Tay của Mạn Yêu bị bắt lấy, thân hình khẽ run. Nàng chậm rãi quay đầu lại, đối ngay đôi mắt thâm tình nồng nàn lại mang theo một tia khủng hoảng, ôn nhu ngày xưa khiến nàng cảm nhận được hạnh phúc hiện giờ lại khiến nàng cảm thấy chính mình tội ác tày trời không thể tha thứ. Nàng vẫn luôn theo đuổi một tình yêu toàn tâm toàn ý, lại như thế nào cũng không nghĩ đến, chính nàng thế nhưng vi phạm quy tắc này, thiếu nợ hai người nam nhân.
"Xin lỗi, Vô Ưu. Thực xin lỗi!" Đôi mắt bị hơi nước bao phủ tràn đầy áy náy cùng đau thương, nàng gục đầu xuống nhẹ giọng nỉ non.
Tông Chính Vô Ưu trong lòng nhảy dựng, mày rậm nhíu chặt, "Vì sao nói xin lỗi?"
Mạn Yêu nhẹ nhàng lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng cố nén lại nước mắt trong hốc mắt, hít sâu một hơi, một hơi kia giống như dao nhỏ cắt khứa trái tim nàng. Nàng chầm chậm tránh tay hắn ra, quay đầu đi về phía Khải Vân đế.
Tiểu Tuần Tử đã sai người từ trong đại điện dọn ra một cái ghế, đem Đế vương đặt vào chỗ. Khải Vân đế ngồi ở chỗ kia, an tĩnh như vậy, khuôn mặt thanh tuấn nho nhã một mảnh an tường điềm tĩnh, khóe môi treo lên một nụ cười nhàn nhạt, làm như thỏa mãn, lại làm như không cam lòng. Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, ngay đúng là phương hướng của Mạn Yêu, giống như như đang đối với nàng nói: "Dung nhi, nàng không có việc gì thì tốt rồi."
Mạn Yêu nhìn Khải Vân đế, cắn chặt môi, nước mắt chứa đầy hốc mắt, nàng liều mạng mở to hai mắt, nâng cằm lên mới không làm nó rơi xuống. Đến gần bên người hắn, ở bên cạnh hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, tay nàng run rẩy nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đã từng ôn hòa dịu dàng của hắn, cảm giác ở nơi tay lạnh lẽo.
Hắn thật sự...... chết rồi!
Người nam tử có khí chất thanh tuấn nho nhã, dưới ánh trăng là thiếu niên một thân quang hoa rực rỡ, trong ánh mặt trời là một Đế vương tôn quý vô cùng...... Hắn cứ như vậy vĩnh viễn rời khỏi nàng! Đến chết cũng không có nói qua một câu hắn yêu nàng. Hắn thậm chí ở lúc sắp chết, biết rõ ràng trong lòng nàng đối với hắn còn có oán hận...... nhưng mà, hắn chưa bao giờ vì chính mình làm sáng tỏ qua chuyện gì, hắn chỉ là yên lặng dùng máu tươi cùng sinh mệnh của mình, âm thầm chứng minh tình yêu của hắn sâu hơn biển, bao la hơn cả bầu trời.
Cái người nam tử này, vì nàng, ngay cả thi thể của mình cũng không có buông tha!
Khuôn mặt của hắn bình tĩnh như vậy, giống như chết như vậy vốn chính là kết cục tốt nhất của hắn. Trong ánh mắt hắn nhìn không ra chút thống khổ nào, nhưng Mạn Yêu lại rõ ràng cảm nhận được sự giãy giụa của hắn trong những ngày đêm, giữa nỗi yêu thương nhung nhớ cùng khổ sở được chôn dấu dưới đáy lòng lại không thể nào nói ra.
Một nỗi thê lương ngột ngạt từ đáy lòng Mạn Yêu nhanh chóng lan rộng, nháy mắt bao phủ tất cả lý trí của nàng, nàng không thể tự khống chế mà cúi người xuống, nước mắt tuôn ra như suối phun ở trên tay hắn, nàng nức nở khóc thút thít.
"Tề ca ca...... xin lỗi! Là muội có lỗi với huynh!" Nàng một lần lại một lần lặp lại những lời này.
Từ trước tới giờ, nàng cho rằng nàng chỉ là Mạn Yêu, cho rằng hết thảy về Dung nhi cùng với nàng không hề có quan hệ gì. Mấy tháng này, nàng thờ ơ hờ hững trước tình cảm của hắn, có thể làm là không chút nào để ý đến cảm tình mà hắn trao ra, cố tình không quan tâm sống chết của hắn, nàng cho rằng đó là hắn thiếu nàng. Lại không biết, thì ra, cái người mắc nợ, vẫn luôn là chính nàng.
Lúc hết thảy mọi chuyện đã vạch trần, lúc ký ức đã khôi phục, chân tướng thế nhưng tàn nhẫn như vậy!
Cái người nam tử này, cũng từng là tình yêu trong trái tim nàng, chỉ là, nàng đã quên mất.
Một viên "Thiên Mệnh", phong ấn ký ức mười bảy năm của nàng, phong ấn cảm tình của nàng đối với hắn, lại không thể phong mất ký ức kiếp trước của nàng. Mà nàng, thế nhưng mang theo những cái ký ức đó...... lại đi yêu một nam tử khác.
"Tề ca ca...... muội phải làm sao bây giờ? Muội phải làm sao bây giờ?" Nàng không thể giống như Dung Tề ở sáu năm trước, lúc sinh mệnh của nàng bị đe dọa, có thể không chút nào lưu luyến quyết định chết cùng nhau. Ổ trên đời này nàng còn có người mà nàng không thể nào vứt bỏ, trượng phu của nàng, con của nàng. Nàng phải làm sao bây giờ? Cả đời này chú định những gì nợ hắn, vĩnh viễn không thể nào hoàn lại.
Tông Chính Vô Ưu nhìn thấy biểu tình thương tâm muốn chết của nàng, cả người cứng ngắt tại chỗ, không thể nhúc nhích. Hắn ý thức được, vấn đề so với hắn tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn. Dung Tề với nàng, có lẽ không chỉ là thiếu một cái mạng đơn giản như vậy. Hắn cau mày, đôi tay nắm chặt, ở bên cạnh đài cao, ở trong cuồng phong lạnh lẽo gào thét, vẫn không nhúc nhích mà đứng nhìn.
Giọng nói của nàng thê lương bi ai mà tuyệt vọng truyền tới dưới đài cao, Tông Chính Vô Trù cũng nhíu mày, bay vút lên đài cao, đứng ở bên cạnh Tông Chính Vô Ưu, nhìn nữ tử mà mình yêu thương giống như là đứa trẻ lạc đường bất lực khóc thút thít nỉ non, bởi vì trong lòng bi thống mà thân mình run rẩy. Hắn đau lòng cho nàng, lại buồn cho bản thân mình. Hắn không khỏi suy nghĩ, nếu hắn chết đi, nàng có thương tâm như thế hay không?
Thái hậu Khải Vân khuôn mặt cứng đờ mà tê dại, bà ta ngơ ngẩn nhìn Dung Tề đã không có hô hấp, được Tiểu Tuần Tử đỡ lấy, đó là đứa con duy nhất trong cuộc đời này của bà ta, là một người thân cuối cùng của bà ta ở trên đời này, mà hắn, đã chết rồi! Trong đầu bà ta trống rỗng, thậm chí cả khi Tông Chính Vô Ưu cùng Tông Chính Vô Trù lên đài cao cũng chưa từng phát giác.
Bà ta cho rằng bà ta không yêu đứa nhỏ này, thậm chí vẫn luôn hận nó, đem sự căm ghét cùng cừu hận của bà ta đối với nam nhân kia (cha Dung Tề) toàn bộ đổ lên trên người đứa con này, mặc dù biết hắn là vô tội. Bà ta đem hắn trở thành là một quân cờ mà bồi dưỡng, từ khắc hắn sinh ra, bà ta liền biết đứa nhỏ này sống không quá hai mươi bốn tuổi, vốn tưởng rằng cho dù hắn chết, bà ta cũng sẽ không chớp mắt. Nhưng mà, giờ phút này, lòng của bà ta như đao cùn hung hăng cắt khứa, sức lực bị rút ra khỏi thân thể.
Hồ tổng quản đỡ tay bà ta, lo lắng nhìn bà ta, giọng nói đau buồn khuyên nhủ: "Thái Hậu nương nương, thỉnh nén bi thương."
Nén bi thương? Cái từ này bà ta đã nghe được quá nhiều, hơn hai mươi năm trước, bà ta chính là ở trong lời khuyên nén bi thương mà đi vào con đường bi ai trong cuộc đời của bà ta. Bà ta từ từ hoàn hồn, đỡ ghế đứng lên. Nhìn nữ tử quỳ ở bên người Dung Tề, lạnh lùng nói: "Ngươi không đi xuống bồi nó, còn chờ ở đây làm cái gì?"
Mạn Yêu nắm tay Dung Tề thật chặt, cúi đầu, nước mắt tích ở trên da thịt tái nhợt của hắn, bắn ra, giống như trái tim bị vận mệnh tàn khốc hung hăng nghiền nát, sau khi tan nát không thể nào khâu lại hoàn chỉnh được nữa.
Bà ta thấy nàng không nói lời nào, bà ta gợi lên khóe môi tàn nhẫn, cười lạnh nói: "Thì ra ngươi thế nhưng là cái người tham sống sợ chết, ngươi không đáng để Tề nhi vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy! Hai năm trước đây các ngươi vốn dĩ đều đáng chết, nếu không phải Tề nhi gạt ai gia, trộm cho ngươi dùng Hộ Tâm Đan, ngươi cho rằng thân thể trúng "Thiên Mệnh" của ngươi có thể để chịu đựng được dược tính của Tiêu Hồn Tán? Hừ! Tiêu Hồn Tán, kỳ thật căn bản là giải không được, nói chung cũng phải chết. Nếu Tề nhi không cứu ngươi, ngươi liền chết như vậy, ngươi cảm thấy, hai người bọn họ sẽ thế nào?" Là biến bi thương phẫn nộ thành sức mạnh để tử chiến một trận? Hay là chán nản tuyệt vọng bi ai, đau đến chết tâm? Vô luận cái loại nào, đều là sự chờ đợi của bà ta.
Mạn Yêu sửng sốt ngạc nhiên, khó trách Tiểu Tuần Tử có nói, Dung Tề trước nay đều không có lỗi với nàng, thì ra là thế. Tiêu Hồn Tán là do thúc thúc của nàng "Ngàn độc thánh thủ" Tần Thân chế ra, bị phụ thân nàng Tần Vĩnh khinh thường, nàng đối với việc này biết rất ít. Mà thúc thúc của nàng, nàng chỉ thấy qua một lần, ở ngay buổi tối trước ngày phụ mẫu xảy ra chuyện, nàng nghe được phụ thân cùng thúc thúc ở thư phòng nổi lên tranh chấp.
Tông Chính Vô Ưu cùng Tông Chính Vô Trù cũng giống nhau chấn động kinh ngạc.
Thái hậu nói: "Vì sai lầm lần đó, ngươi có biết nó phải chịu đựng sự trừng phạt như thế nào không?"
Mười ngón tay của Mạn Yêu hoàn toàn run rẩy, khóc nói: "Ngươi đem huynh ấy làm gì rồi?"
Thái hậu nói: "Ai gia ngừng thuốc của nó đến sáu tháng! Ngươi có biết nếu ngừng thuốc, nó sẽ như thế nào không? Thất khiếu đổ máu, cả người như kiến gặm nhấm, sống không bằng chết...... Nó vì ngươi ước chừng chịu đựng một tháng, ăn mà không biết mùi vị, đêm không thể ngủ, lại vẫn không thỏa hiệp. Ngươi...... hẳn là nên lấy chết đền đáp!"
Mạn Yêu mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn gương mặt mơ hồ phía sau màn lụa. Người này, thật là một cái người làm mẫu thân sao? Bà ta sao có thể tàn nhẫn đến dùng thủ đoạn thảm thiết như vậy đi trừng phạt con của mình? Mạn Yêu ngồi đờ đẫn trên mặt đất, lồng ngực chấn động kịch liệt, nàng dùng tay bắt lấy ngực mình, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, hít thở không thông, trong lòng nghẹn đau muốn chết.
Tông Chính Vô Ưu vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng làm như muốn ngất đi, đi nhanh tiến lên, kéo nàng qua, bàn tay dán sát vào ngực nàng, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của nàng, làm nàng không đến mức phải ngất đi. Hắn nhíu mày nói: "Không phải đã giải độc sao? Sao còn như vậy?"
Mạn Yêu há mồm thở dốc, thật vất vả mới bình tĩnh lại, ngực vẫn còn đau. Nàng cắn răng, ánh mắt nhìn về phía Thái hậu giống như nhìn thấy ma quỷ, "Ngươi thật sự không xứng làm mẫu thân! Ngươi quả thực là đang làm bẩn tiếng xưng hô "mẫu thân" vĩ đại này!"
Trong mắt Thái hậu xẹt qua một tia đau đớn kịch liệt, ngoài miệng lại cười nói: "Những cái đó còn tính là cái gì? Đối với Tề nhi mà nói, trên người nó có đau đớn bao nhiêu, cũng không so bằng nỗi đau khi nó nghe nói ngươi yêu Tông Chính Vô Ưu! Nó luôn hận nhất người khác phản bội, chính là vì để cho ngươi có thể sống, nó tự tay đem ngươi đưa vào vòng tay của người khác, còn phải cắn răng im hơi lặng tiếng, chịu đựng nỗi oán hận của ngươi đối với nó. Ngươi nói...... Trên đời này, còn có người nào ngốc như nó không?"
Thái hậu mỗi một câu, mỗi một chữ, đều như là búa tạ hung hăng đập lên trái tim sớm đã tan nát của Mạn Yêu. Nàng ngồi đờ đẫn trên mặt đất, cả nước mắt cũng chảy không ra.
Gió lạnh của tháng 11 lạnh thấu xương, thổi qua gò má tái nhợt của nàng, mỗi một tấc tấc lăng trì thân hình mảnh mai của nàng. Tông Chính Vô Ưu cau mày, nhìn bộ dáng thất thần của nàng, nhấp môi, một câu cũng không nói.
Thái hậu Khải Vân đang thưởng thức biểu tình thống khổ đến cực điểm của Mạn Yêu, bà ta chính là muốn cho nàng áy náy, áy náy đến vĩnh viễn cũng không quên được Dung Tề, vĩnh viễn cũng không thể cảm thụ được hạnh phúc nữa. Báo thù đối với bà ta mà nói, kết quả đã không quan trọng, quan trọng chỉ là quá trình báo thù. Nhìn bọn họ thống khổ, chứng kiến bọn họ sống không bằng chết, đây là mục đích của bà ta. Nếu những người đó huỷ hoại cuộc đời bà ta, làm cho bà ta sống trong thống khổ, vậy thì bà ta muốn cho người mà những người đó để ý nhất bồi bà ta cùng nhau thống khổ.
Nếu người đã ở trong địa ngục, cũng không thể chỉ có một mình bà ta!
"Còn không chỉ có vậy. Nó vì ngăn cản người của ai gia đi hoàng cung Giang Đô bắt ngươi, thế nhưng không màng trách nhiệm là vua của một nước, làm uổng chết tánh mạng ba mươi vạn người, chỉ vì muốn cứu một mình ngươi......"
"Ngươi nói đủ chưa?" Tông Chính Vô Ưu đột nhiên đứng lên, lạnh giọng đánh gãy lời nói của bà ta, những việc này mỗi một chuyện cũng đủ làm cho hắn kinh hãi, biết nhiều hơn một chút, lòng hắn nặng nề thêm vài phần. Từ trong lời đối thoại của bà ta và A Mạn, từ trong biểu tình của nàng, hắn đã hiểu đại khái là chuyện gì xảy ra. Nhìn nữ tử bi thương đến tuyệt vọng, hắn giống như nhìn đến thế giới của chính mình chỉ còn lại có một mảnh thiên địa mênh mông bao trùm bởi băng tuyết, đóng băng hết thảy. Có một số sự thật, hắn không muốn tin, rồi lại không thể không tin. Nữ tử hắn yêu thương, trong lòng đã từng yêu một nam nhân khác! Hoặc là, hiện tại vẫn còn yêu, chỉ là ở giữa đã quên mất.
Thái hậu Khải Vân cười nói: "Tông Chính Vô Ưu ngươi cũng sẽ có lúc sợ hãi sao? Ngươi còn không biết thân phận thật sự của nàng ta sao? Nàng ta chính là hậu nhân của Tần gia mà những năm gần đây ngươi hao tổn tâm sức muốn tìm được, là Tần Mạn con gái lớn của Tần Vĩnh cùng Tương Y."
Tông Chính Vô Ưu ánh mắt biến đổi, hơi chấn động, tiện đà môi mỏng mím chặt, "Thì tính sao?"
Thái hậu Khải Vân cùng Tông Chính Vô Trù đều sửng sốt, khẩu khí này lại là không để bụng sao?
Con gái của kẻ thù mà hắn tìm kiếm nhiều năm, ngàn vạn xoay chuyển, thì ra người nọ lại là tình cảm chân thành ở trong lòng hắn. Không có khiếp sợ sau khi xác nhận, cũng không có giãy giụa lấy hay bỏ giữa tình yêu cùng cừu hận, chỉ có sau khi hơi sửng sốt lại là bình tĩnh dị thường hỏi một câu: Thì tính sao?
Trải qua những năm tháng thăng trầm trong cuộc đời, chớp mắt một cái đã là hư không. Đối với hắn mà nói, thân phận của nàng, sớm đã không quan trọng, chỉ cần nàng là nàng, thì được rồi.
Mạn Yêu chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tông Chính Vô Ưu, ánh mắt mờ mịt mê mang, giữa nàng và hắn, vì sao luôn có nhiều cách trở như vậy? Cho dù là cách trở thiên sơn vạn thủy, chỉ cần không buông tay, không dừng lại, cũng sẽ có một ngày có thể tới bên cạnh đối phương. Nhưng mà, chắn ngang giữa bọn họ, một lần so với một lần càng xa xôi, xa đến so với thiên sơn vạn thủy càng khó vượt qua.
Nàng ngửa đầu nhìn trời, con đường phía trước là cái gì? Nàng nhìn không rõ, trước mắt chỉ có một mảnh đen tối mơ hồ. Buông tay Dung Tề ra, nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn đôi mắt Tông Chính Vô Ưu, cặp mắt kia chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã nhuộm đầy tang thương, giờ phút này đáy mắt ẩn dấu nỗi buồn sâu thẳm, sâu đến khiến người nhìn thấy liền không thở nổi. Nếu có thể, nàng tình nguyện độc của nàng không có giải, tình nguyện cứ như vậy chết đi, cũng sẽ không đau đớn thống khổ hơn so với bây giờ.
Nhắm mắt lại, trong lồng ngực lại là một trận quặn đau, khiến nàng không đứng vững được. Tông Chính Vô Ưu rõ ràng không có nhìn nàng, nhưng thân mình nàng hơi chút choáng váng, hắn liền có thể vững vàng đỡ lấy nàng trước tiên. Giọng nói của hắn không giống như ngày thường ôn nhu như vậy, hơi cứng rắn lạnh lùng, "Lúc này không phải là thời điểm thương tâm."
Mạn Yêu trong lòng chấn động, bỗng nhiên cảnh giác, giương mắt, nhìn khóe miệng của hắn nhấp ra một tia kiên nghị, cái loại trấn định cùng ẩn nhẫn sâu sắc này, là nàng xa xa không bì kịp.
Mạn Yêu hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Thái hậu, môi đỏ mím chặt, lạnh lùng mở miệng: "Ta là Tần Mạn thì sao? Phụ thân ta làm người chính trực, mẫu thân ta dịu dàng thiện lương, bọn họ căn bản là không có hại qua người nào! Chuyện năm đó, đều là kế hoạch của một tay ngươi, mới làm hại Tần thị chúng ta bị tịch thu tài sản trảm hết cả nhà, còn không buông tha cho ta cùng Ngân nhi."
*****hết chương 103