Sau ngày hôm đó, Lục Bách Đông không còn nửa đêm rời giường nữa.
Ta biết điều này đại biểu một chút gì đó, thế nhưng, ta tình nguyện không nghĩ đến nó.
Ngày như là nước chảy, bình đạm mà trôi qua, từ từ, có hắn ở bên cạnh ta đã trở thành thói quen mất rồi.
Chỉ là đôi khi, khó tránh khỏi vẫn không thích ứng hình dạng lớn lên này của hắn, nhưng chỉ cần không nhìn đến, ta có thể thuyết phục chính mình rằng hắn không có gì thay đổi cả.
Ta không giống như trong TV hoặc tiểu thuyết nuôi nấng một người, sẽ tiêu phí tâm tư dạy Lục Bách Đông viết chữ, biết chữ. Ta một mực kiên trì, thường nói với Lục Bách Đông, chờ một ngày, khi ngươi khôi phục được ký ức, ngươi sẽ tự động nhận thức những chữ kia thôi.
Ta không lười, Lục thiếu gia luôn luôn có lòng cầu tiến, hắn thấy ta không chịu dạy hắn, không thể làm gì khác hơn là chạy đi tìm A Địch. A Địch từ trước nay cũng rất tơ tưởng muốn ăn đậu hủ non vài miếng Lục đại thiếu gia, hai người nhịp nhàng cùng nhau, mỗi ngày cùng một chỗ viết chữ, học bất diệc nhạc hồ. Ta tuy rằng cảm giác vắng vẻ, vẫn rất có cốt khí, làm bộ không thèm để ý chút xíu nào đâu.
Cảm giác khó chịu như vậy thẳng đến ngày hôm đó. Ngày đó, A Địch đột nhiên phi thường nghiêm chỉnh hỏi ta, ta và Lục Bách Đông thật sự chỉ là anh em bà con thôi sao?
Ta từ bảng thẩm tra hàng hóa ngẩng đầu.
“Ngươi hỏi để làm gì?”
A địch nói:
“Nếu như ngươi không nói hắn là biểu đệ của ngươi, ta thực sự cho rằng hắn là nửa kia của ngươi đó.”
Hắn cố ý trước mắt ta kịch liệt kéo kéo ngón út của hắn, bị ta khinh thường lấy tay giữ lại cái ngón đang giật kinh phong kia.
“Ngươi đúng là bệnh tâm thần.”
“Ta nói nghiêm túc.”
Hắn nói:
“Biểu đệ ngươi lần đầu tiên kêu ta dạy hắn học chữ, chính là viết tên của ngươi, đây không phải rất quái lạ à?”
“Sẽ rất quái sao?”
Ta chưa phát giác ra làm cách nào có thể phản pháo hắn đây, A Địch nói vậy, ta cũng không có biện pháp, không làm gì khác hơn là tự niệm trong lòng nói hai người các ngươi nhất định là hùa nhau đùa giỡn ta mà thôi.
Ta vờ không nghe thấy lời hắn, tiếp tục kiểm tra hàng hóa, đối chiếu khoản tiền, năm phút đồng hồ trôi qua, ta mới phát hiện, ta căn bản vật gì không tiến vào trong óc được.
Cũng giống như lúc đó.
Nhớ đến thời gian lúc trước học chữ cùng hắn, hắn nhích sang bên cạnh hỏi ta, Thiên Thu hai chữ này viết như thế nào.
Ta chửi tên ngu ngốc này, chờ ngươi học được cách viết tên của ngươi đi, lúc đó thì quay lại hỏi tên của ta viết như thế nào.
Hắn có vẻ không tâm phục khẩu phục, tức giận chạy ra. Về sau ta phát hiện, hắn trộm đi mấy tờ giấy viết chữ của ta, cách viết tên của ta, oai oai nữu nữu mà luyện tập, Trình Thiên Thu, Trình Thiên Thu …
Đó là tên người đầu tiên mà hắn học được.
Hắn đối với ta ít đi một chút dụng tâm ta không vui, nhưng đối với ta quá nhiều, ta lại sợ.