“Vù..phạch phạch…”
“Thôi xong…”
Kyubi vội vã chạy vào bàn làm việc khi gió cửa sổ vừa đóng lại, bức tranh cô vừa vẽ xong khi rảnh rỗi liền bay đi mất. Hôm nay là ngày gió to, Kyubi cô không có nhiệm vụ đi chinh phạt gần một tháng rồi, một tháng này bên ngoài kia đã xuất hiện thêm rất nhiều kiếm nhân mới, và họ đã bắt đầu hòa nhã chơi đùa và trải qua những ngày bình thường với nhau trong hình hài con người. Saniwa vì khuyên hết lời cô không ra ngoài một lần, đành dùng biện pháp mạnh bắt cô ở trong phòng hơn cả tháng nay, cũng vì vậy Kyubi cô vô lo vô nghĩ lên mạng đọc vài quyển truyện nhỏ, rồi ngồi lắc lư giữ bệ cửa, lâu lâu lại suy nghĩ chuyện bậy bạ vẽ ra những hình ảnh bậy bạ. Nhưng mà đó là bí mật của cô, chỉ vì hôm nay cô chạy ra ngoài vì biết cây tảo bên vườn sân Thủ Phủ đã ra quả, cô chỉ đến đó hái trộm một giỏ táo đầy mà quên đóng cửa sổ, thế là ngọn gió kia vô tình kéo đi mất tập tranh yêu quý cô mới vẽ ra. Thật khiến Kyubi đau lòng.
Gần đây cuộc sống của Kyubi rất thanh thản trừ khi bị Hasebe làm phiền thì dường như mỗi ngày cô đều ăn ngủ đầy đủ, và tăng lên được vài kí….Nhầm, cô hiện tại là kiếm ăn bao nhiêu cũng không giảm được hay tăng thêm một chút kilogam nào hết. Kyubi thở dài, nhìn mẫu giấy bay ra khỏi phòng, hận nhất là đang trong buổi sáng, hướng gió lại bay về…chỗ nhà tắm của các kiếm nhân. CHẳng lẽ giờ cô chạy vào trong đó lấy? Đùa đi, Kyubi cô vẫn còn sỉ diện của mình, còn các kiếm nhân nam không đột quỵ khi thấy một sát khí đến gần mình thì Kyubi cũng còn mạng sống sót để về sao? Chắc chắng là không, cô ngậm ngùi thở dài, cầu nguyện cho những bản vẽ xinh đẹp của mình không người phát hiện.
“Kyubi, chủ nhân có nhiệm vụ cho em”
Hasebe đẩy cửa phòng ra, đem giỏ thức ăn đặt lên bàn cho cô. Biết làm sao được, Saniwa nói phải dùng biện pháp mạnh với cô, nhưng chính chủ nhân không dám dùng biện pháp thì các kiếm nam như anh làm sao dùng được nó. Với lại dù sao Kyubi cũng là nữ giới, đi dùng biện pháp bắt ép hay cưỡng bức, có cảm thấy Kyubi bị uy khuất rất tội nghiệp. Đã nhận thấy ở Thủ Phủ này toàn kiếm nhân, đặc biệt là nam nhi, đương nhiên sẽ không có bất cứ chuyên gì, ngoại trừ Kyubi xuất hiện với giới tính nữ giới, cộng với việc bọn kiếm nhân ngoài kia có kẻ tò mò hay đi rình mò chuyện riêng tư của người khác. Thật sự Hasebe cũng không dám để Kyubi ra ngoài nhìn mặt bọn họ thêm một chút, chuyện này khá đặc biết và họ không tiêu hóa kịp. CÙng lúc đó, Kyubi cũng nói chính cô không chắc những kiếm nhân khác không đuổi giết cô khi họ còn tình cảm với chủ nhân cũ của họ. Kyubi chết chắc. Nghĩ đến đây Hasebe chỉ biết cười trừ, anh trước là một thanh kiếm trong tay kẻ sát nhân, một kẻ mạnh bạo tàn ác, thân người cũng dính quá nhiều máu rồi, chủ nhân anh chết do lỗi ông ta cũng không dính dáng đến Kyubi, vì vậy chuyện anh có thù hay không cũng rất rõ ràng. Thậm chí khi Hasebe là kiếm cũng không có gặp Kyubi khi đối đầu, chính vì vậy thực lực cùng thế chất của cô chẳng ai đoán được. Ngoài ra, Kyubi chính là con số bí ẩn nhất trong các loại kiếm, trên thế giới mệnh danh ngũ đại danh kiếm, nhưng thực chất nếu nói ngũ thì sai rồi, Kyubi chính là truyền thuyết kiếm quỷ của cả đại lục này. Chỉ là Hasebe không ngờ một thanh kiếm được xem như cổ tích không có thật, đủ tàn ác, đủ sức mạnh, đủ sắc bén lại là nữ giới. Anh cảm thấy cả thế giới đảo ngược.
“Saniwa có chuyện gì sao?”
Kyubi vừa gắp miếng shushi bỏ vào miệng lại nhìn sang Hasebe, anh vẫn nhìn cô ăn im lặng, mặt khác cô nhìn rõ ánh mắt anh ta đã thả hồn lơ đãng tầng mây nào rồi, nhưng tại sao mục đích đôi mắt kia vẫn dừng ở phía cô? Kyubi vô tội mà, đâu làm gì đến những đời trước của anh ta đâu. Đừng nói Hasebe nỗi hứng lên lại đem kiếm đâm cô một nhát nữa đi nhé. CÙng lúc, Hasebe cũng giật mình nhìn người con gái trước mặt lại mỉm cười.
“Không có gì, chủ nhân gọi em đi viễn chinh”
“Lão ta cuối cùng cũng chịu để tôi đi sao?”
Kyubi khóe miệng bất giác trườu tượng, bỏ thêm vào miệng một miếng Shushi nhỏ, nhai nhai nuốt. Thái độ của cô vô cùng thản nhiên như chuyện đi viễn chinh là chuyện rất bình thường đối với cô không sớm thì muộn, nhưng như vậy làm Hasebe bực mình, anh chẳng biết tại sao, có thể là vì chủ nhân ủy nhiệm không được nâng cao. Hasebe tự cho mình một cái lý do như vậy rồi cau mày nói giọng nghiêm túc với Kyubi.
“Đây là mệnh lệnh của chủ nhân. Kyubi, Thiết Toái Nha gần đây trở nên rất mạnh, em có cần thêm kiếm nhân đi theo hay không?”
“Không cần…(Dù gì không đánh lại thì out thôi mà)”
Những câu sau đương nhiên Kyubi không mở ra ngoài miệng, cứ nhìn thái độ hiện tại của Hasebe, nếu anh ta nghe được những lời này, cô chắc chắn trong vòng giây nữa cô sẽ không sống được bao lâu đâu. Và hung khí là lưỡi kiếm của Hasebe đang đeo bên người. Kyubi thật ra nhiều lúc muốn hỏi Hasebe rằng có phải đi chinh sát cô hay không? Mỗi khi đem đồ ăn đến, Hasebe mặc trang phục như người đi viễn chính chứ không phải người đưa cơm, ở đây Kyubi cũng không ám sát anh ta mặc áo giáp làm gì? Còn đeo thêm kiếm trên người…Hình như Kyubi nhớ cô chuyển đến Thủ Phủ ở rồi đúng không nhỉ? Tại sao còn gặp cảnh tượng như tướng lãnh cầm quân đi đánh giặc thế này???
“Khụ…Kyubi, nhớ đừng chủ quan. Thời gian hôm nay em xuất phát nhanh đi”
Hasebe đứng dậy rời đi liền bị giọng nói của Kyubi kéo giật lại.
“Hasebe, giúp tôi cách li những kiếm nhân khác ra khỏi khu vực cỗ máy”
“…”
Hasebe không trả lời, cũng không mở miệng, anh rời đi đóng cửa. Thái độ của anh khác xa với thường ngày, vì chính anh không đồng ý. Tội gì Kyubi phải trốn kiếm nhân khác? Mặc dù trong suy nghĩ riêng anh vẫn có phần nào đó chấp nhận Kyubi ở như vậy đã ổn quá rồi, nhưng khi vô tình đi ngang qua, vô tình nhìn cô ngồi ngẩn người bên cửa sổ, ánh mắt lại nhìn xa xăm, hay những lúc chăm chú vào công việc của mình trên màn hình xanh của máy tính, Hasebe thật sự cảm giác Kyubi bị bao bọc bởi một lớp vỏ bọc xa cách, lạnh lùng, và cô độc.Kiếm Nhân ở Thủ Phủ này dù chưa gặp được anh em của mình, nhưng chắc chắng họ vẫn luôn tươi cười cùng với đồng đội trong doanh, còn riêng Kyubi, cô chẳng có một bóng người để nói chuyện. Saniwa lệnh Kashuu, Yasusada và Tsurumaru không được đến nơi Kyubi sống, nhằm cô lập cô với biện pháp mạnh, rồi cuối cùng họ cũng nghe lệnh và không dám đi đến, chính Kyubi cũng lợi dụng nó để tiếp tục trốn trong phòng. Chuyện này Hasebe nghĩ không giải quyết nhanh chắc chắng Kyubi vẫn luôn nhốt mình như vậy, sát khí của cô gần đây rất đậm, mỗi khi viễn chinh về đã tăng lên, ngồi một mình trong một tháng qua, mới sáng hôm nay Aoe đột nhiên đến tìm chủ nhân thông báo anh cảm giác sát khí trong căn phòng Kyubi đang ở mà anh gọi là Quỷ đang một ngày đậm, họ bắt đầu nêu ra những biện pháp tránh căn phòng và có thể tập trung đánh úp vào nơi này. Hasebe chỉ sợ lúc đó Kyubi không che được sát khí trong người mình, Huyết Katana luôn là một thanh kiếm hiếu chiến đầy máu, với sức của cô có thể diệt được một nửa quân số các kiếm nhân bên ngoài, chưa kể đến năng lực bí ẩn còn giấu trong người. Nhưng điều Hasebe lo lắng duy nhất, Kyubi không ra tay, cô không đánh lại các kiếm nhân khác để họ đánh và bị thương như của Aoe lúc trước, Hasebe vẫn nhớ vết thương đó lạnh lại đến hai tuần liền, trong khi đó trời luôn mưa, Kyubi bắt đầu chịu những cơn nhứt ở bả vai vùng cánh tay, cô đã cắn bật máu để tránh tiếng khóc phát ra. Hasebe cần bàn chuyện này với chủ nhân gấp nếu không sẽ hại đến Kyubi về tính mạng.
--
Trong khi Kyubi rời Thủ Phủ đi viễn chinh, thì ở Thủ Phủ.
Hiện tại các kiếm nhân đang vui vẻ trò chuyện trong phòng tắm nước nóng của mình, đùa nghich nước, kể chuyện rôn rã. Nhưng trong số họ đã tắt lịm tiếng cười thay vào đó là vẻ mặt tái xanh khi họ vô tình nhặt lên những tờ giấy trắng bay đến đây và đọc phải nội dung bên trong nó. Bên trong thật sự không có gì nhiều, chỉ có vài chữ, vài bức ảnh, ngoài ra các nhân vật chính là kiếm nhân Thủ Phủ. Là Tất Cả kiếm nhân Thủ Phủ, và tư thế giữa họ rất thân mật, có thể nhìn mà rõ được đó là …. Ooxx cùng nhau. Tất cả các tờ giấy không thoát được một cảnh xxoo, ngoài ra còn hai người là ít, còn có vài tờ khá đông đảo đè một người dưới thân…Khụ…Hiện tại một số kiếm nhân đang rất hoảng loạn có người tức đến xì bọt mép ngất xỉu. Còn một số khác tinh thần lực cao hơn, vội vàng xua mấy đứa nhóc chưa đủ tuổi trưởng thành vào phòng, không cho bọn chúng biết được nội dung bên trong còn có cấm không cho bọn chúng ra ngoài khi họ đi …khiếu nại với….Chủ Nhân của họ.
Khụ…Thật ra chủ nhân của những bức tranh đó đang ở một nơi khác.
Ngồi trên nóc nhà, bắt chéo chân, tay cầm tách trà hương hoa, miệng nhai bánh. Mặt phía dưới có bị thế nào thì, người nào kia vẫn trong tư thế “thế giới này bà thích bà làm”. Cứ thế cho đến khi Thiết Toái Nha phát hiện được có kiếm nhân ngồi chởm chợ, ăn bánh uống trà nhìn bọn chúng như một lũ khôi hài diễn kịch thì đó chính là việc trước khi bọn chúng chết. Kyubi thực lực không nói, cũng chỉ chơi đùa. Quan điểm duy nhất của những người có máu nhây trong người: “Khi nào chán rồi diệt”. Huyết Katana ai không biết là kẻ khiêu chiến, nhưng ai biết đó là linh hồn nữ nhân? Cũng chẳng ai biết Huyết Katana chính là một linh hồn thích trêu chọc con mồi, vờn đuổi như loài mèo. Lại càng không biết Huyết Katana chỉ thích ngồi ngắm hoa thưởng trà, ăn bánh khi người ta diễn kịch cho mình xem.
Thật ra những lúc như thế thì đừng dại gì nhào đầu vô. Thà để diễn kịch còn hơn ngu ngốc mất mạng đúng không? Nhưng Thiết Toái Nha lại thích mất mạng hơn là diễn kịch…..