Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn bắt đầu điên cuồng tìm kiếm vết tích của Lục Bách Đông trên cơ thể này.
Hắn không muốn làm một món hàng “nhái” không trọn vẹn, hắn muốn trở thành Lục Bách Đông. Người nam nhân khiến Thiên Thu yêu thích, hắn sẽ không để cho Thiên Thu nghĩ về hắn như một “cục nợ”, một món hàng “đầy lỗi”, thậm chí tệ hơn, hắn khiến cho Thiên Thu bị xấu hổ, con người tên Lục Bách Đông kia hoàn toàn không hề có chút xíu gì giống hắn hiện tại cả.
Cuối cùng, hắn nhớ đến căn phòng nhỏ kia.
Hắn từng thấy Thiên Thu mở căn phòng ra để lấy bàn máy may như thế nào, vì thế hắn biết cách để vào trong đó. Một căn phòng nhỏ với đầy ắp thùng giấy, hắn đã từng lục lọi bên trong các thùng giấy này lấy ra được quyển album ký ức của Thiên Thu và Lục Bách Đông kia, vậy thì nhất định sẽ còn những thứ khác nữa.
Vào buổi tối một ngày nọ, hắn tranh thủ lúc Thiên Thu không có ở nhà, liền đến ngăn kéo giấu chiếc chìa khóa của căn phòng. Hắn biết động tác của mình phải thật nhanh, Thiên Thu chậm nhất là hai mươi phút sẽ trở về.
Sau khi đào bới giữa tầng tầng lớp lớp thùng giấy xếp chồng lên nhau thì hắn tìm đến được tầng ký ức sâu thẳm nhất mà hắn hằng khát khao, hắn liền thận trọng mang chúng ra ngoài.
Chiếc thùng này to hơn thùng chứa lò vi sóng nhiều lắm, so với tưởng tượng của hắn còn lớn hơn nhiều, hắn thắc mắc không hiểu vì sao lại phải dùng chiếc thùng kích cỡ vĩ đại đến vậy để chứa đồ thì phát hiện bên trong chất đầy những quyển tạp chí. Chỉ nhìn bìa cũng biết đây là tạp chí đang hot hiện nay, nam nữ trẻ tuổi trên bìa ăn mặc rất xinh đẹp và sành điệu.
Hắn tự tay lục tung chỗ giấy sâu hơn, ngoại trừ tạp chí ra, không còn thứ gì khác nữa. Hắn vô cùng thất vọng.
Khi hắn đang chìm ngập trong mớ tạp chí trước mắt, hắn mơ hồ cảm thấy điều gì đó không thích hợp, nhưng không biết diễn tả như thế nào. Mãi đến khi hắn thấy chỗ sách lung tung beng mình mới xào xáo lên những bài viết phân tích về thời trang, hắn lập tức nghĩ là chỗ nào khiến hắn thấy không ổn.
Chữ viết trên tạp chí không phải là tiếng Trung.
Thiên Thu chưa bao giờ rớ tay tới bất cứ sách báo nào không phải tiếng Trung, Thiên Thu nói hắn nhìn thấy sẽ bị “gây mê” mà lăn đùng ra ngủ.
Hắn nhanh chóng mở ra các quyển sách xem thử, bên trong đủ thứ được tầm và dán ghép lại, phần lớn là được cắt ra từ trong báo.
Tất cả chỗ hình ảnh này đều là những tấm ảnh chụp người cả, có lúc một nam một nữ, có lúc một nam hai nữ. Những nữ nhân kia gương mặt đều rất xa lạ, nhưng mà người nam nhân cố ý kéo thấp mũ, hắn làm sao lại không nhận ra?
Bàn tay của hắn lật đến một quyển, không còn là cắt ra từ trong báo nữa.
Ngay trang đầu của quyển tạp chí, hắn nhìn thấy người tên Lục Bách Đông cười rạng rỡ đến bừng sáng cả khung hình. Đây đại khác là hình Thiên Thu sưu tầm, độ dài mỗi phần đến bốn năm trang, mỗi trang thì người nam nhân kia đều mặc một trang phục khác nhau. Hắn nhìn thấy dấu bút máy vạch ngang qua thân người của nam nhân, có lẽ Thiên Thu đang tính toán vóc người và tỷ lệ của Lục Bách Đông, đối xứng với hình là phác thảo thời trang tương ứng, trong nháy mắt, hắn không nói được nên lời.
Rõ ràng chuyện xảy ra đã lâu như vậy, người kia và Thiên Thu cũng không hề gặp mặt, Thiên Thu còn muốn giúp hắn thiết kế y phục sao? Vậy, nếu như bọn họ đời này không gặp lại thì sẽ như thế nào? Cuối cùng liệu ai đó có phát hiện ra được tất cả bản phác thảo mà Thiên Thu đã tỉ mỉ tẩn mẩn làm cho người kia không?
Hắn thực sự không hiểu nổi Thiên Thu. Hắn cũng không hiểu nổi người tên là Lục Bách Đông kia.
Hắn giống như một người thừa thãi nào đó, một khán giả vô thưởng vô phạt đang đứng bên lề cuộc đời mà xem, rõ ràng đã gần như vậy, nhưng sân khấu này không hề tồn tại vai diễn dành cho hắn.
Chỉ là một vở kịch, giữa Thiên Thu và nam nhân tên là Lục Bách Đông.
Hắn là gì?
Hắn chỉ đứng đó, nhìn lên sân khấu, cho dù hắn vùng vẫy thế nào, ánh mắt của Thiên Thu cũng không nhìn tới được hắn.
————————————————-
Một buổi tối nọ, Thiên Thu gọi hắn đến phòng khách.
Trên bàn tạp đang hỗn độn chất đủ thứ rượu, một mình Thiên Thu uống cạn hơn phân nửa.
Thiên Thu khi uống say Thiên Thu rất khả ái, gương mặt trở nên hồng hồng, giọng nói cũng biến thành vô cùng mềm mại. Hắn thích nghe giọng của Thiên Thu khi nói về những chuyện trước đây, dù Thiên Thu là đang nói dối cũng được.
Hắn biết Thiên Thu đang nói dối, nhưng hắn không hề cảm thấy chán ghét, có lẽ vì Thiên Thu vô cùng nghiêm túc nghĩ về người nam nhân Lục Bách Đông kia.
Đôi khi, mặt trái của lời nói dối cũng có thể xem như mộng tưởng, bởi vì mộng tưởng của ngươi không thể đạt được mới trở thành lời nói dối.
Nghĩ đến đây, hắn đã cảm thấy buồn bã chua xót. Không biết hắn đau lòng cho Thiên Thu, hay bởi vì chính mình.
Hắn hít thật sâu, hỏi Thiên Thu:
“Ngươi có khóc không?” Vì người nam nhân tên Lục Bách Đông kia.
Thiên Thu không trả lời ngay, chỉ là im lặng nhìn hắn, sau đó mỉm cười.
“Ta khóc cực kỳ thảm.”
Thiên Thu nói, sau đó chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt.
Trong nháy mắt, Lục Bách Đông bắt đầu hiểu được một chút.
Thiên Thu, ngươi quên hắn đi.
Ta sẽ không khiến ngươi tiếp tục phải nói dối, ta sẽ không để phải ngươi khổ sở.
“Ta sẽ không để ngươi khóc nữa.”
Một buổi tối nọ, Lục Bách Đông nằm mộng.
Trong mộng, hắn ngồi trên ghế dài ở công viên. Hắn không biết mình đang chờ đợi điều gì, hắn chỉ biết mình đợi rất lâu, rất rất lâu. Nhưng hắn biết mình phải tiếp tục chờ đợi như vậy.
Rồi hắn nhìn thấy Thiên Thu hướng chỗ hắn mà đi tới.
“Ngươi cười cái gì?”
Thiên Thu hỏi hắn.
Hắn chỉ nói:
“Ta nghĩ rằng ngươi sẽ không tới.”
Bọn họ đều nở nụ cười, những chuyện đau khổ dằn vặt chưa từng xảy ra.
Sau khi tỉnh lại, Lục Bách Đông im lặng nhìn Thiên Thu, hắn nhìn thật lâu, thật lâu.