[Ba năm sau]
Ngải Nặc dùng bút chọc cằm, nheo mắt nhìn bục trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì, hai màu đỏ nhạt dần xuất hiện trên khuôn mặt. Hoa Kỳ Kỳ, người ngồi bên cạnh cô nhìn thấy, gõ đầu cô và mỉm cười: “Cậu có phải đang nhớ Thẩm không?”
“Làm gì có!” Ngải Nặc bưng trán, hoảng loạn che giấu tâm tư thiếu nữ “Cậu nói bậy bạ gì đó!”
Ngải Nặc cùng Hoa Kỳ Kỳ đều học cùng trường đại học và là sinh viên khoa tiếng Trung —— Ngải Nặc là một cô gái người Anh di cư đến Singapore cùng cha mẹ ở tuổi thiếu niên, còn Hoa Kỳ Kỳ, cha cô là người Singapore, mẹ cô là người Trung Quốc, cô được sinh ra ở Singapore.
Ngải Nặc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Cậu nói xem, Thẩm vì sao vẫn chưa kết hôn nha? Thầy ấy là một người tốt, tớ muốn cưới thầy ấy!”
“Làm sao cậu biết thầy ấy chưa kết hôn?”
“Tớ đã hỏi lần trước! Thầy ấy nói rằng thầy ấy không có bạn lữ!”
Hoa Kỳ Kỳ khoa trương “Ồ” một tiếng, lộ ra biểu cảm xem kịch vui, vì vậy Ngải Nặc xấu hổ nhanh chóng đưa tay ra để che cái miệng chuẩn bị bát quái “Cậu nói nhỏ thôi!”
“Cậu muốn ở bên thầy ấy sao? Nhưng mà cậu còn chẳng biết thầy ấy là ai, ngộ nhỡ thấy ấy là Omega giống như cậu thì nên làm gì?”
“Làm sao có khả năng! Tớ xưa nay chưa bao giờ ngửi thấy mùi tin tức tố của thầy ấy… Tớ khẳng định thầy ấy là một Beta.”
Hoa Kỳ Kỳ chống cằm, mạn bất kinh tâm tiếp lời: “Ngửi không thấy tin tức tố, cũng có thể là đã có alpha đánh dấu vĩnh viễn thầy ấy a, dù sao tin tức tố của Omega đã bị ký hiệu, người ngoài không thể ngửi thấy.”
Ngải Nặc sững sờ, cô định há mồm tiếp tục phản bác, lại phát hiện không thể nào biện hộ —— vị thầy Thẩm này, mặc áo dài cổ cao bất kể xuân hạ thu đông, che kín hết cả phần cổ và tóc sau gáy, không thể biết liệu có một tuyến omega nhỏ ở cổ sau hay không.
Hoa Kỳ Kỳ nháy mắt một cái, lắc ngón tay về phía cô, nói một đoạn tiếng Anh trôi chảy:
“Cậu đừng tưởng bở nữa, tớ không nghĩ là cậu có thể đâu, thầy ấy sớm có người khác theo đuổi rồi. Hai ngày trước sau khi tan lớp tớ để quên cây dù trong lớp, lúc quay lại lấy, thì thấy thầy Thẩm và một người đàn ông khác từ trong lầu đi ra, thầy ấy còn lên xe của người đó!”
“Thiệt hay giả?!”
“Tớ lừa cậu làm gì chứ!” Hoa Kỳ Kỳ cười hì hì nói, “Ai nha, nơi này có một thiếu nữ đang thất tình rồi!”
Ngải Nặc đưa tay ra đánh cô, lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một người bước vào trong ánh sáng ấm áp của buổi chiều, đứng trên bục giảng.
Đây là một người đàn ông rất gầy với đôi má hơi trũng, nhưng ánh mắt lại rất đẹp, với nét quyến rũ phương Đông độc đáo.
Tái nhợt và gầy gò không làm cho anh trông ảm đạm, trên người có một loại khí chất trầm tĩnh, cho nên chỉ cần người khác nhìn thấy anh, dường như lòng cũng bình lặng lại.
Ngải Nặc nhớ đến, người Trung Quốc có một câu thành ngữ gọi là mỹ nhân như ngọc, có lẽ là để mô tả những người như Thẩm Thư Vân.
Thẩm Thư Vân xắn tay áo lên một chút, cắm USB vào máy vi tính, mở file PPT, ngẩng đầu dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Bắt đầu đi.”
Sau khi tan lớp, Thẩm Thư Vân thu dọn đồ đạc của mình, chậm rãi bước ra cổng trường. Điện thoại vang lên, Thẩm Thư Vân chẳng còn nhìn mà bấm nghe, đúng như dự đoán, là Tiêu Mạc gọi tới: “Thư Vân, tan làm chưa? Có muốn tôi đi đón cậu hay không?”
Tiêu Mạc năm đó giúp Thẩm Thư Vân xin visa làm việc, Thẩm Thư Vân trình độ tiếng anh khá tốt, anh còn cung cấp bằng chứng kinh nghiệm làm việc trong nước, thủ tục visa được chấp nhập rất nhanh. Năm đầu tiên Thẩm Thư Vân vừa tới Singapore, là ở phòng của La Kiêu, sau đó Tiêu Mạc tìm đến anh, nói là có thể cho anh thuê căn phòng bỏ trống của mình, Thẩm Thư Vân suy nghĩ một chút thì đồng ý, chuyển đến chỗ Tiêu Mạc, lần này ở liền hai năm.
Thẩm Thư Vân thực sự đã quên một chút về tiếng Anh, nhưng may mắn thay, anh có một nền tảng vững chắc, thế mà tự học một năm, có thể nói tiếng Anh rất lưu loát, khiến Tiêu Mạc cũng hơi kinh ngạc.
“Không cần.”
Khi mới đến Singapore, Thẩm Thư Vân còn rất xa lạ với đất nước này, là Tiêu Mạc giúp đỡ anh rất nhiều, ngoại trừ phòng ở và giúp anh chữa bệnh, hắn còn giúp Thẩm Thư Vân tìm một công việc giảng dạy tiếng Trung tại trường đại học. Thẩm Thư Vân rất biết ơn hắn, trong lúc vô tình, thời gian chung đụng với Tiêu Mạc càng ngày càng dài.
Hai người cô đơn khi ở bên nhau trong một thời gian dài, sẽ luôn có người là người đầu tiên động tâm.
Năm thứ hai, Thẩm Thư Vân dần dần phát hiện tình cảm khác thường của Tiêu Mặc dành cho anh —— Thẩm Thư Vân không hề ngốc, đương nhiên nhìn thấu tình cảm trong mắt Tiêu Mạc tuyệt đối không chỉ là tình bạn nữa.
Chỉ là anh biết rằng e rằng anh vĩnh viễn không thể đáp lại tình cảm này..
Không phải là do Tiêu Mạc, Thẩm Thư Vân hiểu rằng vấn đề nằm ở anh, Cho dù đó là Tiêu Mặc hay người khác, thật khó để anh ta đáp lại tình cảm của một người
Tất cả sức mạnh của anh đã cạn kiệt nơi kết thúc đoạn đường cuộc hôn nhân cẩu thả, nơi nào còn có một trái tim nữa để đón nhận một người khác? giống như một con rùa rụt cổ, trốn trong một cái vỏ dày, từ từ chờ đến cuối đời.
Thẩm Thư Vân không muốn trì hoãn Tiêu Mạc, vì vậy anh thường tránh và từ chối đối mặt với Tiêu Mạc, cố gắng giảm liên lạc với hắn, không muốn để Tiêu Mạc tiếp tục lãng phí quá nhiều thời gian cho anh.
“Hãy để tôi đón cậu đi, hả?” Giọng nói trầm ấm của Tiêu Mạc truyền đến, với một chút khàn khàn, “Tiện đường mà thôi, tôi sắp đến rồi, không cho từ chối nữa.”
Tiêu Mạc lớn tuổi hơn anh, tính cách trầm ổn, lại thêm cẩn thận chu đáo, là một người đàn ông rất chín chắn, khi Thẩm Thư Vân ở cạnh hắn, anh thường cảm thấy được chăm sóc, đôi khi anh phải thừa nhận rằng cảm giác được chăm sóc này thực sự rất tốt.
Thẩm Thư Vân thở dài: “Vậy được, anh tới đón tôi đi. Lần sau thật sự không cần.”
Kỳ thực Thẩm Thư Vân có lúc cũng sẽ nghĩ, nếu như cuộc đời anh gặp được Tiêu Mặc trước tiên, mọi thứ phải chăng sẽ khác?
Chỉ là trên đời nào có nhiều nếu như như vậy, cố tình cuộc đời đưa đẩy nhân duyên cho anh gặp gỡ Ninh Vãn trước, thời điểm họ gặp nhau cũng là sai —— giá mà Ninh Vãn không gặp người đầu tiên là Đường Ý Xuyên, thì phải chăng giữa anh và cậu đâu nghiệt ngã đến thế.
Là định mệnh cố tình trêu ngươi.
Không lâu sau, một chiếc Mercedes dừng ở ven đường, Thẩm Thư Vân mở mắt ra nhìn biển số xe, sau đó bước về phía trước để mở cửa và bước vào xe
Máy điều hòa đã được bật trong xe, làn gió mát thổi đến ngay lập tức, thổi đi cái nóng mùa hè.
“Có mệt lắm không?” Tiêu Mạc nhìn Thẩm Thư Vân thắt chặt dây an toàn, mới khởi động xe, “Có muốn dùng bữa tối cùng tôi hay không?”
“Không được, anh đưa tôi về nhà là tốt rồi. Cảm ơn anh Tiêu.”
Tiêu Mạc nhíu mày nói: “Khách sáo với tôi như vậy làm cái gì… Trước giờ vẫn thế, đâu phải lạ lẫm gì đâu.”
Thẩm Thư Vân thực sự không biết trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là dùng im lặng trả lời.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về đằng sau, dải cây xanh được nối với nhau thành một tấm vải sa tanh màu xanh ngọc dày và mịn màng, như một màn sân khấu, che chở cho những còn người đi đường vội vã bước ngang qua, diễn lại câu chuyện của chính họ.
“Ngày kia cậu có định đến bệnh viện khám hay không? Đúng lúc ngày kia tôi có ngày nghỉ, cùng đi với cậu nha.” Tiêu Mạc cầm tay lái, không nhanh không chậm, “Cậu vẫn còn mất ngủ vào ban đêm không?”
Ý Tiêu Mặc chỉ chính là bệnh trầm cảm và hỗn loạn tin tức tố của Thẩm Thư Vân.
Sau khi Thẩm Thư Vân trốn chạy khỏi thành phố W, xuất hiện chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng, bởi vì không có alpha làm bạn, tín tức tố trở nên rất rối loạn… Những ngày đó là khó khăn nhất, Thẩm Thư Vân ở nhà cả ngày không dám đi ra ngoài một bước, Điều khủng khiếp hơn nữa là chứng mất ngủ cả ngày lẫn đêm, khiến anh rơi vào một vòng luẩn quẩn, cơ thể thiếu hụt, đôi mắt đầy tơ máu với quầng thâm đậm dưới mắt mắt nhìn mà giật mình.
Mỗi đêm, Thẩm Thư Vân sẽ bật tất cả đèn trong nhà, bởi vì anh sợ bóng tối, sợ hơn nữa là vừa nhắm mắt thì chỉ toàn hình ảnh Thẩm Độ. Thẩm Thư Vân thường ngồi bó gối bên chân giường, ngồi yên lặng đến hừng đông.
Sau đó, tình cờ, Tiêu Mạc phát hiện Thẩm Thư Vân không đúng, cưỡng ép đưa anh đưa đi bệnh viện, mãi đến tận Thẩm Thư Vân được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm sau sinh, Tiêu Mạc mới biết Thẩm Thư Vân đã phải chịu đựng giày vò cỡ nào.
Dưới sự điều trị của thuốc và bác sĩ tâm lý, Thẩm Thư Vân thoạt trông khá hơn nhiều – ít nhất anh có thể sống một cuộc sống bình thường, dần dần, anh nguyện ý nói chuyện với người khác, cũng thỉnh thoảng đi ra ngoài một chút, chỉ để một bóng đèn trước khi đi ngủ.
Chỉ có Thẩm Thư Vân tự mình biết, bên trong ngăn tủ đầu giường, còn rất nhiều thuốc trị trầm cảm, cũng là ngăn kéo ấy, chất đầy thuốc ngủ.
Thẩm Thư Vân phải mất một năm rưỡi để thoát khỏi bóng tối. Sau lần tư vấn tâm lý cuối cùng, bác sĩ căn dặn Thẩm Thư Vân, quay lại kiểm tra sáu tháng một lần.
Thẩm Thư Vân sắc mặt trở nên có chút khó coi, anh lại một lần nữa từ chối: “Không cần, tôi chỉ đi một mình.”
Tiêu Mạc cũng có một chút lúng túng vì bị từ chối mấy lần, không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Vậy được rồi. Nếu có bất kỳ tình huống nào, cậu nhất định phải báo lại tôi, được không?”
“Ừ, được.”
Sau mười phút nữa, đến chỗ ở của Thẩm Thư Vân, Tiêu Mạc dừng xe ở ven đường, Thẩm Thư Vân vừa nói tiếng cám ơn, thì bước ra khỏi xe, đi thật nhanh đến trước cửa. Chìa khóa run rẩy mấy lần mới cắm vào được ổ khóa, vang lên tiếng đinh đang, cửa mở ra, Thẩm Thư Vân vừa tiến vào, thì đi thẳng vào phòng vệ sinh. Thẩm Thư Vân đóng cửa phòng tắm, và sau đó lấy một chai xịt từ kệ, kéo cổ áo sau gáy, liên tục phun thuốc vào tuyến thể.
Đây là một loại thuốc xịt để giấu tin tức tố, chỉ cần phun lên chỗ tuyến thể, bất kể là A hay O, tin tức tố đều sẽ bị che giấu. Tuy nhiên, thuốc xịt chỉ có thể được duy trì trong tối đa mười giờ một lần.
Sau khi phun xong thuốc, anh dựa vào tưởng thở hổn hển. Tay phải của anh bấu chặt vào tuyến thể sau gáy, cào ra vài vết máu thật sâu, như muốn rạch nát nơi ấy.
Anh đã cố thử làm phẫu thuận bỏ đánh giấu —— nhưng thất bại.
Tin tức tố của Ninh Vãn giống y chang như bản thân cậu, ngoan cố bướng bỉnh khắc lên thân thể Thẩm Thư Vân, không có cách nào trừ tận gốc, thậm chí ngay cả chuyện che giấu cũng là chuyện khó.
Thẩm Thư Vân cũng nghĩ đến việc loại bỏ tuyến thể, thế nhưng trước khi phẫu thuật bác sĩ kiểm tra sức khoẻ bảo rằng anh không đạt tiêu chuẩn, bệnh viện không có đồng ý giúp anh làm phẫu thuật.
Đúng ra thì, Thẩm Thư Vân kỳ thực không cần thiết phải xịt loại thuốc này, bởi vì ký hiệu của Ninh Vãn vẫn có hiệu lực với anh, ngoại trừ Ninh Vãn và chính anh, không ai có thể ngửi thấy tin tức tố của anh, trong mắt người khác anh không có gì khác biệt với Beta cả.
Thế nhưng Thẩm Thư Vân không muốn ngửi thấy mùi tin tức của chính mình, chỉ cần ngửi thấy mùi hoa nhài ngọt ngào, mồ hôi lạnh lại chảy ròng, cả người phát run, muốn nôn mửa ——
Nói chính xác là, anh chán ghét đến cùng cực tin tức tố của mình.
Hết chương