Qua cái miệng rộng của Tiểu Lục tuyên truyền khiến hiện tại bất kể có phải là bạn ta hay không đều biết “dung nhan” của biểu đệ ta vuông tròn méo mó như thế nào.
Ở trong giới này mà nói, diện mạo của nam nhân cực kỳ quan trọng, cực kỳ được để tâm.
Mấy người vốn là FA đã lâu, vắng vẻ tịch mịch bắt đầu vừa dụ dỗ vừa dọa dẫm ta đem Lục Bách Đông giới thiệu cho bọn họ, còn không trên đường “vô tình” đụng trúng cũng nhiệt tình chào hỏi.
A Địch khuyên ta “Tới cũng một dao mà lui cũng một dao” thì thà “nhất cự li, nhì tốc độ” mang Lục Bách Đông đưa ra ánh sáng, bọn chúng tấn công như vũ bão mà không suy suyễn thì giang hồ sẽ không còn dậy sóng nữa.
Ta tựa như một đứa trẻ dấu trong tay là cây kẹp que mà mình thích, luôn luôn bất an rằng bị người khác liếc mắt thấy rồi cướp mất, càng muốn dấu đi hơn.
Ta cũng biết bản thân lẽ ra đã trưởng thành, không nên tồn toại loại suy nghĩ trẻ con như vậy nữa. Nhiều ngày sâu, ta cuối cùng cũng muốn bước một bước qua hàng rào tâm lý này bằng cách đem Lục Bách Đông ra trước công chúng.
Ở bước vào quán ba, ta dặn dò Lục Bách Đông không được uống rượu, nếu như bị sỗ sàng thì hắn nhất định phải ra sức phản kích, không phải cứ chạy ào ào đến bên cạnh ta rồi thôi.
Hắn cái hiểu cái không gật đầu, vì không biết đám người như lang như hổ tịch mịch vì thiếu nam tử kia có bao nhiêu thèm khát.
Quả nhiên gương mặt Lục Bách Đông rạng rỡ tiến vào thì toàn bộ ghế lô lập tức như bị bom nguyên tử oanh tạc, rầm rầm rầm liên tục nổ tung. Mấy âm thanh mang tính súng ống thế này khiến hắn sợ đến mức nép sau lưng ta.
Đám nam nhân đói khát lập tức sửa lại biểu tình một “hảo ca ca”, ý đồ hèn hạ liên tục chuốc rượu muốn chuốc say hắn. Ta lôi A Địch, Tiểu Lục vì hắn mà đỡ một vòng rượu mời, bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa, không thể làm gì hơn là tạm thời lôi Lục Bách Đông chui vào toilet tránh nạn.
“Ngươi có khỏe không?”
Trong WC, ta rửa mặt xong, cũng tương đối thần thanh khí sảng.
“Hoàn hảo, nhưng mà chúng ta chờ một chút nữa hẵng quay lại.”
Ta nói.
Nếu như bây giờ trở lại, ta chắc chắn sẽ bị đám sài lang hổ báo đó oanh tạc thêm một vòng, bao tử tâm can của ta liên tục tiếp chiêu như vầy rất “ngược thân”.
Tay của Lục Bách Đông đưa đến gần, đầu ngón tay hơi lạnh vuốt lên gò má của ta đang nóng lên, cảm giác thật thoải mái.
“Nhưng mặt của ngươi rất đỏ.”
Hắn lo lắng nói.
“Không có vấn đề gì đâu. ”
Ta kéo tay hắn xuống.
“Ta dẫn ngươi đi đến quầy bar khác đổi không khí.”
Ta cất bước, vừa mới nói không thành vấn đề thì hiểu được điểm không ổn, hiện tượng say rượu không hoàn toàn lui đi khiến ta chân này đá chân kia một chút, không cẩn thận đụng vào người một nam nhân.
“Xin lỗi.”
Ta vội vàng xin lỗi, nghe thấy ngữ điệu của nam nhân hơi cao lên, ừ một tiếng.
Âm thanh có điểm quen tai, ta nghi ngờ ngước lên, đã nhìn thấy Neil.
Đài Bắc thực sự một đô thị rất nhỏ. Trong lòng ta chậm rãi cảm thán, một bên cố nặn ra nụ cười xã giao.
Từ ngày đó, ta không còn gặp Neil nữa. Hiện tại hắn vẫn phong độ như trước, mời ta và Lục Bách Đông đi uống rượu. Chỗ này so với đám đông đói khát kia thực yên ắng, nhưng cũng vì ít người ngồi nên cảm giác hơi hơi căng thẳng.
“Ta không nghĩ đến lại gặp ngươi ở đây.”
Ta tùy ý đổi trọng tâm câu chuyện.
“Đôi khi ta sẽ đến đây cùng bạn bè để thả lỏng một chút.”
Động tác hắn thật ưu nhã lắc lắc nhè nhẹ ly rượu.
“Còn ngươi?”
“Lý do cũng giống ngươi thôi.”
Ta cười cười.
“Có một đám người quen gần đây, nếu như ngươi có hứng thú, ta có thể dẫn ngươi đến trò chuyện với họ.”
Ta uống một ngụm rượu để kết câu. Sau đó liền vội vã nhìn về phía Lục Bách Đông.
Hắn nghiêng đầu nói chuyện cùng bạn của Neil, đó là một nam nhân có bề ngoài rất xinh đẹp. Tuy rằng rất đẹp, lại mang đến cảm giác không ổn, ta nghĩ có lẽ vì cằm của người đó cũng quá nhọn đi.
“Bạn trai ngươi sao?”
Đại khái vì phát hiện được hướng ta quan sát, Neil hỏi ta. Ta chần chờ một chút, sau đó gật đầu.
“Đại khái loại quan hệ tương tự như vậy.”
“Đại khái?”
Ta không trả lời vấn đề của hắn, vì ta thấy Lục Bách Đông đang bắt đầu mân mê môi. Ta biết có chuyện gì không ổn đã xảy ra, hắn luôn luôn dùng loại hành động này khi có người lạ làm điều gì đó không tốt với hắn.
“Neil, ngươi không giới thiệu một chút về bạn ngươi sao?”
Ta cười, dùng cằm chỉ chỉ.
Hắn để ý tới, khẽ gật đầu, nhưng ngay trước khi hắn mở miệng, ta nghe bạn hắn nhỏ giọng nói, nhưng câu chữ rất rõ ràng:
“Có gì hay ho đâu, thì ra là người ngu ngốc.”
Trong nháy mắt, máu trong người ta như chảy ngược, ta tự thuyết phục mình bình tĩnh vì có khả năng nghe nhầm. Tiếp theo lại thấy người kia vừa cười vừa nói với Neil:
“Người này bại trong tay một kẻ trí năng còn không phát triển đầy đủ, thật là …”
Ta để hắn nói cho hết lời. Sau đó đứng lên, mang ly rượu hãy còn sóng sánh hất thẳng lên mặt của hắn.