Bạch Nhật Đề Đăng

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ys

—— Vì sao toàn bộ cô nương ở Nam Đô đều ái mộ tam ca ta, ngươi xem rồi sẽ hiểu thôi.

Lời này của Đoạn Tĩnh Nguyên nói rất đúng, sân mã cầu là thiên hạ của Đoạn Tư, ở nơi đây hắn như cá gặp nước rung động lòng người, chỉ cần hắn ở đây thì dù cho hắn không đánh bóng, ánh mắt người khác cũng không thể rời khỏi hắn, bóng dáng màu tím của hắn trên lưng ngựa màu trắng hệt như một tia chớp.

Hắn dùng bản thân để thu hút quân địch tới bao vây, rồi chuyền bóng cho đồng đội để giành lấy bàn thắng. Hiệp thứ hai đối phương cũng không dám chỉ đề phòng mỗi mình hắn, giờ đây tay chân hắn đã tự tại hơn nhiều, chẳng bao lâu đã chiến thắng hiệp hai.

Bên sân lại có những tiếng reo hò ầm ĩ, Hạ Tư Mộ cũng hoà vào đám đông reo hò, vỗ tay khen ngợi hắn.

Bị ăn hai quả liên tiếp, đối phương hiển nhiên đã có chút nóng nảy, muốn áp chế đà tiến của Đoạn Tư. Một vị công tử vung gậy chuyền banh, không ngờ trái banh đi lệch khỏi vị trí mà hắn ta dự định ban đầu, trúng vào đầu con ngựa của đồng đội mình. Con ngựa kia bị cú đánh bất ngờ và mạnh mẽ làm cho hoảng sợ, hí vang bỏ chạy tán loạn.

Để có cả tốc độ và sức bền, ngựa trong sân mã cầu đều là liệt mã(1), một khi hoảng thì khó mà hàng phục. Đó là nguyên do vì sao trong sân mã cầu thường có người té ngựa trọng thương, thậm chí là chết. Mắt thấy Cố công tử trên lưng ngựa sắp ngã, nửa người đã văng ra ngoài nhưng chân vẫn mắc ở bàn đạp, chuẩn bị ngã xuống đất rồi bị kéo chạy đến nơi.

Đoạn Tư giục ngựa vươn gậy đỡ lấy lưng Cố công tử, đồng thời móc chuỷ thủ trong giày ra chặt đứt bàn đạp ngựa, rồi nắm cổ áo Cố công tử kéo hắn ta lên lưng ngựa mình. Cố công tử thoát kiếp bị kéo lê, lòng còn sợ hãi mà túm quần áo sau lưng Đoạn Tư thở gấp.

Liệt mã không còn ai trên lưng vẫn chạy loạn xạ trên sân, thậm chí còn đâm vào lan can bên sân, chạy thẳng về phía khán giả. Khán giả lập tức bỏ chạy tứ tán, Đoạn Tĩnh Nguyên mặc quần áo rườm rà quá, trong lúc hoảng sợ đã dẫm lên góc áo ngã ra đất. Vừa ngẩng đầu thì thấy con liệt mã hung hãn lao về phía mình. Sắc mặt nàng ấy tái nhợt, chưa kịp phản ứng gì thì trước mặt đột nhiên xuất hiện vạt áo màu xanh thẫm(2), tiếp đó có người ôm nàng ấy vào lồng ngực. Nàng ấy còn đang ngơ ngẩn thì lại thấy một góc áo màu đỏ tung bay.

Góc áo màu đỏ ấy là của Hạ Tư Mộ.

Khoảng thời gian như khai thiên lập địa mà Đoạn Tĩnh Nguyên thấy thực ra chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, Hạ Tư Mộ đứng trước mặt liệt mã.

Liệt mã kinh hoảng điên cuồng đột nhiên khựng lại, khó nhọc dừng lại cách Hạ Tư Mộ ba thước giữa làn khói bụi mù mịt. Nó sợ hãi nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Tư Mộ, cả người bắt đầu run lên rồi đột nhiên lui về sau ba bước quỳ rạp xuống.

Mặc dù Quỷ Vương đã không còn pháp lực, nhưng nó vẫn có thể nhận ra hơi thở nàng. Ở phương diện này súc vật mẫn cảm hơn con người nhiều.

Mọi người trong sân ồ lên, khán giả đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, ngay sau đó người bảo vệ sân bóng chạy tới dắt con ngựa đã bình tĩnh lại đi.

Đoạn Tĩnh Nguyên tránh được một kiếp, lúc này mới chậm chạp phản ứng lại. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn qua, ánh mặt trời mãnh liệt, ngược sáng che đi dáng vẻ người đang ôm mình, dù không thấy rõ mặt mũi nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc. Người kia buông nàng ấy ra lui về sau một bước, nàng ấy nhìn rõ mặt hắn ta, đúng là Phương Tiên Dã mà nàng ấy gặp lúc tránh mưa ngày đó.

Hắn ta mặc bộ áo viên lãnh màu xanh thẫm, vẻ mặt yên lòng như sương mù.

“Chẳng lẽ xương sống ngươi cứng đến độ chịu được vó ngựa của liệt mã sao? Thư sinh mà thôi, không cần thể hiện.” Hạ Tư Mộ xoay người nói với Phương Tiên Dã.

Nàng đi qua Phương Tiên Dã, đỡ Đoạn Tĩnh Nguyên đứng dậy. Phương Tiên Dã không có phản ứng gì với lời vừa rồi của Hạ Tư Mộ, mà chỉ nhìn thoáng qua nàng rồi chuyển hướng sang Đoạn Tĩnh Nguyên, bình tĩnh hỏi: “Nàng không sao chứ?”

Đoạn Tĩnh Nguyên ngơ ngẩn gật đầu, nàng ấy nắm chặt tay áo Hạ Tư Mộ, nói: “Cảm ơn Phương đại nhân đã cứu giúp.”

Phương Tiên Dã lắc đầu, nét mặt hắn ta bình thản, vỗ vỗ bụi bám trên người rồi bước đi như không có chuyện gì. Thời điểm hắn ta phủi bụi, Đoạn Tĩnh Nguyên nhìn thấy cổ tay hắn ta sưng đỏ, hẳn là do cọ sát với mặt đất lúc tình thế cấp bách ban nãy.

Nàng ấy nghĩ, nàng ấy vốn không hề chú ý tới hoá ra Phương Tiên Dã cũng ở bên cạnh, khi tất cả mọi người đều chạy trốn thì hắn ta lại xông lên che chở nàng ấy đầu tiên, hơn nữa còn suýt vì vậy mà trọng thương.

Giao tình của bọn họ sâu như vậy sao?

Trận đấu vì biến cố đột ngột xảy ra nên phải tạm dừng. Đoạn Tĩnh Nguyên chỉ bị kinh hãi không có gì đáng ngại, nha hoàn bèn đỡ nàng ấy về lại ghế nghỉ ngơi. Ngô Uyển Thanh vỗ về lưng Đoạn Tĩnh Nguyên, lòng còn sợ hãi nói: “Muội làm ta sợ muốn chết, nếu muội có bất trắc gì thì ta biết ăn nói thế nào với cha đây? Sau này không được xuống dưới xem đánh bóng nữa, chỉ được ngồi đây xem!”

Đoạn Tĩnh Nguyên vuốt vuốt ngực, miễn cưỡng nói chỉ là ngoài ý muốn. Ngô Uyển Thanh chưa kịp răn dạy nàng ấy tiếp thì thấy một góc màn trúc bị xốc lên, Vương công tử cầm một bình sứ trắng đi vào gian ghế của các nàng.

Vương công tử này chính là vị ca ca Vương Kỳ trầm mê sắc dục, chẳng làm việc gì đứng đắn của Vương Tố Nghệ. Đoạn Tĩnh Nguyên cũng là mỹ nhân nổi danh Nam Đô. Từ sau khi Vương gia và Đoạn gia kết thân, Vương Kỳ liền nương vào quan hệ này mà chạy tới phủ Đoạn gia, xum xoe nịnh bợ Đoạn Tĩnh Nguyên, nói bóng nói gió muốn rằng thân càng thêm thân.

Hiển nhiên là Đoạn Tĩnh Nguyên chướng mắt cái tên giá áo túi cơm như vậy, nhưng giờ phút này người ta nói là mang tới An Thần Thanh Tâm Hoàn, để Đoạn Tĩnh Nguyên uống vào cho bình tâm lại, rặt một bộ dạng hảo tâm, mà nàng ấy thì lại không thể không cho đối phương mặt mũi.

Đoạn Tĩnh Nguyên nở nụ cười tiêu chuẩn nhận lấy bình thuốc, Vương Kỳ còn mượn cơ hội sờ so.ạng mu bàn tay nàng ấy, ghê tởm đến độ khiến nàng ấy phát run.

“Cảm ơn Vương công tử.” Nàng ấy cắn răng nói.

Vương Kỳ như chẳng nhìn ra sự chán ghét ẩn dưới nét mặt Đoạn Tĩnh Nguyên, vén vạt áo ngồi xuống gian ghế của các nàng, bắt đầu lựa lời lôi kéo bắt chuyện với Đoạn Tĩnh Nguyên, dường như còn tự cho đó là bộ dạng hài hướng dí dỏm.

Đoạn Tĩnh Nguyên và Ngô Uyển Thanh đảo mắt nhìn nhau, thật sự chưa từng thấy tên nào tuỳ tiện lại còn mặt dày như thế này.

Nhưng hai nhà Đoạn, Vương vẫn là thông gia với nhau, chung quy lại vẫn phải duy trì sự hoà thuận ngoài mặt. Đoạn Tĩnh Nguyên miễn cưỡng khéo léo đáp lại chủ đề của Vương Kỳ, chỉ cảm thấy chỉ cần hắn ta còn lởn vởn trước mặt mình thì dù nàng ấy có nuốt cả lọ Thanh Tâm Hoàn cũng không thể nào bình ổn nổi, chỉ thấy ghê tởm mà thôi.

Nàng ấy đang ứng phó thì thoáng thấy hình như có bóng người màu xanh thẫm phía dưới đài, lúc quay sang nhìn chỗ đó thì bắt gặp ánh mắt của Phương Tiên Dã.

Trận mã cầu lại tiếp tục thi đấu, mọi người đều tập trung lên sân bóng, hắn ta đứng trong đám người hưng phấn, yên tĩnh quay đầu lại nhìn nàng ấy, không biết đang suy nghĩ gì.

“Đoạn tiểu thư?”

Vương công tử ồn ào ở đối diện thấy nàng ấy thất thần bèn gọi nàng ấy. Đoạn Tĩnh Nguyên đành phải thu hồi ánh mắt, tiếp tục đối phó với Vương Kỳ. Khi quay sang nhìn lại lần nữa thì nhận ra Phương Tiên Dã đã không còn ở đó nữa.

Không biết tại sao, trong khoảnh khắc đó lòng nàng ấy lại có chút mất mát.

Đương lúc Vương Kỳ càng ồn ào càng hăng, sau màn trúc đột nhiên vang lên một giọng nói, phảng phất như cơn gió mát thổi qua đáy lòng bực bội của Đoạn Tĩnh Nguyên.

“Đoạn tiểu thư, hình như lúc tránh liệt mã ban nãy nàng có đánh rơi gì đó, ta có nhặt lại để ở gian ghế của ta. Nàng xem có đánh rơi gì hay không, nếu có thì bảo ta, ta sẽ đem trả cho nàng.”

Phương Tiên Dã cách một màn trúc, khom lưng chắp tay thi lễ nói.

Đoạn Tĩnh Nguyên lập tức đứng dậy, đi lại xốc màn trúc lên, vội vàng nói: “Sao lại làm phiền đại nhân được, ta nên tự mình đi lấy mới phải.”

Chỉ cần có thể để nàng ấy tránh ra Vương Kỳ thì dù có đi với Phương Tiên Dã cũng được. Bất kể nói thế nào, Phương Tiên Dã trông cũng rất đẹp, lại khá kiệm lời, huống chi vừa rồi người này… còn có ý cứu mình.

Phương Tiên Dã đảo mắt qua Vương công tử giận đến độ mặt đỏ bừng trợn trừng mắt với mình trong gian ghế, cười nhạt nói: “Mời tiểu thư.”

Đoạn Tĩnh Nguyên dẫn theo nha hoàn xách váy đi về phía gian ghế của Phương Tiên Dã.

Sắc mặt Vương Kỳ cứng đờ, đến khi trông thấy Hạ Tư Mộ thì hơi hoà hoãn lại, hắn ta tà dâm nói: “Trong Đoạn phủ quả thực là mỹ nhân như mây, vị mỹ nhân này là ai đây?”

Hạ Tư Mộ thôi nhìn xuống sân, liếc mắt nhìn hắn ta rồi tích chữ như vàng, nói: “Cút.”

“Ngươi!” “Hạ cô nương!”

Vương Kỳ và Ngô Uyển Thanh đồng thời lên tiếng. Vương Kỳ vỗ bàn đứng lên, thấy Hạ Tư Mộ không phản ứng bèn căm tức nhìn Ngô Uyển Thanh một cái, nói vài lời lạ lùng rồi phất tay áo bỏ đi. Ngô Uyển Thanh đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương.

Bên kia Đoạn Tĩnh Nguyên đi theo Phương Tiên Dã đến gian ghế của hắn ta. Ghế của hắn ta được bố trí đơn giản, tao nhã, vị trí tất nhiên không bằng Đoạn gia, nhưng tầm nhìn cũng coi như không tồi. Nói cho cùng, dù hắn ta không có vây cánh nhưng vẫn có chức vị cao, vẫn là Trạng Nguyên.

Đoạn Tĩnh Nguyên bỗng nhiên nhớ ra, năm đó khi yết bảng, vì nàng ấy nói sau này phải gả cho người chí ít cũng không thể thua kém tam ca, nên Đoạn Tư đã chỉ vào bảng danh sách bảo với nàng ấy —— Không thể kém tam ca của muội, vậy chỉ có thể là Trạng Nguyên, người tên Phương Tiên Dã này, muội có muốn không?

Đó là lần đầu tiên nàng ấy nghe thấy tên của Phương Tiên Dã.

Không hiểu sao Đoạn Tĩnh Nguyên lại có chút đỏ mặt, nàng ấy hắng giọng, xoay người nhìn về phía Phương Tiên Dã, hỏi: “Phương đại nhân, ta làm rơi cái gì vậy?”

Phương Tiên Dã lắc đầu: “Ta nói dối thôi. Ta không thấy nàng làm rơi gì cả, chỉ là thấy nàng ở đó quẫn bách quá, nên nghĩ có lẽ nàng cần tìm cái cớ để ra ngoài thôi.”

Đoạn Tĩnh Nguyên cảm động, nhưng ngoài mặt vẫn cậy mạnh nói: “Ngươi nhìn chỗ nào thấy ta quẫn bách chứ?”

Phương Tiên Dã im lặng một lúc, bảo: “Không phải nàng muốn khóc sao?”

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Đoạn Tĩnh Nguyên, hắn ta bèn chỉ chỉ vào mắt mình, nhắc nhở: “Chỗ này.”

Đoạn Tĩnh Nguyên ngẩn người, nàng ấy sờ sờ hai mắt mình, hơn nửa ngày mới hiểu ra. Nàng ấy tức giận bước đến trước mặt Phương Tiên Dã chỉ vào hai mắt mình nói: “Ngươi xem cho kỹ, đây là lệ trang thịnh hành nhất hiện nay! Là lệ trạng! Ta không có muốn khóc!”

Trên đời này người nào nghi ngờ cách trang điểm ăn mặc và phối hương của nàng ấy thì người đó chính là kẻ thù lớn nhất của nàng ấy!

Nàng ấy nói xong câu đó mới ý thức được khoảng cách giữa mình và Phương Tiên Dã quá cần. Hắn ta nghiêm túc nhìn mắt nàng ấy, đến khi tai nàng ấy bắt đầu phiếm hồng thì Phương Tiên Dã mới lui về sau một bước, cười nhẹ nói: “Đang yên đang lành, sao lại vẽ ra vẻ mặt như muốn khóc? Cười lúc nào cũng đẹp hơn khóc rất nhiều mà.”

“Ngươi thì biết gì, trang điểm như vậy sẽ có vẻ đẹp yếu đuối đáng thương.” Đoạn Tĩnh Nguyên tức giận nói.

Phương Tiên Dã nhìn nàng ấy, nói: “Quả thực ta không hiểu nổi, ta cho rằng một nữ tử rực rỡ như Đoạn tiểu thư thì không cần đáng thương.”

Đoạn Tĩnh Nguyên bị lời này của hắn ta làm cho nghẹn họng. Nàng ấy muốn nói đương nhiên mình không cần đáng thương, nhưng nói như vậy hình như tự mâu thuẫn quá, nhất thời không biết nên nói gì.

“Bây giờ Đoạn tiểu thư phải về sao?” Phương Tiên Dã vén vạt áo ngồi ngay ngắn lên ghế, đổi chủ đề.

Đoạn Tĩnh Nguyên nhón chân nhìn xung quanh, thấy Vương công tử không còn ở trong gian ghế của các nàng nữa. Nàng ấy do dự một lát, rồi hắng giọng nói: “Cũng không biết hắn ta đi rồi có còn quay lại hay không, tạm thời ta cứ ở trong gian ghế của ngươi một lát đã.”

Phương Tiên Dã thong dong đồng ý.

Đoạn Tĩnh Nguyên ngồi xuống cạnh hắn ta, Hà Tri lập tức rót trà cho nàng ấy. Khi nàng ấy uống trà thì thấy ánh mắt Phương Tiên Dã dừng lại trên túi tiền của mình. Nghĩ tới tình cảm Phương Tiên Dã liều mình cứu mình vừa rồi, nàng lập tức thông suốt, cảm thấy mình phát hiện bí mật lớn rồi —— Không phải Phương Tiên Dã ái mộ nàng ấy đó chứ?

Nàng ấy cảnh giác nói: “Phương đại nhân, vừa rồi ngài cứu ta ta rất cảm kích. Nhưng mà… Ngài có nhìn nữa thì ta cũng sẽ không đưa túi tiền cho ngài đâu.”

Ở Đại Lương, nữ nhân đưa túi tiền cho nam nhân là để bày tỏ sự ái mộ của mình.

Phương Tiên Dã cảm thấy buồn cười, hắn ta nói: “Không phải, chỉ là ta thấy nút thắt trên túi tiền rất đẹp thôi.”

“Nút thắt sáu cánh, là tam ca dạy ta thắt đấy.” Đoạn Tĩnh Nguyên được khen lại đắc ý. Ở phương diện này, nàng ấy luôn trẻ con như thế.

“Ồ.”

Phương Tiên Dã di dời tầm mắt, quay sang nhìn xuống sân.

Mấy ngày trước đây Đoạn Tư tới tìm hắn ta, sau khi bàn chính sự xong, đột nhiên thở dài hỏi hắn ta có biết thắt nút thắt sáu cánh thế nào không.

—— Tĩnh Nguyên nói trước kia ở Đại Châu ta đã dạy nó, nhưng bây giờ nó quên mất rồi, một hai đòi ta phải dạy lại lần nữa.

—— Phương Cấp à, ngươi dạy nó bao nhiêu thứ vậy?

Bây giờ nàng ấy học được rồi, học rất khá.

Hạ Dã Diễn lần này này tuy có xảy ra chút sơ sót nhưng vẫn kết thúc ngoạn mục sau trận tranh đấu kịch liệt cả buổi sáng. Đội của Đoạn Tư dẫn đầu thắng cả năm hiệp đấu không chút bất ngờ. Mà điều khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là năm trái banh được đánh vào lưới bởi năm người, những người này ngoại trừ Đoạn Tư ra thì đều là lần đầu tiên tham gia Hạ Dã Diễn. Người biết chuyện đều nói lần này Đoạn Tư thắng vì chiến thuật, thông qua cách bố trí sân bóng có thể nhìn ra năng lực bài binh bố trận của Đoạn tam công tử khi ở biên quan.

Mà sau khi Hạ Dã Diễn kết thúc không bao lâu, Hạ Tiểu Tiểu liền cáo từ rời khỏi Đoạn phủ. Đoạn Tĩnh Nguyên ngạc nhiên trước sự vội nàng của nàng, lại càng ngạc nhiên hơn với sự tiêu sái của Đoạn Tư và Trầm Anh. Phải biết rằng trước đây Đoạn Tư cứ như một khắc cũng không rời khỏi Hạ Tư Mộ, nhưng bây giờ một chút biểu hiện nhớ mong cũng không có, như thể Hạ Tiểu Tiểu vốn chẳng đi đâu vậy.

Không chỉ có thế, ca ca nàng ấy lại bắt đầu ra ra vào vào Ngọc Tảo lâu, đi tìm Lạc Tiện cô nương hồng nhan tri kỷ của hắn. Đoạn Tĩnh Nguyên bi thương cảm thấy có lẽ thiên hạ không có nam nhân nào tốt cả, tam ca của nàng ấy cũng thế.

____________

(1) Liệt mã: con ngựa hung dữ, khó thuần hoá.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio