Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

chương 55: ở chung (phần 2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm Thẩm Độ làm bài tập, Thẩm Thư Vân đi đến thu dọn một chút cặp sách nhỏ của thằng bé, lấy đồ vệ sinh cá nhân với quần áo trong cặp sách nhỏ ra, Thẩm Thư Vân cũng hơi kinh ngạc, cái cặp sách thoạt nhìn không lớn, không nghĩ tới có thể đựng được nhiều như thế. Sau khi lấy ra tất cả những thứ linh tinh, anh tìm thấy một mảnh giấy được đặt ở phía dưới cùng, mở ra tờ giấy được gấp phẳng phiu, nét chữ viết tay quen thuộc xuất hiện trước mặt anh: 【 Tiểu Độ sinh hoạt chỉ nam: Tiểu Độ phải thức dậy lúc giờ mỗi sáng, ngay cả khi nó muốn nằm lỳ trên giường cũng phải nhéo nó dậy, bởi vì trường mẫu giáo quy định rằng trễ nhất là bảy giờ rưỡi phải đến phòng học. Thằng bé tan học bốn giờ rưỡi chiều, còn làm phiền anh đón nó về nhà. Mấy tiệm ăn vặt quanh trường không thể tùy tiện cho nó ăn, nếu không nó sẽ bị đau bụng, dù cho nó có nài nỉ anh đến cỡ nào, thì chỉ có thể mua cho nó một hộp nhỏ sữa chua ở tiệm thứ ba bên tay phải cổng trường, tiệm đó làm rất sạch sẽ, nó ăn sẽ không có việc gì (nhưng cũng chỉ có thể ăn một hộp nha). Địa chỉ của trường học là trường mẫu giáo Hi Hoa, đường Nam Quế, nếu chưa quen thuộc có thể đón xe đi, tài xế lái xe đều biết. Tiểu Độ không thích đánh răng, anh phải đốc thúc nó đánh răng hai lần sáng lẫn tối, không thể để cho nó lừa dối qua ải. Tiểu Độ thích ăn cà chua, thích vị chua ngọt, không thể nào ăn cay. Nó thích mì hơn cơm tẻ nhiều lắm. Nó dị ứng xoài, đừng cho nó ăn xoài hay món làm từ tinh chất xoài. Nếu nó cảm thấy dạ dày không thoải mái, không cần gấp, tôi đã cất hộp thuốc bên trong cặp sách của nó, chỉ cần uống viên là đỡ, nếu như hai giờ sau vẫn không thấy hiệu quả, làm phiền anh đưa nó đến bệnh viện khám một chút. Tiểu Độ thích chơi bóng cao su, nhưng không được cho nó phơi nắng quá lâu, phơi nắng quá lâu sẽ làm bỏng da nó, tốt nhất là vào lúc chạng vạng hoặc buổi chiều dẫn nó ra ngoài chơi. Tiểu Độ không thể tiếp xúc với chó mèo, nó bị dị ứng với lông động vật. … Đại khái chính là những lưu ý này, cuối cùng, chúc anh và Tiểu Độ sẽ có một đoạn hồi ức thật đẹp. Ký tên Ninh Vãn】 Thẩm Thư Vân nắm lá thư thậm chí không có một chỗ gạch xóa nào, và đôi mắt anh dịu đi rất nhiều. Những điều cần lưu ý này chắc Ninh Vãn đã phải viết rất lâu, không biết phải bỏ đi mấy tờ giấy, để cho ra thành phẩm cuối cùng hoàn mỹ thế này. Có thể thấy được mấy năm qua, Ninh Vãn thực sự đã dành rất nhiều thời gian để chăm sóc Thẩm Độ, một danh sách dài như vậy không phải ngày một ngày hai là biết được. Thẩm Thư Vân cảm thấy hơi xấu hổ —— Thẩm Độ có quá nhiều thứ mà anh không biết, anh cũng là cha đẻ của Thẩm Độ, lại không hoàn thành nghĩa vụ làm cha của mình. Thẩm Độ làm xong bài tập, liền chạy tới dựa vào Thẩm Thư Vân, như chú mèo lông trắng nho nhỏ, liếm chân cẩn thận nhìn kỹ người lạ, cố gắng phân biệt xem bàn tay đằng sau anh có phải là cá khô hay chỉ có cây roi. Thẩm Thư Vân nghiêng đầu, hôn lên trán con mèo trắng nhỏ, nhẹ giọng nói: “Con đi đánh răng trước nhé, sau đó chúng ta ngủ chung.” “Được ạ, ” Thẩm Độ ngoan ngoãn đứng lên, “Vậy chủ ở chỗ này chờ con chút nhé.” Thẩm Thư Vân chờ nó đánh răng xong, dùng khăn mặt ấm lau cho nó, Thẩm Độ như nghịch ngợm, khe khẽ phát ra tiếng kêu vui thích dưới lớp khăn. Sau khi làm xong mọi thứ, Thẩm Thư Vân nằm song song với Thẩm Độ ở trên giường. Thẩm Thư Vân cảm thấy một cơ thể ấm áp bên cạnh anh, thế là không nhịn được hôm lên cái đầu nhỏ xù lông của của thằng bé. Ban đầu, anh nghĩ rằng mình sẽ không thể ngủ vào ban đêm làm ảnh hưởng đến đứa trẻ, định chờ lúc Thẩm Độ đang ngủ sẽ xuống giường tìm thuốc ngủ, thật bất ngờ làm sao trong màn đêm dày đặc này, anh phá thiên hoang địa cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, cuối cùng chẳng cần dựa vào bất kỳ loại thuốc nào, hơi thở dài kéo đến trên chiếc giường êm ái và ngủ thiếp đi.Mặc dù có lẽ giấc ngủ này không kéo dài lâu, nhưng đã ba năm rồi Thẩm Thư Vân không có một giấc ngủ hoàn chỉnh nào mà không nhờ thuốc. Lúc Thẩm Thư Vân tỉnh lại, chân trời mới vừa nổi lên một tia nắng, anh cầm di động chỗ tủ đầu giường nhìn xuống, thời gian trên màn hình là năm giờ hai mươi tám. Thẩm Thư Vân nhẹ nhàng gỡ Thẩm Độ đang nằm nhoài trên người anh, nhỏ nhẹ xuống giường, đứng ở ban công nhìn ra ngoài. Đây là một sáng sớm yên bình, thỉnh thoảng có tiếng chim sẻ kêu, Trong ba năm qua, chưa bao giờ có một buổi sáng khiến anh mong chờ như thế này. Hai ngày sau, anh và Thẩm Độ tường an vô sự, sáng sớm Thẩm Thư Vân mang Thẩm Độ đến nhà trẻ, sau đó trở lại dựa vào ghế sa lon, lên mạng tìm công thức món ăn, nỗ lực tìm về tay nghề năm đó. Có lúc xem sách, hoặc là đi dạo quanh đó, ở thành phố W anh không có việc, không cần đi làm, hiếm thấy thanh thản thả lỏng đến thế, như đang trong kỳ nghỉ phép. Đặc biệt là gặp được Thẩm Độ ngày đêm lo lắng, tâm trạng của Thẩm Thư Vân tốt hơn ba phần so với khi anh ở Singapore, mấy ngày nay Trong những ngày này, túi thuốc chống trầm cảm và thuốc ngủ của anh chưa từng mở ra. Anh chỉ ở cạnh Thẩm Độ, khả năng chỉ có một tuần ngắn ngủi, cho nên mỗi một ngày anh đều quý trọng gấp đôi. Ngày thứ ba, một điều bất ngờ đã xảy ra với Thẩm Thư Vân, trước khi đi đón Thẩm Độ, anh đã đi đến siêu thị gần đó và mua một số loại rau, bao gồm cả cà chua mà Thẩm Độ thích, anh tính đêm nay làm mì sốt cà chua cho Thẩm Độ. Sau khi đến trường mẫu giáo Hi Hòa, Thẩm Thư Vân lại phát hiện ngày hôm nay Thẩm Độ cũng không ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ anh như thường ngày, Thẩm Thư Vân đợi một hồi, không thấy người, thế là đi vào nhà trẻ, đến lớp Thẩm Độ tìm nó. Trường mẫu giáo của Thẩm Độ là tư nhân, tiền học một tháng cao đến hù người, từ thiết bị cho đến giáo viên đều không có gì có thể xoi mói, thậm chí còn có giáo viên nước ngoài đến dạy tiếng anh. Thẩm Thư Vân dựa theo trong trí nhớ Thẩm Độ đã chỉ anh, tìm được lớp Thẩm Độ, Từ xa, anh thấy Thẩm Độ và một cậu bé khác đứng bên trong, giáo viên đứng trước mặt hai đứa bé, sắc mặt có chút bất đắc dĩ. “Cốc cốc —— ” Thẩm Thư Vân đẩy ra mở cửa đi vào, gật gật đầu chào hỏi: “Chào ngài, tôi là phụ huynh Thẩm Độ… Xin hỏi Thẩm Độ bị lại đây là có chuyện gì không?” Anh đến gần mới nhìn rõ, hai đứa bé đều cúi đầu, trên mặt đều có vệt màu, phía sau một hài tử khác còn có một vị phụ huynh đang nổi giận đùng đùng. Ánh mắt Thẩm Thư Vân chạm tới vết xanh đỏ trên mặt với vết rách nơi khóe miệng của Thẩm Độ, tim như bị người bóp một cái, nhưng rõ ràng đứa bé đứng bên cạnh Thẩm Độ trông còn thảm hại hơn chút, tuy rằng cái đầu cao hơn so với Thẩm Độ, mà nguyên khuôn mặt thượng xanh xanh tím tím, sưng như cái đầu heo, rõ ràng là do không đánh lại được. “Tiên sinh chào ngài, tôi là giáo viên của hai đứa trẻ ” khuôn mặt cô giáo nghiêm túc “Ngày hôm nay khi đến trường, Thẩm Độ không biết tại sao lại đánh nhau với Trương Minh Viễn lên lớp, hỏi bọn nhỏ là nguyên nhân gì không nói, Thẩm Độ cũng không muốn xin lỗi, tôi không thể làm gì khác hơn là trước tiên tự ý giữa hai đứa nhỏ lại, chờ cha mẹ của cả hai bên đến giải quyết sau.” “Cái này mà gọi là con nít à, dã man như vậy, đánh bầm dầm Tiểu Viễn của chúng tôi! Còn không mau xin lỗi!” Thẩm Thư Vân nhíu mày, đi tới, khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Độ.” Thẩm Độ vừa thấy Thẩm Thư Vân, sự không cam lòng và quật cường trên mặt lập tức mềm xuống, đôi mắt nó nhanh chóng đỏ lên: “Thẩm thúc thúc.” “Đến cùng bởi vì cái gì mà đánh nhau?” Thẩm Thư Vân có chút bất đắc dĩ, đặt túi đựng rau và trái cây trên tay xuống, ngồi xổm xuống dụ dỗ nó từng bước “Trung Quốc có câu ngạn ngữ là quân tử động khẩu không động thủ, chú tin tưởng Tiểu Độ cũng không phải là đứa trẻ không nói đạo lý, có đúng hay không? Xảy ra chuyện gì sao không thể nói rõ ràng, nhất định phải động tay động chân với bạn nhỏ cùng lớp?” “Không phải con không nói đạo lý, là nó…” Thẩm Độ hình như nhớ tới cái gì, bỗng ngậm miệng. Vị phụ huynh kia trợn mắt: “Ha, anh xem cái đứa con nít này, nói như thế nào đây!” Thẩm Thư Vân tiếp tục dỗ dành trái tim mềm yếu của đứa trẻ, ôn thanh nói: “Đến cùng là bởi vì cái gì? Con cứ nói mỗi chú biết thôi, nếu như thật sự mọi chuyện đều có nguyên nhân, chú sẽ không trách con. Nhưng nếu như con không có chứng cứ mà động thủ, chú cũng không thích có bạn nhỏ như vậy.” “Con không có!” Thẩm Độ càng ngày càng oan ức, nó chu cái miệng nhỏ, xoa xoa trước mặt Thẩm Thư Vân, nhỏ giọng kể lại “Là Trương Minh Viễn, nó, nó giỡn dai với con.” “Bạn đó nói cái gì?” “Nó nói… nó nói… Con không có mẹ, cũng không có ba ba… Con là đứa được nhặt về từ trong thùng rác” Thẩm Độ yên lặng một hồi, lí nhí bảo “Ngày hôm nay, trên lớp âm nhạc, nó đã cười nhạo con rồi, con thực sự nhịn không được mới lao vào đánh nó. Xin lỗi, Thẩm thúc thúc, con sai rồi, nhưng con sẽ không xin lỗi Trương Minh Viễn đâu.” Thẩm Thư Vân không nghĩ đó sẽ là câu trả lời này, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ cũ, không biết phải nói gì. Là anh… Là vì anh. Thẩm Thư Vân dường như bị tát một bạt vào mặt, mặt anh nóng rát và đôi tai ù đi. Anh hít sâu mấy hơi, đè xuống nỗi đau đang dâng lên trong lòng, vòng tay ôm Thẩm Độ một lúc, sau đó đứng lên kéo tay Thẩm Độ muốn đi. Cô giáo ngăn cản anh: “Ôi chao, Thẩm Độ…” Bờ môi Thẩm Thư Vân trắng bệch, anh kéo tay Thẩm Độ chậm rãi quay đầu lại, nhìn phụ huynh Trương Minh Viễn đang lải nhải, lạnh lùng nói: “Tiền thuốc thang chúng tôi sẽ bồi thường toàn bộ. Thế nhưng, Thẩm Độ không có sai, cho nên nó sẽ không xin lỗi.” Phụ huynh Trương Minh Viễn vừa nghe, không tha thứ nói: “Tại sao anh lại có thể giáo dục đứa trẻ như vậy?…” Thẩm Thư Vân ngắt lời người đó, đôi mắt lãnh lãnh đạm đạm, quét mắt qua một cái rồi đi, sau gáy người kia chợt cảm thấy lạnh cả người: “Tôi lặp lại lần nữa, Thẩm Độ nhà tôi không làm chuyện bậy, cho nên sẽ không xin lỗi. Nếu như vị này nhất định bắt Thẩm Độ xin lỗi, vậy hãy để cho Thẩm Độ nói với con nhà vị cái câu ‘Tôi là nhặt được từ trong thùng rác’, nó sẽ lập tức nói xin lỗi.” Sắc mặt người kia cũng thay đổi, Thẩm Thư Vân không trả lời, nhấc túi trên đất, nắm tay Thẩm Độ nghênh ngang rời đi.

Thẩm Độ được anh nắm tay đi một lúc lâu, mới phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng kêu lên: “Oa, Thẩm thúc thúc thật suất a, quả thực khốc muốn chết!” “Tiểu Độ, ” Thẩm Thư Vân siết chặt tay anh hơn, một câu nói của nó làm anh nói không ra đầu không ra đuôi, “Xin lỗi.” Thẩm Độ nắm lại tay Thẩm Thư Vân, cũng dùng sức y chang, đầu ngón tay hơi trở nên trắng. Buổi tối, Thẩm Thư Vân dựa theo kế hoạch làm mỳ sốt cà chua cho Thẩm Độ, Thẩm Độ cười vui vẻ, ăn một bát to, một chút cũng không sót. Con nít có tính hay quên vô tư như thế, nỗi niềm buồn rầu vào buổi chiều đã được xóa sạch sành sanh, nhưng chuyện này cũng không hề nói lên rằng Thẩm Thư Vân cũng có thể dễ dàng quên nhanh như vậy. Anh hơn tám giờ đã dỗ Thẩm Độ đi ngủ, sau đó lấy vào lon bia bữa trước Ninh Vãn để lại trong tủ lạnh, ngồi trên ghế mây ở ban công, hứng gió đêm uống rượu. Sau khi Thẩm Thư Vân uống xong một lon, nhận được điện thoại Ninh Vãn, sau khi về nước anh không có đổi di động, dùng lại số điện thoại ngày trước, bởi vậy Ninh Vãn gọi điện thoại cho anh ngược lại cũng không ngạc nhiên, anh thoáng suy nghĩ một chút, không biết là xuất phát từ tâm tình gì, giơ tay nhấn nhận: “A lô?” Bên kia sửng sốt một chút, hình như là không nghĩ tới một cú điện thoại có thể thuận lợi nhận nghe như vậy, qua một hồi lâu, bên kia mới truyền đến chất giọng dịu dàng mang theo ý cười: “Vân ca, mấy ngày nay có khỏe không?” Chất giọng Ninh Vãn êm dịu trầm thấp, giàu từ tính, như một con gió mát giữa tiết trời có chút khô nóng, cạy ra một góc tâm tình cực kỳ yếu đuối của Thẩm Thư Vân. Thẩm Thư Vân kẹp điện thoại giữa cổ và hõm vai, mở ra một lon bia, hút một ngụm bọt lành lạnh, sau đó có vẻ hơi ấm ức nói: “Ngày hôm nay dường như chẳng tốt lành gì cả.” “Làm sao vậy? Là Tiểu Độ chọc anh tức giận sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thư Vân không nói gì, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu ời, cười nhạo một tiếng, cúp điện thoại. Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy, nói oan ức cho ai nghe đây. Là chính anh muốn đi, là anh mới là kẻ phải xin lỗi Thẩm Độ, lẽ nào chỉ cần nói với Ninh Vãn, quá khứ anh ghi nợ liền đều có thể trả hết cho Thẩm Độ sao? Cũng không biết uống mấy lon, ý thức của Thẩm Thư Vân hơi choáng váng, anh mượn chất rượu để thôi miên bản thân, hi vọng có thể giấu đi nỗi buồn tủi và đau đớn mấy phần, hiển nhiên hiệu quả loại bia này cũng không tệ lắm —— ít nhất nơi lồng ngực anh không có cảm thấy thắt chặt không thể thở nổi như trước kia. Chỉ là, nếu như uống nhiều rượu, cũng không quá tốt, trước mắt bắt đầu xuất hiện ảo giác. Ảo ảnh kia tiến lên một bước, thấp giọng gọi anh: “Vân ca.” Thẩm Thư Vân uống một hớp rượu, trong đầu nghĩ, sao cái ảo giác này cũng thật đến thế, đến âm thanh cũng y đúc.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio