“Hasebe, Kyubi đã khỏi bênh hay chưa?”
Yagen Toushirou nhìn những khóm hoa được Hasebe chăm sóc lại thở dài, tin tức Kyubi kiếm quỷ đã đến đây trước họ, là người đầu tiên xuất hiện trong thủ phủ này, tới hai tháng trước họ mới thật sự biết sự có mặt của kiếm nhân này. NHưng vì nguyên nhân gì chính họ cũng không hiểu, họ chỉ nghe và tự phán đoán, người này rất xa cách người ngoài, còn khi họ biết chính là người đó được chủ nhân đưa ra ngoài để cường hóa lại, và không thông qua phòng y tế của Yagen, cũng chính vì vậy Yagen càng muốn gặp người này hơn. Điều duy nhất tất cả tò mò là người này có hình dáng ra sao, sức mạnh lại thao túng tất cả quyền lực đến nổi con người đưa thanh kiếm này vào cổ tích mới có, nhưng Yagen lại muốn xem thanh kiếm này kiên cường đến mức nào ngay cả các vết thương nhẹ cũng không đến phòng y tế mà lại tự chữa trị, chắc chắn người này rất uyên thâm về y thuật, mặt khác gần đây thủ phủ rộ lên tin đồn kinh tế trước giờ do thủ phủ cũng là Kyubi cung cấp. Chính vậy Yagen cũng phá tan mọi ghi ngờ về kinh tế của thủ phủ khi các kiếm nhân tiêu sài như vậy không những vơi đi mà còn tăng lên gấp đôi, ngay cả thằng nhóc Hakata Toushirou yêu chứng khoáng cũng không bước qua lại.
“Người đó vẫn chưa ra gặp mọi người sao?”
Hasebe bỏ thùng nước tới, khóe môi chợt mỉm cười, ngồi xuống nâng những cánh mầm non lên tay. Cô không ra ngoài anh càng vui vẻ hơn, anh chính là ích kỉ không muốn để cho Kyubi ra ngoài để các nam khác nhìn ngắm, anh là vậy, khi cảm giác trong tâm anh đang dần lớn mạnh hơn. Yagen vẫn không hiểu nhìn Yasebe, chính Kyubi chưa bao giờ xuất hiện ở các phòng sinh hoạt chung của mọi người, cũng chưa bao giờ chịu ăn cơm hoặc tắm chung, hỏi ai mà nhìn thấy cậu ta. Hay là Kyubi có oán thù gì với các kiếm nhân khác?
“Kyubi sao không muốn gặp chúng tôi?”
“Cô ấy sợ”
Hasebe chống tay đứng dậy thở dài, nhưng Yagen lại nghe một từ mấu chốt, ánh mắt anh mở to.
“Cô ấy?”
Hasebe mỉm cười, rời đi, không quen để lại một câu.
“Muốn gặp cô ấy đến vườn hoa này lúc giờ sáng, cô ấy sẽ xuất hiện.”
Lúc đó rồi Kyubi cũng sẽ không trốn mọi người nữa đúng hay không? Hasebe không biết ép cô thế này cô có khó chịu hay không, nhưng mọi thanh kiếm ở đây nếu như đã làm quen chắc sẽ không gây hại cho cô đâu. Hasebe mỉm cười rời đi, dù sao anh vẫn muốn Kyubi thật sự an toàn, nếu cô mãi trốn trong góc tối, chỉ sợ một thanh kiếm huyền thoại cũng chỉ nằm trong thế giới cổ tích.
--
Thời gian trôi qua rất nhanh, chính con người nằm trong thế giới đầy bộn bề cũng chưa bao giờ một lần nhìn lại nó, chỉ mỗi khi nhìn lại thì biết mình đã bao nhiêu tuổi, tuổi tác con người theo qua thời gian cũng chính là điểm mấu chốt kết luận thời gian, nhưng con người là hữu hạn, thế giới ngoài kia là hữu hạn. Kyubi vẫn ngồi trong phòng ngằm hoa rơi bên cửa sổ, lại mỉm cười rồi thở dài, nhưng đối với kiếm nhân, họ không chạy theo thời gian mà chạy theo những cuộc chiến, thế giới của kiếm nhân không kết thúc mà là họ kết thúc ở chiến trường, kiếm khi gãy mới về đất, và khi gãy cũng chỉ là một mảnh sắc vụng không đáng giá. Vài ngày trước Kyubi rời khỏi Thủ phủ đi viễn chinh cùng với cặp kiếm Kashuu Kiyomitsu và Yamatonokami Yasusada, và kết quả sau đó họ gọi cô là người vô tình, chẳng có gì cả, thời buổi cô bước đến chính là thời gian cô bị đâm hai nhát xuyên ngực ở thế giới kia, và cô đã tận mắt nhìn lại những gì mình trải qua, và những gì mình đã làm, sau khi diệt xong Thiết Toái Nha, cô bình thản ngồi trên cây nhìn cái chết của mình, và phát ra đúng một câu “Ngu Ngốc”. Chính vì vậy Kashuu và Yasusada đã không thích cô với những thứ đó, cô biết họ tôn trọng chủ nhân cũ của mình, và họ không chấp nhận được cái chết của chủ nhân, nhưng còn cô, có cái gì khác ngoài mình chết đi ở thế giới đó, lại nhìn những ánh mắt đau buồn sau khi cô chết đi? Tên nhóc quỷ tóc vàng kia đã gây nên chiến tranh thêm một lần nữa, và bắt đầu những lịch sử chạy theo đúng trình tự đó. Kyubi đã biết cô không thuộc vào một thế giới nào hết, cũng vì vậy thế giới đang cố gắng bài trừ cô ra khỏi nơi đó, và Kyubi đã nhận được cảnh báo cách đó hai ngày. Kyubi còn nhớ rất rõ khi đó cô đứng dưới gốc anh đào nhìn những cánh hoa rơi, trong đầu đã âm vang những tiếng cười nói vui vẻ, và một giọng nói nào đó đã nói với cô.
“Đến lúc đi rồi, tạm biệt thế giới này đi. Thế giới cô không thuộc về.”
Kyubi đứng dậy, chớp mắt nhìn ra ngoài cửa, cô trở về với thực tại khi nghe tiếng lộc cộc như quả bóng rơi xuống cánh của chính của mình, cô rời khỏi chỗ ngồi ra mở cánh cửa ra, nhìn quả bóng đang lăn trước mặt mình, cô ngồi xuống ôm lấy nó, khi ngẩn lên đã nhìn thấy vài đứa trẻ mới mái tóc trang phục, và ánh mắt khác nhau nhìn về phía cô. Kyubi nhẹ bước nhẹ xuống bậc thềm, đưa quả bóng cho đứa trẻ tóc vàng đứng gần nhất phía cô, rồi quay lại người vào phòng.
“Kyubi…_-san??”
Kyubi xoay đầu nhìn đứa trẻ tóc hồng gọi tên cô, nhẹ mỉm cười rồi xoay người rơi đi. Kyubi không để ý cho lắm sự phá rỗi của những đứa nhóc này, dù sao cũng là trẻ con, vì chúng rất dễ để cô biết được những hành động tiếp theo của mình, Kyubi không ngăn cản, vì trẻ con vẫn hay nghịch ngợm, trừ khi bọn chúng muốn lấy đồ của cô. Lúc trước cô còn dọa bọn chúng cho khóc thét bảo trong căn phòng cô là quỷ, nhưng rồi chính cô là người gặp nguy hiểm, đến đứa trẻ tuổi còn biết sợ, cô cũng nên biết rút kinh nghiệm, cô cũng không muốn Nikkari Aoe vác kiếm đi giết chết mình lần nữa, hay tự làm bị thương mình. Cô biết Aoe chính là thanh kiếm trừ quỷ, đương nhiên anh ta sẽ không nương tay với bất kì con quỷ nào…hoặc ngay cả cô nếu tránh không kịp sẽ bị anh ta bổ làm đôi.
“Này, này đó là Kyubi sao?”
“Không đúng là Kyubi-san. Chị ấy”
“Thủ Phủ mình có nữ giới rồi”
“Thì sao chứ, chị ấy vẫn không dám ra ngoài”
“Này…hay chúng ta về nói với mọi người đi”
Bọn nhóc sau khi Kyubi vào phòng đã kéo nhau ra một góc bàn tán thành một cụm, rồi nhanh ôm quả bóng kéo nhau chạy về phía trung tâm Thủ Phủ nơi tập trung nhiều kiếm nhân nhất. Kyubi không biết tin bọn nhóc nói làm tất cả kiếm nhân bị gặp một chút phiền phức cho mình, ví dụ như uống rượu bị sặc, đang tắm bị điếc tai vì bọn nhóc đứng giữa phòng mà la lớn, hoặc làm cháy đồ hay thức ăn gì đó, thảm thương nhất vẫn là người nào đó làm đổ tất cả thùng đồ mới giặc trắng tinh xuống sông….
Ở trong phòng y tế, các thanh kiếm đang chữa trị vết thương thì Yagen lại im lặng nhìn sang Kashuu. Người bị nhìn thấy chột dạ liền họ khụ khụ nhìn sang Yasusada cầu cứu, hai thanh kiếm này chính là không nói chỉ cười hì hì cho qua chuyện.
“Các người biết trước rồi?”
Giọng Yagen hiện tại rất trầm, có thể khiến người khác sợ sệch, ai nói với mọi người vì cái gì anh ta tức giận đi. Đương nhiên họ không biết, Yagen chính là người đứng hoàn toàn về tôn trọng phái nữ, một cô gái sống trong thủ phủ càng cần tôn trọng chăm sóc nhiều hơn, nhưng anh là người làm y tế, ngay cả vết thương nhỏ không chữa trị được cho một cô gái để cô tự sống tự lo một mình chính là tội lỗi ngành y học. Yagen cuồng y thuật nhưng anh vẫn là kiếm nhân, ngoài ra anh cuồng chủ nghĩ tự tôn và bình đẳng, không phải là lỗi Yagen nhưng anh chính là quy chụp về mình, Kyubi không xuất hiện vì cô tự cảm xúc của mình sống riêng lẻ, nhưng anh là muốn nâng niu cô gái này, ở thủ phủ này gặp mấy thằng đực rựa anh đã chán lắm rồi, cần lắm một cơ thể mềm mại để chăm sóc thôi.
“Aizzz….giờ Kyubi ở đâu?”
“Cô ấy chỉ ở trong phòng ngoài ra chẳng ở đâu khác”
“Hasebe nói cô ấy xuất hiện ở vườn hoa lúc giờ?”
Tsurumaru Kuninaga mở cửa bước vào cùng lúc nghe cuộc trò chuyện của ba người, anh lại cười nhẹ.
“Kyubi tránh mặt các người vì sợ các người nổi máu đánh chết cô ấy. Ví dụ như chuyện Mikazuki Munechika và Nikkari Aoe đang làm”
“Hả?”
Yagen đứng phát dậy, chuyện giỡn với anh sao? Hôm nay tin Kyubi là nữ chưa đủ sốc sao? Nhưng Tsurumaru lại mỉm cười nhún vai.
“Nhanh đến ngăn họ lại đi, Kyubi sắp chết rồi”
Kashuu và Yasada vội vàng chạy ra trước, Tsurumaru nhìn hai bóng người mỉm cười, rồi xoay sang chỗ Yagen, nói nhỏ.
“Mau gọi mọi người đến xem, hôm nay các người sẽ thấy trận trình diễn rất đẹp mắt”
--
Kyubi nhìn hai nam nhân phía trước nắm chặt kiếm trong tay hướng về phía mình đánh, lại nhìn sang phòng mình đang ở, là do cô hay do cái tên quá nổi nên giờ phá hư luôn phòng của mình đây? Rồi tối này cô ngủ bằng cái gì.
“Vụt..”
Cùng lúc thanh kiếm của Mikazuki chém ngang qua đầu cô, Kyubi vội thục người xuống tránh được, nhưng một ít tóc đã bị cắt qua. Kyubi khóc ròng, nhưng chưa kịp có thời gian thanh kiếm Aoe đã nhanh thẳng vào cô đâm đến, cô lại tránh. Trời phật ơi, cô đã làm gì với hai thanh kiếm này, khụ, dù sao cô cũng chỉ vô tình giết chủ nhân họ, đem đối đầu với họ vài lần bằng vỏ kiếm, nhưng mà lúc đó cô đang ngủ mà, chỉ có thần thức mới tỉnh, có nghĩa cô không làm gì họ hết cô vô tội.
“Vụt…”
Aoe lại bất chiêu cuối của mình, Kyubi cô xong rồi, né.
“Kyubi, rút kiếm ra mau”
Có kiếm đâu mà rút, các người có thể đem kiếm đến chém tôi, tôi có cầm thanh kiếm nào trên tay đâu mà rút. Ôi mẹ ơi, cô là người thích lạnh nhạt, ngồi trong só là được rồi có cần ra ngoài để người ta đuổi giết thế này không…Nhưng mà đánh nhau với mấy thanh kiếm này hơi bị vui vui, tại sao? CÔ không biết, chắc là tinh thần thượng võ kích động đi.
“Rút kiếm ra đi”
Mikazuki điểm nhẹ gót chân nhảy lên cao rồi bổ xuống. Kyubi nhìn anh, khụ, lạ chiếu cuối của các người, những kiếm nhân này là không thương hoa tiếc ngọc sao? Cô khổ quá mà…. Kyubi cô né, kiếm của Mikazuki không bổ xuống chính là chém ngang và tốc độ duy chuyển của anh, cô không biết cái này cô chết cho xong, anh ta là một trong thiên hạ Ngũ kiếm đấy, cô sống sao đây…..Né…..
“Vụt….Phập….”
“Keng….”