Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Saniwa bất đắc dĩ nhìn cô gái lạnh lùng trước mặt. Anh nhớ lúc khi bước chân vào thủ phủ, bộ mặt này không phải sử dụng với anh đâu. Saniwa thở dài, không phải tính tình huyết kiếm anh không biết, mà là cố ý không biết. Kyubi lần đầu tiên là thanh kiếm của anh, Saniwa còn nhớ rất rõ cô gái đó ôm lấy cánh tay anh nương theo từ từ đứng dậy, bộ dáng thật sự khiến người ta thương sót...nhưng mà... Saniwa tránh mặt cô, từ khi nhận ra tình cảm của mình.
Kiếm và người không thể kết hợp.
Đó là quy tắc, Saniwa không ngần ngại phá quy tắc đó đi. Nhưng vấn đề ở Kyubi, nếu nảy sinh tình cảm với chủ nhân mình, cô sẽ...
"Kyubi, không bị thương chứ?"
Saniwa nhìn cô gái đứng trước mặt mình nhẹ mỉm cười. Kyubi không dùng lời ghét bỏ, hay sủng nịnh, đơn giản cô có vẻ mệt mỏi khi mới viễn chinh trở về.
"Ừm, không sao! Chuyện gì?"
"Đội sắp xuất phát đến lịch sử, cô đi với họ được không?"
"Đánh nữa hả?"
Kyubi chớp mắt, cô muốn ngủ! Bây giờ cô hình như hết hứng quánh lộn rồi.
Saniwa nhìn cô gái này thở dài. Anh biết cô mệt, nhưng cô lại là người anh tin tưởng nhất, kiểm nghiệm thực lực của hai đội sẽ khiến anh nắm rõ hơn khi chia các đội sau nữa.
"Yo~ Nữ kiếm nhân duy nhất của Thủ Phủ đây sao?"
"Rất đáng yêu!"
Giọng nói lờ lợ của hai nam nhân phát ra, dịch chuyển sự chú ý của Saniwa và Kyubi. Trước mắt họ là hai nam nhân tóc bạc, gương mặt tựa tựa giống nhau, cách ăn nói lại tương tự.
"Higekiri, Hizamaru. Các cậu cũng tới đúng giờ nhỉ!?"
Saniwa kéo tay Kyubi để cô ngồi xuống nhìn hai anh em trước mặt. Higekiri nhẹ cười.
"Vì bọn này mong gặp mặt nữ nhân của Thủ Phủ lắm. "
"Anh hai!!"
Hizamaru nhắc khóe, thật ra cả hai người đã bàn về thanh huyết kiếm có phải là giả dạng nữ nhân. Nhưng thực sự gặp mặt khiến cả hai đều bất ngờ, không những là nữ còn vô cùng xuất sắc. Yamabagiri vào cửa nhìn thấy anh em sinh đôi kia trêu chọc Kyubi, trong khi cô vẫn không quan tâm nhìn chén trà của mình uống từng ngụm một. Môi cậu lại nhẹ cười.
Cô gái này vô lo vô cảm như vậy!
"Saniwa, chào. Kyubi!"
"Ừm"
Kyubi gật đầu Saniwa chỉ ậm ề cho qua chuyện, lại nhìn một chút trên bàn chén trà nhỏ.
"Ngồi đi, đợi hai người nữa sẽ bắt đầu cuộc họp."
Saniwa xoay người không nói gì thêm, đẩy bánh trên bàn cho Kyubi rồi im lặng mở màn hình điện tử ra dò xét thông tin.
Căn phòng lại lần nữa chìm vào im lặng. Yamabagiri nhìn Kyubi ăn bánh, từng miếng bánh quy một ngậm vào miệng rồi biến mất. Nhìn bờ môi mềm mại của cô, cuốn họng cậu đột nhiên nuốt xuống một ngụm. Vội vàng cúi đầu, chiếc áo choàng lớn phủ đầu dễ dàng khiến gương mặt cậu chìm vào bóng tối. Yamabagiri thành công che đi hai gò má đang thiêu đột của mình, mặc kệ trong đầu đang liên tưởng đến vị ngọt của bờ môi xinh đẹp kia.
Hai anh em song sinh mỉm cười im lặng chống cằm nhìn Kyubi lật từng trang sách một, tay kia cầm miếng bánh, ánh mắt sáng rực.
Thực sự bánh của chủ nhân ngon đến vậy sao?
- -- ------ -------
"Nè, Kyubi, cô không tút kiếm khỏi vỏ đi hả?"
Oodeta Mitsuyo nhìn Kyubi ngồi trên bậc thềm thư thả uống cốc trà, ăn miếng bánh nhìn từng người trong đội hạ được vài tên Thiết Toái Nha, sau đó để Mikazuki hạ tên cuối cùng. Trông bộ dáng chẳng khác nào là người ngoài cuộc xem kịch vui.
Nói đúng hơn với cô gái kia, đây không phải trận viễn chinh mà là đi dã ngoại.
Kyubi xoay đầu mỉm cười với Oodeta.
"Xin lỗi nhé! Khi tôi định rút kiếm mọi người đã xử xong hết rồi "
"Cô.."
Mikazuki vỗ vai Oodeta, người này mới đến với Thủ Phủ vài ngày trước, tính tình Kyubi ra sao chắc chắng cậu ấy không biết rõ. Nhưng với anh lại dễ dàng nhận ra trong từng cuộc chiến Kyubi sử dụng hứng thú của mình với con mồi, con mồi càng thay đổi hứng thú của cô sẽ khiến Kyubi càng khát máu mãnh liệt hơn. Điều đó làm Mikazuki không muốn chúng xuất hiện, Kyubi cứ như bây giờ, là chính cô được rồi, anh không muốn nhìn con ngươi kia quá xa cách với mình, thậm chí không có hình dáng của anh trong đó.
"Kyubi ngồi dậy đi, chúng ta cần kiểm tra xung quanh!"
Yamabagiri kéo tay Kyubi đứng dậy. Điều cậu làm chưa bao giờ chạm vào ai trong Thủ Phủ, nhưng lần này trước mặt các kiếm nhân mới Yamabagiri hoàn toàn khác, anh đủ ôn hòa, đủ e thẹn, cũng đủ dũng cảm đứng bên người cô gái kia. Mặc khác, người bên cạnh Yamabagiri làm theo những gì cậu nói như một mệnh lệnh. Nhưng vấn đề của cô là không có chút cảm hứng nào quanh người với trận đấu này.
Honebami được điều động đi bao quanh điều tra khu vực xung quanh, nhìn một mãnh nhơ nhớp trước mặt ánh mắt hổ phách của cậu lại trầm xuống. Xoay người thông báo cho cả đội.
Kyubi dừng hành động của mình xoay mắt nhìn vào bụi rậm, nơi đo có một đôi mắt đỏ đang chăm chú nhìn cô. Bước chân chuyển hướng, Kyubi tách đội!
Lập tức cổ tay cô bị kéo lại về phía sau, Mikazuki biết hành động của cô, mặc dù trong lùm bụi cây bên kia không làm anh phát hiện cái gì, đơn giản anh không muốn cô gái này gặp nguy hiểm khi tách đội. Vết thương trên người Kyubi chưa lành.
Mikazuki biết rõ điều đó, và thậm chí còn nắm rõ thông tin về vết thương. Saniwa luôn cử Kyubi theo một nhóm nhỏ tạo thành đội, và luôn nhận lại tin tức Kyubi tự tách đội để hoàn thành nhiệm vụ của mình, chủ nhân sẽ không có biện pháp khuyên ngăn cô gái này, dường như đó là bản tính, Mikazuki càng không muốn bản tính của cô làm liên lụy đến vết thương trên người cô sâu hơn hay xuất hiện vết mới.
"Kyubi! Đi cùng đội đi, đừng tách ra. Tôi...mọi người sẽ rất lo lắng!"
Honebami xoay người nhìn phía sau, lại nhìn tới hình ảnh hai người kia, nơi giao nhau của hai bàn tay, ánh mắt có chút nóng, rồi xoay người đi. Cậu biết, Kyubi rất mạnh, sức cô chưa thể đo được, cũng chưa thể với tới, xung quanh cô rất nhiều người tài giỏi, chính cậu cũng cần phát triển sức mạnh của mình, phải mạnh mẽ để cùng đi viễn chinh với cô, chỉ một trận đấu duy nhất hai người...bây giờ...Honebami cũng chỉ có thể im lặng, nhói tim.
Yamabagiri nhìn hai người kia, xoay người kéo lấy bàn tay kia của Kyubi tách khỏi Mikazuki đi lên phía trước. Mikazuki nhìn bàn tay trống không của mình, anh đưa lên không trung nắm thả thành quả đấm, khóe môi lại nhếch lên ý cười sâu khó lường, sau đó nhanh chóng trở về với bộ dáng cũ đi theo đội.
Oodeta liếc nhìn cô gái phía trước đi bên cạnh Yamabagiri, có chút không hài lòng, người này luôn làm anh thấy khó chịu. Không hiểu vì sao. Khi nghe có một thanh kiếm Quỷ trong Thủ Phủ, anh đã không muốn tiếp xúc hay gặp mặt, nhưng lần viễn chinh này khiến anh thật bất ngờ khi biết Quỷ kiếm lại là nữ còn là một nữ nhân vô cùng mạnh mẽ, nhưng cái tính của cô anh không thể nói không chấp nhận được. Ấn tượng đầu tiên chính là ánh mắt lạnh người kia khi Oodeta nhìn đến, tiếp đến là hành động của cô, anh xem như không quan tâm đến bất cứ thứ gì, Kyubi cứ vô cầu, vô lo như cái bóng ma trong thế giới. Oodeta thật sự muốn hỏi, Kyubi cô xuất hiện để làm cái gì? Cô có mục đích gì ở thế giới này hay không?!
Anh em sinh đôi bên Higekiri và Hizamaru lại không nói gì. Không khí bây giờ vô cùng khó chịu, một trận áp lạnh từ trên đẩy xuống, một trận áp nóng từ dưới đẩy lên, nhưng trung tâm họ là Kyubi không hề mảy may gì. Yamabagiri bỏ áo choàng xuống lộ khuôn mặt điển trai đó, nhưng lại không thể áp được khí tức trên người cậu ta sao? Mikazuki càng mỉm cười vui vẻ, nhưng ai biết sâu trong đôi mắt của lão già đó chính là hầm băng? Bên cạnh lại là một cái bóng u uất, Honebami. Bên phải là Oodeta nổi điên muốn giết người. Higekiri lại thở dài nhìn đứa em trai Hizamaru của mình, quyết định tránh xa một chút đội hình. Nếu không họ sẽ sốc nhiệt mà chết.
- -- ------ ------ -----
Đêm trăng ở một thành thật sự buồn bã.
Tiếng kiếm sáng lên trong đêm đen, ánh trắng chíu rọi qua khe cửa, tán ra lớp cây thành những đóa hoa vàng óng, lung linh. Kyubi ngẩn đầu nhìn đám mây đen trên trời, một làn gió kéo qua, đưa mái tóc chưa buột của cô bay về phía sau tạo thành một dãi gợn sóng trong không trung rồi nhẹ nhàng hạ xuống bao phủ lấy thân hình cô. Đêm nay Kyubi không chợp mắt.
Nhiệm vụ của cô chỉ ngồi ở đây, Yamabagiri đã ra lệnh cho Kyubi ngồi một chỗ không đi đâu, dù có chết cũng phải chết dưới gốc cây này.
Nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu ta, Kyubi không mở miệng cãi lại, Yamabagiri ít ghét người, ít ra lệnh cho người, đa phần mệnh lệnh luôn dính lên đâu Kyubi vô tội. Một khi cậu ta ra lệnh, Kyubi không thể cãi, nếu không hậu quả đáng sợ hơn so với là hình phạt của tổ trường, Yamabagiri nói là làm, cậu chưa bao giờ nương tay cho Kyubi.
Higekiri mỉm cười vẫy tay với cô khi cả nhóm rời đi.
"Kyubi, giữ sức khỏe đừng để lạnh!"
"..."
Kiếm nhân biết lạnh sao? Tên này bị ấm đầu à?
Kyubi nhếch mép. Hizamaru ở bên cạnh nhắc cái gì đó với anh trai mình, hai người lại nhìn nhau cười phá lên. Honebami nhìn cả đội dừng bước chân lại, xoay người chia nhóm ra canh chừng tìm kiếm.
Hôm nay Kyubi không ngờ sẽ gặp lại một người bạn cũ quá lâu rồi cô chưa nhìn thấy.
"Lâu quá rồi, Kyu-chan!"
"Ừm, đã lâu quá rồi!"
Kyubi mỉm cười nhìn ánh mắt bảo lục kia nhẹ nhàng nhìn mình. Thời kì này có thể quỷ còn sống, thời gian dài như vậy, ẩn cư, cô không biết người này có tương lai ra sao, nhưng Kyubi biết người này đã còn ở đây trong thời gian này.
"Anh luôn tìm kiếm em!"
"Cảm ơn đã đợi!"
"Anh biết mình không còn thời gian nữa. Nhưng không ngờ, không phải chỉ có anh tìm kiếm em nhỉ? Kyu-chan?!"
"Đúng, người thế giới đó không còn nữa rồi!"
Nam nhân kia ngồi bên cạnh cô, giang tay ôm cô ghì chặt vào lòng nhẹ mỉm cười.
"Đúng là khi mất mới biết hối tiếc!"
"Kazama, cảm ơn đã đợi!"
Người con trai này tiều tụy đến không ngờ.
Kazama lại nhẹ cười, đem nước mắt khóe mắt Kyubi vệt đi.
"Anh biết công sức anh không đợi thừa thải. Kyubi! Chúng ta còn gặp nhau lần nữa. Lúc đó, anh sẽ không để mất em!"
Trai giống trai hay tác giả nhìn lầm đây? KASHUU PHẢI KHÔNG?