“Còn chưa tìm được Thẩm Thư Vân?” La Kiêu tùy ý ngồi xuống bên người Ninh Vãn, lấy ra một gói thuốc lá từ trong lòng ngực, rút một cây ngậm trong miệng, “Một chút tin tức cũng không có sao?”
Ninh Vãn nâng mí mắt nhìn La Kiêu, liếc mắt một cái, trầm mặc lấy trên đầu hắn một mảnh giấy vụn màu hồng nhạt.
La Kiêu tay mở bật lửa dừng lại, nhìn mảnh giấy vụn trong tay Ninh Vãn, cười hai tiếng, ba phần xấu hổ bảy phần ngọt ngào: “Trước khi tới giúp Miểu Miểu làm bài tập thủ công, khả năng không cẩn thận dính vào.”
Nói, hắn đóng nắp bật lửa, thả lại trong túi, ngón tay lấy điếu thuốc giữa hai môi, nhét trở lại hộp thuốc.
Ninh Vãn kỳ quái: “Như thế nào không hút?”
La Kiêu ha hả một tiếng, giọng nói mang theo đắc ý, khoe khoang thật sự: “Đột nhiên nhớ tới Tiểu Hàn gần đây không cho tôi hút thuốc, nói là, có con nhỏ, xác thật không thể hút thuốc như trước, thuốc này gây nghiện, hút một miếng là không dừng được.”
“Cậu……” Ninh Vãn hàm răng chua xót “Thích Tri Hàn thật đúng là có chiêu, huấn luyện như thế nào mà cậu dễ bảo thế?”
“Cậu còn cười tôi? Nếu đổi lại là Thẩm Thư Vân, cạu cũng như vậy thôi!”
La Kiêu nhớ tới lúc trước Ninh Vãn gọi điện thoại cho hắn, bảo mình đi nhà cậu một chuyến. La Kiêu tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng vẫn đến, ấn chuông cửa gần mười phút, mới có người mở cửa, không đợi La Kiêu oán trách xuất khẩu, một khối thân thể ngã dúi đằng trước, tiếng cực lớn làm da đầu La Kiêu tê dại.
Ninh Vãn ngã trên mặt đất, mặt vàng như giấy, ý thức không rõ, sợ tới mức La Kiêu ngồi xổm xuống, vỗ mặt cậu: “Ninh Vãn, Ninh Vãn, cậu làm sao vậy?”
Ngón tay chạm vào mặt Ninh Vãn, mới biết được người này sốt cao ghê gớm, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến da thịt, La Kiêu còn cho rằng người này bị than nướng qua. Ninh Vãn nằm trên mặt đất, cánh môi khô nứt mấp máy, nói ra mấy chữ, La Kiêu cúi người nghe, dí lỗ tai gần miệng Ninh Vãn mới nghe rõ cậu đang nói cái gì: “Thư Vân…… Thư Vân…… Đừng đi……”
La Kiêu thở dài, nhận mệnh đem cái kẻ sốt cao này lôi túm tiến lên xe, đưa người đi bệnh viện.
Ninh Vãn mất cả đêm truyền dịch, bởi vì khả năng bất ngờ lại phát sốt, La Kiêu phải trông ở bệnh viện một buổi tối, chờ đến buổi sáng ngày hôm sau, Ninh Vãn mới mở hai mắt ảm đạm không ánh sáng.
Lúc mới tỉnh lại ngơ ngác nhìn trần nhà tuyết trắng trong chốc lát, một lát sau mới ý thức được đây là nơi nào, quay đầu thấy La Kiêu dựa vào ghế trên ngủ gật, con ngươi lướt qua một tia mất mát: “Cậu như thế nào ngủ tại đây?”
La Kiêu vốn dĩ hơi mơ màng sắp ngủ, nghe xong lời này một cái giật mình tỉnh, hắn chỉ vào Ninh Vãn, cặp lông mày đều phải dựng thẳng: “Cậu cái đồ không lương tâm, ngày hôm qua không phải cậu gọi điện thoại kêu tôi qua, sau đó lại ngã trước mặt tôi sao? Nếu không phải tôi túm cậu đến bệnh viện truyền dịch, cậu tính ở nhà sốt chết cũng không ai biết!”
Ký ức ngày hôm qua đứt quãng kéo về, Ninh Vãn chậm rì rì à một tiếng, sau đó giọng làm nũng: “Tôi là người bệnh, cậu nhỏ giọng chút, đau đầu.”
La Kiêu bị cậu một chuyến cứng họng, thở phì phì trừng mắt nhìn Ninh Vãn liếc mắt một cái, nhưng mà một cái liếc mắt này, lại làm sự tức giận biến mất không thấy tăm hơi —— nhìn điệu bộ Ninh Vãn thật sự đáng thương, hắn cùng Ninh Vãn từ nhỏ ở bên nhau, cho tới bây giờ sắp ba mươi năm, Ninh Vãn luôn là đứa tinh thần sáng láng, quần áo sạch sẽ, hắn trước giờ không thấy qua bộ dạng Ninh Vãn thảm hề hề như quỷ.
“Tôi nói chứ cậu với anh ấy đang êm đẹp, cùng Thẩm Thư Vân nháo ly hôn gì chứ!” La Kiêu xoa mày, muốn xua đuổi ủ rũ nặng nề “Ly còn chưa tính, cậu lại quay ra theo đuổi Đường Ý Xuyên a! Đuổi theo bạch nguyệt quang trong lòng mười mấy năm a, rốt cuộc giờ nằm chỗ này?”
Ninh Vãn mờ mịt nhìn La Kiêu, nhìn đến khi La Kiêu lông tơ sau cổ đều dựng đứng, cậu hỏi một đằng trả lời một nẻo hỏi: “La Kiêu, cậu nói tình yêu rốt cuộc là cái thứ gì?”
La Kiêu hừ cười một tiếng: “Cậu nói nghe chua xót thế. Tình yêu chính là một dạng trò chơi, ai mà rõ được a!”
“Vậy sao cậu lại hồi tâm? Lúc trước không phải vẫn luôn nói, nhân sinh khổ đoản, có thể hưởng lạc được nhiêu thì hưởng lạc bấy nhiêu, ngàn vạn không thể ở một thân cây thắt cổ chết.” tròng mắt Ninh Vãn xoay chuyển, tựa hồ đang thực nỗ lực áp xuống sự xem thường, “Cậu tại sao bây giờ lại thích Thích Tri Hàn a? Lúc trước người ta vội vàng truy phía sau mông cậu, tại sao lúc đó lại thấy không có hứng thú với con dâu nuôi từ bé? Tại sao lúc sau rốt cuộc nghĩ thông như thế nào, đời này một hai phải là Thích Tri Hàn mới được?”
Bị Ninh Vãn vừa nói như vậy, La Kiêu cũng nhớ tới những năm tháng phí hoài của hắn cùng Thích Tri Hàn, cũng dâng lên nỗi chua xót cảm khái cùng buồn bã, đôi tay hắn gối lên sau đầu, bĩu môi nói: “Có câu nói không sai, mất đi mới biết quý trọng…… Người có đôi khi chính ngu ngốc cùng cực. Tôi phát hiện tôi cần em ấy, bởi vì tôi yêu em ấy. Tựa như không khí, vô hình vô tung, cả ngày quay chung quanh cậu, làm người rất khó chú ý tới sự tồn tại của nó, nếu như cậu ngẫm lại, nếu như đến một nơi không có không khí, ví dụ như dưới nước, cậu liền không thể sống được!”
La Kiêu hồi ức, đến lúc này đã bị một tiếng thở dài thật dài của Ninh Vãn xua tan, hắn nhìn Ninh Vãn, lấy mảnh giấy vụn màu hồng nhạt nhận lấy trong tay xoa nắn một hồi, lại nhịn không được hỏi: “Trinh thám cậu tìm không đáng tin cậy a, tìm lâu như vậy cũng chưa tìm được? Nếu không cậu cứ trực tiếp, gọi điện cho người nhà Thẩm Thư Vân hỏi dò! Đều lúc này rồi, còn để ý mặt mũi nữa sao?”
“Cậu nghĩ tôi chưa từng gọi chắc?” Ninh Vãn sắc mặt trầm xuống, “Tôi đã gọi cho ba ba Thư Vân, thử thăm dò hỏi vài câu, phát hiện dường như Thư Vân không đem chuyện chúng tôi ly hôn nói cho người nhà! Lúc này sắp cuối năm, cậu nói xem liệu Thư Vân em ấy về nhà ăn Tết hay không?”
La Kiêu vuốt cằm nghĩ nghĩ: “Tám phần sẽ không, hai người ly hôn cũng có mấy tháng, nếu Thư Vân căn bản cũng chưa nói chuyện này, hẳn là tết năm nay cũng sẽ không trở về —— bằng không hai người không cùng nhau chúc tết, giải thích như thế nào?”
Ninh Vãn suy sụp nhắm mắt lại, trong cổ họng mạn dâng lên niềm chua xót.
Từ lúc bắt đầu tìm kiếm Thẩm Thư Vân, đại khái là từ một tháng trước.
Ninh Vãn nhớ lại một tháng trước công ty họp thường niên, lại không khỏi thở dài. Một tháng trước, cũng chính là cuối tháng mười hai, công ty Ninh Vãn đúng hạn tổ chức họp thường niên, bọn họ nhân viên công ty tám tuổi không ít, một bộ phận cơ bản đều là người trẻ tuổi, làm ầm ĩ lên khiến Ninh Vãn có điểm chống đỡ không được, cảm giác chuỗi ngày ốm đau ngày hôm trước lại sắp sửa ngóc đầu trở lại. Họp thường niên xong, một đám người một hai phải cùng đi quán bar ầm ĩ, Ninh Vãn hứng thú không cao, vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng bị mấy cô gái trẻ lôi kéo khuyên, cuối cùng nghĩ một năm đi một lần cũng không sao, liền thỏa mãn tâm nguyện bọn họ. Đường Ý Xuyên cũng ược bọn họ mời kịch liệt, cuối cùng vẫn bị mấy đứa nhỏ mạnh mẽ lôi kéo phải đi.
Nhạc quán bar thực ồn ào, cả trai lẫn gái theo tiếng nhạc DJ ở sân nhảy ôm eo bá vai, ánh đèn lúc sáng lúc tối làm người mê say, Ninh Vãn thật sự không có hứng thú, cùng Đường Ý Xuyên hai người tránh trong một góc uống rượu.
Đường Ý Xuyên uống cạn một ngụm rượu cuối cùng trong ly, có chút chưa đã thèm liếm môi: “Sao cậu không cùng mấy thanh niên kia chơi? Năm nay mới , như thế nào sống như ông cụ non vậy?”
“Ông cụ non?” Ninh Vãn khóe môi hơi giương lên “Không đến mức cụ non, chỉ là nhấc không nổi hứng thú.”
Cặp mắt Đường Ý Xuyên như hồ ly sớm đem hết thảy thu hết vào đáy mắt, cười nhạo nói: “Chỉ là không có hứng thú khiêu vũ? Tôi thấy Ninh tổng gần nhất làm cái gì đều rất không có hứng thú, đây là làm sao vậy?”
“Có sao?”
“Có!” Đường Ý Xuyên tươi cười minh diễm, ý tứ cà khịa rõ ràng, “Để xem nào, cậu đây rõ ràng đang bị bệnh tương tư. Bằng không, cậu nói cậu thích tôi, cậu cũng đã ly hôn, tại sao không nhanh tới cua tôi chứ?”
Ninh Vãn cứng họng.
Chỗ ngồi cũng không tính rộng, cho nên hai người dựa thật sự gần, Đường Ý Xuyên vừa uống xong rượu, hương hoa nhài mát lạnh không ngừng tỏa vào lỗ mũi Ninh Vãn, Ninh Vãn nâng hàng mi dài, nhìn người phía bên cạnh, Đường Ý Xuyên cười nửa phần cũng chưa đạt đáy mắt, quả thực là ai cũng chạm vào không được. Ninh Vãn vô thức có chút hoảng hốt, nghĩ, Đường Ý Xuyên, có thật là người mình đã tâm niệm nhiều năm hay không?
Nửa năm tiếp xúc, Ninh Vãn cùng Đường Ý Xuyên đã dần dần quen thuộc, phát hiện tuy tin tức tố Thẩm Thư Vân và Đường Ý Xuyên đều là hương hoa nhài, nhưng bọn họ là hai tính cách hoàn toàn bất đồng —— Thẩm Thư Vân ôn hòa ưu nhã, như một khối ngọc ôn nhuận, chạm vào ấm áp, trơn nhẵn không tì vết, mà Đường Ý Xuyên hoàn toàn tương phản, có khi lạnh như băng, có khi lại bén nhọn hơi khắc nghiệt, như là một đóa hồng đầy gai, chạm vào một chút phải đổ máu.
Kỳ thật trong trí nhớ Ninh Vãn, người thiếu niên năm ấy vớt mình khỏi ranh giới sinh tử, hẳn là giống Thẩm Thư Vân ôn nhu và thiện lương —— hoặc là nói, khi cậu vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu, cậu phán đoán ra hình dung của đối tượng thầm mến, hẳn chính là tính cách như Thẩm Thư Vân. Ngược lại Đường Ý Xuyên, kém xa vạn dặm hình tượng “Bạch nguyệt quang” trong lòng cậu. Cũng đúng là bởi vì như vậy, khi cậu tìm được Thẩm Thư Vân, cơ hồ không có do dự, hoài nghi, liền nhận định Thẩm Thư Vân là người năm đó cứu mình.
Thẩm Thư Vân có chuyện xảy ra sẽ chiều theo, Đường Ý Xuyên sẽ không; Thẩm Thư Vân sẽ tình yêu đầy cõi lòng nhìn cậu, Đường Ý Xuyên có khi một ánh mắt đều lười để ý.
Số lần Ninh Vãn nhớ Thẩm Thư Vân càng ngày càng nhiều, mỗi lần nhớ mong anh, cậu cách Đường Ý Xuyên càng lúc càng xa. Ba năm hôn nhân của cậu và Thẩm Thư Vân không phải giả, vượt qua năm tháng nào phải hư vô, ba năm, có cũng đủ rất nhiều thứ nho nhỏ tạo nên hồi ức Ninh Vãn.
Bỗng nhiên, Ninh Vãn nhớ tới lời nói La Kiêu: “Tôi phát hiện tôi cần em ấy, bởi vì tôi yêu em ấy..”
Cậu thật sự yêu Đường Ý Xuyên sao? Người cậu yêu rốt cuộc là Đường Ý Xuyên, người đã từng cứu cậu nơi con sông ngày ấy, người đã từng vươn đôi tay đến mình?
Nếu chỉ là tham luyến kia một cái chớp mắt ấm áp, như vậy Thẩm Thư Vân đã cho hắn càng nhiều ấm áp đâu? Lại muốn như thế nào tương để?
Có lẽ, người cậu yêu căn bản không phải thiếu niên ngày ấy, mà là một phần ấm áp, mà thời gian ba năm, sớm chiều cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, đã sớm khiến trái tim cậu chìm đắm.
Âm thanh vọng lên từ đáy lòng Ninh Vãn càng ngày càng vang, cậu không muốn lí trí mình cứ mãi dối trá nữa, lựa chọn nghe theo tiếng lòng một lần.
Ninh Vãn thu lại ý cười, đá bên trong tỏa hơi lạnh xuyên qua lớp ly bằng pha lê mỏng, truyền đến lòng bàn tay lạnh lẽo: “Đại khái…… Là bởi vì tôi, không thích anh chăng?”
Đường Ý Xuyên nghiêng đầu, nụ cười châm chọc dần dần biến mất, chân thành tha thiết nhìn chằm chằm Ninh Vãn, vỗ vai cậu: “Đừng bỏ lỡ, chạy nhanh đi tìm người ấy đi.”
“Người ấy”, Đường Ý Xuyên không nói rõ, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ ràng, là Thẩm Thư Vân.
Ninh Vãn nâng tay, cụng ly với cái ly cạn rượi của Đường Ý Xuyên, rồi uống một ngụm cạn ly, cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ nói hai chữ với Đường Ý Xuyên: “Cảm ơn.”
Tiếng cảm ơn này, là cho người thiếu niên Đường Ý Xuyên mười mấy năm trước, cũng là cho người đã đánh thức cậu.
Bọn họ ân oán dây dưa, chấp nhất cũng đành, mê mang cũng thế, đều dừng ở ly rượu này, uống hết ly rượu này, mọi chuyện đã để phía sau.
Một đám người ồn ào nhốn nháo, lúc tản ra đã gần rạng sáng giờ. Đường Ý Xuyên uống nhiều quá, tửu lượng thật sự kém, còn uống nhiều như vậy, Ninh Vãn ngăn không được, cuối cùng chỉ có thể đỡ người lảo đảo ra ngoài.
Ai biết vừa ra cửa quán bar, Ninh Vãn liền cảm giác được một trận gió thổi lên mặt, theo bản năng liền cúi đầu tránh thoát —— sau khi cùng Thẩm Thư Vân kết hôn, cậu bắt đầu học thuật đấu vật, ba năm đều không ngừng luyện tập, hiện giờ đơn độc đấu mấy cái tráng hán cũng không phải vấn đề.
Tự dưng bị người đột kích khiến lửa giận vô cớ bùng lên, giương mắt đối mặt với một cặp mắt xanh lam thuần.
Mái tóc vàng hơi cuốn, khuôn mặt thâm thúy của người nước ngoài đang lườm cậu, tức muốn hộc máu rồi bô bô nói một tràng tiếng Anh. Hắn nói quá nhanh, Ninh Vãn cũng không thể từng câu từng chữ đều nghe hiểu, nhưng đại khái nghe hiểu mấy từ, biết người này đang mắng mình, vì thế đỡ trán, vừa định hỏi một câu anh là ai, cánh tay đã bị Đường Ý Xuyên bên cạnh nắm chặt, cậu nghiêng đầu, dưới đèn đường nhìn thấy gương mặt Đường Ý Xuyên trắng như tuyết.
“Đi, đi mau,” Đường Ý Xuyên cau mày, như muốn trốn phía sau Ninh Vãn “Đừng nói lý với kẻ điên này.”
Sắc mặt vị mỹ nhân dị quốc tóc vàng mắt xanh nặng nề, nhìn xuống cái tay Đường Ý Xuyên đang nắm ống tay áo Ninh Vãn, sau đó đem ngón tay Đường Ý Xuyên từng ngón nhả ra. Nắm chặt cổ tay Đường Ý Xuyên, hắn dùng sức tách hai người ra, một cái tay khác tự nhiên ôm eo Đường Ý Xuyên, sau đó, hắn dùng tiếng Trung gằn từng chữ một hỏi: “Anh nói, ai là kẻ điên?”
Hết chương