"Nương nương, nương nương!" Thị nữ Tâm Liên bên người Đan phi vội vã chạy vào, tiến đến bên tai Đan phi, lúc này mới hạ giọng: "Không biết từ đâu ra một nhạc sư dân gian, đàn cho thái tử điện hạ một khúc nhạc, thái tử điện hạ liền tỉnh lại! Nghe bọn thái y nói, thái tử đã khá hơn nhiều!"
"Phải không, thật là ông trời có mắt." Đan Huệ nhướn mày, ngoài miệng thì nói chúc mừng, trong mắt lại lóe lên một đạo hàn quang.
"Ai, muội muội, cái này tốt ở điểm nào chứ." Đan Lan - tỷ tỷ Đan Huệ - vừa mới vào cung thăm, nghe nha hoàn báo tin tức này, trong lòng cũng nổi lo âu: "Muội muội phải vì nhị hoàng tử mà lo liệu cho tốt chứ..."
Đan Huệ sinh được một đứa con trai, năm nay mười ba tuổi, trong hàng ngũ con trai của hoàng đế xếp thứ hai.
"Thực ra ta muốn nhìn thử một chút, vị nhạc sư nào lại có năng lực tài giỏi như vậy, chẳng lẽ hắn có ba đầu sáu tay?" Đan Huệ hừ một tiếng, nói: "Đi, bổn cung muốn đến Nguyên Hanh cung thăm hoàng hậu cùng thái tử một chút."
"Không được đâu nương nương!" Tâm Liên vội vàng khuyên can: "Nghe An công công nói, nhạc sư kia tính tình cổ quái, hắn sợ nhất là nữ nhân! Chỉ cần nữ nhân đến gần, hắn liền không thể đàn nổi. Nếu nương nương tùy tiện đến đó, xen ngang hắn đàn, bệ hạ trách tội thì phải làm sao bây giờ?"
"Trên đời lại có người cổ quái như vậy? Bổn cung không tin." Đan Huệ trong lòng kinh ngạc, âm thầm tưởng tượng, nghĩ ra một kế: "Tâm Liên, ngươi phái thị nữ đến báo cho Hứa chiêu dung, nói thái tử điện hạ tỉnh. Nếu nhạc sư kia thật sự có bệnh sợ nữ nhân, vậy không cần phải bàn cãi nữa."
"Muội muội, kế này hay lắm." Đan Lan vỗ tay cười to: "Hứa chiêu dung này đầu óc đơn giản, làm việc lỗ mãng, chỉ cần nghe tin thái tử điện hạ tỉnh lại, vì nịnh hót hoàng hậu, nàng nhất định sẽ đến Nguyên Hanh cung chúc mừng! Chỉ cần nàng gặp vị nhạc sư kia, chậc chậc... Nếu bệ hạ định trách tội, cũng chỉ trách Hứa chiêu dung, tuyệt đối không thể tra ra muội muội! Cho dù tra được, thì cũng là do thị nữ sơ ý để lộ tin tức."
Nguyên Hanh cung.
Sắc trời dần sáng, mặt trời dần dần lên cao.
"Hệ thống nhắc nhở: Hiện tại ngài hành động cực kì biệt nữu." (biệt nữu: nghĩ một đằng nói một nẻo, thích che giấu ý nghĩ trong nội tâm bằng các hành động đi ngược với suy nghĩ) Hệ thống vui sướng khi người gặp họa.
Còn cần ngươi nói? Lý Việt Bạch giận sôi máu.
Nhóm tiểu thái giám cực kì tri kỉ mà cho hắn một cái thảm ngồi cạnh mép giường thái tử điện hạ, thảm lông cáo cùng cẩm khâm (chăn gấm), bố trí thoạt nhìn cực kì thoải mái, nhưng hắn ngồi dưới đất, cổ tay vẫn bị người ta bắt lấy không buông, liên tục một canh giờ! Có thể không khó chịu sao? Có thể không biệt nữu sao?
Trong thời gian này, hắn còn đọc lại nguyên tác, ôn tập quan hệ giữa các nhân vật một chút.
Nguyên tác cũng không có viết Vân Duy Tri nảy sinh "tình yêu" với Mộ Dung Nam, hắn chỉ coi Mộ Dung Nam như bạn bè, như nghĩa đệ mà chiếu cố.
Sau khi Vân Duy Tri chết, Mộ Dung Nam đúng là đối với hắn yêu đến chết đi sống lại, vì hắn mà tẩu hỏa nhập ma, vì hắn mà tìm một đống người làm thế thân. Chính là, lúc Vân Duy Tri vẫn còn sống, Mộ Dung Nam tuổi vẫn còn nhỏ, lại sống trong cung đình tranh đấu, cũng chưa yêu hắn, hoặc đã yêu rồi, nhưng bản thân lại không biết.
Nguyên tác, lúc hai người chia tay tại Ninh Châu, nháo đến vô cùng quyết liệt.
Vân Duy Tri biết rõ cung đình hiểm ác, khuyên Mộ Dung Nam tránh xa.
Mộ Dung Nam lại muốn quay về báo thù, đoạt lại hết thảy những thứ của mình, y cho rằng Vân Duy Tri quá lãnh tĩnh, không hiểu được tâm tư y, cũng không chịu được con người y.
Hai người chia tay, thực tế là rời đi trong không vui.
Lý Việt Bạch là cẩu độc thân, thực sự không rõ tại sao mối quan hệ của hai người này lại trở nên như vậy, càng nghĩ càng hồ đồ.
Lúc này, nghe giọng nói nữ tử truyền đến: "Thần thiếp bái kiến bệ hạ, hoàng hậu nương nương, thiếp nghe nói thân thể thái tử đã chuyển biến tốt đẹp nên đặc biệt tới thăm."
Hoàng đế gật đầu, nữ tử kia liền mang thị nữ tiến vào trong phòng.
"Hứa chiêu dung tới thật là sớm." An công công trêu ghẹo.
"A, công công, ta không phải là đang quan tâm tới hoàng hậu nương nương cùng thái tử điện hạ sao? Ta vừa nghe tin này, liền lập tức chạy tới đây đó." Hứa chiêu dung cười nói: "Trong kia chính là vị nhạc sư có khả năng khởi tử hồi sinh sao?"
Lý Việt Bạch vừa mới quay đầu liền nhìn thấy mặt Hứa chiêu dung, hắn lập tức đơ ra một giây.
Đúng vậy, thiết lập tính cách nhân vật là "trăm phần trăm sợ nữ nhân" đó!
Hắn vì tránh mặt hoàng hậu nương nương mà bịa ra một cái cớ, vì thế được bảo hộ rất khá, xung quanh đều là thái giám, ngay cả một cung nữ cũng không có, không thấy mỹ nữ thật là tịch mịch, nhìn thấy mỹ nữ một cái, liền lập tức phải đóng kịch.
Chỉ nghe ầm một tiếng, Lý Việt Bạch dứt khoát lại lưu loát, hôn mê bất tỉnh.
"Hứa chiêu dung, người có ý tốt, nhưng là tới thật không đúng lúc." An công công ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vị nhạc sư này, tính tình có chút kì lạ, hắn sợ nữ nhân..."
"A? Ý ngươi là bổn cung dọa hắn sợ phát ngất?" Hứa chiêu dung trừng mắt, vẻ mặt phẫn nộ, nhưng ngay lập tức biết mình vừa gây ra tai họa, lập tức quỳ xuống thỉnh tội: "Bệ hạ, bệ hạ, thần thiếp không cố ý, thần thiếp thật sự không biết!"
Sắc mặt hoàng đế xanh mét, hắn vốn cho rằng tính tình cổ quái kia vốn chỉ là một cái cớ thoái thác, không ngờ lại là sự thật, người này vừa gặp nữ nhân liền té xỉu, nhưng lại không thể trách tội được.
Thái y xem xét mạch tượng của Lý Việt Bạch, nói không cần lo ngại.
Hứa chiêu dung khóc sướt mướt bị An công công đưa ra ngoài, hoàng đế cũng có chính sự cần xử lí, vì thế lệnh cho đám người Quan Thiết ở lại bảo vệ thái tử, sau đó khởi giá rời đi.
Trong lúc nhất thời, Nguyên Hanh cung vốn rộng lớn như vậy, trừ bỏ thái y thái giám thị vệ, cũng chỉ còn Lý Việt Bạch cùng Mộ Dung Nam, mà hai người còn đang ở trạng thái hôn mê.
Có Quan Thiết bên cạnh, Lý Việt Bạch thực sự an tâm, hơn nữa lông cáo vừa êm vừa ấm, cẩm khâm vừa nhẹ vừa mềm, thân thể này vốn dĩ yếu ớt, hơn nữa trải qua mấy đêm bôn ba, đã sớm mệt mỏi không chịu được, vì thế hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, chỉ thấy được ánh chiều tà của hoàng hôn tràn ngập trong căn phòng.
Lý Việt Bạch duỗi eo, cảm thấy toàn thân đau nhức.
Xoay người sang một bên, hắn liền thấy được --- thái tử điện hạ đang nằm bên cạnh mình.
Có giường không chịu ngủ, chạy xuống đất nằm làm gì? Hóa ra là tư thế ngủ không tốt, không cẩn thận ngã giường?
Trong cái rủi có cái may là --- cuối cùng vị thái tử điện hạ này cũng chịu buông tay ra. Lý Việt Bạch xoa xoa cơ thể dường như đã bị đè tới mức bầm tím, thở dài một tiếng.
Sau đó thái tử điện hạ bị hắn đánh thức.
Mộ Dung Nam mở to mắt, khiến Lý Việt Bạch cảm giác giống như mình đang xem phim D giả tưởng, cái loại phim có quái vật cùng công chúa, công chúa xinh đẹp tuyệt trần, có một đôi mắt to lung linh rực rỡ, hàng lông mi giống như cánh bướm chớp chớp, mà quái vật thì thực đáng sợ, mở mắt một phát là cảm giác giống như vào địa ngục... Lý Việt Bạch làm thầy giáo, mỗi ngày đều yêu cầu học sinh đọc nhiều sách để làm phong phú vốn từ ngữ, nhằm tăng điểm bài văn, thế nhưng vừa thấy đôi mắt Mộ Dung Nam, từ ngữ phong phú của hắn phút chốc nghèo nàn, thứ duy nhất nghĩ được là --- thằng nhóc này nhất định là quái vật hợp thể với công chúa mà thành!
Đôi mắt Mộ Dung Nam đẹp vô cùng, đen sâu không thấy đáy, Lý Việt Bạch nhìn chằm chằm không chớp mắt, cảm thấy trong đôi mắt đó có xoáy nước, trong nháy mắt có thể đem mình cuốn vào --- đây là ánh mắt của một thiếu niên mười bảy tuổi sao? Coi như là từ lúc nhỏ tới lớn đều xem cung đình tranh đấu, cũng không thể sâu đến không lường như vậy được chứ?
Còn chưa kịp nghĩ nên nói cái gì, Lý Việt Bạch cảm thấy một trận long trời lở đất --- thái tử điện hạ không một chút khách khí đè hắn xuống, bờ môi hơi mỏng câu lên, hiện lên chút ý cười.
Ờm, quả nhiên là mười bảy tuổi, cái nụ cười này rất giống với nụ cười của các thiếu niên trung học khi lâm vào tình yêu cuồng nhiệt.
"Bốn mươi hai." Mộ Dung Nam nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Việt Bạch, nghiêm túc mà hộc ra một con số.
"Cái... cái gì?" Lý Việt Bạch hoàn toàn không hiểu, chẳng lẽ tỉnh dậy đọc chữ số là tập tục của quý tộc trong triều?
"Bốn mươi hai." Mộ Dung Nam lặp lại một lần nữa, hơn nữa còn dùng cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch, chấp nhất đến độ có thể toát ra ngọn lửa.
Hệ thống giời ơi mày đâu rồi hả hệ thống! Cầu giúp đỡ khẩn cấp! Bốn mươi hai rốt cuộc là có thâm ý gì? Online nhanh, khẩn cấp!
"Hôm nay là ngày thứ bốn mươi hai Mộ Dung Nam cùng Vân Duy Tri chia tay." Hệ thống vui sướng khi người gặp họa giải thích.
Fuck fuck fuck, thằng nhóc Mộ Dung Nam này, học toán cũng thật là giỏi quá đi! Lúc hôn mê còn không quên học đếm! Lý Việt Bạch lệ rơi đầy mặt.
Loại thời điểm này cần bình tĩnh, bình tĩnh, Vân Duy Tri chính là người có khí chất của nam thần, tuyệt đối không thể bị xem thường.
"Cách xa bốn mươi hai ngày, thái tử điện hạ vẫn ổn chứ?" Lý Việt Bạch giả vờ cười đến vân đạm phong khinh, nhẹ giọng nói.
"Ổn?" Sắc mặt Mộ Dung Nam lập tức lạnh băng: "Không có ngươi, ổn làm sao được?"
WTF, thằng nhóc này rốt cuộc làm sao vậy? Không phải lúc trước nhóc toàn tâm toàn ý muốn về cung báo thù à?
"Điện hạ xin tự trọng, có rất nhiều người đang nhìn." Tính mạng là trên hết, Lý Việt Bạch không rảnh hơi mà quan tâm tới trái tim thủy tinh của thằng nhóc này, nếu bị truyền ra ngoài thành đoạn tụ, như thế tội danh của mình không chỉ là cho hoàng đế đội nón xanh, còn thêm một cái câu dẫn thái tử nữa. Hắn vội vàng nhắc nhở: "Việc này truyền ra ngoài, đối với danh dự của điện hạ không tốt."
Kỳ thật xung quanh không có nhiều người, chỉ có vài tiểu thái giám, cung nữ cũng không có.
"Đừng sợ, bọn họ không dám nói." Mộ Dung Nam không có buông tay, ngược lại ôm Lý Việt Bạch chặt hơn, vùi đầu vào hõm vai hắn.
Giời ạ tác giả đâu? Tác giả ra đây chúng ta thảo luận vấn đề quan hệ giữa hai nhân vật! Lý Việt Bạch cả người cứng đờ, khóc không ra nước mắt, rõ ràng nói "Sau khi Vân Duy Tri chết, Mộ Dung Nam mới phát hiện mình yêu hắn sâu sắc" mà? Hiện tại ra cái dạng này, nói không phải yêu sâu sắc, bố con thằng nào tin?
Hơn nữa thái tử điện hạ cư nhiên khóc.
Trên vai một trận nóng bỏng, trong chốc lát thấm ướt một mảnh.
Lý Việt Bạch cũng muốn khóc, vì cái quái gì mà cẩu độc thân như mình phải trải qua chuyện đáng sợ như vậy hả!
May mắn, người cứu hắn rất nhanh liền tới.
Tiếng gõ cửa vang lên, người bên ngoài cung kính nói: "Điện hạ, đã đến giờ uống thuốc rồi."
Là giọng nói của một tiểu thái giám, Lý Việt Bạch nhớ người này, tiểu thái giám này tên Đinh Hiền, là người bên cạnh thái tử.
Mộ Dung Nam miễn cưỡng buông Lý Việt Bạch ra.
Đinh Hiền cung cung kính kính bê khay vào, trên khay là một chén dược, một cái bát không, cùng một chiếc thìa bạc thử độc.
Đồ dùng của hoàng gia, đều phải trải qua vô số lần thử độc, hiển nhiên là chén dược này đã thử qua vô số lần, Đinh Hiền bày đặt chia một chén thành hai chén, chính miệng uống một chén sau đó dùng thìa bạc khuấy chén còn lại, lúc này mới dâng lên.
"Không cần, ta đã khỏi bệnh." Thanh âm Mộ Dung Nam bỗng chốc lạnh lùng: "Chén dược này, ban cho Vân huynh uống đi."
WTF!!!!!
Lý Việt Bạch không ngờ lại có biến chuyển như vậy.
Lúc nãy mình đối xử với thái tử điện hạ thật sự quá lãnh đạm, thái tử điện hạ rõ ràng đang giận dỗi, vừa giận liền không chịu uống thuốc, lại còn ép mình uống thay, quả nhiên vẫn còn là con nít.
Hừ, dù sao hắn cũng tốt lên rồi, không thích uống thì không thích uống, dù sao thuốc này cũng không có độc, cùng lắm là đau một chút. Uống!
Lý Việt Bạch không màng tới tiểu hoạn quan đang kinh ngạc, hắn nhận chén một hơi uống hết.
Uống xong hắn liền hối hận.
Vẫn chưa đến lúc đau, chủ yếu là do thuốc này... Mụ nội nó hình như là xuân dược đóoo!