Bạch Nhật Đề Đăng

chương 107: trầm hải chi anh

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: An Chẩm

Lúc trăng lên giữa trời, Khương Ngải lại gặp Trầm Anh ở bức tường vàng trên núi Hư Sinh.

Hắn ta dựa vào tường vàng ngồi xếp bằng, quyển sách quỷ mở rộng giữa hai chân, đèn Quỷ Vương bên cạnh hắn ta phát ra ánh sáng mờ ảo, hắn ta đặt tay lên đèn Quỷ Vương, nương ngọn đèn dầu nghiêm túc đọc sách quỷ.

Thằng nhóc Trầm Anh này đi theo nàng ta xử lý chính vụ cả ngày, tối đến lại đọc sách quỷ. Tuy quỷ không cần ngủ, nhưng dường như tinh thần của Trầm Anh rất tốt, có thể làm việc liên tục mấy tháng không nghỉ ngơi, khiến người khác phải kinh ngạc cảm thán.

Ấn tượng ban đầu của Khương Ngải về trữ quân của Quỷ giới này là một thi thể máu thịt hỗn độn nằm trong lòng Hạ Tư Mộ. Nghe nói hắn ta chỉ mới mười bốn tuổi, vạn tiễn xuyên tim mà chết trên chiến trường, bởi vì chấp niệm phải bảo vệ Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư không tiêu tan nên trở thành du hồn. Lúc ôm thi thể hắn ta, tay Hạ Tư Mộ đã run rẩy, không hề giống với ác quỷ đã nhìn quen sống chết.

Thi thể Trầm Anh được Hạ Tư Mộ an táng ở ngọn núi sau Ngọc Chu thành, bên cạnh phần mộ cha mẹ nàng.

Lần thứ hai nàng ta thấy Trầm Anh là trên núi Hư Sinh, sau khi trở thành quỷ, đứa trẻ này đi xem mộ của mình. Hắn ta đứng trước mộ của bản thân, cúi người nghiêm túc đánh giá bia mộ thật lâu, sắc mặt bình tĩnh vô cùng.

… Hoá ra ta đã chết thật rồi.

Nói xong câu đó, hắn ta quay đầu nhìn về phía Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư bên cạnh, cười nói… Lúc chết đệ còn đang nghĩ, cả tam ca và Tiểu tiểu thư tỷ đều không có tin tức gì, nguyện vọng của hai người vẫn còn chưa thực hiện. Đệ nhất định phải gặp lại hai người, nhất định phải biến nguyện vọng của hai người thành sự thật. Sau đó đệ đã thực sự gặp lại hai người, thật may mắn.

Khi đó đứa nhỏ này mặc đồ đen, sắc mặt tái nhợt, dung mạo thanh tú, nét mặt xen lẫn sự ngây thơ của trẻ con và trưởng thành của người lớn. Nàng ta nghĩ, không biết lúc sống đứa nhỏ này trông thế nào, nếu trưởng thành hẳn sẽ rất đẹp.

Vạn tiễn xuyên tim mà chết, cái chết đau đớn đến vậy mà vẫn còn nói được hai chữ “may mắn”, quả nhiên là người kỳ lạ, khó trách lại trở thành quỷ.

Lúc ấy Hạ Tư Mộ đẫm nước mắt ôm lấy Trầm Anh, Khương Ngải phát hiện từ khi trở thành người, dường như Hạ Tư Mộ rất dễ rơi nước mắt.

Đứa bé Tư Mộ này, rốt cuộc cũng không giả vờ cứng rắn nữa, đã cho phép bản thân mềm yếu rồi.

Nàng ta vui thay cho Tư Mộ.

Sau đó Hạ Tư Mộ để đèn Quỷ Vương chọn một trong hai người Khương Ngải và Trầm Anh làm chủ, vậy mà đèn Quỷ Vương lại chọn Trầm Anh. Khương Ngải kinh ngạc vô cùng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thở phào là vì nàng ta không muốn làm Quỷ Vương, kinh ngạc là vì đèn Quỷ Vương lại chọn một con đứa trẻ mới thành quỷ không bao lâu, quỷ lực thấp kém như Trầm Anh.

Trông có vẻ Trầm Anh cũng không có thiên phú dị bẩm như Hạ Tư Mộ.

Trong mấy năm nay, Khương Ngải thay mặt quản lý Quỷ vực, Trầm Anh cùng nàng ta và Hạ Tư Mộ làm quen với Quỷ vực và học tập đạo làm vương. Nàng ta dần dần phát hiện đúng thật là Trầm Anh không có thiên phú, pháp lực to lớn như Hạ Tư Mộ, nhưng nếu nỗ lực là một loại thiên phú thì hẳn Trầm Anh cũng là một thiên tài.

Nàng ta chưa từng gặp con quỷ nào nỗ lực và chuyên tâm hơn Trầm Anh, có vẻ Trầm Anh hoàn toàn không phát hiện ra hắn ta yêu cầu khắc nghiệt với bản thân cỡ nào, thậm chí còn không ngừng ép bức bản thân, thử thách cực hạn của chính mình.

Là người ai cũng có lúc uể oải và buồn chán, quỷ càng là vậy, thế nhưng Trầm Anh thì không. Hắn ta cũng hoàn toàn không nóng lòng, chỉ liên tục nỗ lực, trăm ngày như một.

Thực thi Kim Bích Pháp và bình định phản loạn đã đưa Quỷ giới bước vào giai đoạn ổn định. Dựa theo tốc độ cải thiện pháp lực và năng lực quản lý của Trầm Anh, hẳn là sinh thời Hạ Tư Mộ có thể nhìn thấy Trầm Anh chính thức chưởng quản Quỷ giới.

Có đôi khi Khương Ngải thấy hoài nghi, liệu có phải đó chính là mục đích nỗ lực của Trầm Anh không.

Hạ Tư Mộ cũng có hơi lo lắng, nhưng điều nàng lo lắng không phải năng lực của Trầm Anh, điều nàng lo chính là vị trí Quỷ Vương liệu có trở thành trói buộc của Trầm Anh hay không, giống như cách vị trí ấy từng trói buộc nàng. Hạ Tư Mộ bèn nhờ Khương Ngải nói bóng nói gió thăm dò Trầm Anh.

Điều này thật sự khó lắm, Khương Ngải và Trầm Anh khó lòng có được cái hành vi gọi là “nói bóng nói gió” khi giao tiếp… Bởi vì nếu không phải Đoạn Tư và Hạ Tư Mộ tới thăm Trầm Anh thì hắn ta tuyệt không nói chuyện phiếm, mỗi câu hỏi đáp đều là chính sự, như thể chẳng có bất cứ việc vặt vãnh nào có thể lấy đi chút ít thời gian của hắn ta.

Khương Ngải hắng giọng gọi.

Trầm Anh không nghe thấy, sự chú ý của hắn ta đặt hết lên quyển sách trước mặt.

Khương Ngải nghĩ, nàng ta nên đem cái loa Bạch Tán Hành nhà mình tới, lão ta chắc chắn sẽ khiến Trầm Anh không chịu nổi.

“Trầm Anh.” Nàng ta đi đến bên cạnh gọi tên Trầm Anh, rốt cuộc hắn ta cũng ngước mắt lên, thấy Khương Ngải lập tức cười gọi: “Dì Khương Ngải.”

Cha Hạ Tư Mộ gọi nàng ta là dì Khương Ngải, Hạ Tư Mộ gọi nàng ta là dì Khương Ngải, hiện giờ tiểu quỷ mười mấy tuổi này cũng gọi nàng ta dì Khương Ngải. Xem ra nàng ta phải làm chức dì này dài lâu rồi.

Khương Ngải thở dài một hơi, đến bên cạnh hắn ta ngồi xuống, hỏi: “Lại xem sách quỷ đấy à?”

“Vâng, ta muốn ghi nhớ hai mươi bốn quỷ điện và ác quỷ trong gần ba trăm năm nay, cũng muốn xem người trên đời vì sao lại thành quỷ. Nói đến đây, đúng lúc ta có một vấn đề muốn hỏi…”

Khương Ngải chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, nàng ta xua tay: “Trầm Anh à, tạm thời đừng bàn đến việc này. Tư Mộ vừa gửi tin tới, nàng muốn cử hành hôn lễ với Đoạn Tư.”

Hai mắt Trầm Anh lập tức sáng lên, hưng phấn nói: “Rốt cuộc tam ca và Tiểu tiểu thư tỷ cũng tu thành chính quả! Cơ mà… Phải tổ chức ở nơi nào? Ngọc Chu thành sao? Khách quý hai bên nửa người nửa quỷ, bữa tiệc này phải cân nhắc thật kỹ…”

Thấy được biểu cảm sống động hiếm thấy trên khuôn mặt Trầm Anh, Khương Ngải như được sống lại. Sau khi Trầm Anh hiếm hoi bỏ qua chính sự mà huyên thuyên một lúc, Khương Ngải chống cằm hỏi hắn ta: “Tiểu Trầm Anh à, ngươi không ghen tị sao?”

Trầm Anh giật mình, ánh đèn dầu màu lam phản chiếu trên khuôn mặt tái nhợt.

“Ghen tị cái gì?”

“Tư Mộ và Đoạn Tư đều trở thành người, bọn họ có ngũ cảm, sống cuộc đời nhiệt huyết, có thể thành hôn, có thể bạch đầu giai lão. Nhưng ngươi chết rồi, còn phải học mấy thức phức tạp để giúp đỡ Quỷ giới. Ngươi không ghen tị với bọn họ sao? Ngươi thật sự muốn thành Quỷ Vương sao?”

Trên khuôn mặt Trầm Anh lộ rõ vẻ kinh ngạc, hắn ta nói một cách đương nhiên: “Tam ca và Tiểu tiểu thư tỷ trở thành người, bên nhau trọn đời, đây là nguyện vọng của ta. Nguyện vọng của ta được thực hiện, sao phải ghen tị gì? Hơn nữa ta không cảm thấy chết đi có chỗ nào không tốt cả, tỷ tỷ và tam ca vẫn còn ở bên ta, thế giới này có gì thay đổi đâu?”

Dừng một chút, dường như hắn ta hiểu ra Khương Ngải muốn hỏi gì, vì vậy nói: “Tỷ tỷ từng nói, phía trên vương vị chỉ có hy sinh, nhưng ta không có gì để hy sinh cả. Tỷ tỷ và tam ca là người quan trọng nhất trên đời ta, nguyện vọng của bọn họ chính là mong muốn cả đời ta. Tam ca đã giành lại mười bảy châu, còn mong ước của tỷ tỷ là duy trì sự cân bằng giữa nhân giới và quỷ giới, vậy nên trở thành Quỷ Vương, thực hiện tốt việc này chính là nguyện vọng của ta.”

Tuy rằng sớm biết chấp niệm của Trầm Anh là bảo vệ Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư, nhưng đây là lần đầu tiên Khương Ngải cảm nhận được loại “chấp niệm” này một cách rõ ràng.

Nàng ta nhíu mày: “Vậy còn ngươi? Bản thân ngươi thì sao?”

“Đó là nguyện vọng của ta.”

“Nếu trăm năm sau Tư Mộ và Đoạn Tư chết thì sao?”

“Rồi bọn họ cũng sẽ có con cháu, có người để yêu thương. Ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ thế giới mà họ đang sống.” Trầm Anh cúi đầu nhìn sách quỷ, nói: “Ta biết ta không thông minh như tỷ tỷ và tam ca, không biết có làm tốt được hay không, nhưng ta sẽ nỗ lực làm.”

Khương Ngải không biết nói gì cho phải.

Nàng ta phát hiện trên người Trầm Anh có một đặc điểm đặc biệt, hắn ta rất xem nhẹ chữ “ta”, ngược lại lại coi trọng người bên cạnh vô cùng. Có lẽ vì tuổi nhỏ liên tiếp mất đi người thân, nên không muốn xa rời Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư… những người thân sau này.

Khương Ngải nghĩ, nếu đứa bé này được trưởng thành thì sẽ tốt hơn, tới khi hắn ta có gia đình và nhiều người thân hơn nữa, chấp niệm với Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư sẽ dần phai nhạt.

Thế nhưng Trầm Anh lại không có cơ hội lớn lên, làm một thiếu niên bình thường.

Khương Ngải xoa đầu Trầm Anh, nàng ta nói: “Tư Mộ và ta đều biết ngươi rất nỗ lực, không có bất kỳ con quỷ trên đời này nỗ lực hơn ngươi, thiện lương hơn ngươi.”

Hình như nàng ta đã hiểu vì sao đèn Quỷ Vương lại chọn Trầm Anh.

“Ngươi sẽ trở thành một Quỷ Vương tốt.”

Trầm Anh cười rộ lên, hắn ta gấp sách quỷ lại, cầm đèn Quỷ Vương lên, vui sướng nói: “Chúng ta đi tìm hai người họ đi!”

Khương Ngải nhìn Trầm Anh ngâm nga bước xuống núi, nhưng bóng dáng đĩnh đạc cao gầy của hắn ta không hề in dưới bóng trăng. Nàng ta cũng cười rộ lên, lắc đầu.

Quỷ Vương đời trước trước Hạ Ức Thành là vị vua lập pháp trong thời loạn lạc, Quỷ Vương đời trước Hạ Tư Mộ là vua hành pháp trị thế, sau này tới Quỷ Vương Tiết Trầm Anh sẽ là vị vua ứng pháp trong thịnh thế.

Về sau, trong tay hắn ta, hoà bình giữa quỷ giới, nhân giới và tiên môn sẽ kéo dài ngàn năm.

Những chuyện quá xa vời không bàn đến nữa. Tân Hoà năm thứ năm, phủ thành Đại châu tổ chức một hôn lễ long trọng, đội ngũ hồng trang trải dài không thấy điểm cuối, đoàn xe tuỳ tùng bên cạnh rải trân châu vàng bạc cho bá tánh dọc đường đi, chiêng trống vang trời, pháo nổ thấu tận trời xanh. Giấy vụn đỏ bao phủ toàn thành, hệt như một trận tuyết đỏ.

Yến tiệc diễn ra trong ba ngày, khiến cả Đại châu trấn động.

Không ai ngờ rằng danh thủ tiếng tăm về hội hoạ Hạ Tư Mộ cô nương lại có gia tài bạc triệu, hào phóng bỏ ra ngàn vàng rước một chàng rể. Tận mấy năm sau bá tánh Đại châu vẫn còn thảo luận về hôn lễ này, có người nói sớm biết như thế ta cũng muốn tới cửa làm rể Hạ gia, lại có người nói ngươi đừng có nằm mơ, ngươi chưa thấy tân lang của Hạ cô nương đâu.

Ngày mùa hè ánh mặt trời xán lạn đó, tân lang mặc áo đỏ thêu chỉ vàng, tươi cười rạng rỡ cưỡi ngựa trên đường, trên đời này không có ai đẹp hơn vị lang quân ấy.

Thế cho nên, mấy chục năm sau, Thứ sử Tề châu Triệu Hưng tạo phản xưng đế, phá được Nam Đô, thành lập tân triều, dời đô thành ra Bắc, bái đại nho quá cố tiền triều Phương Tiên Dã làm đế sư, dựng bia chép sử cho đại tướng tiền triều Đoạn Thuấn Tức, đủ loạn truyền kỳ nhiều không kể xiết. Có điều, bá tánh Đại châu khi nhớ lại quá khứ vẫn say sưa kể về hôn lễ long trọng đó, về cả Hạ Tư Mộ và phu quân đã sớm rời khỏi thành Đại châu kia nữa.

Đây dường như là truyền kỳ được ca ngợi nhiều nhất ở thành Đại châu trong suốt mấy chục năm.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio