Lúc Thẩm Thư Vân còn chưa kịp phản ứng cậu đang nói cái gì, Ninh Vãn cười nhạo một tiếng, thấp giọng nói: “Thôi, coi như có cũng đâu liên quan.” Ninh Vãn thất hồn lạc phách lập lại một lần, âm thanh rất nhẹ: “Không sao… Thật sự không có quan hệ.” Thẩm Thư Vân sửng sốt mất mười giây đồng hồ mới hiểu được ý của Ninh Vãn, cũng có chút tức giận, run giọng nói: “Quan hệ cái gì cơ? Trong đầu cậu chỉ có chuyện này sao?” “Hắn tốt như vậy sao? Rốt cuộc thì tốt hơn tôi ở đâu?” Ninh Vãn không đứng lên, cậu ngồi trước cửa nhà Thẩm Thư Vân một đêm, suy nghĩ lung tung một đêm, sau đó kiểm điểm hết lại điểm xấu điểm tốt của mình, muốn thét tên tên anh đến đứt ruột đứt gan, thương tích khắp người. Vấn đề này của cậu suy cho cùng hoàn toàn là hại người một ngàn, tự tổn hại vạn. “Vân ca, anh có thể chỉ yêu mỗi mình tôi được hay không?” Ninh Vãn nắm lấy ống quần Thẩm Thư Vân, như đang nắm lấy cọng cỏ cuối cùng, tiếng nói khàn khàn không nghe rõ “Chỉ mình tôi, có được hay không?” Cậu sợ Thẩm Thư Vân nói điều gì đó nhẫn tâm từ chối, liền nhanh chóng mở chiếc hộp bên cạnh đã ở bên anh cả đêm, cẩn thận mang ra một chiếc bánh kem đã rơi ra. Đó là một miếng bánh Crepe ngàn lớp, nhưng để bên ngoài quá lâu, lớp kem đã chảy, màu vàng nhạt của tràm được dán vào bìa cứng mềm mại, trông như một mớ hỗn độn. Giọng Ninh Vãn càng lúc càng thấp, như thể cậu cũng nhận ra chiếc bánh trông xấu đến mức nào, và bộ dạng của anh ta có thể còn nhếch nhác hơn cả chiếc bánh: “Anh xem, khi tôi tới, còn mua cho anh bánh ngọt… Tôi biết anh thích ăn đồ ngọt, cố ý đi mua, muốn cho anh một bất ngờ… Xin lỗi, là tôi đã phá hoại tất cả.” Thẩm Thư Vân rũ mắt liếc nhìn bánh ngọt, trong lòng cũng như đống bơ trên miếng bánh, mềm đến rối tinh rối mù, cơn nóng nảy ấm ức dần dần tiêu tán, anh thở dài, rốt cục vẫn mở miệng giải thích: “Tôi và Tiêu Mạc không phải loại quan hệ đó. Là do ngày hôm qua tôi phát sốt, anh ta tới chăm sóc tôi.” Ninh Vãn cũng không ngờ rằng Thẩm Thư Vân sẽ mở miệng giải thích, kinh ngạc giương mắt, ánh mắt chợt sáng lên. Cậu đặt bánh xuống rồi, đột nhiên đứng lên, ai dè do ngồi xổm lâu nên hai chân bị tắc nghẽn mạch máu, thân thể không tự chủ nhào tới trước, Thẩm Thư Vân theo bản năng đưa cánh tay ra đỡ, Ninh Vãn cả người thuận thế lao vào người anh: “Vân ca, cậu làm sao bị bệnh a? Khỏe chưa?” Thẩm Thư Vân chưa kịp trả lời, Ninh Vãn đã siết chặt vai anh, cúi đầu xuống, sờ sờ hai cái trán của Thẩm Thư Vân: “Để tôi tự mình kiểm tra xem sao, hình như hạ sốt rồi.” Khoảng cách giữa hai người còn chưa tới một ngón tay, lông mi chạm vào lông mi, chóp mũi kề sát chóp mũi, hô hấp dồn dập hòa vào nhau, không biết là hô hấp của ai trở nên dồn dập trước, ngay cả nhịp tim cũng nhanh hơn. Quá gần rồi… Một khi ngẩng mắt lên là có thể lọt trọn vẹn vào con ngươi đối phương, nhìn thấu những tâm tư ẩn trong mắt. Cuối cùng vẫn là Thẩm Thư Vân đánh trống lui quân trước, anh đẩy Ninh Vãn ra xa, xoay người xiết chặt chiếc chìa khóa trong tay, hít sâu một hơi nói: “Đã khỏe hơn nhiều rồi, cậu cũng nên về đi thôi. Tôi đi mua bữa ăn sáng đây.” Ninh Vãn ngồi trước cửa cả một đêm, cũng chưa thấy nam nhân kia đi ra, biết Thẩm Thư Vân hẳn là muốn mua bữa sáng ăn chung với Tiêu Mạc, có chút ủ rũ. Thế nhưng cậu rất nhanh lấy lại tinh thần —— nếu chính mồm Thẩm Thư Vân phủ nhận không phải loại quan hệ đó, cậu… cậu cũng có thể miễn cưỡng nhường Thẩm Thư Vân cho tên kia một buổi sáng. “Vậy thôi, Vân ca, anh chờ đến buổi tối tôi lại mang canh gà tới, lần này để đến lượt tôi chăm sóc anh nha! Nhất định phải chờ tôi!” Ninh Vãn lại như nhành cỏ hoang không thể đốt cháy, dưới gió nhẹ thổi qua, lần thứ hai chiến chiến nguy nguy đứng lên, đồng thời tràn đầy sung sức sống lại.Cậu thường đến nhà Thẩm Thư Vân, nhưng những thứ cậu mang theo đều là mua… Ninh Vãn cũng đã nếm thử qua canh gà chính mình tự tay nấu, dù đã cố gắng tỉ mỉ chọn lựa một con gà sống tươi ngon, tuân thủ nghiêm ngặt theo giáo trình nấu ăn trên internet, nhưng đến công đoạn cuối cùng tự mình thử nếm canh gà, vẫn thất bại phun hết ra, thế là đành từ bỏ cái suy nghĩ này. Về mặt nấu nướng, Ninh Vãn cảm thấy đây đúng là khuyết điểm chí mạng của mình, so với chuyện phải xử lý một đống số liệu phức tạp với mớ hợp đồng rắc rối, thì hiển nhiên nấu nướng chính là thứ khiến cậu bó tay toàn tập. Ninh Vãn đến nhà Thẩm Thư Vân vào buổi trưa, buổi sáng thường giải quyết công việc của công ty, nhà thuê cách nhà Thẩm Thư Vân không xa. Đôi lúc đến nhà Thẩm Thư Vân sẽ tình cờ gặp mặt Tiêu Mạc, Ninh Vãn lập tức nghĩ đến tất cả biện pháp mà đuổi hắn ta đi, dù sao hai tên Alpha gặp mặt, chỉ có mùi thuốc súng nồng nặc, hai người lại còn là tình địch, đặc biệt đỏ mắt, Ninh Vãn chua đến đau răng. Ngày hôm đó, Ninh Vãn đưa cho Thẩm Thư Vân món cháo hải sản mang theo, trước khi rời đi, cậu còn nấn ná ở cửa, mấp máy môi, sau đó mím chặt, như có điều muốn nói. Thẩm Thư Vân nhìn bộ dạng kỳ quái của cậu, đành phải hỏi: “Còn có chuyện gì không?” “Vân ca, sinh nhật anh, tôi có thể cùng anh đón sinh nhật được không?” Đầu lưỡi Ninh Vãn khẩn trương đến nỗi líu lại, lời nói ra cũng không hoàn chỉnh, lắp bắp bảo “Chính là, chính là thứ sáu tuần sau…” Thẩm Thư Vân sững sờ: “A, thứ sáu tuần sau là sinh nhật tôi?” Anh thực sự không quan tâm đến sinh nhật của mình, những ngày này anh rất bận rộn, anh thực sự không nhớ sinh nhật của mình. “Buổi tối chúng ta có thể…” Thẩm Thư Vân suy nghĩ một chút, từ chối lời mời: “Không được, tôi đã đồng ý với người khác sẽ cùng nhau đi ăn tối vào lúc bảy giờ hôm đó rồi.” Tiêu Mạc đã đến sớm hơn Ninh Vãn một bước, hôm kia đến hẹn Thẩm Thư Vân tuần sau cùng nhau đi ăn cơm, Thẩm Thư Vân không để ý hôm đó là sinh nhật của mình, thuận miệng đáp ứng. Nhưng nếu đã đáp ứng Tiêu Mạc, thì đương nhiên không nên lật mặt từ chối, thế nên bây không thể nhận lời mời của Ninh Vãn. Ánh mắt Ninh Vãn trở nên ảm đạm, nửa ngày khẽ thở dài nói: “Là cùng Tiêu Mạc à…” “Ừm.” Mọi chuyện đều có tới trước tới sau, thời gian là thứ con người không thể nào nắm giữ —— giá như Thẩm Thư Vân đến trước trong sinh mệnh Ninh Vãn một bước, có lẽ anh ấy sẽ không rơi nhiều nước mắt cô đơn như vậy, và tình cảm giữa họ sẽ không nảy sinh nhiều khó khăn khúc mắc như vậy; nếu như Tiêu Mạc quen biết Thẩm Thư Vân trước, thì mọi chuyện cũng sẽ không đi theo hướng như bây giờ, có lẽ Thẩm Thư Vân sẽ vững vàng bình an trải qua một đời, cũng có lẽ Thẩm Thư Vân sẽ chịu đau khổ càng nhiều hơn, nhưng tất cả đều sẽ không còn liên quan đến Ninh Vãn, bọn họ chỉ là hai người xa lạ, gặp thoáng qua trên đường, không nhìn thấy lẫn nhau, đến cả cái liếc mắt cũng lười trao cho đối phương. Cho nên nói, điều bất hợp lý nhất trên thế giới này là quy tắc ai đến trước, ai đến sau. Ninh Vãn nặn ra một nụ cười, lui một bước: “Vậy cũng được, tôi đi trước đây.” Bóng lưng cậu quay người rời đi lộ ra mấy phần tiêu điều, Thẩm Thư Vân thật chặt hộp cháo vẫn đang tỏa hơi ấm, cuối cùng vươn tay đóng cửa lại.
Thẩm Thư Vân không mong đợi nhiều cho sinh nhật của mình, anh đã ở tuổi này, không còn là một cậu bé háo hức chờ đợi sinh nhật nữa, đối với anh, sinh nhật của anh chỉ là một ngày bình thường trong ba trăm sáu mươi lăm ngày. Buổi sáng thức dậy nhận được tin nhắn của ba ba, Thẩm Thiển Thiển cười nhẹ nói ra bốn chữ chúc mừng sinh nhật, liền đáp lại “Cảm ơn ba ba”. Buổi trưa, người ngày nào cũng xuất hiện trước cửa nhà đúng giờ, nay lại bất ngờ không tới, Thẩm Thư Vân nằm nhoài nhìn qua mắt mèo, nhìn hồi lâu, cũng không biết là cảm giác gì. Anh đành đi tìm hai quả trứng gà, trộn với cơm nguội hôm qua rang lên ăn tạm. Buổi chiều năm giờ, Ninh Vãn vẫn không mời mà tới. Thẩm Thư Vân đứng ở cửa, nhìn hộp bánh mà Ninh Vãn đang cầm trên tay, bên trên hộp bánh là một hộp quà. “Anh hẹn bảy giờ ăn tối, trước bảy giờ cho tôi một chút thời gian, được không?” Lòng bàn tay Thẩm Thư Vân đổ mồ hôi, hầu kết lăn lên lộn xuống, không nói ra được lời cự tuyệt: “Được.” Ninh Vãn bật cười, giống như một đứa trẻ được cho kẹo ngọt, nở nụ cười vui mừng chân thành. Sau khi được chủ nhà cho phép, cậu bước vào nhà của Thẩm Thư Vân và đặt hai chiếc hộp trên tay lên bàn. “Kỳ thực tôi vẫn nên đến sớm một chút, chỉ là tôi đang bận tự tay làm mấy cái bánh ngọt ở nhà, nhưng tiếc là tất cả đều thất bại, ” Ninh Vãn thở dài và chìa ra một chiếc bánh hình đám mây, chiếc bánh ngọt được làm rất tinh xảo, trên đó còn vẽ một hình trái tim từ sô cô la, “Không thể làm gì khác hơn là tìm người cùng tôi làm bánh nữa.” Thẩm Thư Vân quan sát chiếc bánh ngọt, tự đáy lòng ca ngợi nói: “Bánh được làm trông rất đẹp, cậu tham gia làm bước nào?” “Tôi… Ừ thì cuối cùng là tôi vẽ hình trái tim sô cô la vào.” Thẩm Thư Vân:… Ninh Vãn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cậu cắt một miếng nhỏ đưa cho Thẩm Thư Vân, dịu dàng nói: “Nhiêu đây là đủ rồi, tôi sợ anh ăn nhiều hơn nữa chút, buổi tối sẽ không ăn được cơm nữa, đêm đến dạ dày sẽ không thoải mái.” Đầu tiên là bơ tan chảy trong miệng, sau đó hai lớp bánh bông lan bên trong kẹp một lớp pho mát mỏng, điều này làm hài lòng vị giác của Thẩm Thư Vân, Thẩm Thư Vân xử lí xong miếng bánh rất nhanh. “Sinh nhật vui vẻ, Vân ca.” Ninh Vãn nhìn Thẩm Thư Vân, mặt mày đều là nhu hòa ý cười, đẩy một hộp quà màu hoa oải hương khác về phía trước và ra hiệu cho Thẩm Thư Vân mở ra. “Tôi đã nghĩ rất lâu, sinh nhật nên đưa quà gì cho anh. Tôi cảm thấy anh thật ra cũng không thiếu cái gì, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên đưa cho anh cái này.” Thẩm Thư Vân nhìn đôi mắt cong cong của cậu, chậm rãi mở hộp quà, ở trong đó không phải một chiếc đồng hồ khảm đá đắt giá nổi tiếng, mà là một album ảnh mộc mạc đến không thể mộc mạc hơn, bìa chính là là một màu xanh lam đậm, thoạt nhìn như mấy cuốn album giá rẻ mua ở ven đường. Đầu ngón tay anh khẽ run, lật quyển album ra, ánh mắt ngưng lại. Trang đầu tiên là một loạt các bức ảnh của một đứa bé, một số chụp trong bồn tắm, một số chụp lúc đang ngủ và một số vào lúc nó đang mỉm cười. Khi số trang thay đổi, đứa trẻ lớn dần lên, toàn bộ bức ảnh ghi lại cảm xúc của nó. Lật tới trang cuối cùng, chính là tấm hình đứa bé đó đứng ở quảng trường, ôm bóng cười hai mắt cong tít… Thời gian ghi trong quyển album chính là ba năm, chính là thời gian anh không ở bên nó. “Tôi muốn đưa quá khứ của Tiểu Độ trong thời gian nó không ở bên anh tặng anh, để bù đắp cho anh.” Giọng Ninh Vãn hơi khô khốc, cậu dừng một chút, tiếp tục nói, “Anh đã trao cho tôi món quà trân quý nhất trên cõi đời này, tôi vẫn luôn không biết nên làm gì báo đáp anh, thậm chí ngay cả ‘Cảm ơn’ còn ngốc nghếch không biết biểu đạt ra sao… Tôi, tôi muốn nói là, nếu như anh nguyện ý, sinh nhật sau này, hãy để Tiểu Độ đón sinh nhật cùng anh, được không?” Khóe mắt Thẩm Thư Vân dần ướt đẫm.
Hết chương