại chỗ, không đuổi theo.
Cho nên cậu vĩnh viễn sẽ không biết, khoảnh khắc Thẩm Thư Vân xoay người, đôi mắt đã đỏ hoe và đôi tay run rẩy không ngừng.
Khi đó, Ninh Vãn chẳng thể thấy được, một người lúc nào cũng cười được không phải người không khổ sở, một người khi đã rời đi rồi sẽ không có ngày gặp lại.
Hết chương