Không ngờ mấy ngày trôi qua, lại có tin buồn truyền đến.
Có vài vị tu sĩ phụ trách tuần tra sơn môn bị mấy ma vật du đãng gây thương tích.
Cho dù thương thế không nặng, nhưng nhìn qua vẫn thấy ghê người.
Rất giống vết bỏng trong thế giới hiện thực, làn da hoặc bộ phận lộ ra ngoài của người bị thương bị thiêu ra dấu vết đáng sợ, lại có chất lỏng màu đen quỷ dị chảy xuống từ chỗ bị thương.
Chất lỏng màu đen này cực kỳ lợi hại, có thể ăn mòn quần áo, cúc áo bằng đồng trên quần áo hoặc trường kiếm chuôi kiếm trên người các tu sĩ.
"Đây là..." Mày Lý Việt Bạch nhăn chặt.
"Chất lỏng màu đen này chính là dịch thể ma vật phun ra." Hệ thống giải thích: "Tính ăn mòn cực mạnh."
"Ma vật?" Lý Việt Bạch vội la lên: "Phụ cận Côn Luân tiên sơn tại sao lại có ma vật?"
"Ký chủ, không phải ngài vừa tàn sát mấy vạn đại quân Ma giáo sao?" Hệ thống nói.
"Liên quan đến Ma giáo?"
"Tóm lại, có mấy vạn Ma giáo giáo chết ở ngoài sơn môn Côn Luân, cũng có chết trong Côn Luân." Hệ thống nói: "Huyết lưu khắp nơi, thi hoành khắp chốn."
"... Đúng là tao làm." Lý Việt Bạch nói.
Vì phòng ngừa dịch bệnh, sau khi kết thúc trận chiến với Ma giáo, Côn Luân lập tức an bài nhân thủ đem đốt cháy hoặc vùi lấp những thi thể trải khắp núi đồi đó đi.
"Ừm, hệ thống các ngài dọn sạch." Hệ thống nói: "Chính là xử trí thế nào cũng sẽ lưu lại ma hồn."
"Ma hồn?"
"Cái gọi là ma hồn tức là hồn phách sau khi chết dư lại của giáo đồ Ma giáo, vật này số lượng đông đảo, du đãng trên không trung, không có chỗ ở cố định."
"Không phải vật ấy giống sương mù màu đen, không thể tổn thường người tu đạo sao?" Lý Việt Bạch có ấn tượng loáng thoáng với cái này: "Nếu thân thể đã chết, hồn phách còn có thể làm gì?"
"Dưới tình huống bình thường xác thật là như thế, nhưng nếu vừa lúc cơ duyên xảo hợp, hoặc có người thi pháp dụ dỗ..." Hệ thống nói: "Ma hồn cũng có thể ngưng tụ thành ma vật, có hình thể, có thể đả thương người."
Cái thế giới tu tiên này cũng hoặc ít hoặc nhiều tuân theo quy luật tuần hoàn vật chất và năng lượng, ma hồn không có thân thể, nhưng ngoài sơn môn Côn Luân có rất nhiều cát đá cỏ cây, còn có nước, những vật chất này trải qua quá trình chuyển hóa phức tạp như vậy có thể tạo thành thân thể ma vật.
"..." Trong lòng Lý Việt Bạch chợt lạnh: "Việc này không phải chuyện nhỏ, hẳn nên xử lý mau chóng!"
"Loại tình huống này các đại tiên môn đều từng gặp qua, ký chủ không cần lo lắng quá nhiều." Hệ thống an ủi.
"Các đại tiên môn kia làm thế nào?"
"Cái gì cũng không làm." Hệ thống nói: "Vì cái gì không làm được."
"Các đại tiên môn không sợ đệ tử môn hạ xảy ra chuyện?" Lý Việt Bạch nhíu mày.
"Chuyện bọn họ gặp đều là quy mô nhỏ." Hệ thống nói: "Chưa có tiên môn nào tàn sát nhiều Ma giáo giáo đồ như vậy, cho nên ma hồn du đãng ngoài sơn môn bọn họ rất ít, ngẫu nhiên bởi cơ duyên xảo hợp ngưng tụ ra một hai ma vật, chuyện này cũng không có gì, không để ý đến là được."
"Tình huống của chúng ta không giống." Lý Việt Bạch cau mày: "Nhìn từ trạng huống của người bị thương, ma vật ngoài sơn môn chúng ta chỉ cần cơ duyên xảo hợp ngưng tụ thành không chỉ có một hai con."
"Ký chủ, xác suất ma hồn ngưng tụ thành ma vật rất nhỏ." Hệ thống vẫn an ủi: "Hiện tại mấy vạn ma hồn du đãng ngoài sơn môn Côn Luân cho dù gặp được cơ duyên xảo hợp cũng chỉ có thể ngưng tụ ra mấy trăm ma vật, tuy sẽ đả thương người nhưng cũng không có gì trở ngại, chỉ cần ngài lệnh cho các tu sĩ cẩn thận một chút là được."
"Nếu thật sự là cơ duyên xảo hợp, đương nhiên không có gì đáng ngại." Lý Việt Bạch trầm giọng: "Nhưng mày cũng vừa mới nói, ngoại trừ trường hợp cơ duyên xảo hợp, còn có ---- cố ý thi pháp dụ dỗ cũng có thể ngưng tụ ma hồn thành ma vật."
"Đó là tà pháp tà ma ngoại đạo." Hệ thống nói: "Tu sĩ Côn Luân đều là người tu tiên, tuyệt không có khả năng tu luyện loại pháp thuật tà ma ngoại đạo này."
"Nếu tu tập ma đạo thì như thế nào?" Lý Việt Bạch dù sao cũng là người hiện đại, đối với chuyện trong thế giới tu tiên này không hề có tri thức cơ bản.
"Vậy đó là tẩu hỏa nhập ma rồi!" Hệ thống nhắc nhở: "Như thế liền không được coi là người tu tiên, sẽ bị tiên môn nhà mình bài xích, thậm chí là tiêu diệt... Nhìn chung cả toàn Côn Luân tiên sơn không có tu sĩ như thế tồn tại."
"Vạn nhất nếu có?"
"Vạn nhất có cái gì?" Ngọc Thiên Cơ từ trên giường bò dậy, ngáp một cái, lười biếng duỗi eo, mái tóc dài chưa chải qua tản mác trên người trên giường, đôi mắt vốn lẳng lơ hiện tại như mở như không càng tràn ngập hơi thở .
"Ngươi xem." Lý Việt Bạch nói cho hệ thống nghe: "Người như Tiên Chủ nếu tu tập tà ma ngoại đạo, ta một chút cũng không giật mình."
"Đó là đương nhiên." Ngọc Thiên Cơ căn bản rõ hắn đang nói gì, vẫn miệng lưỡi trơn tru nối tiếp câu chuyện: "Nếu Mục mỹ nhân nhi có thể nhìn ta nhiều hơn vài lần, tẩu hỏa nhập ma thì có làm sao."
"Ta không dám gửi hy vọng vào kỷ luật đạo đức của mấy vạn tu sĩ trên dưới Côn Luân." Lý Việt Bạch nói với hệ thống: "Cho dù có % người tuân thủ kỷ luật nghiêm ngặt, chung quy vẫn sẽ có % có ý xấu..."
"Đúng vậy... Người tu tiên cũng là người, không phải giống hệ thống như tôi, có ý xấu là khó tránh khỏi." Hệ thống thừa nhận.
"Cho dù là hệ thống cũng sẽ có bug."" Lý Việt Bạch nhớ lại cái hệ thống một lòng muốn hố chết mình ở đời trước, liền giận sôi máu: "Cho nên, tao muốn mang người ra ngoài sơn môn nhìn xem ma hồn cùng ma vật kia rốt cuộc là thế nào."
"Muốn ra ngoài?" Tròng mắt Ngọc Thiên Cơ xoay chuyển: "Có mang bổn Tiên Chủ theo không?"
"Không mang." Lý Việt Bạch cẩn thận nghĩ nghĩ: "Quá nguy hiểm."
"Nếu nguy hiểm như vậy thì mỹ nhân nhi đừng đi." Ngọc Thiên Cơ chơi xấu.
"Không sao, mang đủ nhân thủ là được rồi, có thể chiếu cố lẫn nhau."
"Nga? Chẳng lẽ bổn Tiên Chủ không chiếu cố được ngươi sao?" Ngọc Thiên Cơ làm bộ thương tâm: "Không mang theo bổn Tiên Chủ, ngươi có thể mang ai đi?"
"Vạn Quảng Lưu." Lý Việt Bạch không nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói tên một người.
"Không phải lão nhân gia ngài chọc hắn bực rồi sao? Bởi vì chuyện của Cơ Dao..." Ngọc Thiên Cơ ngược lại nhớ khá rõ.
"Nhưng mấy ngày trước ta đã đồng ý với Cơ Quân rồi, từ nay không can thiệp vào tự do của Cơ Dao nữa." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ: "Kể từ đó, mâu thuẫn với Vạn phong chủ có thể tiêu biến."
Quả nhiên, sau khi Vạn Quảng Lưu nghe được lý do thoái thác của Lý Việt Bạch cực kì vui mừng.
Gã cực kỳ tin tưởng phu nhân mình, vì nàng không tiếc cư lý lực tranh (căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình) với Lý Việt Bạch, hiện tại nghe Lý Việt Bạch nói không hề hoài nghi hay can thiệp vào chuyện của Cơ Dao, đương nhiên khối đá trong lòng rơi xuống, nhẹ đi vạn phần.
"Ký chủ, Vạn Quảng Lưu lần nữa tín nhiệm ngài trăm phần trăm." Hệ thống nói.
"Ừ." Lý Việt Bạch đáp không chút để ý, trong lòng còn đang mải mê suy nghĩ chuyện ma vật.
"Tế tửu đại nhân." Lúc này, Cơ Dao bước ra từ trong nội thất, thướt tha hành lễ với Lý Việt Bạch: "Đa tạ tế tửu đại nhân đối xử rộng lượng với thiếp."
"Không cần cảm ơn." Lý Việt Bạch nói: "Phạm tội là người nhà ngươi, chứ không liên quan đến ngươi."
"Phụ mẫu phạm phải đại sai, có tội với Côn Luân, chỉ riêng việc này đã khiến thiếp thân khó có thể thoải mái." Cơ Dao nói: "Bởi vậy vẫn luôn muốn tìm cơ hội lập công chuộc tội."
"Phu nhân không cần như thế." Lý Việt Bạch nói: "Chỉ cần phu nhân sống an ổn qua ngày bỉ nhân liền yên tâm."
"Nhưng mà thiếp thân nghe nói chuyến này tế tửu đại nhân muốn đi ra ngoài sơn môn, tuần tra những... Ma hồn đó, cùng với ma vật được ma hồn ngưng tụ lại." Cơ Dao cười nói: "Từ nhỏ thiếp thân tu tập tiên pháp, đọc kinh điển, có chút tâm đắc về thuộc tính của ma vật, nguyện ý cống hiến một phần sức lực nhỏ bé vì tế tửu đại nhân."
"Ký chủ, nàng nói... không sai." Hệ thống nhắc nhở: "Dù sao Cơ Dao cũng là nữ nhi của gia tộc Cơ thị, đương nhiên phải có nhiều tri thức hơn so với tu sĩ bình thường, ngài nhìn thúc phụ của nàng có nghiên cứu thế nào với bùa chú, nàng đương nhiên cũng không yếu, nói là có chút hiểu hiết về ma hồn là sự thật."
"À." Lý Việt Bạch nói.
Trong lòng hắn đã sớm đồng ý, lại không dám biểu lộ quá mức ra ngoài, lúc trước Cơ Dao năm lần bảy lượt hướng hắn xin đi giết giặc đều bị từ chối, lúc này đương nhiên cũng không thể đáp ứng quá dứt khoát.
Vì thế, Lý Việt Bạch cứ mãi cự tuyệt, Cơ Dao cứ mãi thỉnh cầu, cuối cùng, Lý Việt Bạch thở dài nhượng bộ, đồng ý cho nàng đi ra ngoài cùng Vạn Quảng Lưu.
Chuyến đi này khá hung hiểm, đoàn người không dám thiếu cảnh giác, đều mang theo vật phòng thân, chậm rãi ngự kiếm bay ra ngoài sơn môn.
Trạng huống bên ngoài quả thật không ổn.
Trước khi tổ chức tiên minh đại hội, bởi thời tiết ấm áp, ánh mặt trời rực rỡ, cái gì cũng không nhìn ra.
Mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, mặt trời trốn trong áng mây thật lâu không ra, hoàn cảnh liền thay đổi.
Trong không khí tràn ngập khí vị mốc meo ẩm ướt, cỏ dại trên đất mọc thành cụm, quái thạch lởm chởm, một mảnh hoang vắng lạnh lẽo, đáng giận nhất chính là trên mặt đất phủ đủ loại sương quái dị ---- có chướng khí màu vàng xanh, có sương mù màu trắng, còn có ma hồn màu đen.
Ma hồn thoạt nhìn rất giống sương mù, chỉ là có màu đen, gió thổi qua liền khuếch tán, phiêu động, gió ngừng liền lần nữa tụ tập lại, đặc đến nỗi không thể hòa tan.
Bay hơn mười dặm liền gặp ba con ma vật, may mà những ma vật này vừa ngưng tụ thành hình không lâu, lực công kích không mạnh, rất nhanh liền bị đánh tan, những ma vật kia phun ra chất lỏng màu đen thực sự khiến người ghê tởm.
Nhưng mà, sương mù cùng ma hồn ngày càng nùng, tầm mắt dần dần vướng phải trở ngại.
Mọi người không thể không thả chậm tốc độ phi hành, tập trung lực chú ý, cẩn thận quan sát.
Nếu đi về phía trước, cơ hồ khó có thể thấy rõ thân ảnh đồng bạn.
Đột nhiên, một con ma vật xuất hiện.
Ma vật kia có tốc độ di chuyển cực nhanh, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo cơ hồ cũng khó thể bắt được, mắt thấy hình ảnh nó trong tầm nhìn càng ngày càng nhỏ.
"Phu quân, chỉ sợ chỉ chàng mới có thể bắt được vật ấy rồi." Cơ Dao đột nhiên cười nói.
Lời nàng nói chính là sự thật, kiếm thuật của Vạn Quảng Lưu hơn người, tốc độ ngự kiếm phi hành có thể khống chế tự nhiên, truy tìm một ma vật nho nhỏ giống như lấy đồ trong túi vậy.
Chỉ là Vạn Quảng Lưu vẫn luôn ở trong đội hình, không tự mình xuất đầu.
"Vạn phong chủ, một khi đã như vậy, xin ngài hãy lập công thay chúng ta đi." Lý Việt Bạch suy nghĩ một lát, nói: "Chỉ là ngàn vạn lần phải cẩn thận."
Vạn Quảng Lưu liếc nhìn phu nhân nhà mình một cái, nói: "Thôi, chỉ là một ma vật nho nhỏ thôi mà, không cần đuổi theo."
Lý Việt Bạch nhìn ra được đó là bởi gã lo cho an nguy của Cơ Dao, sợ khi mình rời đi không thể bảo hộ nàng chu toàn nên mới không chịu.
"Phu quân không khỏi lo lắng nhiều rồi." Cơ Dao cười duyên: "Có nhiều vị tiên trưởng ở đây, không cần lo lắng."
Xác thật nàng rất muốn lập một ít công trạng, cho nên rất hăng hái khuyên bảo phu quân nhà mình.
Ma vật kia cũng kiêu ngạo đứng lại ở một địa phương không xa, giống như đang chờ bọn họ đuổi theo.
Vạn Quảng Lưu rốt cuộc bị phu nhân thuyết phục, nhướng mày, sử dụng kiếm quyết, thân ảnh giống như một vệt sáng truy kích về hướng ma vật.
Ánh mắt của mọi người cũng không khỏi đuổi theo thân ảnh của hắn.
Đột nhiên, Lý Việt Bạch nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi từ sau lưng truyền đến.
Là thanh âm của Cơ Dao, bén nhọn mà thống khổ.
Lý Việt Bạch vội vàng thao túng phi kiếm trở về --- chỉ thấy chỗ Cơ Dao đứng ban đầu đã không còn một bóng người, nàng và cả phi kiếm của mình đã rơi xuống mảng sương mù màu đen mênh mông phía dưới.