Biểu cảm của Tiêu Mạc dưới ánh đèn vàng nhạt mờ ảo trông đặc biệt mơ hồ: “Thư Vân, tại sao cậu giờ mới tới?” Thẩm Thư Vân im lặng một lúc, mới quyết định nói ra sự thật: “Bởi vì đêm nay tôi video call với Tiểu Độ, quên xem thời gian, thật sự rất xin lỗi. Mà tôi nhớ mình đã hẹn với anh lúc bảy giờ, khi tôi tới, trên đường còn mắc kẹt xe…” “Cùng Tiểu Độ?” Tiêu Mạc dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằmm Thư Vân, “Vậy Ninh Vãn cũng ở nhà cậu phải không?” “… Phải ” Tiêu Mạc giận dữ cười, nói: Thì ra là như vậy.” Hắn tỉ mỉ lên kế hoạch nhiều ngày như vậy, từ đặt khách sạn đến mua nhẫn, tất cả đều là để tỏ tình với Thẩm Thư Vân, mong anh có thể làm bạn trai của mình. Tiêu Mạc cũng không phải người nóng tính, hắn vốn có thể chờ Thẩm Thư Vân quên hết quá khứ, từ từ thích mình. Hắn cũng từng cho là cái chuyện cầu hôn này không thể vội vã, dù sao hai người ở bên nhau, quan trọng không phải ở hình thức, mà là khoảng cách giữa lòng người với nhau. Nhưng kể từ khi Thẩm Thư Vân đến Trung Quốc để gặp Ninh Vãn, mọi thứ đã thay đổi. Vẻ mặt bồn chồn sau khi Thẩm Thư Vân trở lại khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy trong lòng rõ ràng một loại hoảng sợ không tên, điều đó cho thấy rõ ràng trong lòng Thẩm Thư Vân, địa vị của kẻ kia quan trọng biết bao nhiêu. Sau đó, Ninh Vãn theo đến Singapore, lần thứ hai đảo loạn trái tim vốn phải dùng ba năm mới có thể gió yên biển lặng của Thẩm Thư Vân… Cái này bảo hắn làm sao còn có thể bị động chờ đợi đây. Cho nên Tiêu Mạc quyết định chủ động xuất kích, lần này hắn nhất định phải có quan hệ tốt hơn với Thẩm Thư Vân trước Ninh Vãn. Hắn chuẩn bị lâu như vậy, cũng bỏ ra nhiều thời gian như vậy, cuối cùng lại chỉ chờ được một người đã đến trễ, nhưng thứ làm Tiêu Mạc cảm thấy kiệt sức nhất ấy chính là, nguyên nhân Thẩm Thư Vân đến trễ, cũng là do Ninh Vãn và đứa con của cậu ta Mà hắn lại như một kẻ ngu si, mất công vui vẻ chuẩn bị, chờ đợi, thậm chí hơn năm giờ đã không chịu được tâm tình kích động đi tới khách sạn, ở đây ngồi lâu như vậy, trong lòng ôm ấp biết bao màu hồng mộng tưởng và mong đợi, dòng máu nóng bị thời gian trôi qua dần nguội lạnh, cuối cùng hóa thành một đống băng, dần lạnh đến buồng tim. Tiêu Mạc đứng dậy, cười lạnh nói: “Thẩm Thư Vân, cậu cho rằng tôi có thể hết lần này tới lần khác chờ cậu, cho nên cậu không thèm để ý đến lời hứa gì nữa đúng không?” Thẩm Thư Vân thoáng thấy hình hộp nhỏ căng phồng trong túi quần, anh đã qua cái tuổi thiếu niên ngây thơ rồi, hộp nhẫn giấu trong túi quần, nhà hàng kiểu Tây trừ bọn họ ra không có người nào khác, trên bàn còn bày hoa hồng bánh ngọt, tất cả những thứ này kết hợp lại, đều đã nói lên đầy đủ lý do của ngày hôm nay. Thẩm Thư Vân cuối cùng đã rõ ràng mục đích Tiêu Mạc hẹn anh ăn bữa cơm này, anh thở dài, nói: “Tiêu Mạc, tôi không phải ý này, sau khi tôi đến Sinapore, tất cả mọi chuyện anh đã giúp tôi tôi đều nhớ, tôi rất cảm kích anh, nhưng tình cảm của tôi đối với anh cũng chỉ dừng đến cảm kích. Tôi chưa từng có ý gì khác với anh cả.” “Cậu đối với tôi… Chưa từng có?” Tiêu Mạc đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Thẩm Thư Vân, trong đôi mắt vừa là si mê vừa là tức giận, “Sao cậu lại không thể quên được đứa con kia, quên đi Ninh Vãn, ở cùng với tôi? Tôi thích cậu, Thư Vân, tôi thích cậu như vậy, cậu không cảm giác được sao?” “Tiêu Mạc…” “Cậu quên đi bọn họ, tôi nhất định sẽ đối xửa với cậu tốt hơn cậu ta gấp trăm lần. Chúng ta cũng có thể có đứa con cho riêng mình. Hoặc nếu cậu thích hai hoặc ba đứa con, chúng ta thành lập một gia đình, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu dù có chuyện gì… Hãy quên cái thứ trói buộc ấy đi, không phải chúng ta đều nên quên đi những thứ làm mình khổ đâu sao!” Thẩm Thư Vân khiếp sợ nhìn Tiêu Mạc, như thể lần đầu tiên gặp người này. Anh hít vào một ngụm khí lạnh, không thể tin hỏi: “Anh nói cái gì?” Người này làm sao có thể coi Thẩm Độ như một loại trói buộc, một thứ đau khổ? Thẩm Thư Vân không biết là, Tiêu Mạc ly hôn vợ trước, chính là bởi vì do không thỏa thuận được vấn đề con cái. Vợ trước Tiêu Mạc là một người phụ nữ dành phần lớn thời gian cho sự nghiệp, cô ấy không muốn lãng phí thời gian công việc của mình vào việc sinh con và chăm sóc con cái nên đã kiên quyết từ chối yêu cầu có con của Tiêu Mạc, hai người đều đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn không thể có lấy một đứa con. Sau khi mang thai ngoài ý muốn, người phụ nữ cường thế ấy đã đến bệnh viện để phá thai, Tiêu Mạc không thể nhịn được nữa, gây gổ với cô ấy một trận, cuối cùng đi đến ly hôn. Tiêu Mạc luôn muốn có một đứa con của riêng mình, nhưng sau khi ly hôn với vợ cũ thì vẫn không tìm được người mình thích, thậm chí còn suy nghĩ đến cả chuyện tìm người đẻ thuê. Nhưng sau đó, khi quen biết Thẩm Thư Vân, hắn dần dần thích Thẩm Thư Vân, hắn đã nghĩ đến chuyện sẽ có con với Thẩm Thư Vân, muốn nhìn thấy nụ cười ấm áp mà Thẩm Thư Vân cho đứa con của hai người. Hắn không hề thích đứa con của Thẩm Thư Vân và Ninh Vãn —— Thẩm Thư Vân càng nhớ đến nó, có nghĩa là anh không thể nào dứt ra được, vì vậy lòng bất mãn và đố kỵ của Tiêu Mạc từng ngày từng ngày lên men, cuối cùng thành chán ghét. Hắn chỉ ích kỷ hi vọng Thẩm Thư Vân quên đi quá khứ, hi vọng Thẩm Thư Vân có thể cùng hắn bước qua một trang mới. “Thư Vân, cùng anh làm lại từ đầu, đừng luôn nghĩ tới……” Thẩm Thư Vân từ chối ngay lập tức: “Cái này là không thể nào, tôi làm sao có thể quên Tiểu Độ? Thằng bé từng là cột trụ tinh thần duy nhất trong ba năm này, anh muốn tôi quên thế nào đây?” “Em rõ ràng là không quên được…” Tiêu Mạc một tay nắm lấy vai Thẩm Thư Vân, hai mắt đỏ như máu, “Ninh Vãn đã ly hôn với em, cậu ta đối xử tệ bạc với em như vậy, em hà tất nhớ mãi không quên cậu ta? Em chạy trốn tới Singapore, em nói em muốn quên quá khứ, hóa ra là đang tự lừa mình dối người! Kỳ thực từ lúc mới bắt đầu, em vẫn không thể buông tay được.” Câu nói này chắc chắn sẽ bóc lại vết sẹo của Thẩm Thư Vân, việc đã đến nước này, Thẩm Thư Vân không có cách nào phản bác nữa, anh hít sâu một hơi, nói: “Đúng, là tôi không thể buông tay được. Xin lỗi, Tiêu Mạc, tôi không có cách nào tiếp nhận anh. Trước kia anh không có nói rõ ràng như vậy, tôi vẫn có thể giả bộ không quen biết làm bạn với anh, thế nhưng nếu đã nói ra, vậy thì không cần thiết tiếp tục nữa, như vậy cũng sẽ là không làm lỡ anh. Quan hệ bạn bè của chúng ta cũng nên chỉ tới đó thôi.” Tiêu Mạc bị lửa giận thiêu đốt, hắn đau xót nhìn chằm chằm Thẩm Thư Vân tuyệt tình, đưa tay đặt lên vùng gáy của Thẩm Thư Vân chỗ tuyến thể, còn không đợi hắn làm gì tiếp theo, bàn tay đã bị Thẩm Thư Vân kiềm chặt, kéo tay hắn ra khỏi cái cổ trắng nõn. Hắn thử rút tay ra, không ngờ Thẩm Thư Vân sức lớn cực kỳ, kẹp chặt đến mức không thể nào rút ra được! Thẩm Thư Vân xoay người lại, kẹp chặt cổ tay Tiêu Mạc, âm thanh cũng lạnh xuống: “Tiêu Mạc, đừng thử thách giới hạn của tôi hết lần này đến lần khác.” Thẩm Thư Vân dùng hai tay gập hai tay Tiêu Mạc ra sau, Tiêu Mạc ăn đau, sắc mặt trắng bệch, nhưng không hề kêu đau. Hắn vẫn không bỏ cuộc, ngơ ngác hỏi: “Thật sự không có cơ hội nhỏ nhoi nào cho tôi sao?” “Chúng ta vẫn nên từ biệt tại đây thôi.” Thẩm Thư Vân buông hắn ra, quay người chuẩn bị rời khỏi, Tiêu Mạc đuổi sau hai bước, hô: “Thẩm Thư Vân, cậu còn ở trong phòng của tôi, cậu dứt khoát muốn cắt đứt quan hệ với tôi hay sao?” “Tôi sẽ dọn đi hôm nay, tiền thuê nhà tôi sẽ chuyển đến thẻ ngân hàng của anh.” Đây là câu cuối cùng Thẩm Thư Vân nói với Tiêu Mạc.Anh chậm rãi bước ra khỏi nhà hàng, bước chân cứng ngắc, Tiêu Mạc nói những câu nói kia cũng không phải không ảnh hưởng đến anh, ít nhất anh cảm thấy có chút khổ sở. Bên ngoài không biết bắt đầu mưa từ khi nào, Thẩm Thư Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, nhưng bước chân không vì mưa mà dừng lại, cứ như vậy trực tiếp đi trong màn mưa. Nước mưa rất lạnh, trượt theo gò má của anh, chảy dài xuống cổ, len cả vào áo sơ mi. Thẩm Thư Vân tầm mắt bị mưa làm mờ, anh đi thêm hai bước, đột nhiên mưa tạnh. Không —— không phải hết mưa rồi, mà là có một cây dù, đang che chở trên đầu anh. Anh nghiêng mặt sang, thì bắt gặp một gương mặt tràn đầy lo lắng. “Cậu…” Anh vốn định hỏi, tại sao cậu lại theo tôi tới đây, những lời ban nãy, cậu nghe được bao nhiêu? Nhưng anh lại đột nhiên nghĩ, vào giờ phút này, Ninh Vãn có thể xuất hiện ở đây, thật sự quá tốt. Vì vậy, lời nói ra miệng liền biến thành: “Cậu có thể tới giúp tôi chuyển ít đồ không?” Ninh Vãn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Thư Vân, giọng điệu dịu dàng: “Nếu anh nhờ tôi giúp, tôi chỉ có thể dọn đồ của anh đến nhà tôi. Thẩm tiên sinh, ngài nguyện ý làm bạn thuê chung phòng với tôi không?” “Chỉ cần thuê nửa năm, kỳ hạn chỉ nửa năm, nếu sau nửa năm, anh vẫn không cam lòng tha thứ và chấp nhận tôi,” Ninh Vãn kề sát bàn tay Thẩm Thư Vân lên má mình, nhưng lại sợ bị anh từ chối, cho nên tìm cho mình chút sức lực, “Vậy tôi liền về nước, tuyệt không dây dưa thêm nữa.” Lòng bàn tay lạnh lẽo do nhiễm mưa bị áp lên gò má nóng rực, làm Thẩm Thư Vân không khỏi rùng mình vì sự chênh lệch nhiệt độ. “Cậu đúng là chưa bao giờ để mình chịu thiệt, hỗ trợ cũng phải kèm điều kiện…” Thẩm Thư Vân lông mi run lên mấy lần, như cánh bướm dập dờn muốn bay đi “Thôi được.”
Hết chương