Có lẽ do tối hôm qua mệt nhọc, Bạch Chỉ hôm nay dậy trễ, tỉnh lại mặt trời đã cao ba sào. Nàng gọi Thanh Hà vài tiếng, không có người đáp lại. Lần này nàng không gọi nữa, nói vậy nha đầu kia lại đi nhìn người trong lòng của nàng. Bạch Chỉ tự rửa mặt trang điểm, định ra sương phòng, ở cửa thấy cảnh tượng Thanh Hà đang vội vàng.
“Tiểu thư, người tỉnh?” đôi mắt Thanh Hà cụp xuống, thần sắc không tốt, hốc mắt biến thành màu đen, giống như một đêm không ngủ.
Bạch Chỉ hỏi: “Hôm qua làm gì? Tinh thần hoảng hốt như thế?”
“Có sao? Em vừa tỉnh ngủ, liền đến xem tiểu thư, không ngờ, tiểu thư còn dậy sớm hơn em.”
Nàng dậy cũng không sớm. Bạch Chỉ thấy rõ ánh mắt Thanh Hà trốn tránh, hình như có chuyện giấu diếm, nhưng thấy nàng không định nói, cũng liền không truy cứu, mệnh nàng đi bưng bát cháo lại đây. Bạch Chỉ ăn rất nhiề cháo, nhàn nhàn hỏi Thanh Hà, “Cũng không biết biểu ca đi tìm thế tử chưa, Thanh Hà, ngươi đi xem thử đi.”
“A… Tốt.” Thanh Hà cắn môi, không tình nguyện rời đi cho lắm.
Bạch Chỉ cảm thấy Thanh Hà cổ quái, lại nhìn không ra cổ quái ở chỗ nào? Thanh Hà trở về bẩm báo nói, Liễu Kế đi đã lâu. Bạch Chỉ gật đầu, nghĩ rằng, chắc Liễu Kế đang cùng Mộ Đồ Tô đàm điều kiện. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua mấy canh giờ, nàng sẽ thấy Liễu Như trở về.
Ấn tượng của Bạch Chỉ đối với Liễu Như dừng lại ở ghen tị khi tuổi nhỏ. Nàng rất ghen tị Liễu Như được ngàn vạn sủng ái, tự mình cảm thấy bi ai, cảm thấy vận mệnh vạn phần bất công. Bây giờ, nàng cũng đã phai nhạt, sủng hay không sủng cũng thế, không có người yêu thương, vậy thì tự yêu thương bản thân mình nhiều một chút, không cần hối hận, làm cho bản thân không vui.
Ăn cháo xong, Bạch Chỉ muốn tìm cậu chơi cờ, còn chưa đi đến biệt viện của cậu, liền thấy Liễu Kế cùng cậu phong trần mệt mỏi hướng nàng đi tới, cước bộ dồn dập, cảnh tượng kích động. Liễu Kế thấy Bạch Chỉ, muốn nói lại thôi, giống như đang do dự.
Cậu không chịu nổi Liễu Kế lề mề, nói với Bạch Chỉ: “Chỉ Nhi, hôm qua ngươi có đi gặp thế tử hay không?”
“Con có gặp.”
“Ngươi cũng biết thắt lưng thế tử…” Thần sắc cậu hơi khác lạ chăm chú nhìn Bạch Chỉ, không nói hết câu.
Dường như Bạch Chỉ hiểu rõ hàm nghĩa cậu ám chỉ, mặt không khỏi đỏ lên, “Thế tử bởi vì cứu Chỉ Nhi ngã ngựa mới bị thương thắt lưng.”
“…” Liễu Kế so với cậu còn khiếp sợ hơn, hắn si ngốc nhìn Bạch Chỉ, trong lòng như có trăm bàn tay đang gãi ngứa, gắt gao nhăn mày. Bạch Chỉ không chú ý, Thanh Hà đứng phía sau nàng cúi thấp đầu xuống đủ để suýt nữa chui vào trong đất.
“Khó trách thế tử giận ngươi.” Cậu oán trách, “Chúng ta đã bàn bạc tốt cùng thế tử, thế tử cũng đồng ý thả Như nhi, chính là việc đón Như nhi, thế tử chỉ đích danh muốn ngươi tiến đến.”
Bạch Chỉ không hiểu lắm.
Cậu nói: “Tuy rằng cậu không biết ngươi cùng thế tử có ước định gì, thế tử oán ngươi không tuân thủ hứa hẹn, giận chó đánh mèo lên chúng ta. Ngươi đăng môn nói lời xin lỗi, được không?”
Không tuân thủ hứa hẹn là chỉ nàng không quay lại? Lúc đó canh giờ đã trễ, nghe tiếng mõ canh ba vang lên, số lượng người đi cứu hắn cũng đã đủ, thêm nàng một người không nhiều, thiếu nàng một người không ít. Đã không có chỗ dùng, không bằng nàng trở về sớm, không công đi chỗ đó làm gì? Nhưng mà, nàng thất tín với hắn xác thực không đúng. Nhưng nàng thật không muốn đi bồi tội. Nàng cảm thấy không tất yếu phải gặp mặt hắn.
Nhưng xem nét mặt cậu, hiển nhiên Mộ Đồ Tô khó xử bọn họ.
Cũng thế.
Nàng không muốn nhìn cậu khó xử, cũng không muốn giống như trước kia, bị người ta nói mình “bắt nạt” biểu muội.
“Vậy Chỉ Nhi sẽ tiến đến nhận lỗi. Thanh Hà, chúng ta đi.” Bạch Chỉ nhìn Liễu Kế, không ngờ, hắn luôn luôn chăm chú nhìn nàng, dường như ngay sau đó nàng sẽ biến mất, sợ không nhớ được dung nhan của nàng.
Hôm nay Liễu Kế thật sự cổ quái.
Mộ Đồ Tô ở tạm trong nhà Bùi lão tướng quân. Lần này chiến tranh, Bùi Thất, người con thứ bảy của Bùi lão tướng quân đóng quân tại biên phòng trọng địa. Mà đồng dạng là tướng quân, Mộ Đồ Tô lại ở trước giai đoạn tác chiến vào ở nhà Bùi lão tướng quân, còn nhàn hạ thoải mái yêu đương với mỹ nhân trong “ban đêm tốt đẹp”, bị thương thắt lưng, xứng đáng!
Bạch Chỉ ngồi trong đại sảnh, nhìn nội thất giản dị, không có danh gia bảo khí, ngay cả cái bàn, ghế dựa cũng cực kì bình thường. Bên ngoài truyền, Bùi lão tướng quân cần kiệm giản dị, xem ra cũng là thật.
Thì ra, tin đồn cũng có lúc là sự thật.
Gã sai vặt dẫn Bạch Chỉ vào phòng trong, nói là thắt lưng Mộ tướng quân bị thương nghiêm trọng, không đứng dậy được, đại phu phân phó phải nằm trên giường mấy ngày. Kỳ thực Bạch Chỉ cũng không muốn cứ như vậy đi qua, dù sao nàng cũng là một cô nương, nhìn nam nhân “quần áo không chỉnh” nằm ở trên giường, thật là không ổn. Ngại cho tình huống đặc thù với Mộ Đồ Tô, Bạch Chỉ cũng chỉ phải kiên trì đi qua .
Vừa vào phòng, liền nghe đến nồng đậm vị thuốc bắc, Bạch Chỉ theo thói quen ngửi ngửi một phen, y thuật nông cạn, không xác nhận được mấy vị dược thảo. Nàng đi tới giường, màn giường buông xuống , không thấy bên trong.
“Chỉ Nhi đến ?” Bên trong vang lên thanh âm hơi mệt mỏi của Mộ Đồ Tô.
“Vâng. Tình trạng của thế tử hình như hơi nghiêm trọng?”
“Bệnh trên thân thể có thể trị, tâm bệnh trị không được.”
“Vậy thì thật sự khó .” Bạch Chỉ gợn sóng không sợ hãi nói: “Bạch Chỉ chắc chắn sẽ vì thế tử cầu Phật Tổ, phù hộ cho thế tử sớm ngày an khang.”
Bên trong màn trướng Mộ Đồ Tô thất thanh cười cười.
Bạch Chỉ nói: “Nghe thế tử nói hình như có bất mãn. Chắc vì việc thất tín đêm qua, kỳ thực Bạch Chỉ là có nguyên nhân.”
“Nga? Mời nói!”
“Ta bị thương.” Nàng vì bản thân mà nói dối.
Phút chốc, màn trướng bị xốc lên, Mộ Đồ Tô cau mày, cố sức ngồi dậy. Bạch Chỉ kinh hãi, bước lên phía trước ngăn lại, “Thế tử, ngươi làm gì?”
Mộ Đồ Tô toát mồ hôi, cắn răng ẩn nhẫn thống khổ, bỗng nhiên cầm lấy tay nàng, “Bị thương chỗ nào? Cho ta nhìn xem.” Trong mắt hắn lóe lên lo lắng cùng lo âu làm cho người ta không cách nào hiểu được. Bạch Chỉ giật mình, “Không có gì đáng ngại, thế tử yên tâm.”
“Thực xin lỗi.”
“…” Bạch Chỉ không hiểu, “Thế tử vì sao xin lỗi?”
Mộ Đồ Tô chua sót cười, “Bởi vì ngươi không quay lại, ta tức giận, cứng rắn buộc ngươi tới xin lỗi.” Bây giờ ngẫm lại, hắn cũng cảm thấy bản thân tính trẻ con, từ khi nào thì trở nên tùy hứng như vậy ?
Bạch Chỉ nói: “Vốn là ta không đúng, đáng lẽ ta nên xin lỗi.”
“Khụ khụ.” Nghiên Mực ho khan hai tiếng.
Bạch Chỉ nhìn lại, ở cửa đứng hai người, Nghiên Mực thần sắc căng thẳng, cùng với Liễu Như đang bưng dược, sắc mặt không hiểu.
Đường đường là Liễu gia tiểu thư chúng tinh phủng nguyệt , thế nhưng làm công việc của hạ nhân, bưng dược hầu hạ người khác? Đây là bị ép hay tự nguyện? Trong lòng Bạch Chỉ rất tò mò, sao thấy Liễu Như nhìn chằm chằm một nơi, ánh mắt tựa như muốn đem chỗ kia đâm ra một lỗ thủng?
Bạch Chỉ theo ánh mắt Liễu Như nhìn lại, thấy một đôi tay đang giao nắm rất chặt, mà trong đó một cái tay là của chính mình.
Qúa làm càn ! Bạch Chỉ vội bỏ tay Mộ Đồ Tô ra.
Cho dù Bạch Chỉ kịp thời buông ra, nhưng Liễu Như vẫn khinh miệt cười cười, trong ánh mắt tràn ngập đùa cợt. Nhiều năm không gặp, từng là mỹ nhân gặp cảnh khốn cùng, bây giờ lại trở nên cao ngạo như thế? Bạch Chỉ không khỏi thở dài, tuyệt sắc mỹ nhân bị làm hư không coi ai ra gì.
Vì thế, Bạch Chỉ không để ý ánh mắt không có thiện ý của Liễu Như, nàng mỉm cười tự giới thiệu: “Biểu muội? Ta là biểu tỷ của ngươi, Bạch Chỉ.”
Hiển nhiên Liễu Như nhận ra nàng, đôi mắt trầm trầm, “Ngươi tới nơi này làm gì?” Trong giọng nói mang theo không vui.
Chủ nhân còn chưa biểu hiện thái độ không chào đón, “con tin” không ngờ lại ghét bỏ nàng. Nàng này thật sự là không biết lấy lòng, chạy tới mang nàng đi, nàng còn thái độ. Tâm Bạch Chỉ cũng cao ngạo, có chút tức giận, nhưng ngại không phải địa bàn của mình, nhịn.
“Liễu cô nương, Chỉ Nhi là tới đón ngươi trở về .”
Mộ Đồ Tô lại càng thêm phiền! Gọi Liễu Như là Liễu cô nương, gọi Bạch Chỉ lại là Chỉ Nhi, chênh lệch rõ ràng, chẳng phải đang chiêu cáo quan hệ giữa hắn cùng Bạch Chỉ… mập mờ không rõ. Bạch Chỉ trơ mắt nhìn đôi đồng tử của Liễu Như thắt lại, trên mặt mang theo giận dữ nói: “Biểu tỷ quá lo lắng .”
Xem ra lại là một nữ tử đáng thương bị sắc đẹp Mộ Đồ Tô dụ hoặc! Ở trên người Liễu Như, Bạch Chỉ nhìn thấy bóng dáng của bản thân, cố chấp, không thể nói lý, gian ngoan, càng nhiều hơn là mất đi tự chủ.
Bạch Chỉ muốn khuyên nhủ Liễu Như quay đầu là bờ, nhưng không có lập trường, cuối cùng từ bỏ. Nàng chỉ có thể làm một người xem diễn, xem Liễu Như giẫm lên vết xe đổ, đi lên con đường mà bản thân đã từng đi. Bạch Chỉ hướng Mộ Đồ Tô chào tạm biệt, đi tới bên cạnh Liễu Như, nàng hỏi, “Cậu cùng biểu ca rất nhớ ngươi, khi nào ngươi cùng ta trở về?”
“Không cần ngươi lo.” Liễu Như không kiên nhẫn nhìn nàng liếc mắt một cái, đi tới bên giường Mộ Đồ Tô, đem dược còn nóng trên tay đưa đến trước mặt hắn, giống như biến sắc mặt, tươi cười nhìn Mộ Đồ Tô nói: “Mộ tướng quân, thuốc này là tự tay ta sắc , người uống đi cho nóng.”
Mặt Mộ Đồ Tô có thừa lo lắng quét mắt nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ nhìn về nơi khác, không cùng hắn đối mặt. Nếu nàng cùng Mộ Đồ Tô bốn mắt nhìn nhau, nàng tin tưởng ánh mắt Liễu Như sẽ giống như cây dao trực tiếp đâm nàng.
Chỉ nghe Mộ Đồ Tô hơi xin lỗi cự tuyệt, “Thật có lỗi, Liễu cô nương, dược của ta cần phải do Nghiên Mực tự mình sắc…”
Liễu Như giành trước nói, “Nghiên Mực tận mắt thấy ta sắc thuốc .” Nàng đáng thương hề hề nhìn Nghiên Mực đang đứng trước cửa, “Phải không?”
Nghiên Mực thấy thần sắc Mộ Đồ Tô không tốt, lời nói sắp ra cổ họng lại nuốt trở về, thay đổi cách khác nói, “Ở giữa ta có đi ngoài một lần…”
Sắc mặt Liễu Như lập tức tái nhợt , lại nhìn Mộ Đồ Tô, trên mặt Mộ Đồ Tô dĩ nhiên là cự tuyệt. Liễu Như ủy khuất đến cực điểm, thanh âm như mưa phùn, “Mộ tướng quân lo lắng là phải, vậy Liễu Như đem dược đổ đi.”
Bạch Chỉ Thanh có thể thấy được mặt Liễu Như khi chạy như điên ra ngoài, ủy khuất lại khổ sở, nước mắt tràn đầy khuôn mặt. Quả thật, một phen tâm ý lọt vào sự cự tuyệt quả quyết không hề có cảm tình, khó chịu là khó tránh khỏi .
“Chỉ Nhi.” Mộ Đồ Tô gọi nàng.
Bạch Chỉ hoàn hồn, nhìn Mộ Đồ Tô hạ thấp người, “Thế tử, hai ngày qua biểu muội đã quấy rầy, ta tại đây tạ ơn. Bạch Chỉ cáo từ .” Khi nàng lại giương mắt nhìn hắn, thấy cặp mắt như sao kia của Mộ Đồ Tô đang lẳng lặng ngóng nhìn nàng.
Bạch Chỉ giật mình, không có thói quen bị nhìn như vậy, định rời đi, sau lưng lại nghe thấy thanh âm Mộ Đồ Tô, “Chúng ta còn có thể gặp lại .”
“Tốt nhất không bao giờ gặp nữa.” Bạch Chỉ ngoái đầu nhìn lại cười, “Gặp cùng không gặp có thể làm được gì? Bạch Chỉ có người trong lòng, thế tử sắp sửa cưới người mới, về phần bằng hữu, ngươi ta đều không có tâm. Như vậy, còn cần thiết phải gặp mặt sao?”
Mộ Đồ Tô yên lặng nhìn nàng.
“Cáo từ.” Bạch Chỉ lại hạ thấp người rời đi, Mộ Đồ Tô không gọi lại nàng.
Có lẽ, nàng nói cực kỳ đúng.
Khi Bạch Chỉ tìm được Liễu Như, Liễu Như đang ngồi dưới tàng cây khóc, mắt đỏ hồng , thoạt nhìn có vẻ khóc rất lợi hại. Mà bên người nàng là những mảnh chén sứ nát vỡ, thuốc bắc tẩm vào trong bùn đất.
Nàng đây là bón cây? Bạch Chỉ thầm than, bước đi lên phía trước, “Biểu muội. Chúng ta về nhà đi.”
Liễu Như nâng lên đôi mắt sưng đỏ, bị tức giận nói: “Không quay về, ta cũng không đi.”
Thực sự là phong phạm y như nàng năm đó! Mặt dày mày dạn chơi xấu, thích làm gì thì làm. Bạch Chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, đùa cợt nói: “Ở lại đây thì có thể nắm lấy trái tim thế tử sao? Còn không bằng đi hiệu thuốc mua một bao đoàn tụ tán, cường thế tử.”
Liễu Như sửng sốt, hiển nhiên bị lời nói đùa của Bạch Chỉ hù dọa. Bạch Chỉ thấy bộ dáng này của nàng, xì nở nụ cười, “Không dám? Nếu không dám, theo ta về nhà đi. Chớ ở trong này lãng phí thời gian.”
“Chủ ý này của biểu tỷ quả thực là diệu.” Không ngờ đôi mắt Liễu Như sáng rọi, khóe miệng cười quỷ dị, bộ dáng như sắp đạt được.
Lúc này đến phiên Bạch Chỉ sửng sốt. Nữ tử bình thường không thể làm ra việc bực này, ngay cả nàng năm đó cũng cảm thấy quá mức mãnh liệt, ý tưởng chết non từ trong bụng, không dám thực thi… Nhưng trước mắt Liễu Như lại nắm chặt tay, bộ dáng nóng lòng muốn thử.
“Cân nhắc rồi hẵng làm.” Bạch Chỉ lau mồ hôi trong lòng, nàng vốn muốn nói một chuyện “không có khả năng hoàn thành” để hù nàng, để nàng biết khó mà lui, cùng nàng ngoan ngoãn về nhà. Cũng không nghĩ đến biểu muội này của nàng so với nàng còn mãnh mấy lần, lại thấy chủ ý vớ vẩn “không có khả năng hoàn thành” này là diệu? Muốn làm?
“Ta phải đi mua đoàn tụ tán ngay…” Liễu Như như trận gió, nhanh nhẹn rời đi, để lại Bạch Chỉ đứng hỗn độn trong gió không biết như thế nào.
Lúc đó Bạch Chỉ thật muốn hô to, việc này quả thật không được, có tính phiêu lưu a! Liễu Như đã đi xa, Bạch Chỉ chỉ phải đem lời này nuốt vào trong bụng tiêu hóa. Nàng cho rằng kiếp trước bản thân đã điên mười phần, nhưng biểu muội Liễu Như có thể nói là trò giỏi hơn thầy!
Cũng không biết, việc này, biểu muội Liễu Như có thể thành công hay không?