Chương
Hàn ngọc … làm?
Thời điểm nghe huyền kì dịch nói, lạc ngọc còn không hiểu được, giờ đầu óc đã lý giải lời nói của huyền kì dịch, sắc mặt lạc ngọc nhất thời đen thui.
Hàn ngọc, hàn ngọc, nghe tên cũng biết nó ấm phải biết! nhiệt độ cơ thể bình thường căn bản không thể làn ấm nó được!
Nếu trí nhớ của hắn không sai thì , muốn thay đổi độ ấm hàn ngọc, cần … máu!?
Huyền kì dịch là muốn hắn kiến huyết?
Lạc ngọc cũng không tức giận, bởi vì nay cả khí lực để tức giận hắn cũng chẳng còn, chỉ có thể nhận mệnh, ai bảo hắn chuyển thế đến xã hội phong kiến này, mà tại đây huyền kì dịch lại là kẻ có quyền lực nhất? Ông trời cũng không cho hắn có quyền lựa chọn.
“Phụ hoàng đã yêu cầu … Ta, nhất, định, làm, được!”
Lạc ngọc gằn từng chữ tuy khẩu khí không tốt nhưng huyền kì dịch cũng chẳng bận tâm, mà nghiêng người nằm cạnh lạc ngọc, vẻ mặt thích ý chờ lạc ngọc biểu diễn.
Không phải chỉ là chút máu thôi sao!? Hắn mới không sợ!
Lạc ngọc cắn răng, nắm chặt gốc căn ngọc thế, nhẫn tâm dùng sức ma sát đến vết thương trước đây chưa trị liệ hảo, rất nhanh máu tươi liền rỉ ra, đem ngọc thế nhuộm màu đỏ diễm lệ.
Một chút …. Hai …. Ba …
Lạc ngọc cũng không nhớ ngọc thế di chuyển bao nhiêu lần, hắn vô thức lặp lại động tác đâm rút, ánh mắt gắt gao nhìn huyền kì dịch.
Cơ thể không còn nội công bảo vệ trở nên hư nhược, lại đau đớn cùng mất máu, ý thức lạc ngọc càng mơ hồ.
Hẳn là có chút ấm đi?
Toàn thân rã rời, độ ám từ máu tươi hay là từ ngọc thế, nhưng hắn cũng không dừng lại động tác, hắn để huyền kì dịch quyết định, nếu đối phương không bảo dừng hắn liền tiếp tục đến khi hôn mê!
Thời gian dần trôi qua, tầm mắt của lạc ngọc cũng mơ hồ theo, hắn không còn thấy rõ khuân mặt của huyền kì dịch, nhưng ánh mắt của y lại kích thích hắn, đã đến tình trạng này, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc!?
“Thật đúng là quật cường a …”
Bên tai truyền đến tiếng thở dài, làm cho mi mắt lạc ngọc nhịn không được khép lại, lâm vào mê man, mà huyền kì dịch bên cạnh cũng ôn nhu đứng lên ôm lấy lạc ngọc, điều chỉnh tư thế hắn, cẩn thận rút ngọc thế chôn trong cơ thể lạc ngọc ra.
Ngọc thế nhiễm máu ánh lên màu sắt yêu dị, nhưng sờ lên , đã có chút độ ấm.
“Cho dù ngươi là được …”
Huyền kì dịch ném ngọc thế sang một bên, xuất ra dược nhẹ ngày xoa lên vết thương sưng đỏ ở hậu huyệt, trên mặt mỉm cười nhưng là hưng phấn chờ mong …