"Tiểu Diệp." Thanh âm Lý Việt Bạch thực nhẹ: "Tôi có thể hỏi cậu một chuyện cuối cùng không?"
Diệp Thanh lại cắn một vết nhỏ trên cổ hắn.
"Câu hỏi cuối cùng là." Lý Việt Bạch cắn răng: "Trên bầu trời có bao nhiêu ngôi sao?"
Diệp Thanh rõ ràng cứng lại, không trả lời.
"Nói cho tôi." Lý Việt Bạch truy vấn: "Đêm đó trên mái nhà, tôi hỏi cậu câu hỏi đồng dạng, lúc ấy cậu liền lập tức trả lời... Tại sao hiện tại lại không thể?"
Buổi tối hôm đó, rõ ràng đã rất mệt, nhưng Diệp Thanh vẫn cố chấp muốn lên trên mái nhà ngắm sao, Lý Việt Bạch không yên tâm, liền đi theo, bồi y thật lâu, còn thuận tiện hàn huyên nói chuyện phiếm.
Lý Việt Bạch muốn đùa y, liền giỡn hỏi số lượng ngôi sao, kết quả Diệp Thanh thật sự trả lời một con số thiên văn, cụ thể nhiều ít bao nhiêu, Lý Việt Bạch đã quên, nhưng không có khả năng Diệp Thanh quên.
Thiên tài Diệp Thanh trước nay ở phương diện này --- đối với chữ số cực kỳ mẫn cảm, có thiên phú ở phương diện toán học, đối với hình dạng, trọng lượng, số lượng đều có năng lực cảm giác siêu phàm.
"Nếu không thể trả lời, vậy chứng minh một điều." Lý Việt Bạch thở dài, sờ sờ tóc đối phương, xúc cảm giống y hệt trong trí nhớ: "Cậu là giả."
Quạ đen ở cửa sổ phát ra tiếng kêu kinh hoàng.
Thân hình Diệp Thanh mất đi lực lượng, tay vốn đặt trên cổ Lý Việt Bạch cũng buông xuống: "Anh không tin tôi sao, sư phụ?"
Lý Việt Bạch đẩy ra y, liều mạng ho khan, thật vất vả ổn định hơi thở hổn hển: "Trả lời câu hỏi của tôi trước đã."
"Vậy sư phụ trả lời tôi, vĩnh hằng có bao nhiêu giây? Đại dương có bao nhiêu giọt nước? Hoa sen trong tay Bồ Tát có bao nhiêu cánh?" Diệp Thanh trả lời, sau đó cười cười: "Sau đó tôi có thể trả lời, trên trời có bao nhiêu ngôi sao."
Câu trả lời phi thường có ý thơ, nếu ở trên lớp học văn, Lý Việt Bạch sẽ cho điểm cao.
Nhưng ở chỗ này, điểm.
"Cho tôi một con số." Ly Việt Bạch không thuận theo y, không ngừng truy vấn.
"Vô lượng toàn cục." Diệp Thanh lộ ra một nụ cười mỉm, nhìn về phía hắn.
Vô lượng toàn cục không phải một số, là đơn vị đếm của Ấn Độ cổ, nếu dùng toán học hiện đại giải thích, ước chừng có một trăm vạn lần như vậy.
"Sai rồi." Lý Việt Bạch nhìn về phía người có khuôn mặt giống Diệp Thanh y như đúc, trong nháy mắt có điểm không hài lòng: "Hoàn toàn sai, cậu ngụy trang thật sự rất giống, hết thảy đều rất giống... Nhưng vẫn sai rồi."
"Tại sao?" Vẻ mặt Diệp Thanh lạnh nhạt.
"Tôi nghe nói, một khắc ảo tưởng bị chọc thủng, liền tự động biến mất, tại sao cậu còn chưa biến mất? Đợi tôi chọc thủng hoàn toàn sao?" Ngữ khí Lý Việt Bạch càng ngày càng lạnh, sau khi nhìn thấu người trước mặt không phải là Diệp Thanh, hết thảy cảm xúc áy náy tự oán hối tiếc yếu ớt của hắn, đều không còn tồn tại.
Trước mặt là Diệp Thanh giả, là thế cục Cao Thừa Dục bày ra.
Mục đích chân thực của bố cục này, không phải để làm Diệp Thanh giết mình, mà khiến mình ở trong trạng thái tuyệt vọng, không thể không tự tay giết chết Diệp Thanh, sau đó thừa nhận áy náy cùng thống khổ càng sâu.
Nhưng Cao Thừa Dục đã sai rồi, nếu gã bức mình vào tuyệt lộ, sẽ phải thừa nhận sự phản sát của mình khi ở tuyệt lộ.
"Tôi là giả?" Thanh âm Diệp Thanh cũng càng ngày càng lạnh: "Lý do."
"Bởi vì quá giống." Lý Việt Bạch cười lắc đầu: "Cho dù y có đích thân tới diễn, cũng không thể giống như cậu."
"Cái lý do này không thể tin." Vết nước mắt màu lam dưới mắt phải cùng sợi tóc đỏ của Diệp Thanh giả dần biến mất, gã từng chút từng chút một biến thành bộ dáng nguyên bản: "Nói cho tôi, rốt cuộc anh phát hiện điểm đáng ngờ như thế nào?"
"Điểm đáng ngờ lớn nhất, chính là vai Diệp Thanh cậu đóng, vĩnh viễn giống trong ký ức của tôi." Lý Việt Bạch lắc lắc đầu: "Diện mạo trong trí nhớ, xúc cảm trong trí nhớ, ngữ khí nói chuyện trong trí nhớ, hành động trong trí nhớ... Từ đầu đến cuối, cậu không làm bất cứ chuyện gì vượt khỏi ký ức của tôi."
Thuật khống chế tâm linh của vampre chỉ có tác dụng với nhân loại, không thể khống chế vampire khác, cũng không thể khống chế Vila. Nhưng những vampire có pháp lực cường đại có thể đọc được ký ức của Vila, tuy khó hơn so với đọc ký ức của nhân loại, nhưng hoàn toàn làm được.
Thủ hạ pháp lực cao cường nào đó của Cao Thừa Dục, chính là như vậy, đọc ký ức của mình về Diệp Thanh --- đó là ký ức phi thường tỉ mỉ kỹ càng, sau đó lợi dụng tư liệu này tạo nên một Diệp Thanh giả.
Không thể không thừa nhận, đây là một pháp lực cường đại, hoàn toàn có thể dùng người giả đánh tráo.
Ngay từ đầu, Lý Việt Bạch hoàn toàn bị che mắt, một Diệp Thanh giống y như đúc trong trí nhớ của mình, sao có thể không phải Diệp Thanh? Huống chi, trong lòng hắn lại có áy náy đối với Diệp Thanh, đây là tâm chướng không vượt qua được, bởi vậy, chỉ cần Diệp Thanh nói hận hắn, hắn liền không đành lòng nghi ngờ.
Nhưng là, khi Cao Thừa Dục bắt hắn giết chết Diệp Thanh, hắn mới giật mình một cái, dần dần tỉnh táo lại.
Lúc đối mặt với lưỡng nan khốn cảnh bắt buộc phải lựa chọn, người thường sẽ thống khổ không thể tự thoát ra được, cuối cùng lâm vào điên cuồng.
Trong chớp nhoáng, trải qua vô số lần tự hỏi, Lý Việt Bạch nghĩ ra phương án thứ ba --- Diệp Thanh này là giả.
"Có lẽ y không thay đổi, có lẽ chính y là vậy..." Kẻ ngụy trang trước mặt lắc đầu: "Điều chân chính giúp anh làm ra phán đoán, có lẽ là câu hỏi kia đi? Đáp án của câu hỏi kia, rốt cuộc là gì?"
"Tôi cũng không nhớ rõ." Lý Việt Bạch cười lắc đầu: "Trên trời có bao nhiêu ngôi sao, tôi chỉ nhớ đã từng hỏi Diệp Thanh câu này, y cũng trả lời qua, nhưng đáp án cụ thể không nhớ rõ."
Tương phản với Diệp Thanh, thiên phú của Lý Việt Bạch ở phương diện tính toán không tốt, đặc biệt không cảm thấy hứng thú với các con số, thường không nhớ được số điện thoại, ngày tháng, giá đồ... Cho nên con số kia hắn cũng quên mất.
"Đúng là bởi tôi không nhớ kỹ, nên mới phải hỏi cậu." Lý Việt Bạch trả lời: "Chỉ có đáp án như vậy, cậu mới không thể đọc được từ trí nhớ của tôi... Cậu không thể tự mình trả lời, vì thế, cậu khác Diệp Thanh, điểm này đột nhiên hiện ra."
"..."
"Hệ thống." Lý Việt Bạch hung tợn gọi hệ thống: "Ra đi, đừng có giả chết."
"Ký chủ thân ái, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì." Hệ thống lại bắt đầu bộ dáng ghê tởm mở miệng nói lời ngon tiếng ngọt.
"Vẫn chọn thời gian như thế, đúng lúc tao bảo mày liên hệ với Diệp Thanh, lại lâm vào trạng thái ngủ đông." Lý Việt Bạch cười lạnh nói: "Lý do nhất định là --- làm như vậy rất thú vị đi."
"Ký chủ thân ái, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì." Hệ thống giả vờ vô tội: "Hiện tại không phải tôi đã tỉnh sao, tùy thời chuẩn bị thỏa mãn yêu cầu của ngài."
"Vậy giúp tao nhớ lại một chút, rốt cuộc có bao nhiêu sao trên trời?" Lý Việt Bạch nhắc tới vấn đề kia.
"Ước chừng bốn trăm triệu viên." Hệ thống rất nhanh đưa ra đáp án.
Hệ thống tuy thường phản bội, nhưng chưa bao giờ nói dối.
"Ước chừng bốn trăm triệu viên." Lý Việt Bạch cười cười: "Tiểu Diệp chính là loại người này, thuần túy lý tính, đối với loại vấn đề này, vĩnh viễn đều cho ra một con số làm đáp án, mà không phải ý thơ lãng mạn... Những cái đó không liên quan đến y."
Vừa dứt lời, trước mặt liền vang đến tiếng nổ rất nhỏ.
Người gặp ác mộng, một khi tỉnh táo lại, ác mộng sẽ dần dần tiêu tán, cản cũng không được.
Người có thể giả làm Diệp Thanh, sau khi bại lộ thân phận, lập tức gỡ lớp ngụy trang xuống.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hạt bụi trong không khí bị chiếu đến phát ra ánh sáng, sau khi phiêu tán, một mảnh trống không.
"Diệp Thanh" cũng không phải vampire nào đó giả trang, mà là ảo ảnh cát bụi tạo thành.
Có thể đọc ký ức, chế tạo ảo giác, bắt chước các loại xúc cảm, pháp thuật như vậy, cường đại mà nguy hiểm, người thi pháp ở chỗ nào?
Lý Việt Bạch nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy trống rỗng, không một vật.
Con quạ đen trên cửa sổ cũng không biết đã biến mất từ khi nào.
Một khắc khi hắn tiến vào, cửa lớn liền đóng, kín mít, một tia sáng cũng không lọt qua.
Tấm da dê trên mặt đất vẫn còn, Lý Việt Bạch đi lên phía trước, một lần nữa nhặt lên, chỉ thấy trên giấy xuất hiện dòng chữ mới --- Thật đáng tiếc, mày đã thông qua khảo nghiệm tầng thứ nhất, đi lên tầng thứ hai, mở ra, chỉ cần đi lên cầu thang là có thể tới tàng thứ hai.
Cảm giác trò chơi càng ngày càng dày đặc.
Lý Việt Bạch chưa bao giờ chơi trò chơi trên máy tính, nhưng cũng biết trò chơi trứ danh "Ma pháp", thành phố ngầm, lâu đài, dũng sĩ... Đây là yếu tố thường thấy trong trò chơi tây huyễn, hắn không ngờ tới, mình ở trong thế giới vampire này, lại phải dùng hình thức chơi game để tiến tới hình thức tranh đấu cuối cùng.
Ngoại trừ gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, cũng không có biện pháp khác.
Lý Việt Bạch cầm tấm da dê trầm tư một trận, đang định xoay người đi lên cầu thang, liền nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền tới.
Có người tới?
Đột nhiên xoay người, Lý Việt Bạch thấy kẻ mình không muốn nhìn nhất.
Cao Thừa Dục.
Thoạt nhìn, Cao Thừa Dục bây giờ với Cao Thừa Dục trong trí nhớ hoàn toàn không giống nhau, càng không giống thi thể trong tin tức --- gã mặc một tấm trường bào thâm sắc đơn giản mang phong cách đế quốc Ossman, kiểu dáng nghiêm cẩn, cho dù đặt ở xã hội hiện đại, cũng không có chút không hợp nào, trên cổ áo có đính một cọng lông vũ, mái tóc màu xám chải chuốt không chút cẩu thả, sắc mặt tái nhợt hình dáng thâm thúy, trên mắt trái đeo một chiếc kính đơn, công bằng mà nói, bề ngoài gã rất văn nhã, nếu bỏ qua ánh mắt ẩn sâu tàn nhẫn cùng dã tâm.
"Hoan nghênh." Cao Thừa Dục thế nhưng dẫn đầu mở miệng, khi mở miệng chính là loại lời thoại cùng ngữ khí đóng kịch của tinh anh thương nghiệp văn nhã bại hoại khiến người ta chán ghét.
"Cũng không dám dùng chân thân xuất hiện, chỉ dùng loại ảo ảnh này hoan nghênh, lễ nghĩa của ngài cũng không quá chu toàn nhỉ, Vua xiên người trong truyền thuyết." Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương, cười lạnh.
Cao Thừa Dục trước mặt, giống với Diệp thanh lúc trước, đều là ảo ảnh cát bụi tạo thành.
Bởi vì, vampire chân chính đứng cạnh mình trong khoảng cách gần như vậy, sớm không nhịn được.
"Ở trước mắt trước mặt, lễ nghĩa tính là cái gì?" Cao Thừa Dục cười cười: "Cố tiên sinh, nếu bảo ngài bò vào, chẳng phải ngài cũng ngoan ngoãn làm theo sao?"
"Vua vampire có gì đặc biệt hơn người? Ở xã hội nhân loại, mày chỉ là một tên tội phạm đáng thương mà thôi." Lý Việt Bạch không muốn tiếp tục cùng gã làm màu, vội vàng chuyển đề tài: "Được, không cần nhiều lời, mục đích của mày tao rất rõ ràng, muốn tao nói ra không?"
"Hửm?"
"Tòa tháp này có bảy tầng." Lý Việt Bạch nhìn xung quanh: "Hiện tại, tao đã thông qua tầng thứ nhất, lông tóc vô thương."
"Đó cũng chỉ là tạm thời." Cao Thừa Dục cười cười.
"Mày có nhiều thủ hạ vampire như vậy, tại sao không sai bọn họ trực tiếp xé tao ra thành mảnh nhỏ?" Lý Việt Bạch lắc đầu: "Bởi vì mục đích của mày không phải là giết tao, không phải chặt tứ chi của tao ra thành từng mảnh, mày không định giết người, mày chỉ muốn tru tâm (diệt tâm) mà thôi."
Giết người tru tâm, cụm từ này đã rất cổ, nhưng vĩnh viễn có thể áp dụng.
"Làm thế nào để khiến một Vila trở thành công cụ của mình?" Lý Việt bạch cẩn thận nhớ lại những thứ xem qua trên : "Tổn hại thân thể vô dụng, biện pháp hoàn toàn là, tổn hại tâm linh của nó, khiến nó mất đi tất cả niệm tưởng (kỷ niệm + ý nghĩ), chỉ có thể nghe theo bài bố của mày, để đạt được mục đích này, có rất nhiều thủ đoạn, hiện tại là tầng thứ nhất, mày cũng đã xuất ra chiêu tàn nhẫn nhất --- khiến tao không thể không tự tay giết người mình coi trọng nhất."
"Tao không bắt mày giết y, chỉ là muốn mày lựa chọn thôi." Cao Thừa Dục nhướn mày: "Hơn nữa, cho dù mày giết y, chẳng qua chỉ là giết một cái ảo ảnh, không hề tổn thất."
"Nhưng nếu tao tin chắc rằng cái ảo ảnh này chính là y, nếu tao không nhận ra thủ thuật che mắt của mày." Lý Việt Bạch hít sâu một hơi: "Vậy một khắc tao giết cái ảo ảnh kia, ở sâu trong nội tâm sẽ có thứ chết, tòa tháp này có bảy tầng, đi qua mỗi tầng, tâm liền chết một mảnh, chờ đến lúc đi đến đỉnh tháp, đúng như mong muốn của mày, tao sẽ chỉ còn lại thân xác."
"Đó là phương hướng đại khái, muốn cho mày không đoán được, thực khó." Trong ánh mắt Cao Thừa Dục có thứ gì đó chợt lóe: "Nhưng cụ thể tiếp theo là gì, chỉ sợ mày không đoán được dễ dàng như vậy."
"Tao đến chỗ này, chỉ có một mục đích." Lý Việt Bạch nỗ lực bày tỏ khí thế của Cố Tây Sa: "Đó chính là khiến thế giới này không giống như mày mong muốn."