"Từ trước đến giờ Hứa Thành chỉ phái người phòng thủ Huỳnh Dương, lần này hắn cũng chỉ cho quân quấy nhiễu chúng ta, khuếch trương thanh thế. Ty chức hiểu rõ, Hứa Thành coi chúa công là đại địch, hắn muốn tiêu diệt tiêu diệt hết những đối thủ hùng mạnh ở bên cạnh mình xong, sẽ chính thức khai chiến cùng chúa công. Đừng quên, trong số các chư hầu phương bắc, cũng chỉ có chúng ta xem ra nhỏ yếu nhất, mà lúc này hắn lại chia binh làm hai đường, coi chừng hai hướng nam bắc Ký Châu. Tuy rằng Hứa Thành không phái Đại tướng đắc lực nhất dưới trướng hắn. Dù đây mới chỉ là nghi ngờ, chỉ cần người có suy nghĩ cũng đều có thể nhìn ra Viên Thiệu chỉ là một kẻ tài trí bình thường, Ký Châu lại dồi dào rộng lớn, nhân khẩu đông đúc, chính vì Hứa Thành có thói quen dùng người làm phương châm tác chiến, cho nên ty chức mới có suy đoán này".
"Xuỵt" Tào Tháo âm thầm thư một hơi. Tuy rằng hắn không sợ, thế nhưng hắn hiểu rõ, chỉ cần Hứa Thành có thể phân ra một đại quân, có thể đánh bại hắn như đi tản bộ. Hiện tại binh lực của Tào Tháo hắn cũng có hơn mười vạn, những binh lính này tuy rằng đã huấn luyện một thời gian ngắn, nhưng lực chiến đấu của bọn hắn vẫn không thể được coi là có đẳng cấp, mà quân đội của Hứa Thành từ trước đến nay luôn luôn biểu hiện chiến lực hùng mạnh cùng với tướng lãnh dưới trướng hắn hung hãn. Bản thân hắn vẫn không có bao nhiêu phần thắng.
"Trên thực tế ty chức phản đối đẩy Lưu Bị đến Nhữ Nam" Quách Gia lại đột nhiên nói.
"Phụng Hiếu có ý gì?" Tào Tháo ngạc nhiên nói.
"Đẩy Lưu Huyền Đức tiến vào Nhữ Nam, chẳng qua chỉ khiến cho hai huynh đệ Viên Thiệu cùng Viên Thuật có phản ứng chậm chễ hơn mà thôi. Dù sao bọn chúng sớm muộn gì đều cũng sẽ biết, Viên Thuật không có gì đáng sợ. Bên cạnh Viên Thiệu đang có đại địch rình mò, cho nên ty chức đề nghị chúa công phái người đẩy Lưu Bị tiến tới Uyển thành" Quách Gia nói khiến cho ánh mắt Tào Tháo sáng lên.
"Uyển thành?" Tào Nhân đám người đem địa đồ lật ra đi ra
"Ha ha, hay ..." Xem hết địa đồ, mọi người cười to.
"Huynh đệ Lưu Bị cùng Hứa Thành, một người tự xưng là dòng dõi nhà Hán, một kẻ là gian tặc nhà Hán, căn bản sẽ rơi vào tình cảnh không đánh không được. Vì Uyển thành nhìn xuống vùng đất Ti Châu, căn bản không có gì trở ngại, mà khoảng cách cũng không quá xa, đẩy Lưu Bị tiến tới Uyển thành, Hứa Thành có thể nhức đầu"
"Uyển thành vốn nằm dưới sự cai trị của Viên Thuật, nhân khẩu cũng không ít. Nhưng mà bởi vì chúa công thực thi kế sách chiêu dân, hơn nữa có người ở nơi đây tạo phản, chiến loạn liên tiếp, Lưu Bị đến ở đó, cũng không phát triển được bao nhiêu thế lực, mà phía nam chính là Kinh Châu Lưu Biểu, bọn chúng là đồng tông. Lưu Bị nhất định sẽ tìm cách đạt được nhiều trợ giúp từ Lưu Biểu. Lưu Biểu sớm có ý tiến lên phương bắc, đơn giản là sĩ tộc Kinh Châu phần lớn muốn giữ hiện trạng yên ổn, hơn nữa liên tục có nội loạn, còn cả ôn dịch thành hoạ, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chư hầu khoe hùng. Lúc này, có người nguyện ý vì hắn làm tiên phong, lại không cần Kinh Châu xuất binh xuất người, chỉ cần cho chút ít tiền lương, chỉ sợ hắn cũng đang ước mongLưu Bị tới "
"Nếu như Lưu Bị được lợi, hắn có thể xuất binh từ phía sau, thu phục đất đai, kiếm tiện nghi, Lưu Bị không có nhiều nội lực, chỉ cần Lưu Biểu hắn dùng danh phận đại nghĩa ngăn chặn Lưu Bị, Lưu Bị không có binh khí, lương thực, chỉ có thể hiệu lực cho Lưu Biểu hắn"
"Úc, thoải mái" giọng nói Hứa Thành như là rên rỉ.
"Tướng quân, bên ngoài Thường Hâm đại nhân tới rồi" một thị nữ báo lại.
"Mời hắn vào" Hứa Thành tiện tay quơ quơ, tiếp tục hưởng thụ.
Vì vừa gặp mặt Mộ Dung Yến kia, trong lòng của hắn tựa như có một mồi lửa đang bùng cháy, cho nên, sau khi nghị sự xong, hắn lập tức trở về nội viện của mình, tìm hai thị nữ của mình, kéo về trong phòng, tiến hành vận động, tận hưởng cảm giác sung sướng một hồi, sau đó, tiếp tục được nha hoàn mát xa, hưởng thụ nhân sinh
Kỳ thật, ngày bình thường Hứa Thành cũng là có rất nhiều công chuyện. Một là vì bện rộn hơn nữa hai thị nữ này cũng không phải là những người đặc biệt xuất chúng, cho nên thường thường hắn cũng không thường tiến hành tập thể dục tập thể, vì không có nhiều hứng thú.
Nhưng lúc này thì hoàn toàn khác, tuy rằng hắn không thể đồng ý với Mộ Dung Yến, hắn đã quyết định thu Mộ Dung Yến này vào trong tay mình. Lần này tuyệt đối không giống như chuyện lần trước với Thái Văn Cơ. Mộ Dung Yến chỉ là một tộc trưởng Hồ tộc, hơn nữa bộ tộc này cũng sắp bị hắn thu thập hết, cho nên căn bản cũng không sẽ có bất kỳ chướng ngại nào như đối với Thái Văn Cơ.
Thứ nhất mặc dù người ta vẫn là người cô độc, một nữ nhân không có thế lực, nhưng ảnh hưởng của nàng, nhất là khi nàng bị Vu Phù La bắt đi, bởi vì là con gái Đại Nho Thái Ung, cộng thêm danh tiếng của chính bản thân nàng cũng không nhỏ, nhiều người bị bắt cũng biết rõ nàng, vì vậy bọn họ coi nàng là người đáng tin cậy. Khi Bàng Bái đuổi theo, đánh bại quân đội của Vu Phù La, chính người con gái yếu ớt này cứng rắn đòi hỏi Bàng Bái lưu lại một bộ phận binh mã chiếu cố, bảo vệ những người bị bắt này. Chính vì điều này mà những người kia đã coi nàng trở thành chúa cứu thế. Sau khi quay trở lại Lạc Dương ổn định cuộc sống, tên tuổi Thái Diễm đã đi theo mấy vạn người đó truyền khắp Tư châu.
Hãy thử so sánh nếu như những người dân Lạc Dương này coi Hứa Thành hắn như là vạn gia sinh Phật, Thái Diễm chính là Quan Âm đại sĩ Phật trước, mà Thái Văn Cơ cũng thật sự không muốn gả cho hắn. Ngay khi hai người vừa nhìn thấy nhau, Thái Văn Cơ đã biết Hứa Thành chính là bộ tướng của Đổng Trác. Thái Văn Cơ không một lần có thái độ tốt đối với hắn. Nếu như không phải bộ hạ của hắn cứu được Thái Văn Cơ, chỉ sợ nàng đã đuổi hắn ra khỏi cửa. Chẳng lẽ phải bắt hắn dùng sức mạnh đối với Thái Văn Cơ? Nói đùa sao? Hãy suy nghĩ xem nếu như Phật Như Lai cưỡng gian Quan Âm Bồ Tát, sẽ xảy ra tình huống như thế nào?
Một lần sảy chân để hận nghìn đời; một chiêu vô ý, thua trắng bảng, tất cả những điều này đều là giáo huấn, miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt (nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn). Khi đó Hứa Thành hắn vừa khởi sự, nào dám ở vào thời điểm quan trọng làm ra chuyện gì đó quá mức?
Mặc dù mình trước kia có đôi khi hắn cũng hay giở thói lưu manh, nhưng hiện tại không thể. Một khi gặp bất lợi, chờ đợi hắn chính là cái chết. Tuy rằng ngoài miệng hắn không quá xem trọng sĩ phu, nhưng hắn cũng biết sĩ phu mới là cơ sở của thời đại này. Nếu như hắn mạnh mẽ cưỡng ép con gái của một vị Đại Nho, những người chính thức có kiến thức, ai biết trong lòng bọn hắn sẽ có ý kiến gì không?
Vẫn là sự nghiệp trọng yếu. Một khi đã có thế lực, đã có địa bàn, đã có quyền lực, còn có thể thiếu mỹ nữ sao? Hứa lão đại, một người hiểu rất sâu sắc đạo lý: có quyền thì có tiền, có tiền thì có mỹ nữ, sao có thể phạm sai lầm ở phương diện này? Hơn nữa, Thái Văn Cơ không hòa hợp cùng hắn, chẳng lẽ hắn còn muốn thành lập một đảng đối lập ở ngay trong nhà mình sao? Nếu như là Mộ Dung Yến thì khác, hắn căn bản có thể thờ ơ bỏ qua cảm thụ của nàng. Người bên ngoài cũng sẽ không ủng hộ của nàng. Mộ Dung Yến, không giống Thái Văn Cơ, chỉ khẽ vẫy tay lập tức có hàng đoàn fan hâm mộ. Hơn nữa, Thái Ung vẫn còn sống , Hứa lão đại không có biện pháp đối phó với những người này .
"Chúa công" giọng nói của Thường Hâm vang lên bên cạnh của hắn. Hứa Thành vẫn đang nhắm mắt hưởng thụ. Hắn cũng không mở mắt, chỉ giơ tay nói: "Lão Thường tới rồi, ngồi "
"Thật không biết cái này có gì tốt? Khiến cho toàn thân đau đớn mà còn gọi là hưởng thụ, cũng không biết chủ công nghĩ như thế nào? Ai, không phải thứ nào của chúa công cũng đều có thể học tốt, người bình thường thật sự không chịu nổi "
Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Thành rất sảng khoái, Thường Hâm nói thầm.
"Lão Thường, ngươi có chuyện gì không mới vừa nói, yêu cầu đến nơi này nói? Úc. . ." Hứa Thành thoải mái kêu lên. Thế nhưng không hiểu tại sao mà Thường Hâm cảm thấy run lên trong lòng, nghe giống như sói tru?
"Cái này. . ." Thường Hâm cũng đành chịu. Xem ra Hứa Thành không có ý định khiến cho nha hoàn dừng lại, hắn cũng không có cách nào khác, vì vậy nói thẳng: "Chúa công, người xem người nhà của Công Đài, Văn Hòa bọn hắn đã đều bí mật đi tới Lạc Dương, Từ Hoảng tướng quân cũng đã kết hôn ở Hoằng Nông rồi. Mà ngay cả Tử Gia cũng đã thành gia lập nghiệp trong khi đó chúa công người đến nay. . . cho nên, ty chức cùng Hà Thông, cùng với Công Đài với Tử Gia, quyết định tìm chính thê cho chúa công"
"Ai da" Hứa Thành quýnh lên, vặn vẹo cổ.
"Chúa công, người không việc gì chứ?" Thường Hâm lại càng hoảng sợ. Đừng có không thể vặn trở lại được.
"Ngươi. . . Các người. . ." Hứa Thành một tay vuốt cổ, một tay chỉ vào Thường Hâm, nói: "Hôn sự của ta, các người can thiệp vào làm gì? Cũng đừng quá mức”
"Chúa công, thứ cho ty chức nói thẳng, có phải chúa công coi trọng nữ nhân gọi là Mộ Dung Yến kia sao?"
"Đúng vậy, không được sao?"
"Không phải không được, nhưng mà không ổn"
"Nói nhảm, còn không phải các ngươi có ý tứ đó chỉ là một nữ nhân ngoại tộc sao? Có cái gì không thể hay sao? Không phải đã nghe nói vào thời Hán Vũ đế, còn có người Hung Nô làm quan ở Hán triều sao? Sao ta lại không thể lấy một nữ nhân ngoại tộc? Ta cũng là vì muốn trút giận cho Đại Hán chúng ta, hả giận cho những công chúa Đại Hán chúng ta trước kia phải lấy chồng ở bên ngoài quan ngoại, ngươi hiểu hay không?"
"Nói nhảm, ngươi cho ta không biết ngươi nghĩ như thế nào hay sao? Nếu những công chúa kia vẫn còn sống, nhất định bọn họ chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi" Đương nhiên những lời này Thường Hâm sẽ không nói ra, nhưng hắn vẫn nói: "Chúa công, chúng ta không phải phản đối người nạp nữ nhân này, mà là hy vọng chúa công không nên thu nàng vào trong nội viện "
"Có ý tứ gì?" Hứa Thành tốn sức nghiêng đầu lại, nói: "Để ở bên ngoài, chẳng phải là rất không an toàn sao?"
"Chúa công, nữ nhân Mộ Dung Yến này rất có tâm cơ, cũng rất có dã tâm. Nếu ngày sau nàng được chúa công sủng ái, tất nhiên sẽ không tình nguyện bình thản, nếu nàng. . ."
"Không phải là tranh quyền sao? Ta biết rõ, ngươi yên tâm, ta sẽ không cho nàng cơ hội này"
"Chúa công, người có thể xác định cam đoan sao?"
"Không thể "
"Vậy sao chúa công còn nói như vậy?"
"Bởi vì căn bản ta thờ ơ, ta ở thời điểm, ai cũng đừng nghĩ tìm đến phiền phức của ta, ta không có ở đây, vậy ta còn bất kể nàng cái gì?"
"Chẳng lẽ chúa công sẽ không để cho hậu duệ của mình"
"Nếu không có bản lĩnh, còn không bằng không cầm quyền, phế đi phế lại. Nếu như lại trở thành một người giống như vị đang ở Trường An vị kia, ta sẽ để lại cho bọn hắn một phong thơ, đừng để cho bọn chúng mất mặt ta, cùng chết là được rồi"
"À?"
"Vậy còn cái gì? Cái đó là vật đua trời lựa, con người không có bản lĩnh sinh tồn, đương nhiên cần phải bị loại bỏ. Thế giới này không chỉ có một mình họ Hứa ta. Hơn nữa, họ Hứa cũng có nhiều người cho dù ngày sau ta nắm giữ cả Đại Hán thì thế nào? Tóm lại sẽ đến một lúc nào đó biến mất"
"Chúa công, chúa công hãy xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu "
"Khách khí, khách khí, quy luật tự nhiên"
"Nhưng mà chính thê thì nhất định phải tìm. Chư hầu thiên hạ chỉ còn mình ngài là vẫn không có chính thê mà ngay cả Lưu Bị, tiểu tử đó cũng có một phu nhân"
"Tốt, tùy các ngươi. Nhưng mà chỉ có một yêu cầu mỹ nữ, còn phải vào tầm mắt của ta thì mới được "
". . được, được, chúng ta cam đoan điều này" Ta còn tưởng rằng có ý kiến cổ quái gì, cũng chỉ như vậy, chẳng lẽ chúng ta dám tìm người quái dị cho ngươi sao? Cho dù ngươi không nói cái gì, chúng ta cũng muốn không muốn bị người khác cười chết.
"Đúng rồi, Dương Nhị cũng độc thân, ngươi cũng tìm cho hắn một người"
"Cũng hay, Dương Nhị tướng quân vất vả nhất, ngược lại cũng có thể cân nhắc một chút cho hắn. Với tính cách ổn trọng của hắn, không biết hắn thích kiểu người như thế nào? Ừ, đoan trang, điềm đạm nho nhã một chút hẳn là sẽ không sai "
"Vẫn cần phải đỏm dáng một chút "
"Chúa công, . . . chúa công không thể làm tổn hại Dương Tướng quân chẳng lẽ hắn lại đắc tội ngài sao?"
"Ngươi cũng không nên bị tiểu tử kia lừa gạt, nhưng hắn là một khá kín tiếng, trong còn dễ nhìn hơn Bàng Bái. Ta nghe nói Bàng Bái thu vài phòng ở Bắc Cương, nếu hắn nghe nói, khẳng định phải gấp muốn chết"